Hôm nay Tất Trường Lâm trở lại trường, thế là cậu ấy và Uông Quân Đào liền rủ nhau tới nhà Văn Trạch Tài uống rượu tâm sự.
Đợt này Tất Trường Lâm gầy xọp hẳn đi, thần sắc tiều tuỵ thấy rõ. Ngồi vào mâm nhưng cậu ấy chẳng động đũa mấy, chỉ thất thần làm bạn cùng ly rượu cay xè.
“Xin chia buồn cùng anh và gia đình, ráng nén bi thương nha, người anh em!” Triệu Đại Phi vỗ vỗ vai an ủi.
Tất Trường Lâm buồn bã thở dài: “Cũng biết là thế nhưng anh không về kịp nhìn ông lần cuối. Cậu có biết không…tôi…tôi chính là đứa cháu…”
Chưa nói hết câu, mắt cậu ấy đã nhoè đi, nghẹn ngào trong tiếng nấc ân hận và tiếc nuối.
Triệu Đại Phi và Văn Trạch Tài liếc nhau, đang không biết nên khuyên giải thế nào thì Uông Quân Đào lè nhè lên tiếng: “Có gì đâu, cậu phải nghĩ thoáng ra chứ. Tôi nói cậu nghe này, ông cậu sống thọ, ra đi nhẹ nhàng thanh thản, lại có con cháu chung quanh. Như thế là có phúc, dân gian người ta gọi là hỷ tang đấy. Còn ông nội mình mới đáng thương đây này. Lúc ông ra đi lạnh lẽo cô đơn, không một ai ở bên cạnh…”
Bất chợt, Uông Quân Đào bưng mặt khóc ngon lành. Phần vì đồng cảm với bạn thân, phần vì thương nhớ ông nội đã khuất nên Uông Quân Đào uống hơi nhiều. Cảm xúc được thả trôi, cậu chàng cứ thế oà lên nức nở như đứa con nít lên ba.
Mà kể ra thì đúng thật rất tội nghiệp. Ngày ông ra đi, Uông Quân Đào đã bị điều xuống nông thôn theo chủ trương của chính phủ, những người khác cũng đi làm cả thành ra trong nhà chả còn ai, chỉ còn lại mỗi mình ông cụ. Không biết ông bước hụt thế nào mà ngã đập đầu xuống đất. Vì cấp cứu chậm trễ nên ông cụ đã ra đi mãi mãi trong niềm tiếc thương và ân hận của toàn thể các con, các cháu.
Thấy thằng bạn khóc lóc quá thảm thiết, Tất Trường Lâm đâm ra bối rối. Thế là cậu và Triệu Đại Phi đành hợp lực, mỗi người một bên thi nhau dỗ dành.
Nhưng chẳng hiểu dỗ dành kiểu gì mà cuối cùng ba thằng quàng vai bá cổ, khóc khóc cười cười hăng say tâm sự về cuộc đời mình. Những thước phim ký ức chầm chậm hiện lên, những câu chuyện không đầu không cuối, vui có buồn có nhưng đều được cất giấu trong lòng từ rất lâu, nay mới có dịp mang ra hoài niệm.
Phía đối diện, Văn Trạch Tài tĩnh lặng bên ly trà xanh, bình thản quan sát mấy chàng trai trẻ rồi lắc đầu bật cười. Đúng là thanh niên chưa trải sự đời!
Càng nói càng hăng mà càng hăng thì lại càng uống, tới tận khi say tuý luý, ba cái miệng mới chịu ngừng. Song lúc này đã chẳng còn ai đủ tỉnh táo để ra về nữa. Là người tỉnh duy nhất trên bàn rượu, Văn Trạch Tài đành phải đích thân đi dọn giường chiếu cho mấy con ma men.
Thực ra xỉn quắc cần câu chỉ có Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm thôi, chứ đô Triệu Đại Phi cao lắm, đừng quên trước kia cậu là dân lưu manh, mới chút ít thế này nào bõ bèn gì. Cậu nhanh nhẹn giúp sư phụ đỡ hai ông bạn vào phòng rồi vòng ra giếng múc nước rửa mặt súc miệng.
Đứng trên hè, bà bầu Trần Vân Hồng khó chịu càm ràm: “Súc cho kỹ vào, rửa cả chân nữa đấy. Còn mùi men thì đừng hòng bén mảng lên giường!”
Triệu Đại Phi nham nhở cười hề hề nhưng động tác rất cẩn thận kỹ càng, tuyệt không dám qua loa đại khái.
Vừa hay, Điền Tú Phương đã nấu xong canh giải rượu. Cô đưa cho Trần Vân Hồng một chén để lát cho Đại Phi uống, còn lại hai chén Văn Trạch Tài cầm vào buồng cho hai con ma men kia. Thế nhưng Văn Trạch Tài mới vừa lay được Tất Trường Lâm dậy thì ở ngoài truyền vào tiếng kêu thất thanh của Triệu Đại Phi: “Sư phụ…chết rồi…vợ con sắp sinh…sư phụ ơi, nhanh lên…làm sao đây, làm sao bây giờ…”
Văn Trạch Tài tối sầm mặt, trực tiếp đặt hai chén canh xuống bàn, cũng chẳng rảnh lo cho Uông Quân Đào mà hộc tốc chạy ra sân, chỉ đạo thằng đệ đang rối rít tít mù: “Đi mượn xe mau lên…”
Chứ anh có biết đỡ đẻ đâu mà đứng đực ra đó kêu anh!
Triệu Đại Phi luống cuống chạy ra cổng, nhưng khổ nỗi tay chân cứ nhũn cả ra suýt chút vấp té mấy lần. Văn Trạch Tài bực mình đá cho nó một cái rồi mắng: “Để đấy tôi đi mượn xe cho, ở nhà lo cho vợ đi!”
Còn bà bầu Trần Vân Hồng lúc nào thì khỏi phải nói rồi, hai tay ôm chặt lấy cái bụng đang đau quặn từng cơn, vừa hổn hển thở gấp vừa hoảng loạn thắc mắc: “Sao…sao lại sớm thế này…”
Đáng lý phải hơn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh mà…
Điền Tú Phương một bên gồng mình đỡ lấy cô ấy, một bên liên tục trấn an: “Không sao đâu, con đừng lo. Nào, cố gắng một chút, chúng ta đi chầm chậm ra cổng.”
Mồ hôi lạnh tứa ra ướt áo, Trần Vân Hồng cắn răng nhịn đau, níu tay Điền Tú Phương, khó nhọc lết từng bước một.
May quá, Văn Trạch Tài đã trở về đây rồi, theo sau còn có cả Viên Vệ Quốc nữa.
Nhìn bà bầu nặng nề di chuyển, Viên Vệ Quốc sốt ruột nhắc nhở Triệu Đại Phi: “Bế vợ lên đi, nhanh lên, xe bò đang dừng ở đầu ngõ kia rồi. Cha vợ anh sẽ đưa mọi người tới bệnh viện.”
Xe tới, xe tới rồi, Triệu Đại Phi mừng quýnh. Chẳng biết sức lực ở đâu ùa về, cậu chàng bế thốc vợ lên rồi chạy phăm phăm ra đầu hẻm.
Điền Tú Phương mau chóng lộn lại, lấy quần áo cũng như đồ dùng thiết yếu cho mẹ và bé sau sinh. Cũng may Trần Vân Hồng đã chu đáo sắp sẵn trong làn, giờ chỉ cần xách đi là xong.
Văn Trạch Tài ngắn gọn nhờ vả Viên Vệ Quốc: “Hai đứa nhỏ nhờ chú trông giúp. Còn có Trường Lâm và Quân Đào say rượu đang ngủ trong buồng.”
Viên Vệ Quốc xua xua tay: “Được rồi, em biết rồi, mọi người mau đi đi.”
Đoàn người vội vàng thẳng tiến tới bệnh viện. Giữa đường, các cơn gò chuyển dạ liên tục xuất hiện, lần sau mạnh mẽ và dữ dội hơn lần trước khiến Trần Vân Hồng đau đến độ chỉ biết ôm bụng hét lớn. Quá xót vợ, Triệu Đại Phi lập tức đưa tay ra, bảo vợ cắn chặt vào. Những vết răng bập mạnh vào da thịt, rướm cả máu nhưng Đại Phi chẳng cảm thấy đau đớn mà ngược lại càng thương và xót vợ nhiều hơn nữa.
Vất vả mãi cuối cùng cũng tới được bệnh viện. Vừa nhìn thấy tình trạng của Trần Vân Hồng, bác sĩ lập tức chỉ đạo y tá lấy giấy cho người nhà ký còn bà bầu thì nhanh chóng được đỡ lên cáng rồi đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, vợ tôi sẽ không sao chứ?”
Triệu Đại Phi tay cầm tờ đơn nhưng mắt vẫn mải miết đuổi theo chiếc xe đẩy đã mất hút sau cánh cửa đóng chặt kia.
“Yên tâm đi, vợ anh không sao đâu.” Nữ y tá cười cười, cũng không sửa lại danh xưng bị gọi sai. Tình huống này cô đã quá quen thuộc rồi, thân nhân nào vào đây cũng bối rối và khẩn trương y như vậy cả.
Ký giấy xong, Triệu Đại Phi mếu máo nhìn Văn Trạch Tài: “Sư phụ ơi, con hồi hộp quá. Tim con sắp rớt ra ngoài luôn rồi.”
“Ờhm, sợ quá nên tim đập nhanh thôi, đừng hoảng hốt” thú thực thì Văn Trạch Tài hoàn toàn không biết phải an ủi làm sao, bởi trước giờ anh đã đưa ai đi đẻ lần nào đâu.
Nhưng thật ra lúc này có nói gì thì Triệu Đại Phi cũng chả tiếp thu được. Cậu cứ dán chặt mắt vào cánh cửa phía trước, sốt ruột đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Chốc chốc cậu lại chạy tới gần, nghển cổ nhìn nhìn dãy hành lang sâu hun hút đằng sau tấm cửa kính, rồi lo lắng hỏi: “Sao không có âm thanh gì hết vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Trên băng ghế ngồi chờ, Điền Tú Phương cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc một lượt. Sau khi xác định chắc chắn không thiếu thứ gì, cô mới thương tình ngẩng đầu giải thích: “Cách mấy lớp cửa cơ, không nghe được gì đâu.”
“Ồ, ra vậy”, Triệu Đại Phi ngờ nghệch như thằng ngố: “Con cứ tưởng phòng đẻ ở ngay đây, làm căng tai nghe nãy giờ, sợ gần chết!”
Văn Trạch Tài thật sự chịu hết nổi rồi, anh dứt khoát đứng dậy, kéo thằng đệ quay trở về, ấn nó ngồi xuống ghế: “Tĩnh tâm, hít sâu, thở ra, nhẹ nhàng đều đều…”
Triệu Đại Phi nhắm mắt, cố gắng làm theo nhưng chỉ được một lúc lại nhấp nhổm muốn đứng dậy: “Con không làm được sư phụ ơi, con sốt ruột quá…”
Văn Trạch Tài bực mình tối sầm mặt còn Triệu Đại Phi thì phụng phịu như trẻ con, làm Điền Tú Phương ngồi bên cạnh buồn cười không chịu nổi. Cô đành phải lên tiếng khuyên giải: “Thôi được rồi, vợ đi đẻ chồng sốt ruột là chuyện bình thường mà. Con cứ mặc kệ sư phụ con đi.”
Năm tiếng đồng hồ ì ạch trôi qua, ơn giời cuối cùng thì cánh cửa phòng phẫu thuật cũng một lần nữa bật mở.
Nữ y tá bước ra cùng nụ cười tươi tắn như hoa, cô cẩn thận vén nhẹ mép khăn trên đầu em bé: “Chúc mừng đồng chí, là một bé gái rất xinh xắn.”
Bất thình lình, Triệu Đại Phi cảm thấy hai chân mềm nhũn, mất hết sức lực. Cậu loạng choạng bám lấy sư phụ đang đứng bên cạnh, mắt hướng về phía sau trông mong: “Thế còn vợ tôi, vợ tôi thế nào rồi?”
Hiếm khi thấy một người đàn ông biết quan tâm tới vợ mình như vậy, nụ cười bên khoé miệng cô y tá bỗng chốc sâu thêm vài phần: “Tình trạng của thai phụ rất ổn, một lát nữa cô ấy sẽ ra ngay thôi. À người nhà có đem theo quần áo sạch để thay không?”
“Dạ có có, đầy đủ cả đây ạ”, Điền Tú Phương vội vàng lên tiếng.
Một đêm với biết bao cung bậc cảm xúc cuối cùng cũng trôi qua, mặc dù mệt nhoài nhưng ai ai cũng vui mừng khôn xiết. Khi những tia nắng bình minh mới vừa ló dạng thì đã thấy Chung Nhiên tất tả chạy vào.
“Thế nào rồi, sinh chưa chị?”
Điền Tú Phương khẽ suỵt một tiếng rồi phấn khởi thông báo: “Sinh rồi, nhóc con đáng yêu lắm. Con bé trộm vía nét nào ra nét đấy, chắc chắn lớn lên sẽ xinh xắn lắm đây.”
Chung Nhiên hí hửng vươn cổ nhìn vào bên trong, liền trông thấy Triệu Đại Phi đang ngồi sát mép giường, mê mẩn nhìn vợ và con gái cưng không chớp mắt.
Kể từ đây, Triệu Đại Phi đã có một gia đình hoàn hảo của riêng mình.