Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 228: Niềm vui nhân đôi




Phàm trên đời, làm gì có ai không tiếc rẻ sinh mạng, nhất là với những sinh viên phải tranh nhau thừa sống thiếu chết để giành một suất vào đại học thì lại càng trân quý mạng sống cũng như cơ hội hơn ai hết. Nếu giờ mà có mệnh hệ gì thì oan uổng lắm. Vậy nên thay bằng thấp thỏm lo âu thì cứ ra tay trước, đưa Mông Cương ra khỏi phòng cho yên tâm.

Nhưng khổ nỗi dạo gần đây Mông Cương cứ bám rịt lấy cái giường, nhất quyết không chịu đi đâu, thế là đám bạn liền chụm đầu bàn tính, quyết định dùng biện pháp mạnh, cưỡng ép Mông Cương chuyển từ giường ký túc xá sang giường bệnh. Bọn họ không ngại một ngày ba bữa chăm nuôi, chỉ ngại đêm đang ngủ bị đập chết tức tưởi thôi.

Gì thì gì, cố gắng cầm cự một tháng rưỡi là được. Bởi trường đại học có quy định, sinh viên được quyền xin đổi phòng ký túc nhưng chỉ xét duyệt một lần vào đầu kỳ học. Từ giờ tới kỳ sau còn hơn tháng nữa, cố chịu đựng rồi chia tay đường ai nấy đi.

Lúc Mông Cương mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ngay đơ trên giường bệnh. Cậu bạn Ất giải thích lúc ấy trời tối quá, bọn họ lại uống chút rượu, chếnh choáng men say nhìn nhầm Mông Cương thành kẻ trộm nên có hơi mạnh tay.

Vì để tỏ lòng xin lỗi, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ chịu toàn bộ chi phí ăn uống, thuốc men. Một đồng cũng không cần Mông Cương phải bỏ ra.

Vốn đang bực gần chết, nhưng vừa nghe thấy vậy, Mông Cương tức khắc phấn chấn lại ngay, cái đầu nhanh nhạy đánh lên chủ ý. Dầu gì sắp tới hắn cũng phải chịu một đại kiếp nạn, mà đã là kiếp nạn thì kiểu gì cũng phải đổ máu nằm viện đúng không. Thế thì giờ nằm luôn cũng tốt, vừa đỡ tốn tiền mà lại an toàn. Hắn không tin, đã nằm trên giường bệnh rồi thì còn vận hạn gì được nữa.

Nghĩ vậy, Mông Cương lạnh mặt nói ngay: “Xin nghỉ giúp tôi một tuần.”

Đám bạn cùng phòng liên tục gật lấy gật để, chỉ cần Mông Cương không quay lại phòng ký túc, bắt bọn họ làm gì cũng được.

Ngồi chơi một lát, nhóm bạn lục tục kéo nhau ra về. Nhưng vừa bước chân ra hành lang, một thằng đã vội đưa ra sáng kiến: “Hay là nhờ thợ tới thay khoá cửa phòng ký túc của chúng ta luôn cho chắc.”

“Được được đấy” Cả đám nhao nhao tán thành. Chưa bao giờ tất cả lại đồng lòng như lúc này.

Từ đầu tới cuối, Mông Nghĩa và Viên Vệ Quốc vẫn bám sát không rời nửa bước. Tuy nhiên hai người họ chỉ đứng từ xa âm thầm theo dõi, chưa vội lộ mặt.

===

Quay lại với Liêu Thành, dạo gần đây Triệu Đại Phi đang đau đầu về việc chọn tên cho con gái cưng. Vất vả tra cứu mấy ngày trời, cuối cùng cũng chọn được vài cái vào vòng chung kết. Nhưng tên nào chiến thắng cuối cùng thì vẫn phải nhờ sư phụ quyết định giúp.

“Sư phụ, sư phụ xem giúp con mấy cái tên này, tên nào được với…”

Cầm tờ giấy chi chít toàn chữ là chữ, Văn Trạch Tài muốn hoa hết cả mắt: “Mấy cái đây á…chứ không phải mấy chục cái à?”

“Ai da, số lượng đâu quan trọng, quan trọng là chất lượng mà…” Triệu Đại Phi cười hề hề thúc giục: “Thôi sư phụ mau chọn giúp con đi, vợ con không tin con thế nên kêu mang ra nhờ sư phụ xem giúp.”

Văn Trạch Tài cẩn thận nhìn một lượt từ đầu tới cuối, rồi ngẩng lên nhìn Đại Phi: “Chỗ này thấy liệt kê cả đại danh (1) lẫn nhũ danh (2). Con muốn đặt tên trước hay nhũ danh trước.”

“Nhũ danh trước đi sư phụ”, dường như không cần suy nghĩ, Triệu Đại Phi lập tức trả lời ngay.

Người xưa quan niệm, trẻ sơ sinh yếu ớt khó nuôi lắm cho nên một, hai năm đầu phải gọi bằng những cái tên xấu xí, để tránh tà ma dòm ngó, nhằm bảo vệ sinh mạng cho đứa trẻ. Đợi tới khi đứa nhỏ thực sự cứng cáp, khoẻ mạnh thì lúc ấy mới đặt những cái tên có vần hoặc gần nghĩa với tên của cha mẹ hay người thân trong nhà.

Văn Trạch Tài gật đầu, với lấy cây bút khoanh tròn một hàng chữ: “Tên này không tồi.”

Triệu Đại Phi thò đầu lại nhìn. Ai dè, vừa liếc thoáng qua đã nhảy dựng lên: “Không được không được, tên đó không đủ xấu.”

Thật sự muốn đập cho cái thằng này một trận ghê! Văn Trạch Tài bực bội: “Không được thế sao còn viết vào đây làm gì?”

“Thì tại linh cảm trào dâng, chữ nghĩa tuôn trào, ngăn sao kịp sư phụ!” Triệu Đại Phi nói rất đúng tình hợp lý.

Văn Trạch Tài đỡ lấy đầu, cố gắng lựa ra một cái tên khác: “Còn cái này thì sao?”

Có thể nói, đây là cái tên “xấu xí, nhỏ mọn” nhất rồi đấy, không chịu nữa thì cũng đến thua.

“Tiểu Thảo…” Triệu Đại Phi vuốt vuốt cằm ra chiều suy nghĩ lung lắm: “Hmmm…cũng được, vậy lấy cái tên này đi.”

Và thế là, bé con xinh xắn đã có nhũ danh cho mình. Tiểu Thảo - cây cỏ bẻ nhỏ nhưng có sức sống mãnh liệt, kiên cường!

Lúc này, Tiểu Thảo đang nằm chơi trên giường, hai mắt mở thao láo tò mò khám phá thế giới xung quanh. Khuôn mặt Tiểu Thảo giống cha như đúc, duy chỉ có cặp mắt là được di truyền từ mẹ. Một đôi mắt đen láy, trong veo, lấp lánh ánh nước tựa vì tinh tú toả sáng trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Rất đẹp và cuốn hút!

Nhịn không nổi, Chung Nhiên cúi xuống ôm bé con vào lòng, cưng nựng hôn chóc chóc vài cái: “Đáng yêu quá đi! Đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân cho xem.”

Cùng là phụ nữ với khau, làm sao không nhìn ra tâm tư của Chung Nhiên, nhưng Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương cũng chỉ đành nén tiếng thở dài, làm bộ vờ như không biết. Với tình trạng sức khoẻ hiện tại, Chung Nhiên rất khó có thai. Đúng là cô ấy đã được Văn Trạch Tài sửa mệnh nhưng trước đó thân thể phải chịu dày vò suốt nhiều năm trời dẫn tới suy nhược nghiêm trọng. Sợ rằng, mơ ước làm mẹ mãi chỉ là ước mơ xa tầm với…

Cũng may, Chung Nhiên thuộc tuýp người hồn nhiên, hoạt bát. Cô chẳng tốn thời gian buồn phiền vẩn vơ mà vẫn vui vẻ trò chuyện cùng các chị: “À đúng rồi, em nghe bảo trường của anh Văn đang chuẩn bị khai giảng lớp học ban đêm. Chương trình đào tạo không giống các lớp buổi sáng mà thiên về dạy nghề. Em đã cố tình hỏi thăm kỹ rồi, có một môn cực kỳ thích hợp với ba chị em mình, đó là môn Thiết kế thời trang. Sang năm bắt đầu khai giảng, thế nào, các chị có hứng thú không?”

“Thật hả?” Trần Vân Hồng thích lắm nhưng vẫn còn có chút lo lắng: “Nhưng mà chữ nghĩa trong đầu mấy chị em mình làm sao đủ để học đại học. Với cả thi cũng chưa chắc đã đậu nữa.”

Chung Nhiên sốt sắng giải thích: “Không không, không cần thi, cũng không phải học chương trình đại học đâu mà chỉ là bổ túc dạy nghề thôi. Trong đó đào tạo rất nhiều các ngành nghề khác nhau. Tuy địa điểm mở tại đại học Liêu Thành nhưng không phải giáo viên đại học Liêu Thành dạy mà là các thầy cô từ nơi khác tới.”

Thật ra Chung Nhiên không mấy hứng thú với nghề Thiết kế thời trang nhưng cô biết hai bà chị nhà mình rất đam mê lĩnh vực này thế nên vừa nghe phong thanh là nhiệt tình chạy đi tìm hiểu ngay.

Nói chuyện với hai cô em xong, Điền Tú Phương quay trở về phòng ngủ. Lúc này Văn Trạch Tài đang chăm chú sửa bài tập cho Triệu Đại Phi. Bên góc bàn, bóng đèn toả ánh sáng vàng dịu, ấm áp.

Nghe tiếng mở cửa, anh hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Về rồi hả?”

Câu này ý là hỏi Chung Nhiên.

“Vâng, em ấy về rồi”, Điền Tú Phương tiến tới, ngồi xuống bên cạnh chồng. Cô lúng túng mím chặt môi, mấy lần toan nói rồi lại thôi. Đắn đo tới lui không biết nên mở miệng như thế nào.

Thấy vợ hôm nay hơi là lạ, Văn Trạch Tài bèn buông bút, trực tiếp quay người qua: “Có việc gì em cứ nói đi.”

Điền Tú Phương xoắn chặt hai bàn tay, cười gượng gạo: “Cũng…cũng không có việc gì. Chả là vừa rồi Chung Nhiên bảo sang năm trường anh khai giảng lớp dạy nghề ban đêm.”

Nói xong, cô lại nín thở, hồi hợp chờ đợi câu trả lời từ chồng.

Vợ càng cẩn trọng, ăn nói giữ kẽ thì Văn Trạch Tài lại càng buồn cười. Anh bật cười xoa đầu bà xã: “Trùng hợp quá, anh cũng đang định nói với em chuyện này đây. Anh đã tìm hiểu về khoá học Thiết kế thời trang rồi, giáo viên phụ trách là người tài năng và khá có tiếng tăm trong giới. Anh cảm thấy có thể theo học. Cả khoá học kéo dài hai năm, mỗi tối học hai tiếng đồng hồ.”

Điền Tú Phương vội vàng gật đầu: “Em muốn học.”

Tận năm sau mới khai giảng lận, lúc ấy Trần Vân Hồng đã ở cữ xong, có thể đi học chung với cô.

“Muốn thì học thôi. Em chính là bà quản gia của nha ta mà, vả lại…” Văn Trạch Tài cưng chiều nhéo nhéo gò má mềm mịn, trắng nõn: “Hơn phân nửa thu nhập trong nhà là do em kiếm về, em muốn làm gì em cứ làm thoải mái, không cần phải cẩn thận nương theo ý anh. Tú Phương à, em rất đặc biệt, cũng rất ưu tú. Em cứ mạnh dạn khám phá những tài năng tiềm ẩn trong con người mình. Anh hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ em.”

Điền Tú Phương xúc động ôm chầm lấy chồng, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

Người ta nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng quả không sai. Có thể tìm được người yêu thương và thấu hiểu mình mới là điều trân quý nhất trên đời.

===

Hôm nay thứ bảy, Văn Trạch Tài vừa tới cửa hàng liền thấy Tần Dũng đang vui vẻ quét dọn, đã thế còn lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc trong quân đội nữa chứ. Nom cực kỳ hớn hở yêu đời, khác hẳn bộ dáng nghiêm nghị thường ngày.

Văn Trạch Tài tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn một cái rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng chú em nha.”

Tần Dũng thoáng ngớ người, sau hiểu ra cũng liền híp mắt cười sung sướng: “Cảm ơn đại sư.”

Chỉ có Điền Tú Phường là ngơ ngác chả hiểu mô tê gì hết. Cô len lén giật nhẹ gấu áo chồng.

Văn Trạch Tài liền giải thích: “Cung con cái đỏ hồng một chuỗi, thằng nhóc này sắp làm cha rồi. Hơn nữa còn là một năm ôm hai đứa lận.”

Một năm ôm hai đứa?

Tần Dũng choáng váng há hốc miệng. Mà thím Tần đứng ngoài cửa cũng ngây người vì quá bất ngờ.

Vốn thím nướng ít bánh sở trường, tính mang lại đây chia sẻ tin vui với mọi người. Nào ngờ đại sư còn cho biết một tin vui hơn. Con dâu thím mang thai đôi!

===

Chú thích:

Đại danh: Tên chính (tên thật, tên thường gọi) là tên chính thức đặt cho ai đó sau khi sinh, dùng để đăng ký khai sinh, và sổ hộ tịch và được gọi là cái tên có tính pháp lý.

(2) Nhũ danh là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới chào đời, được dùng để gọi thân mật ở nhà.