Bọn họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, khiến Triệu Đại Phi không khỏi giật mình sửng sốt: “Đi xem bói hay đi chạy nạn mà vội dữ vậy trời?! Ủa mà sư phụ, cái cô đó chính là Phương Xuân Quyên thầy kể đấy hả?”
“Ừ” Văn Trạch Tài thản nhiên gật đầu xác nhận.
Phương châm sống của anh là thành thật sẽ được khoan hồng. Vậy nên khi có đoá hoa đào nào nhen nhóm chớm nở là anh lập tức về khai báo với bà xã đại nhân ngay.
Vì chồng thẳng thắn nên Điền Tú Phương cũng chẳng hơi đâu ghen tuông, thậm chí còn mang ra làm đề tài giải khuây cho Trần Vân Hồng.
Trần Vân Hồng nghe xong thấy hài nên liền nói lại cho Triệu Đại Phi.
Triệu Đại Phi tuy bản tính tò mò, hiếu kỳ nhưng được cái rất biết giữ mồm giữ miệng. Sự việc đi một vòng quanh nhà tới cậu ấy là chốt sổ, tuyệt đối không lọt ra khỏi cửa.
Chợt nhớ tới ánh mắt lưu luyến của Phương Xuân Quyên trước khi rời khỏi đây, Triệu Đại Phi lại bắt đầu xàm xí: “Sư phụ, nói không chừng cô nương kia thích thầy thật ấy chứ. Con thấy cô ta nhìn thầy đắm đuối, tình tứ lắm. Thầy cần con giúp cắt hoa đào không? Hê hê?”
Đang híp mắt cười khoái chí thì bị sư phụ lườm cho cái tắt ngúm. Triệu Đại Phi thức thời, vội vàng chuồn lẹ.
Không lâu sau, Tần Dũng trở về báo cáo tình hình. Văn Trạch Tài lập tức đi theo cậu ấy ngay. Hai người đi suốt đêm mới tới được nơi hội họp cùng Viên Vệ Quốc.
Chỉ về căn tiểu viện âm khí mười phần đằng trước mặt, Viên Vệ Quốc giới thiệu qua: “Gã sư phụ chết rồi, chỉ còn thằng đệ tử thôi. Hắn họ Tiền, tên đầy đủ là Tiền Tam Nhi.”
Mấy hôm nằm vùng ở đây, bọn họ cũng tìm hiểu được chút ít tin tức. Tuy rằng Tiền Tam Nhi không bước chân ra khỏi cửa nhưng cha của Trình Đại Anh thì khác, bởi ông ta phụ trách nhiệm vụ tiếp tế lương thực.
Thật ra Tiền Tam Nhi cũng mới trở lại Liêu Thành gần đây thôi. Vì không có chỗ ở nên đã thuê tạm căn tiểu viện này.
Còn Trình Đại Anh thì là cháu ruột gọi Tiền Tam Nhi là cậu. Ông bà ngoại Trình Đại Anh sinh rất nhiều con nhưng đều chết yểu hết, chỉ giữ được mỗi Tiền Tam Nhi và mẹ Trình Đại Anh. Tuy nhiên mẹ Trình Đại Anh năm đó vì khó sinh nên cũng đã qua đời. Thế nên Tiền gia hiện tại chỉ còn lại mỗi mình Tiền Tam Nhi.
“Đó, cũng may ông bố Trình Đại Anh nát rượu cho nên mới tranh thủ hỏi được từng đấy” Viên Vệ Quốc nhún vai cười cười.
Chứ nếu ông ta mà tỉnh táo thì có khi chả moi được gì!
“Giờ chúng ta làm thế nào hả anh?” Viên Vệ Quốc nhường lại vị trí chỉ huy cho Văn Trạch Tài.
Đã xác định được đối tượng, ông bác cả Mông Nghĩa hết nhiệm vụ nên được phép trở về quê. Hiện tại chỉ còn ba người Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc và Tần Dũng tiếp tục ở lại canh chừng.
Nhìn về căn tiểu viện u ám, nặng nề, Văn Trạch Tài nói: “Tên này sẽ còn hại người nữa. Có vẻ hắn tu tà thuật, một phương thức tu luyện tương tự Chu Thất thúc. Vừa rồi chú bảo mặt hắn bị huỷ hả?”
“Vâng, lòi cả xương trắng phớ nhưng em không nhìn ra thương tích đó thuộc loại gì…” Tiếp xúc với tên bay đạn lạc trên chiến trường bao năm nhưng Tần Dũng chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như lúc này.
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Nếu anh đoán không nhầm thì không phải bị thương do ngoại vật tác động đâu mà là tại tu luyện tà thuật, gần giống như trường hợp của chú Chương.”
Chương Toàn lầm được lạc bước sa đà vào con đường tà thuật nên bị tẩu hoả nhập ma, ngoại hình bị lão hoá nghiêm trọng. Khả năng cao tên Tiền Tam Nhi này cũng vậy rồi.
Viên Vệ Quốc gật gù tàn thành: “Có thể như thế thật. Theo như em quan sát thì vết thương trên mặt hắn không phải do vũ khí sắc nhọn gây nên, mà cảm giác như kiểu xương thịt mục rữa theo thời gian, mỗi ngày tự rớt ra một ít ấy.”
Lời này quá sức kinh dị, khiến Tần Dũng sởn hết cả tóc gáy.
Từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng sân u tối phía trước: “Không thể để hắn tiếp tục làm bậy được. Trong viện này khẳng định có một cái tụ âm trận cỡ nhỏ. Nhưng sớm muộn gì cũng bị Chu Thất thúc phát hiện thôi. Chúng ta phải nhanh hơn một bước, huỷ hoại nó trước khi lão cáo già kia tìm tới.”
Nếu để hắn hút được chỗ âm khí này thì công lực của hắn sẽ càng thâm hậu hơn.
Trước khi hành động, Văn Trạch Tài quay sang nói với Tần Dũng: “Chú về trước đi, chuyện ở đây để lại cho anh và Vệ Quốc là được rồi.”
Tần Dũng biết về phương diện Huyền môn mình không giúp ích được gì, ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân. Thế nên không một phút chần chừ, cậu lập tức rút lui ngay.
“Kế hoạch của anh là gì?” Vừa hỏi Viên Vệ Quốc vừa vô thức sờ sờ lớp mặt nạ da heo trên mặt mình.
Cuối thu đầu đông, những cơn gió đêm cắt vào da thịt lạnh tê tái. Hơn nữa chỗ này lại hoang vắng, heo hút càng làm tăng cảm giác rờn rợn khó tả.
Gạt cái lạnh sang một bên, Văn Trạch Tài tập trung phân tích: “Hai cha con Trình Đại Anh vẫn luôn sống tại Liêu Thành, chỉ có Tiền Tam Nhi là mới trở về. Có hai khả năng, một là năng lực yếu kém cho nên phải đi kiếm các đại sư cao tay xin trợ giúp. Đợi đúng thời điểm Mông Cương gặp nạn, hắn mới trở về để tiến hành cướp vận. Còn khả nắng thứ hai là hắn đang lẩn trốn. Bởi hắn tu luyện cùng thể loại với Chu Thất thúc nhưng chắc chắn đánh không lại lão hồ ly kia.”
Một khi bị phát hiện thì không thoát khỏi kết cục trở thành cống phẩm cho lão ăn tươi nuốt sống! Với công lực thâm hậu của Chu Thất thúc, thì có lẽ chỉ cần một giây là đủ treo ngược Tiền Tam Nhi lên để đánh.
Viên Vệ Quốc cười thích thú: “Ồ, em hiểu rồi!”
Lúc này ở trong căn tiểu viện, Tiền Tam Nhi đang ngồi sát mép giường trông Trình Đại Anh: “Nếu cứ tiếp tục như này sợ rằng cháu không thể chịu nổi mất. Đi, cậu dẫn cháu rời khỏi Liêu Thành.”
Trình Đại Anh khó nhọc hé mi, hơi nghiêng đầu né tránh gương mặt gớm ghiếc của ông cậu. Hiện tại nó gầy đét như bộ xương khô, đặt đâu nằm đấy gần như chẳng thể di chuyển, thậm chí đến nói cũng thều thào không rõ tiếng: “Cháu đã thế này rồi thì còn đi đâu được nữa. Bộ không lẽ tìm được người thích hợp rồi hả cậu?”
Tiền Tam Nhi lắc đầu: “Trước mắt chưa tìm được. Mà kể cả có tìm được thì cũng không thể tráo đổi ngay, sức khoẻ cháu không cho phép.”
Nghe vậy, Trình Ngưu - cha của Trình Đại Anh sốt lên sình sịch: “Này cậu, cậu xem làm thế nào đi chứ. Thằng Đại Anh là cốt nhục duy nhất của hai nhà Trình - Tiền chúng ta đấy. Nó mà có mệnh hệ gì thì ai sẽ chăm lo hương hoả tổ tiên?”
Tiền Tam Nhi khó chịu cau chặt mày. Khuôn mặt vốn đã dữ tợn nay càng thêm hùng hổ doạ người. Hắn tiến tới trước mặt Trình Ngưu, lạnh lùng gằn từng chữ: “Không cần ông nhắc, tôi tự khắc biết nên phải làm thế nào!”
Chợt nhớ tới điều gì, hắn vội quay đầu nhìn về phía giường. Quả nhiên, Trình Đại Anh tái mẹt mặt, hai hàng mi run rẩy sợ sệt. Ngay lập tức, Tiền Tam Nhi dịu giọng dỗ dành: “Đại Anh, cậu làm mọi việc đều là muốn tốt cho cháu. Cháu cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi, đợi khi nào khoẻ lên cậu sẽ lập tức lựa chọn một người có bát tự thật tốt để đổi cho cháu, được không?”
Trình Đại Anh đưa mắt nhìn lên, khoé miệng cong cong cố nặn một nụ cười gượng gạo: “Dạ, cháu hiểu, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ gạt cháu. Cháu tin tưởng cậu.”
Thằng cháu càng hiểu chuyện thì Tiền Tam Nhi lại càng đau lòng khôn xiết. Hắn xúc động nghẹn ngào: “Cũng tại cậu bất tài vô dụng…nhưng cháu yên tâm, dù có phải bỏ mạng thì cậu cũng tìm mọi cách để cháu được sống thật tốt.”
Nhất định phải cứu được Trình Đại Anh, kéo dài huyết mạch Tiền gia, không thể để Tiền gia tuyệt tự tuyệt tôn tại đây được. Bằng không, sau khi thác xuống hoàng tuyền, hắn chẳng có mặt mũi nào đối diện với cha mẹ, chị gái và liệt tổ liệt tông nhà họ Tiền.
“Nói thì ai chả nói được, làm được hay không mới là vấn đề…” Trình Ngưu lụng bụng khinh bỉ.
Từ lâu, Trình Ngưu đã ngứa mắt Tiền Tam Nhi rồi. Rõ ràng Trình Đại Anh là con trai ông ta, là cốt nhục của Trình gia nhưng lại nghe lời thằng cậu bên ngoại răm rắp. Đúng là ngược đời!
Tiền Tam Nhi trầm sắc mặt, túm cổ áo Trình Ngưu quẳng ra khỏi phòng.
Thấy cha la oai oái, kêu gào thảm thiết nhưng Trình Đại Anh không những không nói đỡ một lời mà còn nhếch mép cười khẩy.
Bị Tiền Tam Nhi đấm cho một trận, sáng hôm sau mặt mũi Trình Ngưu sưng vù như cái đầu heo. Thế mà vẫn phải đi chợ mua đồ ăn mới bực chứ. Nhưng ông ta không đi thì ai đi, Trình Đại Anh ốm quặt ốm quẹo, hai ngày lại phải bồi dưỡng một con gà. Thôi thì vì con, đành phải lết xác đi vậy.
“Thằng chó, chờ con tao khỏi lại rồi, mai này tất cả đám cháu đều mang họ Trình hết, còn lâu ông đây mới cho lấy họ Tiền nhà chúng mày!”
Vừa đi vừa lầm bẩm chửi, Trình Ngưu đâu biết rằng có một bất ngờ lớn đang đợi ông ta ở ngay lối rẽ.
Một người đàn ông với gương mặt nhăn nheo, méo mó đứng chắn ngang đường. Trình Ngưu bực dọc quát: “Tránh đường đê, ơ kìa cái thằng này mù à?”
Mới sáng sớm tinh mơ, vừa ra ngõ đã gặp phải đứa xấu ma chê quỷ hờn thế này là biết ngày hôm nay hãm quẻ rồi!
Văn Trạch Tài với bộ trang phục đen tuyền từ đầu xuống chân, cộng thêm chiếc mặt nạ da gà xù xì, chỉ đứng yên đã đủ doạ người rồi. Đằng này lại còn khuyến mại thêm tràng cười man rợn nữa chứ, đảm bảo ai đứng đây cũng phải sợ quéo giò: “Ông là Trình Ngưu, cha đẻ Trình Đại Anh đúng không?”
Bị điểm mặt chỉ tên, Trình Ngưu sợ nhảy dựng. Nhưng trước đó đã được Tiền Tam Nhi dặn đi dặn lại rất nhiều lần rồi cho nên cứ chối trước đã rồi tính sau: “Trình Ngưu cái gì mà Trình Ngưu, tao họ Giang, không phải họ Trình. Mày nhận nhầm người rồi.”