Không nằm ngoài dự đoán của Mông Nghĩa, khoảng thời gian này Mông Cương như sống trong địa ngục, mỗi giờ mỗi khắc đều thấp thỏm lo âu, không giây phút nào được yên lòng. Hắn vẫn nhớ kỹ lời cha mẹ dặn, cố gắng vượt qua ngày sinh nhật 26 tuổi của Mông Nghĩa là từ đó về sau hắn sẽ được hưởng sung sướng bất tận.
Tại ký túc xá nam, nhóm bạn cùng phòng sau khi tan học đang rủ rê nhau ra ngoài ăn tối. Nhưng tới lượt Mông Cương thì chỉ nhận về một cái lắc đầu lạnh lùng.
Đám bạn rất lấy làm khó hiểu, một người đại diện lên tiếng hỏi: “Không đi thật hả Mông Cương?”
Thông thường, đám sinh viên hay thích kéo đàn kéo lũ đi ăn là bởi vì đi đông vừa vui, vừa rẻ lại thưởng thức được nhiều món. Chứ đi một mình thì chỉ có thể gọi cơm phần thôi, được tí tẹo thức ăn mà còn mắc nữa, ăn chả bõ thèm.
Tuy nhiên, liên tiếp mấy ngày hôm nay, Mông Cương toàn từ chối tham gia.
Giờ phút này, hắn ta ngồi xếp bằng trên giường, đeo kính đọc sách nom cực kỳ nho nhã. Khi bị hỏi tới tận mặt thì mới lạnh nhạt lắc đầu, biếng nhác phun ra vài chữ: “Để lần sau.”
Lần sau?
Đám bạn chung phòng nghi hoặc liếc nhau, không hiểu Mông Cương bị cái gì. Rõ ràng trước đây huýt sáo phát là lên đường mà, giờ sao ấy nhỉ?
Một cậu bạn ở giường đối diện phóng khoáng hỏi: “Lại hết tiền nữa hả?”
Cậu bạn này nhà giàu nhất phòng, trong túi lúc nào cũng dư dả tiền bạc. Còn nhớ trước đây Mông Nghĩa kẹt tiền, cậu ấy cũng từng cho vay. Thế nên lần này mới vô tư hỏi thăm định giúp đỡ thôi ai dè lại chạm ngay phải lòng tự ái của ông bạn.
Mông Cương vốn có thói sĩ diện hão, ghét nhất là bị người khác khinh mình nghèo. Đợt trước hắn kẹt quá nên mới phải âm thầm đi vay tiền, nào ngờ đối phương lại bô bô trước bàn dân thiên hạ thế này thì hắn biết giấu mặt mũi vào đâu. Thẹn quá, Mông Cương móc túi lấy hai đồng tiền ném qua: “Giờ tôi bận học rồi, không có thời gian đi ăn. Các cậu đi đi không cần đợi. Đây là phần của tôi, coi như tôi góp chung bữa hôm nay.”
Trời má! Đám bạn chung phòng sợ ngây người. Thằng nhãi này mọi ngày keo kiệt vắt cổ chày ra nước, thế mà hôm nay vung tiền không chớp mắt. Chả lẽ nó đổi tính rồi à hay là đọc sách nhiều nên bị chập dây thân kinh???
Một cậu bạn đứng gần nhất vội vàng chộp lấy hai đồng tiền. Đùa à, vừa có tiền lại vừa đỡ một miệng ăn, ngu gì không lấy. Hôm nay cái bụng được dịp no căng rồi. Các anh em đi thôi! Thế là mấy thằng cười hi hi ha ha, lũ lượt nối đuôi nhau rời khỏi phòng, không dám trở ngại sinh viên gương mẫu chăm chỉ học tập.
Chỉ còn lại một mình trong căn phòng tĩnh lặng, Mông Cương điên tiết ném mạnh quyển sách xuống cuối giường như một cách giải toả cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.
Hơn chục ngày nay, hắn luôn trong tình trạng bức bối, ngột ngạt. Vì để tránh cái “đại kiếp nạn” chó má kia mà hắn không dám làm bất cứ việc gì hết. Cả ngày hết lên giảng đường rồi lại quay về phòng ngủ, quanh quanh quẩn quẩn khiến hắn bí bách, khó chịu vô cùng. Đã thế cũng không dám xung đột với ai, ai nói gì đều phải bỏ ngoài tai giả câm giả điếc hết. Tình trạng này còn kéo dài nữa, chắc đại kiếp nạn chưa tới thì hắn đã phát điên lên rồi!
Trái ngược với Mông Cương đói meo, nằm chèo queo ôm một bụng bực tức thì Mông Nghĩa và Viên Vệ Quốc lúc này đây đang ngồi trước một bàn đồ ăn thịnh soạn, có thịt có cá, thơm ngào ngạt.
Cách tấm la phong mỏng, trùng hợp thay lại là bàn của nhóm bạn sống cùng phòng ký túc với Mông Cương.
Hội bạn vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả
“Ê tao bảo, thằng Mông Cương dạo này nó làm sao ấy nhỉ, cứ quái quái thế đếch nào ấy” Đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, cậu bạn nhà giàu lên tiếng đầu tiên.
Bạn cùng phòng Ất nhanh chóng lùa một miếng cơm rõ to, tiện tay nhét thêm miếng thịt béo ngậy, vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Không biết nữa, học lằm học lốn, chắc khùng bố nó rồi!”
Bạn cùng phòng Giáp, người đang ngồi đưa lưng về phía Viên Vệ Quốc, cũng góp vui đôi câu: “Thì chả thế! Trước đây ấy hả, thằng đó nổi danh vắt cổ chảy ra nước, đừng hòng ai ăn được của nó một xu. Lần nào hết tiền cũng giả bộ để quên ví, nhờ chúng ta ứng trước, xong mãi mới chịu trả lại, còn bốc phét là ít quá nên quên mới tởm chứ. Thế mà hôm nay thế nào anh giai lại đổi tính, người không đến mà vẫn hào phóng góp tiền mới kinh. Hahaha!”
Đám bạn sôi nổi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Nhưng rất tiếc chả ai biết nguyên nhân, chỉ kết luận lại là kỳ quái, thế thôi!
Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa thoáng liếc nhau. Mông Nghĩa che miệng, thấp giọng thầm thì: “Mặc kệ nó có phải là kẻ đó hay không, lần này tôi nhất quyết phải trị cho nó một trận.”
Viên Vệ Quốc mím môi, khẽ hỏi: “Có thù à?”
Mông Nghĩa rũ mắt che giấu vẻ bi thương: “Ông không biết đấy thôi, hai tháng trước khi rời khỏi thôn, thằng đó chỉ nhăm nhăm tìm cách bắt nạt tôi.”
Chẳng qua cha mẹ sợ Mông Nghĩa mà thụi cho một phát thì Mông Cương sẽ bị đánh trở về bộ dạng yếu ớt sắp chết khi xưa, thế nên luôn bắt Mông Nghĩa phải nín nhịn.
Hoá ra là thù cũ cộng thêm nợ mới, vậy thì tính một lần luôn cho gọn. Viên Vệ Quốc khẽ gật đầu, sau đó tự nhiên ngồi thẳng dậy, cố tình đằng hắng lấy giọng để gây sự chú ý: “Tôi bảo này, ông đã nghe chuyện gì chưa?”
Dĩ nhiên, anh không nói quá to nhưng vẫn đảm bảo các bàn xung quanh đều nghe rõ mồn một.
Thoạt đầu, Mông Nghĩa phản ứng không kịp nên cứ ngây ra như phỗng. Đến khi bắt được cái nháy mắt ra hiệu của Viên Vệ Quốc, Mông Nghĩa lập tức tung hứng ngay: “Chưa…chuyện gì chuyện gì, mau kể nghe coi.”
Viên Vệ Quốc làm bộ thần thần bí bí: “Ông còn nhớ thằng anh họ tôi, cái gã mà học ở trường đại học Hà Tây ấy…”
Mông Nghĩa tỏ vẻ tò mò hiếu kỳ: “Ừ tôi nhớ, sao sao?”
Viên Vệ Quốc thở dài: “Haizz, chả biết mấy bố trọ học cùng nhau xích mích cái gì mà một ông đi Tây Thiên rồi!”
“Chết cha! Chuyện lớn à nha, nhưng mà sao không thấy có tiếng gió nào truyền ra nhỉ?” Mông Nghĩa hốt hoảng la toáng lên, thành công thu hút sự chú ý của đám sinh viên bàn bên.
Viên Vệ Quốc uống một ngụm rượu, rồi nghiêng đầu nhìn Mông Nghĩa: “Ông bị ngốc à, thằng anh tôi nó biên thư cho tôi nên tôi mới biết đấy. Chứ chuyện nội bộ trong ký túc xá, ai dám truyền ra ngoài, muốn đi tù hay sao?!”
Đám sinh viên gật gù đồng tình, có phải chuyện gì đáng tự hào đâu mà oang oang đi khoe khắp nơi!
“Ừ ha, ngu thật!” Mông Nghĩa gõ đầu mình cái bốp rồi cố ý hạ giọng: “Nhưng rốt cuộc chuyện là thế nào, ông kể nhanh nhanh đi, tôi tò mò sắp chết luôn rồi!”
Bởi vì âm thanh đột nhiên bị thu nhỏ, đám sinh viên bàn bên lật đật buông đũa muỗng, thằng nào thằng nấy ra sức nghển cổ, dựng lỗ tai chăm chú nghe.
Bắc chước Mông Nghĩa, Viên Vệ Quốc cũng thì thà thì thầm cùng tông giọng: “Nghe nói hung thủ là một gã lầm lầm lì lì, cả ngày không mở mồm nói câu nào nhưng nhỏ mọn cực luôn. Bất cứ ai nói cái gì nó cũng nghĩ là đang nói xấu mình, tự nó cô lập nó khỏi tập thể xong tự thù ghét cả thế giới. Oán hận chồng chất, che mờ nhân tâm, rồi cái gì tới cũng phải tới thôi. Hôm đó, thừa dịp các bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm hết, hắn một mình ở lại phòng ký túc, âm thầm chuẩn bị một cây búa….”
Bàn bên, thằng nào thằng nấy sợ xanh máu mặt, mấy đứa yếu bóng vía thì mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hốt hoảng xém xỉu.
Lại một lần nữa, cậu bạn nhà giàu lên tiếng đầu tiên: “Này, mọi người nói xem, ngày thường bọn mình đối xử với Mông Cương thế nào?”
Cậu bạn Ất nuốt nuốt nước miếng: “Cũng…cũng ổn mà, dù sao thì tao chưa bao giờ đắc tội nó.”
Cậu bạn nhà giàu trợn trắng mắt: “Chưa bao giờ??? Mấy lần nó nói với bọn tao mày hay dùng tiền nhục mạ nó!”
“Cái gì?” Cậu bạn Ất giãy nảy như đỉa phải vôi, “Tao tiêu tiền của tao, mắc cái gì mà lại thành nhục mạ nó? Thần kinh à?”
Thành công gieo xuống nghi ngờ, Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa lặng lẽ rời khỏi quán. Nhưng đám sinh viên thì không thằng nào dám quay lại phòng ký túc ngủ.
Mông Cương nằm lăn qua lộn lại mãi không thấy tụi bạn trở về. Bụng dạ thì lép kẹp đói meo, chịu hết nồi hắn liền phóng xuống đất, lúi húi kéo chiếc rương dưới gầm giường. Bữa trước hắn mới giấu mấy cái bánh điểm tâm trong này, phòng khi đói bụng.
Nhưng khổ nỗi đèn phòng thì không mở, ánh đèn hành lang rọi vào tranh tối tranh sáng, làm cho bộ dáng Mông Cương càng thêm phần mờ ám, như thể đang trộm lấy hung khí vậy.
Cậu bạn nhà giàu trước giờ nổi danh tính tình bộc trực, nghĩ gì làm đó, thế nên khi vừa nhìn thấy cảnh này là hùng hổ lao vào, mượn “hung khí” trên tay nện thẳng vào đâu Mông Cương.
Nói là hung khí cho oai chứ kỳ thực chỉ là một cái hộp nhỏ, thế nhưng bên trong đã giấu sẵn một cục đá. Đập một phát không chết nhưng cũng đau ra trò.
Đang yên đang lành bị đánh bất ngờ, Mông Cương giật bắn mình, ngơ ngác quay đầu. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ ai với ai thì đã ăn nguyên một cú đấm rất mạnh, lệch cả xương hàm.
Và tác giả của cú đấm này không ai khác chính là cậu bạn Ất, người đã bị Mông Cương đổ điêu với cả đi bêu xấu khắp nơi.
Ngoài cổng trường, Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa núp kỹ vào một góc, yên lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, hai người nhìn thấy Mông Cương được đám bạn lặc lìa khiêng ra, hấp tấp chạy thẳng tới bệnh viện cấp cứu.
Mông Nghĩa vui mừng, bật ngón cái tán thưởng: “Người anh em, chiêu này của ông lợi hại nha. Cuối cùng cũng ép được thằng khốn đó ra ngoài. Giỏi giỏi, tôi đây xin bái phục!”
Viên Vệ Quốc ngại ngùng sờ sờ cánh mũi: “Haha, có gì đâu, tôi chỉ kích tụi nó vài câu thôi ấy mà.”