Thấy vợ sốt ruột đứng ngồi không yên, Văn Trạch Tài liền thúc giục: “Đi theo đi em, nhân tiện nói chuyện với cha một lúc.”
Điền Tú Phương lập tức tháo tạp dề, vội vàng đuổi theo anh trai.
Còn Triệu Đại Phi thì ngồi xổm xuống hè, hai tay chống cằm lẩm nhẩm một lượt từ lớn tới bé họ hàng thân thích dưới quê. Lát sau, cậu ngẩng đầu, mơ hồ xin ý kiến: “Sư phụ, có cái này con hơi lấn cấn, cha mẹ con mất sớm mà con lại cất nhà bên thôn Lợi Hoà nhưng tính ra thì gốc gác của con vẫn thuộc thôn Triệu gia. Không biết nếu con muốn nhận thầu thì nhận ở đâu nhỉ, sợ là phải vòng về thôn Triệu gia mất, chứ danh sách dân cư bên Lợi Hoà làm gì có tên con, phải không sư phụ?"
Văn Trạch Tài gập sách lại, nghiêm túc giải thích: “Theo lý thì đúng là như vậy nhưng nếu con muốn nhận thì cũng dễ thôi, khoán cho người khác làm thay, mỗi năm mình thu ít lương thực coi như phí cho thuê ruộng. Chứ bộ không lẽ còn tính về quê trồng trọt chắc?”
Triệu Đại Phi gãi đầu cười hắc hắc: “Haha, còn lâu con mới quay về, ước mơ của con là mua nhà trên thành phố cho vợ con con kia kìa.”
Nhấp môi một ngụm trà, Văn Trạch Tài nhàn nhạt nói: “Ước mong mà không đi kèm theo hành động thì dù hy vọng có cánh cũng không bao giờ bay tới mục đích (1).”
Nghe ra ẩn ý trong câu nói của sư phụ, Triệu Đại Phi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh lắng nghe: “Dạ, con xin lĩnh giáo.”
Văn Trạch Tài liền phân phó: “Bắt đầu từ ngày mai, con kê một cái bàn nữa ngồi bên cạnh thầy. Khách nào tới xem tướng thì con nhận.”
Vấn đề này Văn Trạch Tài đã cân nhắc từ rất lâu rồi. Muốn Đại Phi tiến bộ thì chỉ có cách bắt nó phải độc lập thực hành thật nhiều.
Được xuất sư, Triệu Đại Phi vừa mừng vừa lo. Cậu chàng xoắn xuýt tay chân, vẻ mặt khẩn trương hồi hộp: “Sư phụ yên tâm, con nhất định tận tâm, cố gắng với nghề.”
Chủ tịch Mao đã từng nói “thực tiễn mới là chân lý”. Nếu chỉ học rồi để đó thì kiến thức mãi mãi chỉ nằm im trên sách vở. Phải biết đem những cái học được vận dụng vào đời sống thực tế, không ngừng thực hành, trau dồi kinh nghiệm, nâng cao bản thân, biến tri thức của người khác trở thành của mình, như vậy mới nhanh tiến bộ, mới mau thành công.
Hai anh em Điền Kiến Quốc và Điền Tú Phương mới đi một tí đã quay lại.
Điền Tú Phương tất bật chạy vào bếp kiểm tra nồi gà hầm còn Điền Kiến Quốc thì ngồi phịch xuống ghế. Có thể thấy anh ấy xìu hơn ban nãy khá nhiều: “Cha bảo cũng nghe phong thanh chút tiếng gió từ trên trấn nhưng chưa có tin tức chính thức, cũng chưa thấy triệu tập cuộc họp đại đội trưởng các thôn. Thế nên không biết phạm vi áp dụng của chính sách mới này là toàn quốc hay chỉ một vài địa phương thôi.”
Văn Trạch Tài cười cười: “Nếu quốc gia đã bắt đầu thí điểm thì trước sau gì cũng phổ cập rộng khắp cả nước thôi, anh đừng lo. Mục tiêu chính sách này là của dân, do dân và vì dân mà, chắc chắn sẽ hướng tới toàn dân, không có chuyện chỉ bó hẹp trong một vài địa phương được.”
Nghe vậy, Điền Kiến Quốc lại kích động gật lấy gật để: “Đúng đúng, dượng nói có lý. Thôi ngày mai anh phải về đây, về xem tình hình cụ thể thế nào.”
Triệu Đại Phi sửng sốt: “Sao vội thế anh?”
Điền Kiến Quốc cười hiền: “Nông dân mà, sao xa cây cối, vườn tược được. Đi lâu sốt ruột lắm. Đại Phi, cố gắng phấn đấu nha, lần tới anh lên thành phố là phải cho anh ở hai nơi cho nó oách đấy!”
Tình cờ nghe được ước mơ mua nhà của Đại Phi, Điền Kiến Quốc mừng lắm, thế nên không ngại khích lệ chú em mấy câu. Là thằng đàn ông thì phải biết nuôi chí lớn, nắm chắc cơ hội, nỗ lực vươn lên, đừng an phận như anh cả đời chỉ quanh quẩn sau luỹ tre làng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Điền Kiến Quốc tính nóng như lửa, hôm trước mới nói, hôm sau đã tức tốc thu dọn hành lý đòi về ngay làm vợ chồng Văn Trạch Tài nháo nhào trở tay không kịp. Phải khuyên hết nước hết cái mãi mới giữ được ông anh ở chơi thêm một ngày nữa để hai vợ chồng có thời gian đi mua ít đặc sản Liêu Thành gửi về quê biếu mọi người.
Đúng hai hôm sau, Điền Kiến Quốc khởi hành. Bởi vì là thứ hai đầu tuần, Văn Trạch Tài không thể xin nghỉ cho nên Triệu Đại Phi thay mặt tiễn anh Kiến Quốc ra ga tàu.
Hết giờ học buổi sáng, Văn Trạch Tài và Dương Vĩnh Thắng vừa cắp cặp ra khỏi lớp thì đã thấy Tất Trường Lâm đứng dưới chân cầu thang đợi từ bao giờ. Vừa thấy bóng dáng Văn Trạch Tài, Tất Trường Lâm liền gấp gáp báo tin: “Anh em bảo gần đây Chu gia có động tĩnh lớn, hình như đang ráo riết truy tìm người nào đó thì phải!”
Có thể nói Tất gia và Chu gia có mối thù không đội trời chung. Lần ấy thiếu chút nữa đôi mắt Tất Trường Lâm bị huỷ trong tay người họ Chu vậy nên anh cả Tất hận lắm, bao lâu nay vẫn đeo bám sát sao, chờ cơ hội trả thù.
Thấy hai người họ có việc quan trọng hơn nữa vừa lúc bạn gái đến tìm cho nên Dương Vĩnh Thắng chỉ chào hỏi đôi câu rồi mượn cớ rời đi trước.
“Đi, chúng ta tới quảng trường nói chuyện.”
Quảng trường rất rộng và thoáng, nằm ngay giữa khuôn viên trường học. Đây là nơi lý tưởng để các bạn sinh viên tụ tập, tán gẫu, tâm sự chuyện trên trời dưới biển, nhưng đó là buổi tối trăng thanh gió mát thôi chứ giờ giữa trưa nắng nóng, mọi người tập trung hết ở căng tin ăn trưa rồi. Vậy nên không khó để Văn Trạch Tài và Tất Trường Lâm tìm được một chỗ có mái che đầu, vắng vẻ ít người qua lại.
Không dài dòng mất thời gian, Văn Trạch Tài hỏi thẳng luôn: “Hiện giờ ở phía Bình Dương đang rất lộn xộn đúng không?”
Tất Trường Lâm gật đầu: “Vâng, đại đa số con cháu Chu gia từ khắp nơi đều đổ dồn về Bình Dương. Chỉ có điều bọn chúng kín miệng cực kỳ, không cách nào dò hỏi được thông tin.”
“Chuyện này cũng không mấy bất ngờ” Văn Trạch Tài cười khẽ “Lão Chu Thất thúc vẫn luôn dán chặt mắt vào Bình Dương mà lại.”
Tất Trường Lâm ậm ừ gật đầu chứ thực tình cũng không hiểu cho lắm.
Trước khi tạm biệt, Văn Trạch Tài cẩn thận dặn dò: “Cậu giúp tôi chuyển lời tới anh cả Tất, tạm thời cứ án binh bất động đã, đây là thời điểm Chu gia thanh trừng nội bộ, người ngoài đừng vội xen vào.”
Tất Trường Lâm nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ, đảm bảo khi về sẽ thuật lại không sót một từ nào.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà vèo cái đã tới ngày mười chín, ngày Mông Nghĩa sửa mệnh.
Sáng sớm, Mông Nghĩa đã theo Viên Vệ Quốc tới Văn gia.
Tất cả mọi thứ cần thiết đã được Văn Trạch Tài chuẩn bị đầy đủ từ trước, chỉ chờ người tới là bắt tay vào việc ngay thôi.
Giờ lành sắp điểm, Viên Vệ Quốc nhanh chóng đóng chặt mọi cửa nèo. Không những vậy, cậu và Triệu Đại Phi mỗi người trấn giữ một bên cửa, đảm bảo một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Trong phòng, Mông Nghĩa cả người vô lực, nửa nằm nửa ngồi thoi thóp dựa sát thành ghế, hai tay nhúng trong chậu máu tươi đỏ lòm, nhìn đáng sợ vô cùng!
Văn Trạch Tài giải thích: “Cậu bắt buộc phải trải qua quá trình này bởi trường hợp của cậu và Chung Nhiên không giống nhau. Vận mệnh của Chung Nhiên chỉ là tạm thời bị phong ấn chứ thực chất nó vẫn thuộc về cô ấy. Nhưng cậu thì khác, vận mệnh bị tráo đổi, hiện trên người đang gánh lá số bát tự của một kẻ khác. Bình thường nó nằm rất sâu, rất im, chỉ những lúc đương đầu với đại nạn sống chết, lá số bát tự mới lung lay, xao động và chúng ta mới có cơ hội ra tay cướp về.”
Kế đó, anh châm lửa đốt cháy tờ giấy hoàng cốt tương. Kiên nhẫn đợt từng mảnh tro tàn lả tả rơi vào chậu máu cho tới hết.
Sắc mặt Mông Nghĩa càng lúc càng tái nhợt, cũng may lý trí vẫn rất vững vàng. Cậu cắn răng đáp lời: “Vâng, tôi hiểu.”
Trước khi tới đây, Viên Vệ Quốc đã nói rõ quá trình sửa mệnh chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, thậm chí là đau đơn kinh khủng nhưng Mông Nghĩa chẳng hề sợ hãi. Có khủng khiếp tới mấy thì cũng không thấm tháp vào đâu so với nỗi lo lắng đã dày vò cha mẹ bấy lâu nay, có đau đớn đến mấy thì cũng chẳng là gì so với những tháng ngày cậu sống vật vờ người không ra người ma không ra ma, mờ mịt, bế tắc! Hôm nay dù phải lên núi đao, xuống biển lửa mà có thể kết thúc được chuỗi ngày bi thương oan uổng đó thì cậu cũng thấy hoàn toàn xứng đáng!
“Cố gắng chịu đựng!” Văn Trạch Tài rút châm, dứt khoát đâm xuống.
“AAAAAA….”
Một tiếng thét xé gan xét ruột vang lên khiến Trần Vân Hồng đang ngủ trong phòng đột nhiên choàng tỉnh. Cô cuống cuồng chồm sang kiểm tra con gái. Kỳ quái thay, tiếng động lớn vậy mà bé con vẫn ngủ khì khì, không hề ọ ẹ giật mình.
Triệu Đại Phi cũng không yên tâm, vội vàng chạy về phòng thì thấy vợ và con gái vẫn nằm yên trên giường, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ bảo Tiểu Thảo còn quá nhỏ, có một số việc nó chưa cảm nhận được.”
Trần Vân Hồng mỉm cười sờ sờ cái má thơm mềm của con gái: “Vâng, may mà con bé không giật mình. Ủa mà sao anh lại chạy vào đây, sao không ở ngoài đó hỗ trợ mọi người?”
Triệu Đại Phi ngồi xuống mép giường, cười nói: “Xong hết rồi, anh Mông Nghĩa đã được sư phụ và anh Vệ Quốc đỡ vào phòng dành cho khách để nghỉ ngơi. Ngoài đó không còn việc gì nên anh tranh thủ vào xem hai mẹ con thế nào.”
Lúc này, tại phòng nghỉ dành cho khách, Viên Vệ Quốc vừa lau mồ hồi cho thằng bạn thân đang hôn mê bất tỉnh vừa sung sướng reo lên: “Về rồi, cuối cùng thì cũng tìm về được rồi!”
“Ừ, may mà cậu ấy trụ được tới phút cuối cùng” Văn Trạch Tài bận rộn giúp Mông Nghĩa băng bó vết thương, chả thèm quan tâm lưng áo mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
===
Chú thích:
(1) William Shakespeare (1564-1616): là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của nhân loại.