Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 263




Cả người Chu Cảnh Diên ở trong sông, giống y như con cá.

Lục Thanh Nghiên không biết anh bơi giỏi như thế, gọi anh ở trong nước: "Ông xã, cố lên!"

Chu Cảnh Diên ôm một con cá ra khỏi nước.

Sợi tóc hỗn độn rủ xuống trán, tăng thêm ba phần mị lực, nước sông khiến người anh ướt nhẹp, cơ thể rắn chắc vạm vỡ để lộ ra không sót gì.

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn Lục Thanh Nghiên bên bờ, nhanh chóng bơi về phía cô.

"Nghiên Nghiên, ngồi xổm xuống."

Hơn nửa người ngâm mình trong nước, Chu Cảnh Diên ngẩng đầu lên khàn giọng gọi cô.

Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, tới gần anh.

Chu Cảnh Diên ném cá trong tay, một tay kéo Lục Thanh Nghiên tới gần mình, lại nâng người cô lên không cho cô dính chút nước.

Nụ hôn nóng bỏng giống như cơn lốc vây quanh Lục Thanh Nghiên, không cho cô bất cứ cơ hội nào chạy thoát.

Lục Thanh Nghiên không lảng tránh, ôm lấy cổ Chu Cảnh Diên chủ động đáp lại anh.

Hiện giờ Chu Cảnh Diên là chồng hợp pháp trên pháp luật của cô, hai người thân thiết người nào cũng không thể nói gì.

Cô đáp lại kích thích đến Chu Cảnh Diên, đôi mắt anh nhiễm dục vọng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Cảm nhận được Chu Cảnh Diên sắp mất khống chế, Lục Thanh Nghiên không dám đáp lại nhẹ nhàng đẩy ra.

Cố nén dục vọng bừng bừng phấn chấn, anh chậm rãi buông cô ra.

"Mau đứng dậy."

Lục Thanh Nghiên không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Diên, vươn tay chuẩn bị kéo anh ra.

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô, nhanh chóng ra khỏi mặt sông.

Toàn thân anh bị ướt nhẹp khiến anh càng thêm thon dài, áo sơ mi dán sát vào người anh, không thể che giấu dáng người hoàn mỹ rắn chắc.

Chu Cảnh Diên như vậy, vừa sắc vừa quyến rũ! rời mắt trước tiên.

Cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, lấy một chiếc khăn lông ra.

"Ai bảo anh nhảy xuống?"

Lục Thanh Nghiên cầm khăn lông, lau gương mặt ướt đẫm của Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô đang lau mặt mình, nhìn chằm chằm cô: "Nghiên Nghiên, có thể lại gọi một tiếng không?"

"Gọi gì cơ?"

Lục Thanh Nghiên biết rõ còn cố hỏi, không nghĩ tới người này có phản ứng lớn đối với một xưng hô như vậy.

Chu Cảnh Diên không nói lời nào, cứ nhìn cô như vậy.

Lục Thanh Nghiên đâu chịu được đôi mắt của anh, ho nhẹ một tiếng dịu dàng gọi: "Ông xã!"

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên sáng lên, rõ ràng là rất thích cách gọi này.

"Chu Cảnh Diên, em thực sự đói bụng."

"Anh lại đi bắt, một lát là xong."

Chu Cảnh Diên xoay người muốn nhảy xuống nước, Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay anh:

"Đồ ngốc!"

Không gian tùy cô khống chế, muốn ăn cá đâu cần xuống nước.

Trong tay đột nhiên xuất hiện một chậu nước, một con cá nhảy từ trong sông ra, trực tiếp rơi vào chậu nước.

Cô tràn ngập đắc ý nhìn anh: "Thấy chưa, không gian này tùy em khống chế, muốn làm gì đều được."

Chu Cảnh Diên trấn định lại, giơ tay chạm đầu Lục Thanh Nghiên: "Bà xã của anh giỏi quá."

Lục Thanh Nghiên được anh khen, lại có chút ngượng ngùng, cầm chậu đi vào nhà gỗ.

Chu Cảnh Diên đi theo sau cô, ánh mắt nhìn cách trang trí trong nhà gỗ.

Mọi thứ đều tinh xảo khiến anh không rời mắt được, phần lớn đều rất xa lạ đối với anh, khiến Chu Cảnh Diên tò mò.

Đặt chậu nước vào phòng bếp, lúc này Lục Thanh Nghiên cũng không giới thiệu cho Chu Cảnh Diên, mà kéo anh vào phòng tắm. Lục Thanh Nghiên dạy Chu Cảnh Diên sử dụng đồ trong phòng tắm thế nào.

Chu Cảnh Diên học rất nhanh, Lục Thanh Nghiên bảo anh tự mình tắm rửa, mình thì vào kho hàng chọn quần áo cho anh mặc.

Cũng may lúc trước chuẩn bị nhiều quần áo, nam nữ già trẻ đều đủ, nếu không lúc này thực sự không có biện pháp.

Chu Cảnh Diên cao trên 1m85, Lục Thanh Nghiên chọn quần đùi áo thun thích hợp, bảo anh mặc tạm.

"Tắm xong chưa?"

Đứng ở cửa phòng tắm, Lục Thanh Nghiên nghe thấy tiếng nước bên trong, vậy mà trong đầu suy nghĩ miên man.

Vỗ gương mặt nóng lên, cô mắng thầm mình nghĩ linh tinh gì thế, tuy người nào đó đã là chồng mình.

"Ừm."

Vòi hoa sen tắt đi, bên trong truyền tới tiếng đáp lại trầm thấp của Chu Cảnh Diên.

"Em chuẩn bị bộ quần áo cho anh, anh cầm lấy thay đi."

Cửa phòng tắm mở ra, cánh tay vạm vỡ màu lúa mạch của Chu Cảnh Diên vươn ra.

Lục Thanh Nghiên đưa quần áo cho anh: "Đưa quần áo anh thay ra cho em, em đi giặt."

"Nghiên Nghiên, anh tự mình giặt."

"Chỗ em có máy giặt, không cần tự mình giặt."