Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thư Quốc cũng kinh ngạc, trước kia em gái được ông nội khen là thiên tài vẽ tranh thủy mặc đã hơn một năm không vẽ tranh, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, hơn nữa! chuyện này cũng là nỗi đau của ông Hoàng, năm đó nếu không phải vì những bức tranh cổ đó thì nhà họ Hoàng cũng không đến nỗi bị xét nhà.

"Hâm Hâm, anh nghĩ ông Hoàng cũng lớn tuổi rồi, chúng ta cứ về nhà rồi hãy nói tiếp.

" Diệp Thư Quốc hòa giải.

"Anh.

" Ánh mắt Diệp Thiển Hâm kiên định: "Em nghiêm túc đấy ạ.

"
"Ông Hoàng, chỉ cần ông chịu dạy cháu, ông có yêu cầu gì cháu cũng sẽ! "
"Đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác.

" Hoàng Thanh Nguyên thờ ơ ngắt lời Diệp Thiển Hâm: "Ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, còn có thể có yêu cầu gì chứ, nếu cháu thật sự muốn học, ông chỉ có một câu hỏi.

"
"Ông nói đi ạ.

"
Hoàng Thanh Nguyên nhìn lướt qua chỗ mà Diệp Thiển Hâm vừa nhìn: "Con bé này từ nhỏ đã thông minh nhưng lại quá thật thà, trong lòng nghĩ gì người khác nhìn vào là đoán được tám chín phần.

"
Diệp Thiển Hâm ngượng ngùng cười: "Không phải cháu đang ở trước mặt ông sao ạ? Đẳng cấp của cháu chẳng qua chỉ như vậy, giấu thế nào ông cũng nhìn ra được thôi.

"
Sắc mặt Hoàng Thanh Nguyên dịu xuống, chỉ vào chiếc thang dựa sau cửa: "Thư Quốc, đi lấy cái hộp bạc kia xuống đây.

"
Diệp Thiển Hâm nghe vậy hí hửng đứng dậy: "Ông đồng ý rồi ạ?! Cảm ơn ông Hoàng ạ!"
Hoàng Thanh Nguyên cười khoát tay: "Nếu là người khác đến thì chắc chắn là không được nhưng ai bảo cháu là cháu gái của lão Diệp chứ, hơn nữa cháu lại là đứa trẻ có thiên phú, chắc chắn sau này có thể kế thừa được kỹ thuật này, xem như là ông làm chút chuyện cho liệt tổ liệt tông.

"
Hai người bên này đang nói chuyện vui vẻ, còn Diệp Thư Quốc đứng cạnh khiêng thang mặt đầy khó hiểu.

Diệp Thư Quốc: "Ông Hoàng, ông chơi trò đố chữ với em gái cháu sao lại không cho cháu biết, em gái cũng thật là, anh leo lên leo xuống làm việc khổ sai cho em, mau giải thích cho anh biết đi.

"
Hoàng Thanh Nguyên bị lời nói của Diệp Thư Quốc chọc cười: "Từ nhỏ đầu óc của đứa trẻ này đã không bằng hai đứa em gái, trước kia em gái cháu từng theo ông học nhưng người truyền nghề chính thống vẫn là ông nội cháu, vốn dĩ em gái cháu đã rất quen với bút pháp của trường phái Hoàng.

"
"Bút pháp trường phái Hoàng mà bọn ông theo đuổi từ trước đến nay đều là ý cảnh chứ không phải chỉ đơn thuần tả thực, chú trọng sáng tạo và tưởng tượng, bây giờ Thiển Hâm đột nhiên cầm bút trở lại, chỉ thiếu kinh nghiệm và thử thách về mặt tâm cảnh, con bé theo ông học, ông chỉ có thể chỉ bảo đôi chút, chủ yếu vẫn dựa vào sự lĩnh ngộ của chính con bé.

"
"Cho nên.

" Hoàng Thanh Nguyên thở dài một hơi, nhận lấy cái hộp bạc vuông vắn từ tay Diệp Thư Quốc, nghiêm túc đặt lên bàn: "Cho nên mục đích chính của Thiển Hâm là muốn học cách chế tạo màu của ông.

"
Diệp Thiển Hâm cong môi, gật đầu theo.