Chịu không nổi, Triệu Đại Phi phải bật cười trào phúng: “Haha, có phép tắc hay không thì sư mẫu tôi cũng không làm cái trò mèo mả gà đồng, trai trên gái dưới. Haizz, có vợ con đàng hoàng rồi mà còn lén lút thậm thụt cặp gái, đã thế lại còn bị bắt quả tang tại trận nữa chứ…Ơi là trời, chắc gia đình phải có phúc phần dữ lắm thì mới nuôi dạy được thằng con trai tử tế, đạo đức, có phép tắc lễ nghĩa như vậy!”
Tức thì, ông bà Văn sửng sốt quay sang nhìn nhau. Ông Văn đứng bật dậy, run run chỉ tay về phía Triệu Đại Phi: “Này cậu kia, cậu nói bậy nói bạ cái gì thế? Ai nói cho cậu nghe, hả?”
Triệu Đại Phi khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tường, bộ dáng cực kỳ cà lơ phất phơ: “Cần đếch gì phải ai nói, xung quanh đây người ta đồn ầm lên kia kìa. Aizz, chuyện lớn như vậy coi bộ muốn giấu cũng khó à nha!”
Hả, đã đồn tới tận đây rồi sao, ông Văn choáng váng ôm ngực, bỗng cảm thấy toàn thân rét run, đầu óc trống rỗng. Đang lúc ông tính tiến lên kéo Triệu Đại Phi lại hỏi cho kỹ càng thì hai chân bất thình lình mềm nhũn, tiếp theo đó cả người đổ ập xuống nền đất.
Bà Văn hốt hoảng gào toáng lên: “Ôi giời ôi, ông ơi, ông làm sao thế này???”
Tuy nhiên loay hoay mãi cũng không nâng được ông chồng dậy, trong khi ấy Triệu Đại Phi thì lờ lớ lơ nhìn trời nhìn đất nhìn mây làm như không thấy chuyện gì, còn Điền Tú Phương thì ôm chặt Hiểu Hiểu lùi sát vào góc tường, tất cả đều không hề có ý định tiến lại hỗ trợ. Vừa sợ vừa cuống, bà ta nổi điên chửi ầm cả lên: “Trên đời này có loại con dâu nào khốn nạn như cô không? Thấy ba chồng ngã không biết chạy lại đỡ mà còn đứng trợn mắt ra nhìn thế kia hả???”
Điền Tú Phương mím chặt môi không nói nửa lời, Hiểu Hiểu tò mò tính thò đầu nhìn trộm một cái, nhưng ai ngờ mới dòm nửa con mắt đã chạm ngay phải bộ dạng hưng dữ như sư tử của bà Văn, báo hại con bé lại vội vàng rúc sâu vào lòng mẹ tìm kiếm sự bảo vệ. Tuy nhiên hai tay mẹ gầy quá, không làm sao bao trọn được người bé, khiến bé vẫn cảm thấy chông chênh, sợ hãi vô cùng.
Đúng lúc này, từ ngoài sân truyền vào tiếng nói trầm ấm quen thuộc: “Ba chồng? Haha, tôi nhớ rất rõ các người đã viết giấy đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi cơ mà. Tôi không có ba mẹ thì vợ tôi lấy đâu ra ba chồng? Bà Văn, sao chưa già đã lẩm cẩm thế?!”
A, cha về, Hiểu Hiểu vội vàng tụt khỏi lòng mẹ, lon ton chạy tới gắt gao ôm chặt lấy chân cha.
Văn Trạch Tài lập tức khom lưng bế bổng con gái lên, tình cảm hôn hai cái vào cái má bầu bĩnh xinh xắn, âu yếm hỏi: “Con gái cưng, có nhớ cha không?”
Vì vẫn còn sợ hãi nên Hiểu Hiểu chỉ gật đầu qua loa rồi cuống quýt trốn vào hõm cổ cha.
Thấy chồng về, Điền Tú Phương tức thì cảm thấy yên tâm hơn bội phần. Cô đứng dậy, mỉm cười dịu dàng nhìn anh: “Anh về rồi à, đã đói bụng chưa?”
Triệu Đại Phi cũng phối hợp rất nhịp nhàng: “Sư phụ, cơm tối đã sẵn sàng, chỉ còn đợi sư phụ về là cả nhà chúng ta dùng bữa thôi.”
Văn Trạch Tài giao con cho vợ, khẽ xoa đầu cô trấn an rồi nháy mắt ra hiệu cho bọn họ tạm tránh mặt xuống bếp trước, còn mình thì ngồi lại tiếp chuyện vợ chồng ông bà Văn.
Khi chỉ còn lại một mình Văn Trạch Tài, bà Văn tức khắc cất đi cái vẻ sừng sổ ban nãy, hai con mắt bỗng chốc phiếm hồng sẵn sàng vào vai người mẹ hiền từ: “Gầy quá, cái mặt hóp lại chẳng còn tí thịt nào. Khổ thân con trai tôi…”
Trong khi ấy ông Văn chỉ hừ lạnh, trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài thong thả cất cặp sách lên nóc tủ, rồi đủng đỉnh ngồi xuống, thản nhiên nhìn hai người họ như đang nhìn hai vị khách xa lạ: “Nói vào việc chính đi. Hôm nay ông bà tới đây là vì chuyện của Văn Trạch Dũng có phải không?”
Bà Văn thoáng bất ngờ, dè dặt đánh mắt về phía ông chồng. Nhưng đợi mãi không thấy ông ấy có phản ứng gì, cuối cùng bà đành giả lả cười cười nói nói: “Ai da Trạch Tài, con nói đi đâu vậy? Con thi đậu đại học về thành bao lâu nay mà không ghé qua nhà thăm ba mẹ. Nếu không phải nhờ Thuý Thuý thì chắc có lẽ đến giờ ba mẹ cũng chẳng hay biết gì. Cái thằng này thiệt tình, về tới đây rồi thì phải về thăm nhà chứ lại!”
Thuý Thuý trong miệng bà Văn chính là Tống Thuý Thuý, cô em hàng xóm suýt chút khiến Văn Trạch Tài lao đao vì tai bay vạ gió đợt trước.
Tự nhiên nghe bà Văn nhắc tới cô ta, Văn Trạch Tài không khỏi nhíu mày khó hiểu. Rõ ràng sau khi sự việc bị phanh phui, Khâu đội trưởng đã bắt Triệu Ái Quốc vào nhà lao nhưng anh vẫn cẩn thận viết một bức thư gửi Tống Thuý Thuý, giải thích cặn kẽ rằng mình bị người ta mạo danh chứ kỳ thực anh không hề có tí tình cảm nào với cô ta. Trên bức thứ còn có dấu mộc của thôn do chính Điền đội trưởng đóng xuống như một lần nữa khẳng định sự trong sạch của anh có chính quyền làm chứng. Sau khi thư được gửi đi, đợi mãi không thấy Tống Thuý Thuý hồi âm, vốn dĩ vợ chồng anh còn cho rằng cô ta xấu hổ và mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp từ đó, ai mà ngờ…
Không để bản thân phải thắc mắc quá lâu, Văn Trạch Tài hỏi thẳng luôn: “Làm sao cô ta biết tôi đã về thành? À mà đúng rồi, Văn Trạch Dũng cũng biết mà nhỉ, nếu không thì làm sao phải dày công bày mưu tính kế gài bẫy hãm hại tôi!”
Ông Văn nhíu mày: “Cái gì? Gài bẫy hãm hại là có ý gì?”
Tinh ý bắt được ánh mắt né tránh cùng thái độ chột dạ của bà Văn, nụ cười trên khoé môi Văn Trạch Tài càng thêm sâu: “Chuyện này ông nên hỏi vợ ông thì hơn, có lẽ bà ấy biết rõ nhất đấy.”
Ông Văn lập tức lia ánh mắt nghi ngờ về phía bà xã đang ngồi kế bên. Cực chẳng đã, bà Văn đành phải cười làm hoà: “Ôi dào chuyện có gì to tát đâu, Trạch Dũng bảo chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi ấy mà, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến. Trạch Tài à, trước đây là cha mẹ không đúng, nhưng lời nói trong lúc nóng giận đâu thể coi là thật được, có phải không con?”
Văn Trạch Tài khoanh tay trước ngực, buồn cười nhìn hai người họ diễn trò: “Thật hơn vàng, giả làm sao được! Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ông bà ép tôi nhường lại vị trí công tác cho Văn Trạch Dũng đồng thời thế nó xuống nông thôn thực hiện nghĩa vụ, chính miệng ông bà đã nói đi nói lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Chẳng phải sau khi tôi xuống tới nông thôn, ông bà đã quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt, thẳng tay đuổi tôi ra khỏi hộ khẩu còn gì. Haha, thôi, cắt đứt gọn ghẽ như vậy cũng tốt, sau này tôi cũng đỡ phải phân vân xem nên lấy thân phận gì để quay về trí trích những hành vi đốn mạt mà trước đây các người đã đối xử với tôi!”
Dứt lời, anh còn phải gật gù tự khen, cảm thấy bản thân nói quá trôi chảy, quá có đạo lý!
Hơn nữa có một sự thật mà mọi người vẫn nhầm lẫn từ lâu đó là cái vị trí công tác kia ấy mà, vốn dĩ là do nguyên thân tự mình phấn đấu nỗ lực giành được chứ chả phải ông Văn ban phát cho hay hy sinh cha về con vào như những gì ông bà ấy vẫn rao giảng với thiên hạ đâu. Bên cạnh đó, ngay khi nguyên thân mới chân ướt chân ráo vào xưởng làm được vài ngày thì trùng hợp thay Văn gia nhận được giấy thông báo, yêu cầu phải cắt cử một người con xuống nông thôn tham gia sản xuất. Thế là vợ chồng ông bà Văn chụm đầu thượng lượng nửa ngày trời, cuối cùng quyết định vất bỏ thằng lớn, giữ lại thằng út khéo ăn khéo nói, giỏi nịnh nọt bên người để ngày ngày nó hót cho vui tai.
Còn Văn Trạch Quyên là con gái, chẳng chóng thì chày cũng theo chồng về làm con nhà người ta, cho nên nghiễm nhiên không cần phải suy xét tới.
Nghe Văn Trạch Tài móc mỉa, ông Văn tức khắc sa sầm nét mặt còn nụ cười trên môi bà Văn cũng mau chóng cứng đơ rồi biến mất hoàn toàn. Bà ta lập tức thay đổi thái độ, thét lên the thé: “Á à, mày giỏi lắm, là con là cái mà dám oán hận cha mẹ, nói năng xấc xược hỗn hào với trưởng bối như thế phỏng?”
“Tất nhiên không phải”, Văn Trạch Tài lắc đầu phủ nhận, tuy nhiên chưa đợi bà Văn cao hứng trở lại anh đã tiếp tục bồi thêm một gáo nước lạnh nữa: “Tôi bây giờ ngoại trừ cha mẹ vợ thì không còn trưởng bối nào khác, lấy đâu ra mà oán với chả hận cơ chứ!”
Thôi, đánh thái cực như thế cũng đủ rồi, Văn Trạch Tài buông tay, nghiêm túc nói vào vấn đề chính: “Tôi biết hôm nay hai người tới đây là có mục đích và tôi cũng biết rất rõ cái mục đích ấy là gì. Nếu tôi nhớ không lầm thì cứ cách vài năm xưởng sản xuất sẽ tiến hành sát hạch công chức, bình bầu cán bộ một lần. Mà công đoạn đầu tiên chính là kiểm tra giấy chứng nhận đã thông qua khảo sát đầu vào. Đáng tiếc, hồi ấy các người nóng vội quá, chỉ quan tâm làm sao đuổi tôi đi càng nhanh càng tốt nên chả ai nhớ tới chứng từ, chứng nhận gì hết. Giờ nước tới cổ rồi nên mới mặt dày mày dạn kéo nhau tới đây định trấn lột có phải không?!”
Thấy Văn Trạch Tài đã nhìn thấu vấn đề, bà Văn cũng chán chả buồn diễn nữa. Bà ta chống nạnh, lên mặt kẻ cả: “Nói đến cùng thì nó vẫn là em trai ruột của mày. Giờ mày thi đậu đại học rồi, lo gì sau này không kiếm được việc làm đàng hoàng tử tế, hà tất gì cứ phải cắn chặt chuyện cũ không buông. Hơn nữa mày còn kéo cả vợ cả con lên Liêu Thành, rủi sau này xảy ra chuyện gì còn có anh có em nhờ vả, đỡ hơn một thân một mình biết trông cậy vào ai, đúng không?”
“Haha, không đúng!”, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười: “Nó có bản lĩnh bày kế hãm hại tôi thì chắc chắn cũng đủ tâm cơ nghĩ ra cách vượt qua khảo hạch, ông bà không cần lo lắng thái quá đâu, mau trở về đi thôi.”