Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 68: Mù mắt




Lúc hai cha con dung dăng dung dẻ về tới nhà thì cơm lành canh ngọt đã bày sẵn lên mâm. Nghe thấy tiếng mở cổng, Điền Tú Phương ló đầu ra khỏi cửa bếp, nhoẻn miệng cười dịu dàng: “Hai cha con mau rửa tay rồi vào ăn cơm.”

“Tới liền tới liền” Văn Trạch Tài cười cười đáp lời, sau đó đi múc nước, thành thạo rửa sạch mặt mũi chân tay cho con gái trước rồi mới tới phiên mình. Xong xuôi, mọi người nhanh chóng di chuyển vào bàn cơm.

Tinh ý phát hiền hình như hôm nay chồng có vẻ hơi uể oải, cứ cầm đũa lên lại mệt mỏi hạ xuống, coi bộ không muốn ăn cho lắm. Thấy vậy, Điền Tú Phương liền múc một chén canh trứng đặt tới trước mặt anh, ân cần hỏi han: “Anh sao vậy? Mệt trong người à?”

Văn Trạch Tài lẳng lặng đón lấy chén canh đưa lên miệng uống một ngụm. Nước canh đậm đà, béo ngậy vị trứng hoà quyện cùng vị chua nhẹ, thanh mát của cà chua khiến tinh thần anh bỗng chốc thư thái hơn hẳn nhưng vẫn không xua được hết nỗi muộn phiền phủ kín trong lòng từ chiều tới giờ. Đặt chén canh xuống, anh nhìn vợ than thở: “Hôm nay chồng bị người ta hiểu lầm thành kẻ lừa đảo thế có chán không cơ chứ. Anh đang nghĩ xem có nên cạo đầu nhìn cho máu máu chút không. Chứ hiền hiền bị chúng nó khinh!”

Tóc của anh không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng kể ra thì hơi loà xoà thật nếu không muốn nói là nhìn ngu ngu. Giá kể thời này có tí keo xịt hay gôm ghiếc các thứ tạo kiểu lên là trông uy tín ngay chứ gì.

“Cạo đầu?” Cả Điền Tú Phương lẫn Hiểu Hiểu đều dừng mọi động tác, kinh ngạc nhìn trân trân về hướng này.

Nhất thời bị vợ con chiếu tướng, Văn Trạch Tài có chút mất tự nhiên, anh cười quê: “Haha, vừa rồi lúc đi đón Hiểu Hiểu anh thấy có mấy ông bố đầu đinh trông ngầu phết.”

Điền Tú Phương mím chặt môi nín cười: “Anh thích thì anh cạo đi, em không cản anh đâu.”

Văn Trạch Tài méo mặt, trong lòng đang kêu gào van xin “Bà xã, em cản anh đi mà, anh chỉ chữa ngượng trước mặt con thôi…”

Điền Tú Phương gắp miếng thức ăn vào chén chồng, nhướng mày ra hiệu “ăn đi, đừng làm trò trước mặt con gái nữa, không sợ con nó cười cho à?”

Văn Trạch Tài xấu hổ ho khụ một tiếng, ngoan ngoãn bưng chén lên ăn ngon lành.

Ngày hôm sau, khi vừa kết thúc tiết học buổi sáng, Văn Trạch Tài lập tức chạy tới hiệu tóc nằm trên con hẻm nhỏ ngay sát bên trường học. Người bình thường cắt hết một xu, anh hào phóng trả hẳn hai xu với yêu cầu duy nhất đó là gom toàn bộ tóc lại để anh đem về.

Không làm cái nghề này thì thôi chứ một khi đã ở trong nghề, Văn Trạch Tài biết rất rõ tầm quan trọng của những thứ này. Chỉ cần một phút bất cẩn để kẻ thù bắt được một sợi tóc thôi cũng đủ đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm rồi. Thế nên Văn Trạch Tài luôn đề cao cảnh giác, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nắm trong tay điểm yếu của mình.

Xong xuôi, Văn Trạch Tài mỉm cười nói cảm ơn rồi vui vẻ một tay xách bọc tóc một tay dắt con gái về nhà ăm cơm trưa.

Nhìn theo bóng lưng vị khách kỳ quái, ông thợ cắt tóc nhíu mày nghi hoặc: “Tóc cắt rồi, mang về nhà làm cái gì nhỉ? Kỳ lạ thật đấy!”

Một vị khách khác đang ngồi chờ liền sốt ruột thúc giục: “Chuyện của người ta ông quản làm gì. Mau cắt cho tôi đi, hôm nay tôi sang nhà con gái ăm cơm, tới muộn mất lịch sự lắm.”

Đẩy cổng bước vào nhà, Văn Trạch Tài hiên ngang đi tới trước mặt vợ, hí hửng khoe: “Bà xã bà xã… thấy chồng em hôm nay thế nào, đẹp trai không?”

Điền Tú Phương bật cười khúc khích, cô vươn tay vuốt mái tóc mới của chồng, tấm tắc khen ngợi: “Đẹp trai lắm, nhìn sáng sủa và phong độ hơn hẳn!”

Văn Trạch Tài vốn sở hữu làn da trắng trẻo cùng cặp mắt đen láy sâu hun hút cực kỳ có hồn, cộng thêm trời sinh cặp môi đỏ hồng vừa hay khớp với hình mẫu “tiểu bạch kiểm” hay mấy chàng thư sinh hào hoa phong nhã trong truyền thuyết. Trước khi cắt tóc, anh quyến rũ với phong cách nhẹ nhàng, ôn nhu, lãng tử phong tình. Sau khi cắt tóc, ngũ quan lộ rõ càng làm tăng thêm vẻ lịch lãm, nam tính cùng khí chất đàn ông trong anh.

Nghe vợ khen, Văn Trạch Tài khoái chí cười tít mắt: “Phong độ ngời ngời thế này có cho tiền thằng nhóc kia cũng không dám buông lời nghi ngờ anh nữa!”

Điền Tú Phương liền tò mò hỏi: “Ủa mà người ta nói anh như nào thế? Hôm qua anh chưa có kể hết.”

Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười, đem toàn bộ câu chuyện của Tất Trường Lâm kể lại cho vợ nghe.

Sau khi nghe xong, Điền Tú Phương nhíu mày suy tư: “Hm…hình như anh hiểu nhầm ý của cậu ta rồi ông xã ơi. Em cảm thấy cậu ta đang muốn ám chỉ lời nói chứ không phải ngoại hình của anh đâu.”

Văn Trạch Tài khẽ vuốt vuốt mái tóc mới cắt: “Phải không? Nhưng anh nói toàn lời thật, việc thật, có cơ sở đàng hoàng mà. Uy tín như thế mà không tin thì còn tin cái gì được chứ!”

Khuya hôm ấy, trong ký túc xa nam thuộc đại học Liêu Thành, Tất Trường Lâm đang ngủ say thì hốt hoảng bừng tỉnh, cậu rất muốn mở to mắt nhưng lại cảm thấy khoé mắt hình như có thứ gì đó vướng vướng. Nghĩ đơn giản là ghèn mắt, Tất Trường Lâm tính đưa tay lên dụi thì ngờ đâu vừa chạm vào một cái liền có một vật thể mềm mềm, nhão nhão như cục thịt rớt ra…Tất Trường Lâm sợ run người, cẩn thận miết hai ngón tay lại với nhau kiểm tra lại một lần nữa thì xác nhận nó không phải cục ghèn mà đích thị là một miếng thịt.

Quá hốt hoảng, Tất Trường Lâm lảo đảo lao vào nhà vệ sinh. Trên đường đi cũng chả thèm quan tâm gì mà đụng chỗ nọ đâm chỗ kia tạo ra tiếng động cực lớn.

Giường trên, một cậu bạn bị giật mình tỉnh giấc, ngó đầu xuống hỏi bằng âm giọng lè nhè ngái ngủ: “Trường Lâm, cậu làm sao thế?”

Bởi vì mấy hôm nay mắt Trường Lâm không được ổn lắm, bạn cùng phòng ai cũng biết thành ra bọn họ khá quan tâm đến cậu.

Tiếc rằng giờ phút này Tất Trường Lâm chẳng có tâm tư đâu mà trả lời. Xui cái hôm nay ký túc xá lại cúp điện, cậu chỉ có thể mở toang cửa sổ, nương theo ánh trăng để nhìn kỹ xem rốt cuộc cái thứ vừa rơi ra khỏi mắt mình là cái quỷ gì.

Thế nhưng càng lúc đôi mắt cậu càng đau nhức dữ dội, nhất là sau khi chạm phải ánh trăng nó liền vô thức khép chặt lại, không tài nào mở ra nổi.

Nhận thấy Tất Trường Lâm hô hấp nặng nề, cử chỉ quái dị, cậu bạn cùng phòng vội vàng phóng xuống giường, lật đật chạy tới bên cạnh, lo lắng gọi: “Trường Lâm.”

Tiếng ồn mỗi lúc một lớn dần lần lượt đánh thức những người khác trong phòng. Họ lục tục ngóc đầu dậy, bực dọc hỏi: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn ồn ào cái gì thế? Thiệt tình…”

Tất Trường Lâm cố gắng hé mi nhưng trước mắt chỉ toàn một mảnh đen tuyền. Cậu hoảng sợ quơ tay quờ quạng, run rẩy nói: “Quân Đào…mình…mình không nhìn thấy gì cả…”

Uông Quân Đào cả kinh, vội vàng đỡ Trường Lâm về giường, mấy cậu bạn khác cũng lập tức phi dậy, lo lắng vây xung quanh.

Nhận thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng nhưng Uông Quân Đào vẫn cố gắng trấn an cậu bạn: “Thì nửa đêm khuya khoắt, tối thui tối chột thế này không nhìn thấy là đúng rồi.”

Tuy nhiên một cậu bạn đứng bên cạnh hồn nhiên phá game: “Ủa, nhưng tôi vẫn nhìn thấy mà. Đêm nay trăng sáng, nhìn rõ là đằng khác ấy chứ.”

Bà mẹ, Uông Quân Đào lập tức bịt miệng cậu ta lại, trừng mắt nạt: “Im!”

Song không cần ai nói thì Tất Trường Lâm cũng thừa sức cảm nhận được, cậu sợ đến độ mồ hôi lạnh túa ra như tắm, ướt sũng quần áo, thấm cả ra chăn mền. Nương theo tiếng nói để phán đoán vị trí đứng, Tất Trường Lâm chìa tay ra: “Quân Đào, thứ này vừa rơi ra khỏi mắt mình, hình như là thịt thì phải, cậu nhìn thử xem.”

….

Sáng hôm sau, khi Văn Trạch Tài tới trường liền phát hiện rất nhiều nhóm sinh viên túm năm tụm bảy bàn tán về cùng một chủ đề.

“Kinh vãi chưởng luôn, thịt rơi ra từ mắt ạ…”

“Nghe nói tuy rằng cậu ta không mở mắt nổi nhưng lúc Quân Đào dùng tay cố gắng banh ra thì thấy tròng mắt vẫn bình thường, ghê chưa ghê chưa!”

Văn Trạch Tài cau chặt mày, suy nghĩ giây lát rồi sải rộng bước chân bắt kịp nhóm người phía trước, nở nụ cười thân thiện: “Các bạn đồng học, cảm phiền cho tôi hỏi một chút. Có phải người mà các bạn vừa nhắc tới là Tất Trường Lâm không?”

Nhóm bạn lập tức khựng chân, ngơ ngác quay ra nhìn nhau. Một người trong số đó đại diện lên tiếng: “Là bạn cùng phòng của tôi. Bạn học, xin hỏi anh có biết bệnh đó là bệnh gì không?”

Tuy người kia cố ý không nói ra tên họ nhưng Văn Trạch Tài cũng đại khái đoán được bảy, tám phần. Anh gật đầu khẳng định: “Biết! Phiền một người chạy tới lớp Sinh vật học xin nghỉ giúp tôi được không? Tôi tên Văn Trạch Tài.”

Kế đến anh hỏi kỹ số khu, số phòng nơi Tất Trường Lâm ở rồi vội vã đi tới đó.

Vì quá sửng sốt nên nhóm sinh viên chỉ biết đứng nghệt mặt tại chỗ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh chả hiểu gì. Cuối cùng cũng có một người chạy tới lớp Sinh học báo nghỉ giúp Văn Trạch Tài.

Bên này, khi Văn Trạch Tài vừa tới cửa phòng của Tất Trường Lâm liền nghe thấy bên trong có tiếng nói vọng ra: “Trường Lâm, nào dậy đi, mình đỡ cậu tới bệnh viện khám bệnh.”

Văn Trạch Tài không đẩy cửa bước vào mà lịch sự gõ ba tiếng.

“Ai thế?” Uông Quân Đào giật mình lên tiếng. Hiện đang là giờ lên lớp, ai lại quay về lúc này nhỉ?

Đứng ngoài cửa, Văn Trạch Tài chủ động lên tiếng: “Tôi là Văn Trạch Tài, tôi tới kiểm tra mắt cho bạn học Tất.”

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Tất Trường Lâm lập tức ngồi bật dậy, kéo Quân Đào sát lại gần thì thầm: “Quân Đào, Quân Đào, ngồi xuống đây mình kể cho cậu nghe cái này…”

Kế đến, Tất Trường Lâm thuật lại toàn bộ sự việc đã diễn ra tại con ngõ nhỏ ngày hôm qua cho cậu bạn thân nghe.