Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 264




Lục Thanh Nghiên đứng bên ngoài phòng tắm, giải thích với Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên thay quần áo xong đi ra, tay còn ôm sọt quần áo ướt.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy quần áo bẩn, đi về phía phòng giặt, cô ném quần áo vào trong máy giặt xong thì ấn khởi động.

Chu Cảnh Diên ở một bên nhìn đến nghiêm túc, Lục Thanh Nghiên dạy anh nên sử dụng máy giặt thế nào, còn có máy hong khô bên cạnh.

Hai người tiến vào phòng bếp, lại dạy anh từ đầu tới cuối nên dùng đồ làm bếp thế nào.

Cơm trưa là Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên cùng nhau làm.

Đây là lần đầu tiên hai người ăn trong không gian, cũng là ngày tân hôn của hai người, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đồ ăn rất phong phú.

Tận mười món ăn, gà vịt thịt cá đều đủ.

Rượu say cơm no, Lục Thanh Nghiên dẫn Chu Cảnh Diên đi vào phòng đồ cổ, kiêu ngạo giới thiệu với anh.

"Những thứ anh cho em, em đều đặt ở một bên."

Cô chỉ một cái rương bày ở một bên.

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, vẫn luôn nắm tay Lục Thanh Nghiên.

"Nhìn xem, bà xã anh có rất nhiều tiền."

Kéo ngăn kéo ra, Lục Thanh Nghiên khoe trong ngăn kéo đầy tờ đại đoàn kết.

Ngoại trừ hơn 3 vạn cô kiếm, bên kia còn có hơn 2 vạn cô kiếm được từ chỗ anh Tường ở chợ đen.

"Nghiên Nghiên, em đến chợ đen bao nhiêu lần?"

Chu Cảnh Diên không vì tiền trong ngăn kéo mà vui sướng, anh chỉ lo lắng cho an nguy của Lục Thanh Nghiên.

Lá gan của vợ anh lớn đến mức anh không dám tưởng tượng, nơi phức tạp như chợ đen mà cô dám một mình tới đó giao dịch.

"Chỉ có mấy lần thôi, số tiền này là em kiếm, bên này là em trộm..."

Càng nói càng nhỏ, Lục Thanh Nghiên vội vàng ngậm miệng, sao cô quên mất không thể nói vụ này nhỉ. Đôi mắt của Chu Cảnh Diên hơi âm trầm, nhìn hơn hai vạn trong ngăn kéo.

"Khụ, thực ra cũng không phải, là người nọ làm việc quá đáng, muốn hố đồ của em, em không nhịn được... Số tiền này em định sau này làm việc thiện."

Lục Thanh Nghiên cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Cảnh Diên.

Có chút khó coi, làm thế nào mới tốt đây?

"Nghiên Nghiên, chuyện em đồng ý với anh, em đều quên rồi ư?"

Đầu Chu Cảnh Diên hơi đau, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Vợ là dùng để thương, không đánh không mắng được.

Cho dù cô làm nhiều chuyện kinh thiên, anh chỉ có thể trách mình không bảo vệ được cô thật tốt.

Có thể làm sao bây giờ?

Ai bảo anh thua trên người cô, không thể tự kiểm chết!

"Chu Cảnh Diên, hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn của chúng ta, không phải là anh muốn mắng em đấy chứ?"

Lục Thanh Nghiên đuối lý chỉ có thể lớn tiếng dọa người, ra vẻ đáng thương.

"Sau này không được gạt anh."

"Ừm ừm, yên tâm."

Lục Thanh Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

"Anh không biết đâu, em lấy được số tiền này thì gặp một bà cụ dẫn theo mấy đứa bé đáng thương..."

Lục Thanh Nghiên bắt đầu kể chuyện ngày ấy, còn cả nhà Ôn Ngôn trực tiếp bị cô xem nhẹ."

Hai người ở trong không gian cả buổi chiều.

Đợi quần áo của Chu Cảnh Diên hong khô, thay ra lần nữa, lúc này bọn họ mới rời khỏi không gian.

Ngồi lên ghế sau, Lục Thanh Nghiên cầm giấy chứng nhận kết hôn, vui sướng hài lòng nhìn.

Chu Cảnh Diên đạp xe đạp, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, trong mắt vẫn luôn là tươi cười ấm áp.

Trở lại đại đội Thịnh Dương, sắc trời dần tối lại. hai người.

Phía sau phòng nhà Ngưu Lan Hoa, hai bóng người đi ra, quần áo lộn xộn, rõ ràng không làm chuyện tốt gì.

Trần Ni chỉnh lại quần áo mình, vừa vặn thấy Lục Thanh Nghiên ngồi phía sau Chu Cảnh Diên, tươi cười trên gương mặt vô cùng chói mắt.

"Nhìn cái gì thế?"

Trịnh Quốc Vũ chạm vào gương mặt trắng nõn của Trần Ni, nhìn theo ánh mắt cô ta gương mặt lập tức âm trầm.

"Anh không cảm thấy bọn họ nhìn rất đáng ghét sao?"

Nhân lúc không có ai thấy, Trần Ni lớn gan hơn ôm lấy cánh tay của Trịnh Quốc Vũ.

"Đúng là đáng ghét."

Đối với Trịnh Quốc Vũ mà nói, không phải đáng ghét, là chói mắt.

Một người thành phố như anh ta vậy mà kém người nhà quê, chuyện này khiến Trịnh Quốc Vũ có lòng tự trọng cao không vui.

"Quốc Vũ, có muốn giáo huấn bọn họ hay không?"

Trần Ni lại nổi lên ý xấu, ngẩng đầu nhìn Trịnh Quốc Vũ bên cạnh.

Trịnh Quốc Vũ biết Trần Ni không phải là người phụ nữ tốt gì, đối với anh ta mà nói, cũng không có vấn đề gì, dù sao anh ta chỉ chơi bời mà thôi.