Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 235: Cẩn tắc vô áy náy




Sở dĩ Mông Nghĩa có thể chịu đựng được, một phần cũng là vì kẻ đoạt mệnh của cậu ấy quá yếu.

Tới lúc này thì Văn Trạch Tài gần như đã có thể khẳng định chắc nịch: “Đối phương nhất định là một con ma ốm, hơn nữa cũng đang sinh sống ngay tại Liêu Thành.”

Đối tượng được khoanh vùng, xem ra việc tìm kiếm đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Quấn xong băng gạc, Văn Trạch Tài bổ sung thêm: “Bát tự đột nhiên bay màu, nhẹ nhất thì cũng phải ói ra ba lít máu, không thể không tới bệnh viện cấp cứu. Anh đã kêu Tần Dũng đi nghe ngóng rồi.”

Tần Dũng sinh ra và lớn lên ở Liêu Thành, mối quan hệ trải dài khắp thành phố, để cậu ấy đi nghe tin chắc chắn hiệu quả hơn bọn họ rất nhiều.

Buổi chiều cùng ngày, Mông Nghĩa mơ màng tỉnh lại.

Văn Trạch Tài lại gần hỏi thăm: “Cảm thấy thế nào?”

Mông Nghĩa khó nhọc thều thào vài chữ: “Hơi choáng…hơi đói…”

“Choáng là vì mất nhiều máu còn đói là vì cậu ngủ nguyên ngày, chưa ăn uống gì hết”, Văn Trạch Tài cẩn thận kiểm tra một lượt. Tới khi đảm bảo cậu ấy chỉ suy yếu vì đói và mệt, ngoài ra không xuất hiện bất thường nào khác, anh mới yên tâm kêu Đại Phi.

Rất nhanh, Triệu Đại Phi tiến vào với tô cháo gà đặc sánh, nóng hổi trên tay. Cậu thuần thục đỡ Mông Nghĩa dậy, đút cho anh ta ăn rồi lại nhẹ nhàng đặt nằm trở lại giường.

“Sư phụ bảo anh cứ yên tâm ở lại đây tĩnh dưỡng cho tốt, những cái khác không cần lo nghĩ.”

Mông Nghĩa khẽ gật đầu, chỉ một lát sau đã lại ngủ thiếp đi.

Triệu Đại Phi chu đáo dém lại góc chăn rồi rón rén đi ra ngoài. Ai dè vừa mở cửa phòng thì Chương Toàn sang tới, cẩn trọng đưa chiếc đèn dầu cho Đại Phi: “Đặt cái này lên đầu giường cậu ta.”

Văn Trạch Tài chắp hay tay sau lưng, cười cười: “Ai chà chú Chương hôm nay hào phóng quá nha.”

Cho mượn cả đèn hộ hồn. Đèn hộ hồn thoạt nhìn không khác gì đèn bình thường nhưng chất đốt của nó cực kỳ đặc thù và khó kiếm. Ngay cả Văn Trạch Tài cũng không thể tìm được trong một sớm một chiều thế mà Chương Toàn cần là có ngay.

Nhận được ánh mắt hâm mộ cùng tán thưởng, Chương Toàn đắc ý dạt dào: “Ôi dào, dăm ba cái này nhằm nhò gì, chuyện nhỏ thôi. Với lại Vệ Quốc làm gì có nhiều bạn bè, từ hồi nào tới giờ mới thấy mình cậu ta thôi cho nên tiện tay hỗ trợ chút, hy vọng thằng bé bình an, không xảy ra chuyện gì bất trắc. Nhưng mà sau bảy ngày là phải trả đèn lại đấy nhá. Mỗi ngày tôi sẽ qua thay bấc, châm thêm dầu.”

“Được rồi dặn kỹ quá, nhất định sẽ trả lại mà”, Văn Trạch Tài cười cười, mời Chương Toàn vào phòng khách uống trà.

Triệu Đại Phi mang đèn vào phòng. Ngẫm nghĩ thế nào liền gọi Mông Nghĩa dậy, giải thích tác dụng của đèn hộ hồn và cẩn thận dặn dò một lượt. Mông Nghĩa cố gắng mở to mắt, nghiêm túc lắng nghe. Hiện tại là thời điểm mấu chốt, cậu tuyệt đối không dám lơ là, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Chương Toàn đã hấp tấp nói ngay: “Tôi muốn đi Bình Dương một chuyến.”

Việc của Mông Nghĩa đã được giải quyết hơn phân nửa, Viên Vệ Quốc không còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi nữa, có thể về nhà chăm sóc chú Viên và Chung Nhiên.

Về cơ bản Văn Trạch Tài biết Chương Toàn vẫn luôn canh cánh chuyện Chu gia thế nên cũng không tiện khuyên can mà trực tiếp đưa cho ông chú mấy tờ giấy hoàng cốt tương cùng lời nhắc nhở chân thành: “Đi sớm về sớm.”

Nhìn thấy hàng hiếm, hai mắt Chương Toàn sáng lấp lánh. Nhanh nhanh chóng chóng đút tọt vào túi rồi cười tíu tít: “Yên tâm, tôi đi xem náo nhiệt chút thôi, đảm bảo không động thủ.”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Được vậy là tốt nhất.”

Chương Toàn trời sinh tính tình nóng nảy, bộp chộp, hơn nữa Chu gia lại còn là kẻ thù không đội trời chung, thế nên Văn Trạch Tài rất sợ ông ấy vì một phút kích động mà làm liều thì bọn anh có mọc cánh cũng không ứng cứu kịp.

Chương Toàn vừa đi không bao lâu thì Tần Dũng về tới. Nhìn mặt mũi đỏ phừng phừng, đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi là biết Tần Dũng không về nhà mà rẽ thẳng vào đây trước tiên.

Triệu Đại Phi nhanh nhẹn bưng lên tô cháo và cốc trà to đùng.

Đãi ngộ quá chu đáo, Tần Dũng kinh hỷ bật cười: “Đúng lúc anh đang đói và khát rã họng, thằng em thật sự khiến anh ấm lòng đấy!”

Triệu Đại Phi bĩu môi: “Xời, em xưa nay vẫn vậy mà. Bản chất của em là người đàn ông chân thành, tinh tế, giỏi quan tâm và chăm sóc mọi người. Còn đấu võ mồm với anh thì là đam mê khó bỏ rồi. Về cơ bản hai cái này thuộc phạm trù khác nhau, nhá! Anh ăn đi, ăn xong mình đấu võ mồm tiếp. haha!”

Tần Dũng bật cười, cúi đầu tập trung ăn. Loáng cái đã xử lý sạch sẽ tô cháo rồi khẩn trương báo cáo tình hình công việc với Văn Trạch Tài: “Hôm nay em đã đi hết toàn bộ Liêu Thành, không bỏ sót một chỗ nào.”

Văn Trạch Tài bổ sung thêm chi tiết: “Anh tiến hành sửa mệnh cho Mông Nghĩa vào lúc mười một giờ trưa.”

Có giờ giấc cụ thể, Tần Dũng lập tức móc túi áo ngực lấy ra mảnh giấy, bên trên ghi chép chi chít tất cả những khu vực hôm nay cậu ấy đã đi qua. Dò tìm một hồi, Tần Dũng cầm bút khoanh tròn hai địa điểm xuất hiện hai ca bệnh nặng trong khoảng thời gian từ mười một tới mười hai giờ trưa nay.

“Có hai người trùng khớp thời điểm, một là Trình Đại Anh, hai là Võ Xương Quốc. Cả hai tên này đều bằng tuổi Mông Nghĩa và đều ốm yếu bệnh tật từ nhỏ. Song gia cảnh đôi bên thì khác biệt một trời một vực. Trình Đại Anh nghèo rớt mồng tơi, không có tiền thuốc thang chạy chữa nên chỉ nằm bẹp ở nhà, vật vờ sống ngày nào biết ngày đấy.”

“Còn Võ Xương Quốc thì là đại thiếu gia trong một gia đình giàu có. Năm đó nhà nước vận động thanh niên trí thức xuống nông thôn, đáng lẽ Võ Xương Quốc phải đi nhưng do sức khoẻ kém nên em gái hắn đã đi thay. Vì là con nhà giàu, không phải lo nghĩ vấn đề tiền bạc nên Võ Xương Quốc luôn được chữa trị trong điều kiện y tế tốt nhất. Từ nhỏ tới lớn, thời gian hắn nằm viện có khi còn nhiều hơn ở nhà.”

“Trình Đại Anh và Võ Xương Quốc phát bệnh gần như cùng lúc. Lúc chuyển tới bệnh viện đều trong trạng thái thổ huyết không ngừng. Nghe bảo Võ Xương Quốc nguy kịch lắm, suýt chút là cứu không được.”

Hầu như trong các bệnh viện lớn đều có bạn của Tần Dũng nên cậu ấy nắm bắt thông tin rất mau chóng và chuẩn xác.

“Một giàu một nghèo. Giàu chắc là hơi khó tiếp cận nhưng nghèo thì nghe chừng dễ hơn…” Triệu Đại Phi lơ đãng gõ gõ lên ba chữ Trình- Đại- Anh.

Ý tứ Triệu Đại Phi là gì đương nhiên Văn Trạch Tài hiểu rất rõ. Tuy nhiên giờ chưa phải thời điểm thích hợp, sơ sẩy một cái là bứt dây động rừng ngay.

Cẩn tắc vô áy náy không bao giờ là thừa, Văn Trạch Tài dặn dò Tần Dũng: “Chú nhờ bạn bè để mắt tới bọn họ, đặc biệt là những đối tượng mà người nhà họ thường xuyên lui tới.”

Trình Đại Anh cùng Võ Xương Quốc bệnh tật dề dề, đến đứng còn chả vững thì làm sao ra ngoài kết giao bạn bè. Vậy nên những người sẵn sàng bỏ công bỏ sức giúp đỡ bọn họ chỉ có thể là người thân trong nhà mà thôi. Cứ tập trung bám sát, chắc chắn sẽ lần ra manh mối.

Tuy Trình Đại Anh và Võ Xương Quốc nằm ở hai bệnh viện khác nhau nhưng được cái khoảng cách hai nơi tương đối gần nên công tác giám sát cũng không mấy vất vả.

Nghe Văn Trạch Tài phân phó, Tần Dũng gật đầu ngay. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cậu lại hỏi: “Trong hai người này đại sư cảm thấy ai có hiềm nghi lớn hơn?”

Đã từng làm công tác trinh sát trong quân đội nên Tần Dũng rất có nghiệp vụ giám sát. Chỉ cần cho cậu ấy biết đối tượng cần tập trung theo dõi, cậu ấy sẽ có cách để thu được hiệu quả cao nhất, vừa không tốn công vô ích lại vừa không để cá lọt lưới.

Tuy nhiên, văn Trạch Tài không trả lời thẳng mà lại quay sang hỏi đệ tử: “Đại Phi, con cảm thấy ai đáng nghi hơn?”

Triệu Đại Phi xoay xoay tròng mắt ngẫm nghĩ rồi đưa ra phán đoán: “Con cảm thấy Võ Xương Quốc đáng nghi hơn Trình Đại Anh. Mọi người quên rồi à, ông bác cả Mông Nghĩa từng nói mười mấy năm trước ông ấy phải chi tận hai trăm đồng lận đấy!”

Hai trăm đồng, đừng nói hơn chục năm trước mà ngay cả bây giờ cũng không phải con số nhỏ đâu!

“Chỉ những dạng thừa tiền thừa của thì mới dám mạnh tay chi đậm như vậy chứ nghèo kiết xác thì móc đâu ra. Cho nên gã nhà giàu là có khả năng cao nhất!”

Văn Trạch Tài cười cười, vẫn không trực tiếp đưa ra đáp án mà chợt nhớ tới chuyện khác: “Đúng rồi, suýt chút thì quên mất cội nguồn của mọi tội lỗi, không thể để ông bác cả của Mông Nghĩa đứng ngoài mọi chuyện được. Năm đó chính ông ta tạo nghiệt nên cùng lúc hại cả Mông Nghĩa lẫn Mông Cương. Mông Cương chết không phải tại số, đã thế trên người còn không có lá số bát tự, kiểu này không biết kiếp sau nó sẽ đầu thai làm trâu hay làm chó đây!”

Vì kiếp sau của con trai, ông bác cả có không muốn thì cũng buộc lòng phải giúp sức tìm người.

Nhắc tới ông ta, Triệu Đại Phi nhíu mày nói: “Nhưng mà hiện ông ấy đang bị nhốt trong từ đường Mông gia, làm sao tới đây giúp chúng ta được?”

“Vậy thì đợi thêm mấy ngày nữa, dầu gì Mông Nghĩa cũng cần thời gian tĩnh dưỡng”, Văn Trạch Tài đáp nhẹ tênh.

Anh chả sốt ruột, bởi anh biết đối phương còn rối bời hơn mình gấp trăm ngàn lần. Kẻ đoạt vận sau khi chịu phản vệ sẽ không thể tiếp tục đổi bát tự nữa, chỉ có thể nằm im một chỗ tịnh dưỡng, bằng không sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Đảo mắt cái đã một tuần trôi qua, Mông Nghĩa bình phục xuống giường đi lại phăm phăm, tinh thần căng tràn sức sống, mặt mày hồng hào rạng rỡ, là biểu hiện của đại vận sắp tới. Song, Văn Trạch Tài vẫn không thể không nhắc nhở: “Hiện tại cậu ở lại Liêu Thành không an toàn, nên rời đi một khoảng thời gian.”

“Dạ vâng, xin đại sư chỉ giáo”, Mông Nghĩa tôn kính cúi gập người. Đối với cậu ấy mà nói, Văn Trạch Tài giờ đây còn hơn cả cha mẹ tái sinh, bất kể Văn đại sư nói cái gì, cậu cũng nghe theo răm rắp, tuyệt không dám trái ý nửa lời.