Ông Điền ngồi xuống chưa bao lâu thì Khâu Đại Thành hớt hơ hớt hải chạy tới. Hôm nay ông ta ăn vận thường phục, trên đầu đội mũ sùm sụp, cái cổ lại cố tình rũ xuống đâm ra gần như chẳng nhìn rõ mặt mũi thế nào, vậy nên dọc đường xuống đây không một ai chủ động tiến lại gần chào hỏi. Nếu không phải Điền đội trưởng quá quen thuộc với Khâu Đại Thành thì cũng chưa chắc đã nhận ra.
Thấy Khâu Đại Thành xồng xộc chạy vào, cả Điền Tú Phương lẫn ông Điền đều bất tri bất giác thủ thế phòng bị, nâng cao cảnh giác, chỉ riêng Văn Trạch Tài là vẫn điềm nhiên nở nụ cười tủm tỉm quen thuộc.
Vừa đặt chân vào đến sân, Khâu Đại Thành đã mếu máo van nài: “Văn đại sư, mong thầy đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi. Tôi van xin thầy đấy, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi…”
Nói đến đây, Khâu Đại Thành bất ngờ quỳ sụp xuống, bộ dáng dúm dó, sợ hãi, tuyệt nhiên không còn cái vẻ quan lớn kiêu căng, ngạo mạn, chỉ tay năm ngón, miệng hét ra lửa như ngày xưa nữa.
Văn Trạch Tài thành thạo diễn vẻ ngạc nhiên: “Khâu đội trưởng, ông nói cái gì vậy? Tôi đâu có làm gì ông đâu?”
Nghe vậy, Khâu Đại Thành bàng hoàng ngước mặt nhìn thẳng về phía Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ nói tiếp: “Ông ngẫm lại mà xem, từ hôm rời khỏi nhà ông đến nay tôi có quay lại đó lần nào đâu. Hơn nữa hiện giờ tôi đã nghỉ việc ở hiệu sách rồi thành thử cả ngày tôi chỉ quanh quẩn trong thôn, ngay cả trấn cũng chẳng hề bước lên nửa bước thì thử hỏi tôi hại ông bằng cách nào?”
Khâu Đại Thành nuốt nuốt nước miếng, ấp úng dò xét: “Nhưng gần đây tôi liên tục gặp ác mộng…”
“Ác mộng?” Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, hơi khom người nâng Khâu Đại Thành dậy: “Nào, chúng ta vào trong nói chuyện rõ hơn.”
“Ờ, ờ” Khâu Đại Thành máy móc đứng dậy. Trên đường xuống đây, đầu óc ông quay cuồng với hằng trăm mối hoài nghi, ngờ vực. Thế nhưng nào ngờ, khi vừa xuống tới nơi, đối diện với thái độ hoàn toàn bình thản của Văn Trạch Tài, Khâu Đại Thành bắt đầu buông lỏng cảnh giác, lòng nghi ngờ bỗng nhiên tiêu tán gần hết, thậm chí còn tăng thêm vài phần tín nhiệm đối với Văn Trạch Tài.
Hả? Sao hôm nay phong cách của Khâu Đại Thành lại khác biệt thế này? Điền Tú Phương và Điền đội trưởng ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Thôi kệ đi, sao cũng được, chỉ cần ông ta không gây uy hiếp gì là được. Nghĩ vậy, hai cha con lập tức nhấc gót, rảo bước đi theo.
Khi tất cả đã yên vị trong phòng khách, Văn Trạch Tài mới từ tốn lên tiếng: “Khâu đội trưởng, ông bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào?”
“Năm ngày rồi!” Khâu Đại Thành kéo cái mũ xuống, để lộ ra hai hốc mắt trũng sâu, thâm quầng vì thiếu ngủ: “Cậu nhìn mắt tôi đây này. Đã năm đêm rồi, không đêm nào tôi được ngủ tròn giấc.”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Trạch Tài càng thêm đanh lại, ngay cả giọng nói cũng nghiêm trọng hơn bình thường: “Có phải mỗi đêm ông đều thức giấc vào giờ Sửu (1)?”
Khâu Đại Thành khựng lại, suy nghĩ vài giây rồi liên tục gật như bổ củi: “Đúng đúng, đêm nào tôi cũng choàng tỉnh vào tầm hai giờ… hai giờ hơn.”
“Vậy sao?” Văn Trạch Tài cau chặt mày càng khiến Khâu Đại Thành sợ thót tim.
Dừng một lát, Văn Trạch Tài yêu cầu ông ta giơ tay trái ra. Kế đến anh dứt khoát đâm kim nhọn vào đầu ngón tay đối phương, nặn một giọt máu nhỏ vào chén nước ngay gần đó. Anh ra dấu cho Khâu Đại Thành nhìn vào trong chén: “Ông nhìn xem có phải trong mơ ông gặp những người này không?”
Hả? Đâu đâu? Vì quá tò mò cho nên cả ông Điền lẫn Điền Tú Phương không hẹn mà cùng vươn dài cổ, nhìn chăm chăm về vị trí bát nước.
Trước con mắt chăm chú của tất cả mọi người, giọt máu đỏ tươi tự động phân tách thành các tia mảnh như sợi chỉ hồng, sau đó các tia này bắt đầu quấn vào nhau lần lượt dệt thành các chữ cái chỉ tên riêng. Mỗi chữ cái duy trì khoảng ba giây trên mặt nước rồi biến mất.
Trời đất thánh thần ơi, cái gì vậy trời, Điền đội trưởng sợ điếng người, len lén nhìn về phía chàng rể nhà mình. Mới đầu cứ tưởng nó biết đoán mệnh sơ sơ thôi chứ, ai dè đâu nó còn lợi hại tới mức này cơ đấy!
Còn về phần Khâu Đại Thành, lúc này đây ông ta bần thần như người bị rút cạn hồn vía. Khi mỗi một con chữ nổi lên là trong đầu ông ta cũng lập tức xuất hiện một gương mặt rất đỗi quen thuộc đang nhìn mình với ánh mắt nhuốm đầy oán hận, dường như chỉ chực chờ lao đến ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
Quá hoảng loạn, quá sợ hãi, Khâu Đại Thành vất hết liêm sỉ, lập tức quỳ rạp xuống nền đất, chắp hai tay hèn mọn khẩn cầu: “Văn đại sư, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Văn Trạch Tài thở dài thườn thượt: “Khâu đội trưởng, ông nói thật đi, ông có từng gây thù chuốc oán với những người này không?”
Trước câu hỏi hết sức trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, Khâu Đại Thành xấu hổ chỉ biết nhắm chặt mắt còn Điền đội trưởng thì nhếch mép cười lạnh.
Văn Trạch Tài nghiêm giọng nhắc nhở: “Khâu đội trưởng, có hay không?”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng việc đã đến nước này không thể quanh co nói dối nữa, Khâu Đại Thành đành nhắm mắt nhắm mũi, lí nhí xác nhận: “Có!”
Nguồn cơn của mọi việc bắt đầu từ khi hắn được bổ nhiệm lên chức đội trưởng Hồng vệ binh. Lợi dụng quyền thế trong tay, Khâu Đại Thành tìm đủ mọi lý do, thậm chí không ngần ngại nguỵ tạo chứng cứ nhằm tống hết những người trước đây khinh thường mình vào tù. Có một số người ngại đụng chạm quan quyền, khúm núm xin tha thì được Khâu Đại Thành “giơ cao đánh khẽ” chỉ nhốt một hai tháng liền thả. Còn những kẻ cứng đầu cứng cổ, nhất quyết không chịu hạ mình trước cường quyền thì bị Khâu Đại Thành hành hạ lên bờ xuống ruộng. Hắn không ngần ngại lạm dụng tư hình, tra tấn họ đến mức người không ra người, ma không ra ma.
Ban nãy, chữ cái đầu tiên hiện lên trong chén chính là tên họ của vị đội phó đội sản xuất, người đã bị Khâu Đại Thành đánh gãy tay.
“Khó trách, ông nhìn xem…” Dứt lời, Văn Trạch Tài hẩy tay hất thẳng chén nước xuống nền đất. Tuy nhiên, một màn sau đó đều làm cho tất cả những người có mặt phải hãi hùng đến độ tóc gáy dựng ngược.
Toàn bộ số nước không hề lan ra mặt đất mà ngay lập tức gom lại thành một vũng. Chưa dừng lại ở đó, vũng nước như thể có linh tính, nó cứ thế trôi từ từ về phía Khâu Đại Thành.
Ôi mẹ ơi, cái quỷ gì đây?? Khâu Đại Thành sợ xanh máu mặt, liên tục bò giật lùi về phía chân tường, miệng không ngừng kêu la oai oái: “Đại sư, cứu… cứu với…”
Thể theo yêu cầu, Văn Trạch Tài tung ba đồng xu ra không trung, vừa vặn chắn ngang phía trước Khâu Đại Thành. Kỳ diệu thay, vũng nước đang di chuyển rất nhanh bỗng chốc dừng hẳn rồi dần dần tan biến. Đợi tới khi giọt nước cuối cùng bốc hơi hết, ba đồng xu cũng lần lượt rơi xuống đất, phát ra thanh âm hết sức thanh thuý: “Leng keng…leng keng…leng keng”
Văn Trạch Tài khom lưng, nhặt ba đồng xu lên. Anh bình tĩnh nhìn về phía Khâu Đài Thành đang run rẩy nép sát vào góc tường: “Tục ngữ có câu “Ban ngày không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa”. Nhưng ông thì ngược lại, việc thiện không làm, toàn làm những chuyện thương thiên hại lý, tàn ác độc địa. Ngay tại thời điểm ông nhẫn tâm xuống tay hại người thì những oán khí đã bắt đầu tích tụ. Bao nhiêu năm ông làm đội trưởng đội vệ binh thì bấy nhiêu năm oán khí bủa vây quanh ông. Trong lúc ông cao cao tự đắc, ỷ mình quyền cao chức trọng, thỏa sức đi khắp nơi hiếp đáp chèn ép người khác thì ông không biết rằng những oán khí ấy đang ngày một nồng đượm và dày đặc hơn.”
Càng nghe sắc mặt Khâu Đại Thành càng tái nhợt, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra, thấm ướt cả quần áo.
Tuy vậy, Văn Trạch Tài vẫn chưa dừng lại. Anh dừng một nhịp nghỉ mệt rồi đủng đỉnh nói tiếp: “Ác mộng - chỉ là lời cảnh cáo hết sức nhẹ nhàng. Nếu ông cứ chấp mê bất ngộ, cố sống cố chết không chịu thức tỉnh thì không chỉ ông mà cả bà nhà lẫn đám trẻ đều phải đối mặt với kết cục bi thảm, thậm chí Khâu gia sẽ đi tới bước đường đoạn tử tuyệt tôn.”
Cái gì? Đoạn tử tuyệt tôn? Không được, thằng út năm nay mới lên tám, nó không thể xảy ra chuyện gì được? Khâu Đại Thành cuống quýt dập đầu xuống nền đất. Từng tiếng “cộp cộp” khô khốc vang vọng khắp phòng khách, đi theo đó là giọng nói khẩn khoản từ tận đáy lòng: “Đại sư, tôi van xin thầy, van xin thầy nghĩ cách giúp tôi với. Làm ơn, xin hãy giúp tôi đi mà….”
Ngồi một bên, ông Điền khoái chí cười rung cả râu, chỉ còn thiếu nước vỗ đùi đen đét nữa thôi.
Mặc dù Khâu Đại Thành cầu xin rất thành tâm nhưng đáp lại ông ta chỉ là những cái lắc đầu đầy tiếc nuối của Văn Trạch Tài: “Rất tiếc quá trễ rồi, tôi cũng đành lực bất tòng tâm. Việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể tặng ông một chữ “Thiện”, hy vọng ông biết quay đầu là bờ, tự cứu lấy mình.”
Gì? Không thể cứu? Bất giác Khâu Đại Thành cảm thấy máu toàn cơ thể dồn ngược xuống chân, toàn thân không rét mà run lẩy bẩy. Mắt ông ta dại ra, liên tục lặp đi lặp lại như cái máy: “Thiện? Thiện? Là làm việc thiện chứ gì? Được được, từ giờ trở đi Khâu Đại Thành tôi sẽ chỉ làm toàn việc tốt, từng bước từng bước chuộc lại những lỗi lầm trước đây, thành tâm cầu xin bọn họ tha thứ…”
Chưa đợi Khâu Đại Thành lẩm bẩm xong, Văn Trạch Tài đã lạnh lùng cắt ngang: “Tuy nhiên có một điều ông phải lưu ý, nếu ông thực sự làm như vậy thì đồng nghĩa với việc uy nghiêm của một đội trưởng đội vệ binh sẽ không còn. Và rất có khả năng ông sẽ bị mất cái ghế đó đấy.”
Mất chức? Quả nhiên Khâu Đại Thành do dự ngay.
Thấy vậy, ông Điền không ngại nhếch mép cười châm chọc: “Đời cha ăn mặn đời con khát nước. Thôi, nếu ông tiếc quyền tiếc thế thì đành để con cháu Khâu gia chịu khổ vậy.”
Khâu Đại Thành quay ngoắt về phía Điền đội trưởng, gườm gườm nói: “Ông Điền, gì thì gì tôi với ông cũng là chỗ quen biết lâu năm. Ông không niệm tình bạn cũ thì thôi lại còn nỡ lòng nào bỏ đá xuống giếng hay sao?”
“Bỏ đá xuống giếng?” Ông Điền phẫn nộ đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Khâu Đại Thành: “Hừ, sao ông không quay lại tự vấn lương tâm mình xem trước đây là ai đã đang tâm chặt đứt tay, đánh què chân anh em chí cốt của mình? Còn một người vì không chịu khuất phục nên đã bị ông ra lệnh quẳng ra ngoài giữa trời đông giá rét, cuối cùng chết vì lạnh cóng, hẳn ông vẫn nhớ chứ, ông Khâu? Một kẻ đốn mạt và khốn nạn như ông, thiết nghĩ không đủ tư cách lên án ai đâu!”
Cứ mỗi lần Điền đội trưởng xướng lên một danh xưng quen thuộc nào đó là Khâu Đại Thành lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình dội thẳng vào lồng ngực mình khiến hắn quặn lên từng cơn đau đớn.
Văn Trạch Tài lập tức tiến tới, bóp chặt bả vai Khâu Đại Thành giữ cho hắn không ngã khuỵ. Sắc mặt anh khó coi vô cùng: “Tà khí đã xâm nhập thân thể, sợ rằng….”
Chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, Khâu Đại Thành đã hoảng hốt gạt tay anh ra, rồi lảo đảo chạy trối chết.
===
Chú thích:
(1)Giờ Sửu: là khoảng thời gian từ 1h00 – 3h00 sáng mỗi ngày và được chia thành 3 khung giờ là đầu giờ Sửu (1h00 – 1h40), giữa giờ Sửu (1h40 – 2h20) và cuối giờ Sửu (2h20 – 3h00).