Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 90: Tiễn khách




Văn Trạch Dũng là điển hình của hạng người năng lực có hạn nhưng thủ đoạn vô biên. Rõ ràng đã đuổi được nguyên thân xuống tận nông thôn rồi nhưng vì bản thân kém cỏi nên vẫn luôn nơm nớp lo sợ sẽ có một ngày ông anh cả quay trở về đòi lại vị trí công tác. Thành ra Văn Trạch Dũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế, dụ ngọt ba mẹ dứt khoát cắt đứt quan hệ, xoá tên Văn Trạch Tài ra khỏi hộ khẩu gia đình.

Không ngờ lại bị con trai đuổi thẳng mặt, ông Văn phừng phừng lửa giận, đứng bật dậy quát lớn: “Mày…cái thằng súc sinh này!”

Thế nhưng chửi bới cũng chẳng thể hả được cơn giận, ông liền tiện tay vớ lấy cái ghế gỗ ném thẳng về phía Văn Trạch Tài.

Rất may Văn Trạch Tài lanh tay lẹ mắt, chỉ lắc nhẹ một cái đã dễ dàng tránh thoát. Chiếc ghế xấu số đập mạnh vào bức tường phía sau, vỡ tan tành đồng thời tạo thành tiếng động cực lớn.

Chết cha, đánh nhau to rồi, Triệu Đại Phi lập tức phóng vọt lên cứu giá: “Sư phụ!”

Ngay sát phía sau, Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng và Hiểu Hiểu cũng cuống quýt ùa lên.

“Ông xã…”

“Cha…”

Văn Trạch Tài khẽ lướt qua đống ngổn ngang trên mặt đất rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào ông Văn đang tức giận thở phì phò: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cái thói vũ phu có chết cũng không sửa được!”

Bởi vì từ nhỏ nguyên thân đã phải sống trong môi trường bạo lực, không phải nhìn người khác bị đánh chửi thì chính bản thân mình phải oằn mình chịu đựng những trận đòn roi thừa sống thiếu chết, vậy nên khi lớn lên anh ta mới hình thành thói vũ phu, động tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngược đãi vợ con.

Này muốn ngang ngược thì cút về nhà ông mà ngang ngược, chứ nhà tôi không tiếp đón cái hạng người nói chuyện bằng vũ lực như ông đâu. Rõ ràng đuối cả tình lẫn lý, cãi không lại người ta là bắt đầu quay sang giở thói chí phèo, đập phá đồ đạc, thật không thể nào chấp nhận được! Văn Trạch Tài lạnh giọng ra lệnh: “Đại Phi, tiễn khách!”

Quả thực lúc nói ra từ “Khách” chính anh còn cảm thấy ngượng miệng, cái dạng người này thì tính gì là khách cơ chứ, không cầm chổi đuổi đi đã là lịch sự lắm rồi đấy!

Chỉ chờ có vậy, Triệu Đại Phi lập tức xắn ống tay áo, từ từ tiến về phía hai vợ chồng ông bà Văn, nhếch mép cười đểu: “Xin hỏi ông bà muốn tôi đưa hay muốn tôi ném ra cổng đây, hử?”

“Loại người như mày thì học hành cái chó gì, một lũ côn đồ, mất dạy…” Vừa chửi đổng bà Văn vừa kéo xềnh xệch ông chồng bỏ đi.

“Tại sao lại có thể thốt ra lời lẽ cay độc như vậy cơ chứ?” Điền Tú Phương cau chặt mày, tiến lại bên cạnh chồng cẩn thận kiểm tra xem anh có bị thương tổn ở đâu không.

Văn Trạch Tài mỉm cười, dịu dàng ôm lấy bả vai vợ, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.

Thấy vậy, vợ chồng Triệu Đại Phi ý nhị bế Hiếu Hiểu xuống bếp, nhường lại không gian phòng khách cho sư phụ sư mẫu chuyện trò.

Khi chỉ còn lại hai vợ chồng, Văn Trạch Tài mới nhàn nhạt trần thuật: “Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn huống chi lòng người. Từ nhỏ bà ấy đã yêu chiều Văn Trạch Dũng ra mặt. Mặc kệ nó đòi hỏi vô lý ra sao, hoặc gây chuyện tày đình cỡ nào, bà ấy cũng đều cảm thấy nó có nỗi khổ riêng. Thậm chí còn ra sức tìm đủ mọi lý do để bao biện, bào chữa cho tội lỗi của nó.”

Vì để phòng ngừa Văn gia quá rảnh rỗi sẽ thường xuyên chạy sang bên này gây sự, Văn Trạch Tài bèn tiện tay tạo cho họ chút rắc rối. Thử nghĩ mà xem, bản thân mình còn lo không xong thì làm gì có tâm trí đâu mà đi gây phiền hà cho người khác nữa.

Ngay sáng hôm sau, nhà họ Dương - thông gia của ông bà Văn nhận được một bức thư nặc danh thông báo rằng Văn gia có món bảo bối gia truyền, vô cùng quý báu và đắt giá. Sau khi nhận được tin, Dương gia cũng không bận tâm tìm hiểu xem tin tức đó thật giả ra sao mà lật đật chạy tới căn dặn con gái, từ giờ trở đi bằng mọi giá phải quản thật kỹ tiền lương của chồng, không được giao nộp cho mẹ chồng nữa. Đồng thời, ông Dương cũng uy hiếp, bắt ông bà Văn phải ói ra một khoản lớn để bịt miệng, bằng không ông ta không những bắt Văn Trạch Dũng và Dương Hữu Trân lập tức ly hôn mà còn khiến Văn Trạch Dũng mất việc làm, từ giờ trở đi thân bại danh liệt, không thể ngóc đầu ở cái đất Liêu Thành này nữa. Bởi ông Dương nghĩ, chỉ cần nắm chặt Văn Trạch Dũng trong lòng bàn tay thì trước sau gì bảo bối của Văn gia cũng rơi vào tay Dương gia mà thôi.

Không dừng lại ở đó, Văn Trạch Quyên, cô con gái út đã gả chồng xa cũng nhận được phong thư nặc danh nói rằng đáng lẽ ông bà Văn đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn cho cô trước khi về nhà chồng, thế nhưng lại bị Văn Trạch Dũng nẫng tay trên mất. Sau khi đọc thư, Văn Trạch Quyên giận tím người, trước giờ cô đã nghi nghi rồi chẳng qua không có bằng chứng cụ thể mà thôi. Quá điên tiết, Văn Trạch Quyên liền bàn bạc cùng chồng, sau đó khăn gói quả mướp hộc tốc quay về nhà mẹ đẻ hỏi cho ra nhẽ. Gì thì gì đã là đồ của Văn Trạch Quyên này thì không kẻ nào được phép chiếm đoạt, kể cả anh trai ruột cũng không! Phen này cô nhất quyết phải đòi lại những thứ vốn thuộc về mình, nếu không đừng hòng ai được sống yên ổn, cô không ngại lật tung cả nóc nhà lên đâu!

Tất nhiên mọi việc đều do Văn Trạch Tài âm thầm sắp đặt, Điền Tú Phương không hề hay biết gì. Cũng vì vậy cả mấy ngày sau đó cô vẫn luôn bồn chồn lo lắng không yên.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại trằn trọc suy tư: “Không lẽ Tống Thuý Thuý vẫn còn ôm hận trong lòng cho nên mới cố ý tới Văn gia thọc gậy bánh xe. Nhưng mà làm sao cô ta biết anh thi đậu đại học nhỉ? Lại còn biết tường tận trường nào, ở đâu nữa chứ. Thần kỳ ghê!”

Lúc này, Văn Trạch Tài hãn còn chong đèn đọc sách. Thấy vợ nãy giờ cứ lẩm bẩm độc thoại một mình, vừa buồn cười vừa đáng yêu, anh liền buông sách thương tình giải thích: “Vì Triệu Ái Quốc là chủ mưu cho nên chắc chắn còn phải ăn cơm tù dài dài, nhưng tội của Hà Ngọc Lan nhẹ hơn, có khi đã mãn hạn rồi cũng nên. Sau khi ra tù cô ta muốn nghe ngóng tin tức cũng không phải chuyện gì quá khó bởi việc anh thi đậu đại học Liêu Thành có phải bí mật gì đâu, cả thôn cả làng ai ai cũng biết mà.”

Điền Tú Phương tức khắc nhỏm đầu dậy, thấp thỏm nói ra lo lắng trong lòng: “Trước đây Hà Ngọc Lan và Tống Thuý Thuý thông đồng làm bậy. Bây giờ hai người họ tiếp tục liên lạc qua lại chứng tỏ Tống Thuý Thuý đã tha thứ cho Hà Ngọc Lan. Liệu rằng bọn họ có bắt tay một lần nữa đối phó với anh không?”

Đúng là phụ nữ, chỉ khéo suy diễn rồi tự mình hù mình, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười, dứt khoát tắt đèn, nằm xuống ôm vợ vào lòng, từ từ phân tích: “Đích thực Tống Thuý Thuý là hạng người ăn miếng trả miếng, nhất định không bỏ qua cho những kẻ dám cả gan đùa bỡn, huỷ hoại thanh danh của cô ta. Nhưng xét tới cùng trong chuyện này anh có trêu chọc gì cô ta đâu, anh cũng là người bị hại mà. Ngược lại, người phải coi chừng chính là Hà Ngọc Lan và Triệu Ái Quốc cơ.”

Nên nhớ Tống gia tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, bọn họ không bắt nạt người khác thì thôi chứ làm gì có chuyện chịu thiệt về mình. Trót đụng vào người nhà họ Tống thì cứ xác định là ăn đủ!

Quay lại với thực tại, giờ đây Dương Vĩnh Thắng không chỉ hâm mộ đơn thuần nữa mà chuyển sang mê muội Văn Trạch Tài luôn rồi. Ngày ngày tới lớp, việc đầu tiên cậu ấy làm là lau sạch sẽ bàn ghế, sau đó nghiêm túc ngồi đợi Văn Trạch Tài.

Đối với việc này, Văn Trạch Tài cảm thấy dở khóc dở cười vô cùng. Anh đã nói rất rất nhiều lần rằng nếu cậu ấy cứ tiếp tục làm vậy thì anh sẽ ngại lắm thế nhưng Dương Vĩnh Thắng chỉ cười tủm tỉm: “Em tình nguyện mà, anh đừng ngại chi hết.”

Khuyên không được mà mắng thì không nỡ, cuối cùng Văn Trạch Tài đành để kệ cậu ấy muốn làm gì thì làm.

Đang lúc anh rút sách vở chuẩn bị nghe thầy giáo giảng bài thì Dương Vĩnh Thắng bối rối ho khụ một tiếng rồi thò cái đầu qua thì thầm kể: “Anh Văn, mấy hôm nay có hai bạn nữ cố tình tiếp cận em, hình như có ý với em thì phải. Này có phải là vận đào hoa giống hôm bữa anh bảo không?”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài nhướng mày liếc sáng, liền phát hiện quanh đuôi mắt cậu ấy xuất hiện lởn vởn vài tia hắc khí. Anh lập tức nghiêm mặt hỏi: “Những gì anh dặn trước đây cậu còn nhớ rõ không?”

Không cẩn thận là vướng tiểu tai chứ chẳng đùa!

Chợt nhớ tới cô bạn gái tính nóng như bà chằn lửa của mình, Dương Vĩnh Thắng vừa nuốt nuốt nước miếng vừa gật đầu lia lịa: “Dạ nhớ, anh yên tâm, em nhất định sẽ thủ thân như ngọc, tuyệt đối không để xảy ra chuyện.”

Cái thằng béo này, Văn Trạch Tài lắc đầu cười cười rồi ngồi thẳng dậy tiếp tục nghe giảng, không nói thêm gì nữa.

Thế nhưng, vào buổi học ngày hôm sau, Văn Trạch Tài vừa tới lớp đã trông thấy Dương Vĩnh Thắng đang ngồi đần mặt ra đó với cái đầu quấn kín băng gạc. Còn chưa đợi Văn Trạch Tài hỏi xem rốt cuộc sự tình thế nào, Dương Vĩnh Thắng đã mếu máo thanh minh: “Anh, em thề em không có làm gì hết!”

Mà đúng là Dương Vĩnh Thắng không hề trêu hoa ghẹo bướm thật. Nhất là sau khi xác nhận lại với Văn Trạch Tài, cậu ấy lại càng cẩn thận tợn. Song ai mà ngờ, chiều hôm qua lúc tan học đang tung tăng cắp cặp về ký túc xá nam thì đột nhiên một bạn nữ chạy xộc ra chặn đường, đã thế lại còn công khai tỏ tình nữa chứ!

Hơn hai chục năm sống trên đời đây là lần đầu tiên Dương Vĩnh Thắng được tỏ tình, hơn nữa trong tiềm thức của cậu không thể ngờ con gái thời nay lại to gan lớn mật đến như vậy, thành ra cậu chàng nhà ta cứ ngẩn tò te, lung ta lúng túng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Cũng may đối phương chọn một góc rẽ hẻo lánh chứ ở đây mà có đông người chắc Dương Vĩnh Thắng xấu hổ đến độn thổ mất.