Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 69: Đoạt khí thuật




Nghe xong, Uông Quân Đào há hốc miệng đầy kinh ngạc: “Ghê vậy, thế nhưng người ta đã tìm tới tận cửa, chúng ta không thể không gặp. Hơn nữa, Trường Lâm à, đôi mắt của cậu…quả thực có hơi…à không, phải nói là quá quái dị. Hay là cứ mời anh ấy vào xem xem thế nào nha.”

Tất Trường Lâm mím môi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu. Có bệnh phải vái tứ phương chứ biết làm sao giờ!

Nhận được sự đồng ý của cậu bạn, Uông Quân Đào liền ra mở cửa thì phát hiện người đứng bên ngoài là một thanh niên anh tuấn, hơn nữa trên tay còn cầm theo cặp sách, thế nên liền tò mò dò hỏi: “Ủa Văn đồng chí, anh cũng là sinh viên trường chúng tôi à?”

Phớt lờ thái độ nghi ngờ cảnh giác của Uông Quân Đào, Văn Trạch Tài nhàn nhạt trả lời: “Đúng, tôi tới kiểm tra mắt cho bạn học Tất.”

Nói đoạn anh trực tiếp lướt qua Uông Quân Đào, đi thẳng tới trước mép giường Tất Trường Lâm.

Đầu tiên anh đặt túi sách lên bàn rồi mới quay lại quơ quơ tay trước mặt người bệnh: “Cậu nhìn thấy gì không?”

Gần như ngay lập tức, Uông Quân Đào nhíu mày phản bác: “Anh Văn à, Trường Lâm đang nhắm…”

“Có thấy cái bóng phất qua phất lại…”

Tuy nhiên Uông Quân Đào chưa nói xong đã bị một câu này của Tất Trường Lâm làm cho cứng họng. Mẹ, cái quỷ gì vậy trời, Uông Quân Đào sốt sắng tiến lại gần.

Tiếc rằng Văn Trạch Tài lại bước lên một bước, chặn đứng cậu ta rồi lạnh giọng sắp xếp: “Giờ cậu ra ngoài canh cửa, tuyệt đối không được cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, bao gồm cả cậu!”

Nghe vậy, Uông Quân Đào lập tức nhìn về phía người bạn thân, đáy mắt ngập tràn do dự và lo lắng.

Song, Tất Trường Lâm ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu đầy kiên định: “Không sao đâu, cậu cứ ra ngoài trước đi.”

Nhận được lời này của Tất Trường Lâm, Uông Quân Đào mới yên tâm chầm chậm bước ra ngoài, khép chặt cửa lại, yên lặng đứng canh.

Chỉ còn lại hai người, Văn Trạch Tài mới móc từ túi áo ngực ra ba đồng tiền vàng mà Dương Tiên Bích đã tặng hôm bữa. Anh đặt một đồng vào lòng bàn tay Tất Trường Lâm, hai đồng còn lại gán hờ lên hai mi mắt cậu ta.

Bất chợt cảm thấy có gì lành lạnh áp sát vào mi mắt mình, Tất Trường Lâm hồi hộp hỏi: “Liệu có rớt không?”

“Không rớt, lát nữa cậu sẽ cảm thấy nóng, cố chịu một chút nhé!” Văn Trạch Tài nhẹ giọng trấn an rồi đi quanh phòng tìm xem có cây kim nhọn nào không. Rất may anh tìm được một cây kim băng trong ngăn bàn. Văn Trạch Tài nhặt lên, hơ trên lửa khử trùng rồi dứt khoát đâm vào đầu ngón tay Tất Trường Lâm, nặn ra một giọt máu.

Thoạt đầu, giọt máu đen kìn kịt, đợi tới lúc rơi hẳn xuống đất nó mới biến thành màu đỏ tươi.

Mà lúc này Tất Trường Lâm bắt đầu cảm thấy hai mí mắt nóng rực. Song thể theo lời dặn của Văn Trạch Tài, cậu cố gắng cắn chặt răng gồng mình chống chọi đến nỗi toát hết cả mồ hôi đầu.

Ngay tại thời điểm Tất Trường Lâm chuẩn bị buông xuôi, Văn Trạch Tài trầm giọng ra lệnh: “Siết chặt đồ vật trong tay lại. Có bao nhiêu khó chịu cứ dồn hết vào lòng bàn tay.”

Nghe thấy vậy, Tất Trường Lâm vội vàng làm theo.

Ở bên ngoài, Uông Quân Đào sốt ruột dán chặt lỗ tai lên cánh cửa, như thể chỉ cần nghe thấy bất cứ động tĩnh gì là có thể lao vào cứu bạn kịp lúc.

Ước chừng vài phút sau, dường như đã đến ngưỡng của sự chịu đựng rồi, Tất Trường Lâm bắt đầu ngọ nguậy tính giật món đồ đang nằm trên mắt mình xuống.

Ngay lập tức, Văn Trạch Tài giữ chặt lấy tay cậu ta, nghiêm giọng quát:”Nếu không muốn mù suốt đời thì ngồi im cho tôi!”

Hết cách, Tất Trường Lâm chỉ còn biết ngửa đầu la lên đầy đau đớn: “Aaaaaaa….”

Chỉ chờ có thế, Uông Quân Đào lập tức đẩy cửa, xồng xộc phi vào.

Thế nhưng Văn Trạch Tài còn hét to hơn: “ĐI RA NGOÀI NGAY!”

Giọng anh lớn đến độ doạ Uông Quân Đào sợ nhảy dựng, vội vàng quay đầu chạy trối chết và tất nhiên không quên sập cửa cái rầm!

Đợi tới lúc định thần lại rồi, cậu mới đần thối mặt tự hỏi: “Ủa sao mình lại phải nghe lời anh ta nhỉ?!”

Trong phòng, Văn Trạch Tài trực tiếp nhét một góc chăn vào miệng Tất Trường Lâm: “Cắn chặt lấy! Cố lên!”

Giằng co như vậy suốt nửa giờ đồng hồ, Tất Trường Lâm mới được phép nhả chăn ra khỏi miệng. Lúc này cái chăn đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng phân nửa.

Tiện tay vất gọn nó xuống cuối giường, Văn Trạch Tài nói: “Đưa đồ trong tay cậu cho tôi.”

Tất Trường Lâm thều thào không ra hơi: “Tôi…tôi không có sức…”

Phải khó khăn lắm cậu ta mới duỗi được các đốt ngón tay ra. Tuy nhiên Văn Trạch Tài không lấy trực tiếp mà lót một lớp giấy rồi mới nhẹ nhàng nhặt đồng tiền lên. Kỳ lạ thay, đồng tiền vốn vàng rực rỡ giờ phút này đột nhiên chuyển thành màu đen xì.

Ngắm nghĩa một chút, Văn Trạch Tài nhếch mép cười lạnh: “Hừ, quả nhiên là Đoạt khí thuật.”

Kế đến anh quay qua kiểm tra hai đồng tiền dán trên mí mắt Tất Trường Lâm. Và không nằm ngoài dự đoán, một xu đen xì còn một xi thì hồng rực. Đồng thời đồng tiền trong tay anh cũng đang chuyển dần từ tối sẫm sang ánh hồng.

Rời khỏi người Tất Trường Lâm, trong nháy mắt, ba đồng tiền vàng tức khắc khôi phục trạng thái ban đầu.

Văn Trạch Tài thong thả cất gọn chúng vào túi áo ngực rồi nói với Tất Trường Lâm: “Được rồi, cậu mở to mắt ra nhìn thử xem.”

Theo quán tính, Tất Trường Lâm giật nhẹ mí mắt, sau đó từ từ chậm rãi hé mi. Vài giây sau, cậu run rẩy nói: “Có…có…chút mơ hồ!”

Văn Trạch Tài trợn trắng mắt: “Có thể nhìn được đã là tốt lắm rồi đấy, ở đó mà được voi đòi tiên. Nếu hôm qua cậu nghe lời tôi thì hôm nay đã không ra nông nỗi…”

Thiếu chút nữa bị người ta đoạt mất đôi mắt!

Chợt nhớ tới thái độ hùng hổ chửi người của mình ngày hôm qua, Tất Trường Lâm hổ thẹn vô cùng: “Thực xin lỗi!”

Văn Trạch Tài nhún vai: “Ba từ này tôi nhận.”

Tất Trường Lâm nâng cằm, nhìn về phía này. Tuy chỉ là chút bóng dáng lờ mờ nhưng ít nhất cậu vẫn xác định được vị trí và phương hướng chứ không đến mức đen xì, mù tịt như lúc trước.

Lưỡng lự đôi giây, cậu ấp úng hỏi: “Anh Văn, tôi…tôi có thể khoẻ lên không?”

“Có thể!” Văn Trạch Tài khẳng định chắc nịch, tuy nhiên không đợi Tất Trường Lâm vui mừng, anh đã bồi thêm: “Với điều kiện cậu phải tìm cho ra người đã cướp đi đôi mắt mình. Bằng không cậu cứ chịu cảnh mù mờ như này cả đời đi.”

Hả, hy vọng vừa loé sáng đã vụt tắt, Tất Trường Lâm tuyệt vọng ôm đầu. Đang bần thần suy tư thì bất giác nhớ tới cụm từ “Đoạt khí thuật” mà ban nãy Văn Trạch Tài vừa nhắc đến, Tất Trường Lâm vội vàng hỏi ngay: “Anh Văn, vừa rồi anh nói Đoạt khí thuật, có phải trên người tôi đã bị người ta hạ thứ gì không?”

Híp mắt nhìn đối phương một cái, Văn Trạch Tài chắp tay sau lưng từ tốn giải thích: “Đoạt khí thuật tên sao nghĩa vậy. Thuật này chuyên để cướp các cơ quan thậm chí là nội tạng trên cơ thể người. Bất kể bộ phận đó là gì, nằm ở vị trí nào, chỉ cần bắt được những tế bào hoặc mô gần đó là có thể dễ dàng hạ thuật.”

“Cậu nhớ lại xem, gần đây có ai xin cậu lông mày, lông mi và sinh thần bát tự không?”

Nếu muốn cướp mắt người khác thì nhất định phải lấy được những thứ xung quanh đó ví dụ lông mày, lông mi. Mà nếu có thêm sinh thần bát tự của đối tượng thì chẳng khác nào hạ bút thành văn, một phát trúng đích!

Lặng thinh suy nghĩ một hồi lâu, Tất Trường Lâm chán nản lắc đầu: “Chưa bao giờ có người xin tôi những thứ đó!”

Văn Trạch Tài cau chặt mày quả quyết: “Không có khả năng! Cậu cẩn thận ngẫm lại thật kỹ xem. Nhất định có người xin và chính cậu đã đồng ý cho. Sở dĩ thuật này không được ưa dùng là bởi vì điều kiện của nó rất ngặt nghèo. Buộc phải có sự đồng thuận của cả hai phía, người cho và người nhận. Nếu không sẽ vô pháp hạ thuật.”

Vậy sao? Tất Trường Lâm ngẩn ra, chìm vào suy tư nhưng dù có nghĩ nát óc cũng không thể nào nhớ được đã từng có sự việc như thế xảy ra trong cuộc đời mình.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, cứ ngồi đây chờ cũng không phải là cách, hơn nữa anh còn phải về đón con nữa. Vậy nên Văn Trạch Tài liền đứng dậy xách túi, song trước khi đi anh không quên dặn: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ càng, nếu nhớ ra điều gì thì tới gặp tôi. Tôi là sinh viên khoa Thực Vật, ngành Sinh vật học.”

Dứt lời, anh mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.

Đang chán nản vì ngồi đợi mốc mỏ nãy giờ, bất thình lình cánh cửa bật mở, Uông Quân Đào giật bắt mình chẳng kịp phản ứng, chỉ biết ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng dong dỏng cao của Văn Trạch Tài. Đến lúc anh rẽ khỏi hành lang ký túc, cậu ấy mới hốt hoảng lao vào phòng, rối rít hỏi liên hồi: “Sao sao, thế nào rồi, có ổn không? Nhìn thấy gì chưa?”

Tất Trường Lâm yếu ớt gật đầu: “Thấy rồi, nhưng mà thấy lờ mờ thôi, chưa được rõ nét cho lắm.”

Uể oải đáp được một câu, cậu lại nằm vật xuống giường, chán nản lục lọi ký ức nhưng khổ nỗi toàn đâm vào ngõ cụt thôi. Ngẫm nghĩ thế nào, Tất Trường Lâm lục tục bò dậy, thuật lại hết đầu đuôi ngọn ngành cho cậu bạn thân nghe. Nói xong, cậu lại lắc đầu đầy tuyệt vọng: “Thật sự mình không tài nào nhớ nổi ai đã từng xin mình những cái đó luôn.”

Đối diện với thằng bạn thật thà như đếm, Uông Quân Đào thở dài bất đắc dĩ vô cùng: “Giời ạ, Trường Lâm ơi là Trường Lâm, cậu không có chút phòng bị nào à, sao chuyện gì cũng tồng tộc kể hết ra thế. Vạn nhất mình là nội gián, mình đi mật báo cho kẻ hại cậu thì cậu phải làm sao bây giờ?”

Ai ngờ Tất Trường Lâm không sợ mà lại toét miệng cười vui vẻ: “Cậu là thằng bạn thân nhất của mình, còn lâu cậu mới hại mình!”

Thiệt tình…Uông Quân Đào dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, cậu có tình thì mình có nghĩa. Anh đây cũng trượng nghĩa lắm chứ không phải hạng tầm thường đâu. Giỡn chút cho vui vậy thôi, giờ quay lại chuyện chính này. Về cái vấn đề lông mày với cả lông mi thì mình không rõ nhưng ai xin sinh thần bát tự của cậu thì mình biết đấy. Cậu quên à, trước ngày bọn mình quay về thành phố, chính Kiều Hương Lan đã xin cậu còn gì.”

“Đồng chí Kiều?” Tất Trường Lâm sửng sốt há hốc miệng nhưng rồi lại lắc đầu quầy quậy: “Không phải đâu, cô ấy sẽ không hại mình.”

“Xì!” Uông Quân Đào cười lạnh: “Trường Lâm à, cậu ngây thơ và lương thiện quá nên chỉ toàn nhìn thấy những mặt tốt mà không phát hiện ra mặt xấu của người ta.”