Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 54: Đám cưới Triệu Đại Phi




Yên lặng lắng nghe từ đầu đến giờ, lúc này Điền Tú Phương mới dám dè dặt lên tiếng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ anh?”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Sẽ không!”

Đang trong cơn choáng váng bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng đủng đỉnh của cậu con rể, ông Điền tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: “Trời, hoá ra là con…”

Văn Trạch Tài lập tức đánh gãy: “Cha à, cha đừng nói vậy oan cho con!”

Kế đó anh bày ra vẻ mặt không thể vô tội hơn: “Con chỉ là một cậu thanh niên trí thức hết sức bình thường thôi mà.”

Ông Điền vỗ đùi đen đét, phá lên cười khoái chí: “Hahaha, đúng đúng, con rể ta chỉ là một cậu thanh niên trí thức bình thường mà thôi!”

Trong khi ấy, Khâu Đại Thành tất tả chạy một mạch về đến nhà thì liền phát hiện vợ đang ôm chặt thằng con trai út trong tay, khóc ngất lên ngất xuống. Ban nãy, khi ông vừa bước chân ra khỏi cửa thì ở nhà thằng út đột nhiên đờ ra, gọi thế này cũng không nghe, lay thế nào cũng không tỉnh, người cứ như bị ma ám ấy, đáng sợ vô cùng!

Nhìn thấy cảnh này, cảm xúc của Khâu Đại Thành kìm nén bao lâu bỗng chốc vỡ vụn, ông sà xuống ôm vợ con vào lòng rồi không ngừng khóc nấc lên: “Không làm, tôi không làm đội trưởng nữa, tôi không cần, huhuhu…”

“Đúng thế, bỏ hết đi, đừng ham quyền thế nữa, chỉ tổ gây nghiệp chướng thôi”, bà Khâu đau khổ đưa tay gạt lệ: “Bao lần tôi khuyên ông không nên làm những việc trái với lương tâm nhưng ông nào có chịu nghe tôi. Giờ ông nhìn đi, cả nhà mình có còn ra hình người nữa không hả?”

Cứ thế, vợ chồng con cái ngồi bệt xuống sàn, ôm nhau khóc không biết bao nhiêu lâu…

Chớp mắt đã trôi qua ba ngày, sau khi nhận được tin tức từ thị trấn truyền xuống, ông Điền tủm tìm xách theo một bình rượu, đủng đỉnh đi tìm cậu rể quý. Ai đi ngang cũng đều không khó để nhận ra tâm trạng của ông đại đội trưởng lúc này đang cực kỳ tốt.

Tới nơi, ông cười khà khà thông báo tin mừng: “Lần này đích thực Khâu Đại Thành đã bị doạ cho bay mất ba hồn bảy vía rồi. Hắn không những từ chức đội trưởng đội vệ binh mà còn tới tận nhà người bị hại, cúi đầu xin lỗi nữa chứ.”

Nói xong, ông hào hứng vớ lấy hai cái chén định bụng cụng ly ăn mừng.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài đã khéo léo cản trước một bước: “Cha, cha uống đi. Con dùng trà thay rượu kính cha.”

Được, sao cũng được, vì đang vui nên ông Điền không so đo mấy việc này. Ông tự rót cho mình một ly rồi ngửa đầu uống cạn.

Đang ở dưới bếp lúi húi chuẩn bị cơm nước thì nghe tiếng cha sang sảng vọng xuống từ phòng khách, Điền Tú Phương tò mò chạy lên rồi bật cười hỏi: “Ủa cha, nay có chuyện gì mà tự nhiên cha lại cao hứng thế này?”

Ngày thường ông Điền rất ít khi đụng tới bầu rượu, chỉ lúc nào có chuyện gì cực vui hoặc cực buồn ông mới lôi chai rượu quý ra nhấm nháp thôi.

“Đương nhiên phải vui rồi”, Điền đội trưởng cười vang cả phòng khách: “Bao nhiêu năm, cuối cùng thì sau bao nhiêu năm người anh em tốt của cha cũng có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”

Dứt lời ông lại nâng ly, uống ực một lần hết sạch.

Chợt nhớ tới nhà mình hãn còn bao đậu phộng mới nguyên, Văn Trạch Tài liền bảo vợ: “Tú Phương, em lấy bọc đậu phộng lên cho cha nhắm rượu đi.”

À ừ nhỉ, tí thì quên mất, Điền Tú Phương nhanh nhẹn chạy xuống bếp chuẩn bị đồ nhắm.

Uống chán, ông Điền lơ đãng đánh mắt về phía chiếc radio đang nằm im lìm trên kệ tủ. Không cần ông lên tiếng, Văn Trạch Tài lập tức hiểu ý ngay. Anh đứng dậy, dò kênh tin tức đúng ý cha vợ.

Thế là ông Điền ngả lưng ra sau ghế, nhàn nhã nghe phát thanh, lâu lâu uống một ngụm rượu rồi bốc nắm đậu phộng nhai cho thơm miệng. Đúng là khi tâm tình nhẹ nhàng, thoải mái thì mọi thứ xung quanh cũng trở nên yên bình đến lạ.

Sau ba tuần rượu, ông Điền bắt đầu ngà ngà say, ông lim dim mắt, ngón tay tuỳ ý gõ nhịp lên mặt bàn, còn miệng thì không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó.

Văn Trạch Tài hơi nghiêng lỗ tai lại gần nghe thử thì chợt phát hiện cha vợ đang ngân nga hát. Ôi trời, cảnh tượng đặc sắc này chắc chắn có một không hai đây mà, nếu không phải đang trong men say thì còn lâu mới biết hoá ra ông đội trưởng mặt lạnh cũng có lúc yêu đời đến vậy.

Loáng cái đã tới ngày vui của Triệu Đại Phi. Tuy là đám cưới nhưng Đại Phi tổ chức tương đối nhỏ gọn và mời khá ít quan khách. Một phần vì trước giờ cậu hiếm khi tham gia tiệc tùng nhà khác, không nợ tiền bạc cũng chẳng nợ ân tình thế nên giờ người ta không đi lại cũng là điều dễ hiểu thôi. Thêm nữa, Triệu Đại Phi là người thôn khác chuyển tới, lại còn là dân lưu manh du thủ du thực thế nên dù đã cố cởi mở thì vẫn khá khó để làm thân. Những người thực tâm tiếp nhận cậu quanh đi quẩn lại chỉ có bốn, năm hộ mà thôi. Dĩ nhiên tiêu biểu trong số đó chính là Điền gia, Lý gia và gia đình nhỏ của Văn Trạch Tài.

Hôm nay chú rể Triệu Đại Phi vô cùng bảnh bao trong bộ quần áo mới tinh, chỉn chu và thẳng thớm. Trên gương mặt luôn túc trực nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay. Đứng cạnh Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi bộc bạch tâm sự: “Vừa hay cô ấy cũng không thích náo nhiệt cho lắm anh ạ.”

Đích thực Trần Vân Hồng rất ngại đám đông bởi vì xuất thân của cô luôn là đề tài bị mọi người soi mói, mang ra bình phẩm mọi lúc mọi nơi. Bởi vậy nếu không quá mức cần thết thì Trần Vân Hồng luôn tránh né những sự kiện đông người.

Văn Trạch Tài nâng cổ tay xem đồng hồ: “Được rồi, giờ lành đã đến, các cậu xuất phát đi.”

Nghe thấy hiệu lệnh, Triệu Đại Phi vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi mau lẹ nhảy lên chiếc xe đạp được kết hoa cực kỳ rực rỡ và bắt mắt. Phía sau là ba chiếc xe khác do Vương Thủ Nghĩa cùng hai thanh niên độc thân trong thôn cầm lái. Đoàn rước dâu rầm rộ thẳng tiến tới nhà cô dâu trên thị trấn.

Lại nói tới chiếc xe mà Triệu Đại Phi đang chạy chính là chiếc mà quản lý Vương đưa cho Văn Trạch Tài đợt trước. Chả là hôm bữa Cam Kiến Hoa mới tặng Văn Trạch Tài một tờ tem phiếu xe đạp. Tiền có, phiếu có, Văn Trạch Tài bèn mua thêm một chiếc nữa. Tự dưng trong nhà có hai cái, để không cũng phí lại gặp đúng lúc Triệu Đại Phi cần xe đi đón dâu vậy nên Văn Trạch Tài liền bàn với vợ cho cậu em chiếc xe cũ. Tất nhiên cái này không nằm trong khoản mừng cưới mà cứ xem như là mượn hoa dâng Phật, tặng quà bái sư cho đồ đệ thôi.

Đúng ra quà bái sư phải hoành tráng hơn cơ nhưng thôi thông cảm đi, giờ sư phụ đang nghèo. Vả lại vật chất chỉ là phù du, tấm lòng mới là chính!

Trong lúc chú rể đi đón cô dâu thì ở nhà, Điền Tú Phương cùng bà Điền, thím Lý và Tô Lan Lan đang tất bật chuẩn bị cỗ bàn. Còn Văn Trạch Tài cũng bận rộn chỉ đạo đám anh em kê bàn ghế, rồi lại thay mặt trưởng bối đứng ra tiếp đón khách khứa.

Ước chừng hai giờ đồng hồ sau, ngoài cổng đột nhiên ồn ào huyên náo tiếng cười tiếng nói cùng tiếng chúc phúc vang cả con đường nhỏ. Hoá ra cô dâu chú rể đã về tới rồi!

Hôm nay, Trần Vân Hồng tao nhã duyên dáng trong tà áo sơ mi do chính tay cô may để dành riêng cho ngày trọng đại nhất cuộc đời mình, chếch chếch bên phía ngực trái là một đoá hồng đỏ thắm đặc trưng của đôi tân lang tân nương trong ngày cưới. Trên mái tóc tết đuôi sam tỉ mỉ cầu kỳ được đan cài vài bông hoa li ti càng tôn thêm vẻ đẹp thanh tú vốn có của Trần Vân Hồng, khiến cô xinh đẹp kiều diễm hơn lúc nào hết.

Có thể nói đây chính là cô dâu xinh nhất mà Hiểu Hiểu từng được nhìn thấy, vậy nên bé con cứ nhấp nhổm không yên, chờ mong cô dâu xinh đẹp bước lại gần phía mình.

Thấy con gái gần như sắp nhoài cả người ra khỏi hàng, Văn Trạch Tài dở khóc dở cười tính duỗi tay kéo bé con về. Song anh chưa kịp làm gì thì Trần Vân Hồng đã phát hiện ra Hiểu Hiểu trong đám đông. Cô hơi cúi xuống, vươn tay xoa đầu bé con. Thấy vậy, Hiểu Hiểu sướng rơn, vội vàng há to miệng để lộ hàm răng sữa nhỏ xíu, trắng bóc.

À, hoá ra bé con ham đẹp, muốn được cô dâu sờ răng đây mà.

Trước hành động quá mức ngô nghê và đáng yêu của con trẻ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cười vang, khiến bầu không khí càng thêm sôi nổi bội phần.

Đứng bên cạnh, Văn Trạch Tài khẽ nhắc: “Hiểu Hiểu, con cảm ơn cô dâu đi.”

Vì được thoả ý nguyện nên Hiểu Hiểu ngọt ngào cất lời: “Hiểu Hiểu cảm ơn cô dâu xinh đẹp ạ.”

Ôi trời, con bé dẻo miệng chưa kìa, Trần Vân Hồng cong lưng, yêu chiều xoa đầu bé thêm một lần nữa: “Cô cảm ơn Hiểu Hiểu nha, Hiểu Hiểu đáng yêu quá!”

Đúng lúc này, thím Lý gọi to: “Mau mau mau, chú rể mau dẫn cô dâu bước qua chậu lửa đi. Nhanh lên kẻo quá giờ lành!”

Vừa nói bà vừa nhanh nhẹn đặt chậu than xuống trước cổng chính. Đây là một trong các chuỗi nghi thức truyền thống của phong tục cưới hỏi ngày xưa nhưng vẫn được áp dụng cho tới ngày nay, đặc biệt là ở vùng nông thôn. Người ta tin rằng, lửa hồng sẽ đốt hết những tà mà đi theo quấy phá cô dâu đồng thời đốt vía tất cả những kẻ độc mồm độc miệng chê trách, quở mắng cô dâu suốt dọc đường.

Đã là tục lệ của người xưa truyền lại thì không thể bỏ qua, với lại có thờ có thiêng có kiêng có lành, chịu khó một xíu chẳng mất gì mà lại càng yên tâm hơn. Thế là Triệu Đại Phi nắm lấy tay vợ, dịu dàng dắt cô bước qua chậu than đỏ rực.

“Hoan hô!” Không biết ai khởi xướng nhưng tất cả mọi người đều vỗ tay rào rào rồi lục tục kéo nhau đi theo đôi tân lang tân nương vào trong sân nhà.

Tiếp theo, Triệu Đại Phi mời Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương ngồi vào hai vị trí cao nhất cũng như trang trọng nhất. Kế đến, cậu cùng vợ quỳ xuống, cung kính dâng trà: “Sư phụ, sư mẫu, kính mời hai người dùng trà.”

Ồ tin tức này chấn động quá, hầu như tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều phải bàng hoàng sững sờ, không ngờ Văn đại sư lại thu nhận đồ đệ. Nhưng mà người như Triệu Đại Phi liệu có học nghề được không đây? Chứ coi tầm bậy tầm bạ là dễ bị uýnh phù mỏ lắm đấy. Haizz, nghi ngờ quá đi!

Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương tươi cười đón lấy chén trà, lần lượt trao tặng bao lì xì đỏ chói cùng lời chúc phúc từ tận đáy lòng: “Hy vọng hai vợ chồng sẽ yêu thương gắn bó với nhau, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, trăm năm hoà hợp, con đàn cháu đống, hạnh phúc vẹn tròn!”

Triệu Đại Phi cùng Trần Vân Hồng trịnh trọng đáp lời: “Cám ơn sư phụ, cám ơn sư mẫu!”

Kính trà trưởng bối xong, Triệu Đại Phi dẫn vợ đi một vòng ra mắt bà con chòm xóm đồng thời mời mọi người ngồi vào bàn bắt đầu nhập tiệc.