Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 82: Khai trương




Triệu Đại Phi ngoan ngoãn nghe theo nhưng mới đọc được hai chữ cậu chàng đã lại sốt ruột lên tiếng: “Cứ ngồi im thế này hả sư phụ? Có cần phải rao mời khách không?”

Văn Trạch Tài vừa đủng đỉnh lật giở trang sách vừa thản nhiên đáp: “Đoán mệnh là tuỳ duyên, không cần mời gọi.”

Tuy nhiên anh vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Chu Vệ Quốc lanh lảnh vọng lại: “Xem bói đoán mệnh đây, quẻ đầu tiên miễn phí, xin mời xin mời…”

Triệu Đại Phi: ….

Văn Trạch Tài:….

Con mẹ nó, thực sự phải đối nghịch đến cùng hay sao? Không được, không thể thua như vậy được, ngẫm nghĩ một lát, Văn Tạch Tài cắn răng chỉ đạo: “Đại Phi, ra rao đi!”

Nhận được chỉ thị, Triệu Đại Phi lập tức đứng dậy, hắng giọng lấy hơi rồi gáo toáng lên, lấn át cả tiếng rao của Chu Vệ Quốc ở phía bên kia: “Đoán mệnh đê, đoán mệnh đê, bà con cô bác ai có thắc mắc lắng lo gì từ vận hạn, nhân duyên cho tới tài lộc chỉ cần ghé đây chắc chắn sẽ tìm được lời giải đáp chính xác nhất. Để chúc mừng ngày khai trương hồng phát, chúng tôi sẽ miễn phí cho ba vị khách đầu tiên may mắn nhất. Mại dô mại dô, nhanh chân thì còn chậm chân thì hết, xin mời xin mời các vị.”

Triệu Đại Phi rao nhiệt tình đến độ Văn Trạch Tài chỉ nghe thôi cũng cảm thấy hơi hơi xấu hổ, song không phải chính mình ra mặt thế nên anh vẫn nghiễm nhiên ngồi thẳng lưng, điềm tĩnh đợi khách.

Lúc này sắc mặt Chu Vệ Quốc đen xì đen xịt, chẳng khác nào màu quần áo cậu ta mặc trên người. Tức quá, Chu Vệ Quốc đứng phắt dậy doạ Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi sợ nhảy dựng.

Những tưởng hắn tính dùng vũ lực triệt hạ đối thủ cạnh tranh thì ai dè Chu Vệ Quốc trực tiếp xoay người đi vào trong con hẻm nhỏ. Không bao lâu sau, một đàn gồm năm, sáu thiếu niên choai choai túa ra, hăm hở chạy vào khắp các hang cùng ngõ hèm, gặp ai trên đường cũng kéo lại đon đả mời chào:

“A, anh trai, anh muốn xem bói không?”

“Chị gái xinh đẹp, bói một quẻ nhé?!”

“Thím à, ghé xem một quẻ đi xem vận hạn năm nay ra sao….”

Triệu Đại Phi nhấp nha nhấp nhổm tính phi ra so tài, nhưng đã bị Văn Trạch Tài giữ lại, dứt khoát ép nó ngồi xuống tiếp tục đọc sách: “Mặc kệ đi, dù sao cũng có người quảng cáo rồi, chúng ta cứ bình tĩnh ngồi đây đợi. Đông người như vậy sư phụ không tin một mình hắn ta có thể ôm được hết.”

Quả nhiên Văn Trạch Tài đoán không sai, bọn trẻ con nhanh chóng thu hút được rất nhiều khách hàng. Mọi người đều tò mò đi chậm bước chân quan sát. Tuy nhiên khi đối diện với hai vị thầy bói đẹp trai, cao ráo, tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng một người rõ ràng ôn nhu, thân thiện còn một người mặt mũi lạnh te, sát khí đằng đằng y như tử thần thì khỏi cần suy nghĩ cũng biết nên chọn ai bỏ ai rồi.

Và thế là chị em phụ nữ ùn ùn kéo đến sạp của Văn Trạch Tài còn cánh mày râu thì ngượng ngùng xấu hổ xếp hàng bên chỗ Chu Vệ Quốc.

Tiếp vị khách đầu tiên bằng nụ cười hết sức hoà nhã, Văn Trạch Tài lịch sự cất tiếng: “Chào cô, vì hôm nay khai trương cho nên chúng tôi tặng ba người đầu tiên mỗi người một quẻ miễn phí, từ những quẻ sau mới bắt đầu tính phí, tiểu quẻ một đồng, đại quẻ hai mươi. Xin hỏi cô muốn tính cái gì?”

Đứng bên cạnh, Triệu Đại Phi tươi cười phụ hoạ, cơ hồ còn nhiệt tình hơn cả Văn Trạch Tài.

Còn cô gái đang ngồi ở vị trí khách hàng thì có vẻ khá hốt hoảng sau khi nghe giới thiệu bảng giá. Thế nhưng câu đầu tiên cô ấy hỏi lại chẳng liên quan chút nào: “Sao các anh lại dám bày quán công khai thế này? Giữa các tiệm quốc doanh tự dưng ở đâu mọc ra hai sạp kinh doanh cá thể. Bộ các anh không sợ bị bắt hở?”

À, cái này Văn Trạch Tài đã sớm chuẩn bị từ trước rồi, anh ra hiệu cho Triệu Đại Phi lấy tờ báo mới nhất ra. Gì thì gì cũng phải nói có sách mách có chứng thì mới tăng tính thuyết phục.

Nghiêm chỉnh trải tờ báo lên bàn, Văn Trạch Tài thủng thẳng giải thích: “Nữ đồng chí, các cô không biết hiện tại quốc gia đã cho phép người dân được tự do làm ăn buôn bán à?”

Ở bên kia, Chu Vệ Quốc cũng gặp phải sự chất vấn tương tự tuy nhiên cậu ta không đủ kiên nhẫn như Văn Trạch Tài mà cục cằn quăng tờ báo ra phía trước, hất hàm nói trỏng: “Tự đọc đi.”

Vì khoảng cách quá gần thế nên mặc dù chẳng muốn tò mò tọc mạch tí nào nhưng nhất cử nhất động từ phía bên đó cứ dội thẳng vào tai, khiến khoé môi Văn Trạch Tài bất giác giật tăng tăng, bố này tính đuổi khách đấy à? Không được rồi, chắc mai mình phải đổi địa điểm khác thôi chứ kiểu này thể nào Chu Vệ Quốc cũng đổ thừa mình cướp hết khách của nó cho xem. Cái thằng, chả biết nghệ thuật giao tiếp là gì cả, cứ bố đời với khách như thế có mà dẹp tiệm sớm!

Đám thanh niên vừa rồi chẳng xem xét gì, chỉ ùa vào hỏi đông hỏi tây vớ va vớ vẩn rồi lại kéo nhau đi. Mãi sau mới có một ông già lững thững đi tới, ông nhìn qua nhìn lại rồi ngờ ngợ cất tiếng hỏi: “Ủa, hai cậu là chung một nhà hả?”

Ngay tức khắc, Văn Trạch Tài và Chu Vệ Quốc sa sầm mặt, đồng thanh gắt lên: “Không phải!”

Má ơi, có cần phản ứng dữ vậy không trời, Triệu Đại Phi ôm ngực sợ hết hồn.

Ông lão cũng bối rối tháo mũ xuống, hoang mang gãi đầu gãi tai: “Không phải một nhà thế cớ gì lại ngồi gần như vậy? Chọn người này thì đắc tội với người kia, khó quá nhỉ?!”

Văn Trạch Tài tươi cười lên tiếng: “Tiên sinh, ngài đừng ngại, cảm thấy hợp ai thì xem của người đó thôi. Chúng tôi sẽ không vì chút chuyện này mà để bụng đâu, tôi nói vậy có phải không, bạn học Chu?”

Chu Vệ Quốc mím môi ngẫm nghĩ, cuối cùng vì cái hầu bao lép kẹp của mình, cậu đành cố rặn ra một nụ cười cứng đờ, gượng gạo mở miệng: “Xin hỏi ngài muốn tính cái gì?”

Nếu hai thầy tướng đã nói như vậy rồi thì ông lão cũng không cần phải đắn đo gì nữa, ông tiến thẳng tới quầy hàng của Chu Vệ Quốc, trực tiếp vào đề: “Chả là mấy năm trước tôi cũng từng có duyên gặp được một đoán mệnh sư, thầy ấy phán tôi không sống nổi quá 63 tuổi mà năm nay tôi đã 62 rồi cho nên muốn xem xem sang năm khi nào chết để còn chuẩn bị lo liệu hậu sự.”

Bên này, Văn Trạch Tài âm thầm dựng lỗ tai lắng nghe Chu Vệ Quốc trổ tài.

Sau khi nghe ông lão trình bày xong, Chu Vệ Quốc dùng mai rùa thảy ra một quẻ rồi dựa vào đó từ tốn phán: “Ngài sang năm tuy gặp phải Sao bệnh (1) chiếu mạng, nhưng đồng thời cũng được Sao hoả tinh (2) tương trợ. Cho nên chỉ cần bình bình an an vượt qua kiếp nạn này thì có thọ tới 80 tuổi cũng không phải chuyện khó khăn.”

Nghe tới đây, ông lão lập tức lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Này cậu trai trẻ, đừng thấy tôi già cả mà nói bừa nha, anh em bạn bè xung quanh tôi không có ai sống nổi tới cái tuổi đó đâu.”

Ở thời đại này ấy hả, bảy chục đã được xem là trường thọ lắm rồi, làm gì có ai dám mơ mộng tới con số tám, chín chục tuổi cơ chứ. Đúng là hoang đường!

Bị nghi ngờ công khai, Chu Vệ Quốc tự ái tối sầm mặt, gân cổ lấy lại danh dự bản thân: “Ngài vốn dĩ sinh vào ngày Tư mệnh hoàng đạo (3), lại được trời ban cho tướng mạo trường thọ. Tuy thỉnh thoảng gặp phải chút ít tai ương nho nhỏ, nhưng may mắn có đám hậu bối hợp tuổi, bảo hộ và chống đỡ thế nên tiểu tai tiêu trừ, phúc phần kéo đến. Được con cháu vượng, từ năm sau trở đi có muốn cảm mạo phong hàn cũng còn khó chứ đừng nói tới chuyện sống chết!”

Văn Trạch Tài cũng tò mò đánh mắt nhìn sang, xác thực ông lão này có trường thọ chi tướng. Phải biết rằng đây là phúc phần mà không phải ai cũng may mắn có được, cụ thể là từ khi xuyên về đây tới giờ Văn Trạch Tài mới gặp đúng hai người, một là ông lão trước mặt đây và hai là Điền đội trưởng, ngoài ra không còn ai nữa.

Nghe xong Chu Vệ Quốc xổ một tràng toàn từ ngữ chuyên môn, ông lão lùng bung hai lỗ tai chả hiểu gì hết thế nhưng chỉ cần một câu “có hậu vận bên con bên cháu” là đủ khiến ông vui rồi. Dầu gì cũng sống quá nửa đời người, ngọt bùi đắng cay xem như đã nếm trải cả, đâu còn lưu luyến gì mà phải bận tâm truy cứu đúng sai thật giả. Ông tươi cười đặt xuống bàn một đồng tiền rồi từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng cất bước.

Chu Vệ Quốc cất tiền vào túi, nhướng mày vô cùng đắc ý. Vị khách đầu tiền thuộc về tôi, đồng tiền đầu tiên cũng vào túi tôi trước!

Cái hình ảnh này nom nhức mắt vô cùng, Văn Trạch Tài nghiêng đầu khẽ nói vài tai Triệu Đại Phi: “Ngày mai chúng ta đổi chỗ khác.”

Triệu Đại Phi che miệng bằng cuốn sách, thì thà thì thầm: “Yên tâm đi sư phụ, ngày mai con nhất định tìm chỗ mới phong thuỷ hơn. Ngồi chỗ này âm binh quá!”

Tuy nhiên ai thắng ai thua tới cuối ngày mới ngã ngũ. Kết thúc ngày khai trương, Văn Trạch Tài thu về cả thảy năm đồng trong khi ấy Chu Vệ Quốc chỉ kiếm được vỏn vẹn ba đồng mà thôi. Vừa quê vừa tự ái, Chu Vệ Quốc hằm hằm thu dọn đồ đạc, tập tễnh lết cái chân què trở về nhà.

Bình tĩnh ngồi lại sắp xếp đồ nghề, Văn Trạch Tài tủm tỉm nở nụ cười quen thuộc: “Bỏ đi, ngày mai chúng ta cứ tiếp tục bày sạp ở đây là được. Cậu ta sẽ chuyển chỗ.”

Quả nhiên đúng như Văn Trạch Tài dự đoán, sáng hôm sau chỉ có hai thầy trò anh bày hàng, tuyệt nhiên không thấy tăm hơi Chu Vệ Quốc đâu.

Mở hàng chưa bao lâu liền có một bà thím lại gieo quẻ. Sau khi xem xong, bà thật thà cười hỏi: “Đầu con hẻm bên kia cũng mới dựng lên một sạp. Hình như thầy bên đó cũng trạc tuổi thầy thì phải, mà thầy có quen không?”

Văn Trạch Tài mỉm cười, khéo léo đáp: “Cũng không hẳn là thân quen, có chăng chỉ là cùng ăn chung một chén cơm nghề mà thôi.”

===

Chú thích:

(1)Sao Bệnh là 1 sao hành Hoả, là sao thứ 7 trong 12 sao thuộc vòng sao Trường Sinh theo thứ tự: Trường Sinh, Mộc Dục, Quan Đới, Lâm Quan, Đế Vượng, Suy, Bệnh, Tử, Mộ, Tuyệt, Thai, Dưỡng. Sao Bệnh chủ bệnh tật, đau yếu, suy nhược, buồn rầu, khờ khạo, hay nhầm lẫn, hư nhược, tật bệnh, lao khổ, xa lánh họ hàng. Bệnh là cung giai đại biểu một giai đoạn phát triển trong quá trình nhân sinh. Vượng rồi suy, suy rồi bệnh, nhưng không phải bệnh mang cái nghĩa là đã suy đến cùng cực.

(2)Trong khoa Tử Vi thì Lục Sát Tinh là những sao rất nguy hiểm có khả năng tác hoạ rất lớn. Sao Hoả Tinh cũng là một trong số đó, Sao này là Nam Đẩu Tinh thuộc hành Hoả có tính Dương nằm trong loại Sát Tinh, Đoản Thọ Tinh chủ về sát phạt, nóng nảy, táo bạo, liều lĩnh. Hoả Tinh có tên gọi tắt là Hoả.

Sao: HỎA TINH

Hành: Hỏa

Đắc địa: Dần, Mão, Thìn,Tỵ, Ngọ, Mùi, Tuất

Hãm địa: Tý

Sát tinh. Táo bạo nóng nảy lanh lẹ phá phách.

Vốn là hai sát tinh nên Hỏa Tinh ít ý nghĩa tốt, trừ phi đắc địa ở các cung ban ngày (Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ) và nếu gặp thêm nhiều cát tinh.

a. Về mặt tính tình: Nếu đắc địa, Hỏa Tinh có nghĩa:

– can đảm, dũng mãnh, có chí khí

– có sức khỏe dồi dào (như Lực Sĩ)

– ít khi mắc tai nạn

– nóng nảy, táo bạo, liều lĩnh

– hay phá phách, nghịch ngợm

b. Về mặt phú quý:

– Người sinh năm Dần, Mão, Tỵ, Ngọ có Hỏa Tinh đắc địa là hợp cách. Nếu gặp thêm cát tinh thì chắc chắn phú quý trọn đời.

– Người mà cung Mệnh ở hướng Đông Nam (Mão, Ngọ) có Hỏa Tinh đắc địa tọa thủ cũng hợp cách, phú quý.

– Nếu cung Mệnh ở hướng Tây (Dậu) và Bắc (Tý) có Hỏa Tinh đắc địa chiếu cũng được phú quý nhưng không bền.

(3) Theo từ điển Hán Văn thì “Tư” nghĩa là giúp thêm, tạo giá trị, lợi ích, điều may mắn, hưởng phúc, điều phúc. “Mệnh” nghĩa là vận mệnh của con người. Tư mệnh nghĩa là trợ giúp bản mệnh, tạo nên lợi ích, giá trị, điều may mắn, phúc lành đối với vận mệnh con người. Ngày Tư mệnh hoàng đạo là ngày tạo nên điều phúc, giúp ích, trợ lực đối với mệnh lý con người nên sử dụng ngày đó để tiến hành những công việc quan trọng, đại sự.

Ý nghĩa của ngày Tư mệnh hoàng đạo: Thứ nhất, do là phúc thần, phúc khí, năng lượng cát lợi, thịnh vượng nên nhất định không phải yếu tố gây hại, trở nhại, kìm hãm đối với con người. Từ đó bạn thực hiện công việc vào ngày Tư mệnh hoàng đạo sẽ giảm trừ được những nguy cơ rủi ro, bệnh tật, đau yếu, bi ai, buồn thảm, nghèo khó, túng thiếu, chia lìa, xa cách…Thứ hai, ngày Tư mệnh hoàng đạo là một ngày có năng lượng trường khí rất thịnh vượng nên lợi cho việc tiến hành những công việc trọng đại, xu cát tị hung, tránh điều dữ, gặp điều lành. Mọi việc đều được hanh thông, thuận lợi, như ý, cát tường.