Dứt lời, Trình Ngưu vội vàng tìm đường thoát thân nhưng rất tiếc đã bị Văn Trạch Tài kê con dao ngay thắt lưng khiến lão chẳng dám nhúc nhích.
Văn Trạch Tài khẽ cười, thúc mạnh chuôi dao vào mạn sườn lão ta: “Đây là rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt đúng không? Bớt lươn lẹo đi, nếu tôi không biết rõ ông thì đã không đứng đợi sẵn ở đây. Đi thôi, lão đại tôi mời ông ghé chơi một chuyến.”
Nghe tới lão đại chốn giang hồ, hai chân Trình Ngưu tức khắc mềm nhũn: “Tôi…tôi nào đắc tội ai bao giờ, liệu…liệu có nhầm lẫn gì không?”
Văn Trạch Tài di chuyển con dao lên trước ngực hắn, cố ý xoay vài vòng doạ dẫm: “Có thể ông không đắc tội nhưng cậu em vợ ông thì có đấy, tội nặng là đằng khác. Mau đi thôi, đừng rề rà nữa!”
Tiền Tam Nhi ư? Trình Ngưu thoắt cái trắng bệch mặt. Vài năm trở lại đây Tiền Tam Nhi cứ trốn trốn tránh tránh, có nhà không dám về, hành tung bất định. Nếu không phải lần này Đại Anh xảy ra chuyện thì không biết bao giờ nó mới chịu xuất đầu lộ diện. Vốn dĩ Trình Ngưu đã sinh nghi từ lâu rồi nhưng không tiện hỏi thẳng. Nào ngờ nó thực sự đắc tội người ta nên mới phải ẩn mình. Mà dính tới ai không dính, sao lại dính vào xã hội đen cơ chứ?!
“Ấy ấy đại ca, từ từ thôi, tôi đi, tôi đi mà, đừng đẩy…”
Dưới sự thúc ép của Văn Trạch Tài, cuối cùng Trình Ngưu cũng bị áp giải tới chỗ Viên Vệ Quốc.
Lúc này, Viên Vệ Quốc đang ngồi xoay mặt vào trong, đưa lưng ra ngoài. Và điểm mấu chốt là trên người cậu đang khoác đồng phục Chu gia!
Trình Ngưu tuy rằng không biết Viên Vệ Quốc là ai nhưng kiểu quần áo này thì lão chẳng lạ gì. Bởi dạo gần đây, đám con cháu Chu gia thường xuyên xuất hiện ở khắp các địa phương. Chúng phô trương thanh thế, hành động rầm rộ công khai, muốn không biết cũng khó!
Tức khắc, cả người Trình Ngưu mềm như cọng bún, lão trực tiếp quỳ rạp xuống nền đất, mếu máo van nài: “Đại ca à, các vị bắt sai người rồi. Tôi không phải Tiền Tam Nhi, thật sự không phải mà….”
“Haha, Tiền Tam Nhi nợ bọn tao rất nhiều. Chẳng nói đâu xa, ngay cả mạng của thằng con trai mày cũng là nhờ chúng tao nên mới giữ được!” Viên Vệ Quốc cố tình bẻ giọng cho trầm và khàn hơn bình thường.
Vừa nghe nhắc tới thằng con trai độc nhất, Trình Ngưu lập tức dập đầu xin tha: “Tôi…hai cha con tôi thực sự không biết chuyện gì hết. Tất cả đều là chủ ý của một mình Tiền Tam Nhi, chúng tôi không có liên quan…”
Văn Trạch Tài khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười đểu: “Mặc kệ có liên quan hay không thì cha con các người cũng được hưởng lợi còn gì. Nhưng xem ra ông cũng chẳng mấy dễ dàng nhỉ, cảnh gà trống nuôi con không nói, thằng con lại còn ốm đau quặt quẹo nữa chứ. Chắc bao năm nay cũng khổ sở không ít ha?”
“vâng vâng, khổ lắm, thật sự rất rất khổ, khổ vô cùng tận…” Được dịp, Trình Ngưu nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu kể lể.
Lão ỉ ôi than vãn đủ điều, Viên Vệ Quốc và Văn Trạch Tài cũng chẳng thèm cắt ngang. Thẳng tới khi lão tự quê tự ngừng thì Văn Trạch Tài mới tiếp tục: “Nói như vậy nếu giờ thằng con trai ông lăn đùng ra chết, há chẳng phải công sức bao năm nay ném xuống sông xuống biển hết hay sao?!”
Giọng anh nhẹ tênh nhưng đậm chất cảnh cáo, hăm doạ khiến lão Trình Ngưu sợ xanh máu mặt: “Đừng mà đừng mà, xin các đại ca tha mạng, đừng giết con tôi, bắt tôi làm gì cũng được, xin hãy tha cho con trai tôi…”
Trình Ngưu đâu phải dạng đầu óc chậm phát triển. Chỉ cần nghe hơi là nắm được ẩn ý rồi vậy nên lão không ngần ngại thể hiện thành ý với hy vọng đổi lấy bình yên cho hai cha con.
Cũng may lão già thông minh thức thời đấy, Văn Trạch Tài hài lòng nâng lão đứng dậy: “Cũng không có gì khó khăn, chỉ cần cho thằng em vợ ông uống cái này là được. Còn lại những việc khác ông không cần nhúng tay vào. Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì sóng yên biển lặng. Bằng không, thằng con trai ông đừng mong sống được tới sáng mai!”
Mặc dù đã đồng ý hợp tác nhưng Trình Ngưu vẫn lươn lẹo văn vở: “Nhưng mà cậu em vợ tôi cảnh giác cao lắm. Nhỡ thấy mùi lạ nó không chịu uống thì sao?”
Văn Trạch Tài trực tiếp cậy hàm, nhét thẳng một viên nhỏ nhỏ vào miệng lão, kèm lời cảnh cáo sắc lẹm: “Muốn lấy thuốc giải thì đừng giở trò, bằng không ông cũng đi theo con ông luôn đấy!”
Viên thuốc bé tẹo vừa chạm đầu lưỡi đã tan ngay khiến Trình Ngưu bàng hoàng chết lặng. Lão mếu máo khóc không thành tiếng, chỉ đành tiếp nhận gói thuốc bột rồi lặng lẽ ra về. Trong lòng đang rủa thầm mười tám đời tổ tông Tiền Tam Nhi.
Đợi Trình Ngưu đi rồi, Viên Vệ Quốc mới quay đầu lại hỏi: “Liệu có sợ lão quẫn bách quá rồi cá chết lưới rách không anh?”
Văn Trạch Tài lắc đầu nói ngay: “Lão già đó nhát gan và tham sống sợ chết, bản tính bo bo ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình. Thế nên lão sẽ bất chấp tất cả, không để bản thân chịu thiệt đâu.”
Viên Vệ Quốc gật gù: “Vậy thì nhân phẩn của Trình Đại Anh cũng cần phải xem lại.”
Có câu “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. Cha mẹ như thế nào thì sẽ hun đúc thành những đứa con giống vậy. Sống dưới sự dạy dỗ giáo dục của một ông bố như Trình Ngưu, thì e rằng Trình Đại Anh khó lòng trở thành người đàng hoàng, tử tế.
Văn Trạch Tài chỉ cười cười, không đưa ra nhận định. Tuy nhiên, có thể dụ ngọt Tiền Tam Nhi vì mình mà bán mạng thì đừng hỏi nhân phẩm mà ngay cả tâm kế của nó cũng không phải dạng vừa đâu.
Khi Trình Ngưu xách túi to túi nhỏ về tới nhà, liền trông thấy thằng con mình và Tiền Tam Nhi đang ngồi chuyện trò vui vẻ. Đáng ghét nhất là thái độ của Trình Đại Anh vô cùng tôn kính và lễ phép, khác hẳn với khi nói chuyện cùng lão.
Lòng ghen ghét, đố kỵ nhanh chóng lấn án chút ít bất an và áy náy. Trình Ngưu kìm cơn tức, đi thẳng vào bếp chuẩn bị cơm nước.
Khi mở mắt tỉnh giấc, Tiền Tam Nhi liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Hắn đột ngột ngồi bật dậy, cảnh giác đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh.
“Đang tìm cái gì à?”
Một âm thanh mỏng nhẹ truyền thẳng vào tai, khiến Tiền Tam Nhi giật bắn mình, lập tức quay ngoắt đầu lại, hốt hoảng hỏi: “Ai?”
Sau lớp mặt nạ da gà, Văn Trạch Tài thoải mái để hai tay xuôi người, ngồi thẳng lưng, điềm nhiên nhìn thẳng Tiền Tam Nhi: “Lão gia nhà chúng ta rất có hứng thú với tụ âm trận mà ngươi đã tạo ra!”
“Các ngươi là người của Chu gia?”
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cả kinh, Tiền Tam Nhi đứng phắt dậy, tay chân thủ thế sẵn sàng, chỉ cần Văn Trạch Tài động đậy một cái là hắn đi đường quyền liền.
Tuy nhiên Văn Trạch Tài chẳng sợ, cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn. Anh bình thản cầm lấy món đồ đang đặt trên bàn, tủm tỉm cười nói: “Tiền Tam Nhi, ngươi đã cất công lẩn trốn biết bao nhiêu năm trời, vậy sao tự nhiên lại mang đầu về chịu trận thế này?”
Tiền Tam Nhi ngông nghênh đối đáp: “Hừ, tao thích thì tao về đấy, rồi sao? Bộ Liêu Thành là của Chu gia chúng mày chắc? Chúng mày lấy quyền gì cấm cản người khác?”
“Phải không?” Văn Trạch Tài khoanh tay trước ngực, gật gù tán thưởng: “Đúng là một người cậu vĩ đại, có thể vì một đứa cháu ngoại mà bất chấp tất cả, không màng sống chết!”
“Chúng mày đã làm gì nó?” Tiền Tam Nhi gần như gầm lên.
Văn Trạch Tài cười khẽ: “Chỉ cần nghe lời lão gia nhà ta thì thằng cháu ngươi sẽ được bình an vô sự.”
Tiền Tam Nhi yên lặng nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài một hồi lâu, cuối cùng hắn phá lên cười đầy vẻ nhạo báng: “Làm sao tao biết lời mày là thật hay giả?”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Ngươi được lựa chọn sao?”
Tiền Tam Nhi trầm mặc, cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực: “Chúng mày muốn tao làm gì?”
“Tự huỷ tà pháp, từ nay về sau vĩnh viễn không hại người.”
Đây là y nguyên lời Mông Nghĩa, Văn Trạch Tài chỉ thay mặt truyền đạt lại.
Đương nhiên, Tiền Tam Nhi không đáp ứng. Nếu hắn tự huỷ công lực, vậy thì Trình Đại Anh phải làm sao. Chỉ cần kéo dài được mạng sống cho Trình Đại Anh thì có hại thêm bao nhiêu người nữa cũng không thành vấn đề. Nghiệp chướng ấy hả, báo ứng ấy hả, xin lỗi, hắn trước nay chưa bao giờ biết sợ!
Được lắm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Cứng đầu chứ gì, Văn Trạch Tài có rất nhiều cách buộc hắn phải khuất phục.
Mà cách nhanh nhất chính là xoá sạch ký ức, đưa Tiền Tam Nhi trở về thời điểm trước khi tiếp cận Huyền môn, bước chân vào con đường tà đạo.
Xong việc, Văn Trạch Tài thả Tiền Tam Nhi đi. Có lẽ lâu lắm rồi, hắn ta mới lại được thong dong, tự tại bước đi dưới ánh mặt trời.
Nhìn một Tiền Tam Nhi rất khác, hiền lành chất phát và hoàn toàn vô hại, Viên Vệ Quốc bật ngón cái không tiếc lời khen tặng Văn Trạch Tài: “Lợi hại nha, hoá ra mục đích của anh là vậy hả?”
“Bằng không thì sao?” Văn Trạch Tài nhướng mày.
Viên Vệ Quốc híp mắt cười nịnh nọt, lập tức chạy tới bên cạnh thân mật choàng vai bá cổ: “Ủa anh, cái đó là Mệnh Thuật hả, có thể…”
“Không thể, Mệnh Thuật Văn gia không truyền cho người ngoài!” Văn Trạch Tài lạnh lùng cắt ngang, đồng thời gạt phắt tay thằng em ra: “Đi, về nhà thôi!”
Ở một diễn biến khác, Trình Đại Anh đang bị Trình Ngưu lôi xềnh xệch ra ga tàu hoả.
Trình Đại Anh bất mãn phản đối: “Cha, không phải cha bảo đi chợ mua quần áo mà, sao lại ra ga tàu?”
Đã vội muốn chết mà còn hỏi lắm, Trình Ngưu bực dọc gắt: “Mua cái gì mà mua, không muốn mất mạng thì chạy nhanh lên!”
Trình Đại Anh sửng sốt trừng lớn mắt: “Cha, cha nói cái gì? Sao phải chạy?”
Trình Ngưu mất kiên nhẫn: “Trời ơi, đừng hỏi nữa được không. Có gì lên tàu rồi nói sau. Giờ không đi nhanh là không kịp mất!”
Tất nhiên Trình Đại Anh yếu ớt, làm sao chống cự nổi sức trâu của Trình Ngưu thế nên chỉ bèn để mặc cha kéo qua cổng soát vé rồi đẩy lên toa tàu. Với lại nhà ga đông đúc không tiện hỏi rõ sự tình, thôi thì cứ đi rồi từ từ tính tiếp vậy!
Cứ như thế, Trình Đại Anh bị tách khỏi Tiền Tam Nhi, còn Tiền Tam Nhi thì đã trở thành công dân lương thiện, và tụ âm trận do hắn dày công tạo dựng bao năm nay cũng đã bị Văn Trạch Tài phá huỷ triệt để.