Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 83: Hoa đào




Bà thím rời đi chưa bao lâu đã có vị khách tiếp theo tiến vào. Người này là một cô gái, tướng mạo xinh đẹp, yểu điệu thế nhưng vừa liếc mắt một cái Văn Trạch Tài đã cau chặt mày.

Hoá ra cô ta chính là hoa khôi trường đại học Liêu Thành, Phan Xuân Mai.

Phớt lờ thái độ khó chịu của Văn Trạch Tài, Phan Xuân Mai trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, vui vẻ bắt chuyện: “Trạch Tài, không ngờ cậu còn biết cả đoán mệnh nữa đấy. Cậu giỏi thật!”

Đứng bên cạnh, Triệu Đại Phi đã tinh ý phát giác ra sự khó chịu của sư phụ thế nhưng cái cô ngồi đối diện kia vẫn hồn nhiên cười nói như không. Á à có biến, Triệu Đại Phi nhanh trí tiến lên một bước, đứng ngay sát mép bàn, chỉ cần cô ta có ý đồ tiếp cận sự phụ, cậu sẽ lập tức xuất chiêu bẻ cành hoa đào này ngay.

Văn Trạch Tài nhàn nhạt hỏi: “Cô Phan, xin hỏi cô muốn tính cái gì?”

Phan Xuân Mai lúng liếng đảo mắt một vòng rồi thẹn thùng khẽ nói: “Mình…mình muốn tính nhân duyên.”

Văn Trạch Tài mặt không đổi sắc, thẳng thắn ra giá: “Mười đồng một quẻ.”

Phan Xuân Mai nhất thời sửng sốt: “Cái gì? Không phải chỉ có một đồng một quẻ thôi sao?”

Triệu Đại Phi nhanh nhẹn tiếp lời: “Đó là giá cho ngày đầu khai trương thôi. Còn về sau sẽ tuỳ thuộc vào tâm tình của sư phụ tôi. Đồng chí, nếu cô không có tiền thì mời đứng dậy cho, đừng cản đường cản lối của người khác.”

Phan Xuân Mai bực bội nhìn xung quanh, gắt gỏng phản bác: “Nào có ai đâu???”

Triệu Đại Phi nhún vai: “Cô đi rồi tự khắc người sau sẽ tới. Thì cũng như ban nãy, bà thím phía trước vừa rời khỏi là cô có mặt ngay đấy thôi.”

Phan Xuân Mai cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng tỏ vẻ đáng thương nhìn Văn Trạch Tài: “Trạch Tài, cậu có thể tính rẻ hơn được không. Mình…hôm nay mình không mang theo nhiều tiền.”

Văn Trạch Tài không nói không rằng chỉ lặng lặng quay sang nhìn Triệu Đại Phi. Hiểu ý, Triệu Đại Phi bèn hắng giọng đại diện trả lời: “Ít tiền thì qua đầu hẻm bên kia kìa, bên đó người ta lấy có một đồng một quẻ thôi. Nào, cô đứng dậy mau đi, đừng cản trở chúng tôi làm ăn chứ.”

Thấy Văn Trạch Tài dầu muối không ăn, Phan Xuân Mai tức muốn hộc máu, cô ả cáu kỉnh đứng dậy, dậm dật bỏ đi một nước.

Đợi cô ta đi khuất, Triệu Đại Phi mới quay lại, nháy mắt cười nham nhở: “Sự phụ, bông hoa đào này được phết đấy!”

Mặc dù tính tình hơi đỏng đảnh nhưng phải công nhận mặt mũi xinh đẹp ra trò.

Văn Trạch Tài nhếch mép cười lạnh: “Lát về ta sẽ bảo sư mẫu chuyển lời tới vợ con, nói rằng ngày hôm nay Đại Phi luôn miệng khen ngợi một vị khách nữ xinh đẹp, quyến rũ.”

Ngay tức khắc, Triệu Đại Phi lao vụt tới, ân cần xoa tay bóp vai, cười tíu tít lấy lòng: “Ai da sư phụ, con nói giỡn mà, sư phụ đừng có nói lại với vợ con nha, không là chết con đấy!”

Văn Trạch Tài cười cười, im lặng hưởng thụ sự phục vụ tận tình của đệ tử. Còn về chuyện của Phan Xuân Mai, tất nhiên anh cũng không hề có ý định giấu giếm bà xã. Buổi tối, sau khi cơm nước xong, về phòng nghỉ ngơi, Văn Trạch Tài liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện ngày hôm nay, trong đó bao gồm cả sự xuất hiện bất ngờ của Phan Xuân Mai.

Nghe xong, Điền Tú Phương ngồi thừ một chỗ trầm ngâm suy tư còn Văn Trạch Tài thì thản nhiên lôi sách vở ra học, chả suy nghĩ gì.

Mãi một lúc sau, Điền Tú Phương mới lẩm bẩm cất tiếng: “Không lí nào một cô gái trẻ như vậy lại cứ vô duyên vô cớ quấn lấy anh?!”

Văn Trạch Tài nín cưới, nhướng mày tỏ vẻ tất lẽ dĩ ngẫu phải thế: “Sao lại vô duyên vô cớ, chồng em điển trai tuấn tú, hoà nhã lịch thiệp, có phụ nữ để ý cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi.”

Quả nhiên, Điền Tú Phương lập tức nóng nảy: “Nhưng việc anh đã có vợ con hẳn cô ấy cũng phải biết rồi chứ?”

Văn Trạch Tài mỉm cười gật đầu: “Ừ vậy mới nói cô ta bất chấp tất cả, không thèm quan tâm một khi sự việc bại lộ chắc chắn sẽ bị nhà trường đình chỉ học tập, mà cứ bằng mọi giá phải tiếp cận anh cho bằng được, chứng tỏ trong chuyện này khẳng định còn có ẩn tình.”

Và để tra ra mục địch thật sự của cô ả cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi…

Kỳ nghỉ cuối tuần thoáng cái đã hết, sáng hôm sau Văn Trạch Tài tạm gác hàng quán sang một bên, cắp sách tới trường như thường lệ.

Hôm nay cũng chính là ngày Dương Vĩnh Thắng đi học trở lại. Vừa nhìn thấy bóng Văn Trạch Tài, Dương Vĩnh Thắng đã ríu rít kể lể không ngừng, nào là cha mẹ cậu ấy hiện tại rất ổn, chim chóc cũng được chăm sóc rất chu đáo, hơn nữa ông Dương còn luôn miệng khen mấy chú chim thông minh hiểu chuyện ăn đứt thằng con trai độc nhất. Và điều đó cũng có nghĩa là hiện giờ địa vị trong nhà của Dương Vĩnh Thằng còn thua cả ba con chim mới chán đời chứ!

Cười cười xã giao vài câu, Văn Trạch Tài liền kéo cậu bạn tới góc khuất, khẽ nói: “Vĩnh Thắng này, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

“Vâng vâng, anh cứ nói đi đừng ngại, em đảm bảo sẽ giúp hết mình.” Dương Vĩnh Thắng lập tức gật đầu cái rụp. Bởi lẽ sau vụ việc lần trước, Văn Trạch Tài đã chính thức trở thành thần tượng trong lòng Dương Vĩnh Thắng rồi. Vì thế việc của idol cũng chính là việc của mình, kể cả có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan.

Văn Trạch Tài cúi sát tai thì thà thì thầm, Dương Vĩnh Thắng chăm chú lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ.

Vốn dĩ gia đình Phan Xuân Mai cũng sinh sống ngay tại Liêu Thành thế nhưng vì có mâu thuẫn với người nhà cho nên cô ta đăng ký ở tại ký túc xá của trường, thậm chí cuối tuần được nghỉ cũng không thèm quay về.

Trùng hợp Dương Vĩnh Thắng cũng là sinh viên nội trú cho nên dễ dàng theo dõi nhất cử nhất động của ả ta. Và để phục vụ cho công tác điều tra, Dương Vĩnh Thắng không ngại đạp đổ hình tượng cool ngầu, tiếp cận bạn cùng phòng của Phan Xuân Mai nhằm dò hỏi tin tức.

Sau khi biết chuyện, đến Văn Trạch Tài cũng phải dở khóc dở cười: “Cậu không được bắt nạt con gái nhà người ta nha.”

Bị giáo huấn, Dương Vĩnh Thắng mặt đỏ tía tai, gãi đầu ngượng ngùng, kỳ thật anh đã phải lòng cô ấy từ lâu rồi nhưng không đủ can đảm thổ lộ. Thành thử nhân cơ hội này mượn nước đẩy thuyền luôn. Nói chính xác hơn là Văn Trạch Tài đã cho cậu dũng khí sống thật với lòng mình.

Cũng không để Văn Trạch Tài chờ đợi quá lâu, chỉ mấy ngày sau, Dương Vĩnh Thắng đã thu thập được thông tin hữu ích: “Anh anh, cô nàng Phan Xuân Mai thường xuyên thư từ qua lại với một gã họ Văn.”

Văn Trạch Tài nhướng mày xác nhận lại một lần nữa: “Họ Văn?”

Dương Vĩnh Thắng gật đầu khẳng định: “Vâng, còn giống giống tên anh nữa, khả năng cao anh cũng biết người này. Hắn tên Văn Trạch Dũng. Anh có ấn tượng gì không?”

Văn Trạch Dũng à? Văn Trạch Tài nhếch mép để lộ nụ cười rét lạnh: “Đương nhiên, ấn tượng sâu sắc là đằng khác. Nó chính là thằng em trai “yêu quý” của tôi mà lại!”

Văn Trạch Dũng nhỏ hơn Văn Trạch Tài hai tuổi, phía dưới còn một đứa em gãi nữa là Văn Trạch Quyên, kém anh bốn tuổi.

Từ nhỏ tới lớn, nguyên thân và hai đứa em đã ghét nhau như chó với mèo. Chính chúng nó ở sau lưng âm thầm chia rẽ, nói xấu, xúi giục cha mẹ cắt đứt quan hệ, đuổi nguyên thân ra khỏi hộ khẩu gia đình.

Tuy rằng Văn Trạch Tài không biết rõ Văn Trạch Dũng và Phan Xuân Mai có quan hệ gì với nhau. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều cái âm mưu dùng “mỹ nhân kế” bẩn thỉu này là do thằng em ngu xuẩn của mình nghĩ ra chứ không phải ai khác.

Tất nhiên những điều này anh không tiện nói với người ngoài mà chỉ âm thầm suy tính rồi tối về tâm sự cùng vợ yêu.

Sau khi nghe xong, Điền Tú Phương khó hiểu cực kỳ: “Sao nó lại làm như vậy, rõ ràng hai người là anh em ruột mà?!”

“Anh em?!” Văn Trạch Tài cười lạnh: “Nó với con nhỏ Văn Trạch Quyên vì vị trí công tác của ba mẹ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Giờ anh thi đậu đại học đường đường chính chính quay trở về thành, thế nên chắc chúng nó sợ ba sẽ thay đổi chủ ý, đòi lại công việc để đưa cho anh đây mà.”

Tới đây thì Điền Tú Phương đã ngờ ngợ hiểu ra vấn đề: “Tức là nó cố tình sai Phan Xuân Mai tiếp cận anh, dụ dỗ anh phạm lỗi sau đó sẽ chạy lên trường tố giác?”

Trái ngược với vẻ sợ sệt của vợ, Văn Trạch Tài bình tĩnh chui vào ổ chăn, ngả lưng nằm xuống, thoải mái như thể chuyện chẳng có liên quan gì đến mình: “Ừ, nếu mọi chuyện vỡ lở thì không chỉ đơn giản là bị đình chỉ thôi đâu, chắc chắn sẽ bị khai trừ vĩnh viễn. Bởi vì anh đã kết hôn, vậy nên trường học sẽ không bao giờ chấp nhận một sinh viên có tư chất đạo đức đồi bại, lối sống buông thả. Sau khi bị đuổi học, anh chỉ có một con đường duy nhất đó là quay về quê. Cả đời này không được phép tham gia thi đại học đồng nghĩ với việc chặt đứt cơ hội trở lại thành phố.”

Đây là quy định chính thức của Bộ giáo dục nhằm sàng lọc ra những con người vừa có đức vừa có tài để cống hiến sức lực xây dựng tổ quốc. Còn những người có tài mà không có đức thì chỉ tổ làm sâu mọt phá hoại xã hội mà thôi. Bởi mới nói, cái kế của Văn Trạch Dũng cũng đủ thâm độc đấy chứ!

“Quá đáng thật đấy!” Điền Tú Phương giận run người! Trong tư tưởng của cô, anh em ruột thịt là phải nâng đỡ, đùm bọc, che chở và yêu thương nhau chứ không có kiểu hãm hại, đuổi cùng giết tận như kẻ thù thế này!

Văn Trạch Tài vòng tay ôm cô vợ nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng: “Em đừng giận, thằng đó và ả đàn bà kia nhất định có mờ ám. Cứ chờ đấy, anh sẽ cho chúng nó biết người nào nên động, người nào không nên động!”

Văn Trạch Dũng đã kết hôn, là người đàn ông có một vợ hai con, vậy mà còn dám ra ngoài lăng nhăng trai trên gái dưới. Hừ, đối phó với hạng đốn mạt như nó chỉ đơn giản là một cái phất tay.