“Chồng ơi, em mặc bộ này thế nào?”
Đây là lần thứ năm Điền Tú Phương hỏi câu này trong buổi tối nay.
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười nhưng vẫn nghiêm túc ngắm nhìn và đưa ra đánh giá khách quan: “Bộ này, bộ thứ nhất và bộ thứ tư đều đẹp, nhưng bộ thứ ba vẫn là đẹp nhất.”
Điền Tú Phương đảo mắt qua chồng quần áo chất đống trên giường, cắn môi do dự giây lát rồi gật gù quyết định: “Vậy chọn bộ thứ ba đi, để em thay ra. À, anh qua hỏi Đại Phi xem Vân Hồng đã xong chưa giúp em nhá.”
Nói đoạn, cô mạnh mẽ đẩy chồng ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Nghe tiếng chốt cửa khô khốc vang lên, Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi. Này là lợi dụng mắt thẩm mỹ của anh xong rồi đá đít không thương tiếc đây mà. Thôi thì bị vợ đuổi mình đành đi ra sân vậy.
Ngờ đâu ra sân liền gặp ngay thằng đệ cùng chung cảnh ngộ, đã thế nó còn phải ẵm thêm con gái nữa chứ. Văn Trạch Tài buồn cười hỏi: “Tình hình Vân Hồng bên đó thế nào?”
Triệu Đại Phi hôn hôn cái má bánh bao của Tiểu Thảo, lắc đầu than vãn: “Ui giời ơi, chưa đâu vào đâu hết ấy sư phụ. Đàn bà ra cửa lằng nhằng lắm thủ tục lắm. Con đoán ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong.”
Nửa giờ sau, Văn Trạch Tài sốt ruột nhìn đồng hồ: “Còn chậm nữa là thể nào cũng bị muộn.”
Hôm qua, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng đi báo danh lớp bổ túc ban đêm. Tối nay là buổi học chính thức đầu tiên.
Mà lớp chuyên về thời trang thì chắc phần đông là học sinh nữ. Phàm mấy cô sáp lại gần nhau cái thứ nhất là so dung mạo, thứ nữa là đầu tóc cùng quần áo. Đương nhiên cả Điền Tú Phương lẫn Trần Vân Hồng đều không muốn lép vế thế nên suốt từ chiều tới giờ hai cô nàng ở lỳ trong phòng tất bật chuẩn bị.
Lát sau, Điền Tú Phương sửa soạn xong, ríu rít gọi í ới: “Vân Hồng ơi xong chưa?”
“Dạ con xong rồi đây!”, Trần Vân Hồng bước ra, hí hửng khoác tay sư mẫu cùng rảo bước tới trường.
Tiểu Thảo đã bú no, đang ê a nằm chơi vui thì thấy mẹ đi mất, con bé lập tức bẹt miệng khóc váng lên. Văn Trạch Tài nhức hết cả đầu, vội vàng cử Thiên Nam xuất quân.
Thiên Nam mau chóng kéo hai má mình, trợn mắt thè lưỡi làm mặt quỷ. Một giây trước còn khóc ngặt nghẽo ấy vậy mà một giây sau Tiểu Thảo đã cười khanh khách, vô cùng thích thú với gương mặt hài hước của chú nhỏ.
Đợi Thiên Nam mệt rồi thì tới lượt Hiểu Hiểu thay thế. Cứ như vậy, vật lộn chán chê mê mỏi, mãi mới dụ được Tiểu Thảo ngủ thì người lớn cũng mệt phờ râu.
Mới ngày đầu tiên mà đã thế này, vậy những ngày tiếp theo chịu sao cho thấu, Triệu Đại Phi đảo đảo mắt, cười gian xảo: “Sư phụ, hay là mai con cũng đăng ký một lớp bổ túc ban đêm nhá sư phụ, con cũng muốn học thêm.”
Thế thì có thể đường đường chính chính giao Tiểu Thảo cho sư phụ trông giúp rồi. Đúng là sáng kiến sáng kiến!
Ai dè, Văn Trạch Tài liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư thằng đệ. Anh nhướng mày đầy ghét bỏ: “Ngốc như con, ngoài ta ra thì ai thèm nhận?”
Triệu Đại Phi lập tức tắt đài, tiếp tục cam chịu sứ mệnh ông bố bỉm sữa cao cả.
Còn về phần hai bà mẹ, chưa đi thì hồ hởi phấn khởi, đến nơi rồi mới biết khó khăn thử thách trùng trùng, từ lý thuyết cho tới thực hành. Với trình độ vỡ lòng trường làng, đôi khi Điền Tú Phương không theo kịp bài giảng của giáo viên. Vì thế mỗi tối cô đều giành ra một tiếng đồng hồ tự học. Có chỗ nào không hiểu sẽ ghi chú lại rồi hôm sau mang tới lớp hỏi giáo viên.
Thấy vợ nỗ lực phấn đấu, Văn Trạch Tài ủng hộ hết mình đồng thời tạo mọi điều kiện trong khả năng. Giả dụ hôm nay có việc lên phố, anh liền ghé vào hiệu sách chọn mua rất nhiều tạp chí và sách tham khảo về chủ đề thiết kế thời trang.
Nhìn chồng sách với hình vẽ và màu sắc bắt mắt đặt trên bàn, Điền Tú Phương kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng. Cô sà tới, mân mê từng cuốn một không nỡ rời tay. Tất cả đều là sách do tác giả trong nước biên soạn và mới xuất bản mấy năm trở lại đây.
“Sao anh mua nhiều vậy?” Từng này chắc cũng phải tốn kha khá tiền chứ chẳng ít đâu.
Văn Trạch Tài buông quyển sáng đang đọc, ngẩng đầu cười: “Đọc sách có lợi. Hơn nữa những cuốn này đều có ích với em.”
“Thế Vân Hồng có không?”
“Có rồi, yên tâm đi. Đại Phi cũng mua mà.”
Không chỉ có sách về thời trang, Triệu Đại Phi còn mua cả cẩm nang chăm sóc em bé và sách dạy nấu ăn.
Lúc này, cậu chàng đang nằm bò ra bàn đọc ngấu nghiến.
Trần Vân Hồng ru con ngủ xong, liền thuận miệng hỏi một câu: “Anh đọc có hiểu không?”
Triệu Đại Phi gãi đầu cười hề hề: “Đúng là có vài từ anh biết nó nhưng nó lại chả biết anh. Nhưng không sao, gặp từ khó thì mình tra từ điển là biết ngay chứ gì. Nhưng đại đa số đều là từ ngữ thông dụng, đoán đoán cũng hiểu được đại khái ý chính.”
Trần Vân Hồng bật cười, ngồi xuống bên cạnh chồng: “Mà sao anh lại mua sách này. Có phải anh nhắc khéo em không giỏi chăm con với cả nấu ăn không hợp khẩu vị anh đúng không?”
“Nào có!” Triệu Đại Phi cuống quýt tít mù: “Này này em đừng có mà suy diễn lung tung, anh mua cho anh đọc chứ không có ý tứ gì hết ấy. Buổi tối em không ở nhà, chỉ có mỗi hai cha con trông nhau, anh cũng muốn trang bị thêm kiến thức để cha đỡ lóng ngóng mà con gái cũng thoải mái hơn. Gớm, nhiều khi nó khóc nhắng cả lên, anh chả biết là khóc vì gắt ngủ hay khóc vì tè dầm nữa. Còn sách dạy nấu ăn thì anh định học thêm vài món để bồi dưỡng cho vợ. Dạo này vợ đi học vất vả mà cơm nhà thì quay đi quẩn lại chỉ có vài món đơn giản. Nè, em xem xem thích ăn món gì, trong này dạy nhiều món hàng ngày, nấu dễ mà nom hấp dẫn lắm. Đây, anh thấy món này được này, vợ thích không. Cả món này nữa trông cũng ngon phết…”
Triệu Đại Phi mồm miệng tía lia, càng nói càng hăng. Trần Vân Hồng không chen vào, chỉ lặng lặng ngồi một bên lắng nghe, trong lòng thầm nhủ: “Cha mẹ, cha mẹ thấy chàng rể con gái chọn thế nào, rất được đúng không? Anh ấy rất tốt với con, con hạnh phúc lắm, cha mẹ hãy yên tâm nhé!”
Phòng bên cạnh tuy yên tĩnh hơn nhưng đèn vẫn sáng, hai vợ chồng Văn Trạch Tài dựa vai nhau, mỗi người chìm đắm vào một thế giới tri thức riêng.
Nhìn đồng hồ thấy sắp 12 giờ khuya, Văn Trạch Tài gấp sách lại rồi rút luôn cả quyến sách trên tay vợ, nhẹ giọng nhắc: “Trễ rồi, ngủ thôi em.”
Đảo mắt, đã một tháng trôi qua. Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Điền Tú Phương đã tiến bộ vượt bậc, không chỉ bạn bè xung quanh thấy mà ngay cả giáo viên cũng công nhận và tán thưởng. Từ một người học đuối nhất lớp, Điền Tú Phương mau chóng trở thành học sinh giỏi được các bạn nể phục, thầy cô yêu mến.
Đương nhiên, Trần Vân Hồng cũng không thua kém.
Hôm nay, sau bữa cơm chiều, Điền Tú Phương mệt mỏi ngáp một cái rõ dài rồi dựa vào lòng chồng thủ thỉ: “Ngày mai chúng em được nghỉ nhưng phải may xong một bộ quần áo hoàn chỉnh để tối ngày kia mang tới lớp nộp.”
Hiện đang vào cuối thu đầu hạ, thời tiết lúc nóng lúc lạnh đâm ra rất khó mặc đồ. Mặc nhiều thì nóng mà mặc ít thì lạnh, cả ngày chỉ bận nghĩ xem hôm nay nên mặc cái gì cũng phát mệt. Tuy nhiên chính cái tiết trời đỏng đảnh này lại mang tới linh cảm và khơi gợi nhiều ý tưởng độc đáo cho các nhà thiết kế.
Nhưng sáng tạo thì cũng phải đặt sức khoẻ lên hàng đầu, Văn Trạch Tài vỗ về vợ: “Để đó mai làm, giờ đi ngủ đã, không thôi làm ra cái gì em cũng không cảm thấy vừa lòng đâu.”
Mà công nhận như thế thật, thiếu ngủ, đầu óc mụ mị thì chẳng thể nào nghĩ được cái gì ra hồn hết. Điền Tú Phương ngoan ngoãn leo lên giường, đánh một giấc ngon lành.
Vì đường ngõ buổi tối không có đèn, đi lại nguy hiểm nên Văn Trạch Tài quyết định mở quán tới chín rưỡi tối, đợi hai cô vợ tan học rồi cùng nhau về nhà.
Ban đầu cứ nghĩ buổi tối vắng khách nhưng ngờ đâu có những hôm lại tấp nập hơn cả ban ngày.
Triệu Đại Phi càng ngày càng thông thạo. Văn Trạch Tài yên tâm giao hết các trường hợp xem tướng cho nó, còn mình thì thảnh thơi chơi đùa cùng ba đứa nhóc.
Tối nay, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi vừa tiễn vợ đi học thì liền nghênh đón một vị khách quen.
Người này trên cổ đeo sợ dây chuyền vàng to tướng, mười đầu ngón tay trĩu trịt nhẫn vàng. Hình ảnh này vào mắt Văn Trạch Tài là “thổ”, nhưng trong mắt Triệu Đại Phi và đại đa số những người khác lại chính là “hào”.
“Xin hỏi anh là?” Triệu Đại Phi ngờ ngợ, chưa nhận ra.
Vị khách cởi mũ, ngẩng đầu cười toe toét.
Văn Trạch Tài bất ngờ: “Ồ, Hoàng Tam Nhi đấy à.”
“Hả? Hoàng Tam Nhi?” Triệu Đại Phi sợ hết hồn, vô thức thu tay ôm chặt Tiểu Thảo vào lòng.
Hoàng Tam Nhi đặt túi to túi nhỏ lên bàn, cười sang sảng: “Đây là quà em gái anh gửi, nhờ em cầm tới cho anh.”
Sau khi phát hiện chồng và mẹ chồng có gian tình lại còn suýt bị giết người diệt khẩu, An Trân đã quyết liệt đưa bọn họ ra ánh sáng, đồng thời ký vào đơn ly dị rồi mạnh mẽ làm lại cuộc đời. Được anh họ là Văn Trạch Tài giới thiệu tới phương Bắc, đi theo Hoàng Tam Nhi kiếm ăn. Giờ đây cuộc sống của An Trân đã ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ cần nhìn Hoàng Tam Nhi vàng đeo đỏ người thế này là biết những người đi theo hắn chắc chắn không phải chịu khổ rồi.
“Mời ngồi”, Văn Trạch Tài lịch sự mời rồi quay sang kêu Triệu Đại Phi ra cửa dán thông báo tối nay tiệm tạm nghỉ, không nhận khách.
Hoàng Tam Nhi đặt mông xuống ghế, nhưng hai bàn tay vàng choé vẫn duỗi dài trên bàn, khiến đuôi mắt Văn Trạch Tài hơi giật giật vì quá chói.