Chẳng ai buồn đáp lời cô ta, Tần Dũng và Triệu Đại Phi không, Văn Trạch Tài lại càng không. Anh lẳng lặng rút một tờ giấy hoàng cốt tương, điêu luyện múa bút viết xuống một dòng chú. Sau đó, anh quẹt diêm đốt tờ giấy. Tro tàn rơi vào chén nước, màu trong vắt ban đầu nhanh chóng chuyển đen xì.
Anh đẩy tới trước mặt cô ta, nói: “Muốn biết vì cái gì thì nhỏ vào đây một giọt máu.”
Canh Tư Tuệ không chút do dự, giơ ngón tay chuẩn bị cắn. Rất may, Văn Trạch Tài ngăn cản kịp: “Từ từ, tôi chỉ cần một giọt máu thôi.”
Nói đoạn, anh rút ra cây kim, trực tiếp đâm vào đầu ngón tay Canh Tư Tuệ.
Kim mảnh và nhọn, đâm vào da thịt dĩ nhiên đau. Lại còn là lấy tinh huyết, thế nên càng đau hơn gấp bội. Song lúc này đây, Canh Tư Tuệ hoảng loạn và rối bời đến độ mất hết cảm giác, chẳng còn biết đau đớn là cái gì nữa.
Lấy máu xong, Văn Trạch Tài chỉ đạo tiếp: “Cầm lên uống hết đi.”
Trợn trừng mắt nhìn chén nước đen lòm, Canh Tư Tuệ hơi khựng lại, chần chừ giây lát. Cuối cùng, cô lấy hết sức bình sinh nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu đổ thẳng vào họng.
“Sáng mai cô quay lại đây tìm tôi, tôi sẽ cho cô lời khuyên” ý của Văn Trạch Tài là giờ cô có thể đi rồi.
Canh Tư Tuệ cũng không hỏi thêm gì, cô hướng về phía bọn trẻ vẫy vẫy tay. Đau lòng thay, bọn chúng do dự đôi chút rồi mới miễn cưỡng đứng dậy, đùn đẩy nhau lết từng bước chậm rì rì tới bên cạnh mẹ. Trước thái độ của các con, trái tim Canh Tư Tuệ như bị bóp nghẹt, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót khó nói thành lời.
Đêm hôm ấy, Canh Tư Tuệ mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, lúc thì cô thấy mình là gái lớn, lúc là gái thứ, lúc lại thành gái nhỏ. Nhưng mặc kệ là đứa nào thì cảnh tượng cũng đều thảm hại như nhau. Không chỉ đói rét mà còn liên tục bị đánh, bị mắng, bị đối xử thậm tệ. Song kinh khủng thay, thủ phạm đánh bọn nhỏ lại đeo gương mặt của cô.
Các hình ảnh nối tiếp, chồng chéo lên nhau, lặp đi lặp lại liên miên không dứt. Canh Tư Tuệ chới với, chông chênh, không sao thoát ra được.
Càng chìm sâu vào mộng, cô càng quên mất mình là ai. Cô trở thành tụi nhỏ, cùng có chung nỗi khiếp sợ gia đình, cùng đau chung nỗi đau thể xác và kinh khủng nhất là cùng hận thù một người.
Thì ra, trong lòng mỗi đứa trẻ đều ngập tràn thù hận, chúng kinh hãi và oán giận chính mẹ ruột của mình.
Bàng hoàng thoát khỏi cơn mê, nước mắt Canh Tư Tuệ cứ thế tuôn rơi lã chã, ướt nhẹp mặt và cổ, kể cả chiếc gối đầu cũng ướt đầm đìa.
Ai ngờ đâu, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ông chồng đạp cho một cái rõ mạnh cùng lời cằn nhằn quen thuộc: “Dậy đi, con Ngũ nó đang gào mồm lên kia kìa. Mẹ kiếp, toàn một lũ vịt giời ăn hại, phiền chết đi được!”
“Bang!” Canh Tư Tuệ không chút đắn đo, thẳng tay cho lão chồng một cái bạt tai nổ đom đóm mắt.
“Mày…mày điên rồi, mày dám đánh ông?” Lão chồng mắt long lên sòng sọc, hùng hổ xắn ống tay áo định túm tóc nện cho Canh Tư Tuệ một trận.
Rất tiếc, lần này Canh Tư Tuệ không nín nhịn nữa, cô cúi xuống gầm giường lôi ra chiếc búa to tổ chảng: “Ừ đấy, bà mày điên đấy, rồi sao? Tao nói cho mà biết, từ nay về sau chúng mày còn dám động vào con bà, bà xiên cả nhà mày. Bà đây không ngại ngồi tù đâu, đừng có mà nhờn mặt!”
Chả phải hù doạ chơi, Canh Tư Tuệ nện thẳng cây búa vào chân lão chồng khiến lão hét lên thảm thiết như con heo bị chọc tiết. Giờ đang là sáng sớm cho nên tiếng kêu lại càng vang hơn bình thường.
Y như rằng, ông bà già chồng cuống cuồng chạy sang. Ai dè vừa đẩy cửa buồng ra liền trông thấy thằng quý tử nằm lăn lộn dưới nền đất còn cô con dâu thì nghênh ngang ngồi vắt vẻo trên bàn, vừa ôm bình rượu thiêu đao tử (1) tu ùng ực vừa hống hách nhìn cha mẹ chồng đầy thách thức.
“Không có việc gì, chồng không nghe lời nên tôi đánh cho vài cái ấy mà. Đi ra ngoài đi!” Canh Tư Tuệ phất phất tay, thái độ tuỳ tiện bừa bãi y như đám đàn ông mượn rượu làm càn.
Ông bà già chồng ngớ người ngạc nhiên, bởi câu nói này quá đỗi quen thuộc. Trước kia con trai ông bà mỗi lần đánh vợ đều nói ý như vậy: “Không có việc gì, vợ không nghe lời nên tôi đánh cho vài cái ấy mà. Đi ra ngoài đi.”
Bà mẹ chồng không dám tin vào mắt mình, run run nói trong sơ hãi: “Mày…mày làm gì con tao?”
Canh Tư Tuệ thuận tay với lấy chiếc áo khoác, tuỳ ý mặc vào người. Kế đó thản nhiên nhặt gói thuốc lá chồng vất trên bàn, rút một điếu, ngậm vào miệng, rồi nheo nheo mắt nói: “Mấy người quên cha tôi là tội phạm giết người à? Còn mấy ông cậu cũng là dân giang hồ có số có má. Nội ngoại hai bên máu mặt như vậy, sao tôi nỡ để bọn họ mất mặt được, đúng không?!”
Lúc trước nếu không phải vì quá yêu, quá luỵ thằng chồng khốn nạn này, thì một cô nương tiêu sái như cô đâu phải biến thành bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay.
“Từ nay về sau, trong nhà ăn cái gì, mấy đứa con tôi ăn cái đó, bằng không…” Canh Tư Tuệ ý nhị liếc qua ống chân bà mẹ chồng: “Tôi không ngại nện què giò các người đâu!”
Dứt lời, Canh Tư Tuệ đạp cửa đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm ngoái đầu lại.
Bà mẹ chồng sợ mất hồn mất vía, lảo đảo chạy tới ôm con trai vào lòng khóc rống lên: “Điên rồi…con đấy nó điên rồi, chồng nó mà nó cũng dám đánh à. Mau báo cảnh sát gông cổ nó lại đi…”
Ngờ đâu, thằng con trai nhịn đau bắt lấy tay mẹ, lắc đầu quầy quậy: “Không được báo cảnh sát, không được báo…”
Bởi vì hắn đang lén lút làm chuyện phạm pháp, nếu cảnh sát tới đây thì người đầu tiên đi tù chính là hắn.
Nhưng đời không như là mơ, rất nhanh đã có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Ông già chồng lật đật chạy ra mở cửa, liền thấy rất nhiều cảnh sát vây chặt vòng ngoài: “Ngô Đại Dũng sống ở đây đúng không?"
Ông già chồng hoảng hốt lắp ba lắp bắp: “Dạ dạ phải…nhưng có chuyện gì thưa các đồng chí?”
“Ngô Đại Dũng bị tình nghi có liên quan tới một vụ trọng án. Chúng tôi tới để bắt anh ta về thẩm vấn.”
===
Văn Trạch Tài bật cười nhìn người phụ nữ mặc áo khoác nam, trên miệng phì phèo điếu thuốc lá, một tay đang rút điếu mới trong bao mời anh, điệu bộ không khác gì một gã đàn ông chính hiệu.
“Phong cách hôm nay khác hẳn hôm qua ha.”
Canh Tư Tuệ khẽ cười: “Trở về với bản chật thật thôi!”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Vậy còn cần nghe lời khuyên của tôi nữa không.”
Canh Tư Tuệ lắc đầu, điệu nghệ nhả ra mấy vòng khói trắng xám: “Người ta đều nói phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, vậy thì việc gì phải sợ bố con thằng nào nữa. Từ giờ trở đi, nhà tôi chỉ toàn phụ nữ, chả cần thằng chó đàn ông nào hết. Mấy đứa con gái sẽ đi theo tôi, tôi sẽ lo cho chúng đàng hoàng tử tế. Trước đây là tôi phạm sai, giờ tôi phải tự mình đứng ra giải quyết vấn đề.”
Cô không cầu mong sau này tụi nhỏ sẽ phụng dưỡng mình, chỉ cần trong lòng tụi nó không còn oán hận người mẹ này nữa, như vậy là quá đủ rồi.
Bất chợt nhớ tới cơn ác mộng đêm qua, Canh Tư Tuệ có chút thất thần…
Đứng sau lưng sư phụ lắng nghe nãy giờ, lúc này Triệu Đại Phi mới lên tiếng tham gia: “Hừ, tôi sẽ nhìn cô chằm chằm, nếu cô lại tiếp tục đối xử tệ bạc với tụi nhỏ…ha…ha…”
Một câu nói bỏ lửng với tiếng cười sặc mùi cảnh cáo. Tuy nhiên Canh Tư Tuệ chẳng bị doạ sợ cũng chẳng thèm đấu võ mồm với Đại Phi mà chỉ liếc cậu ta một cái sắc lẹm rồi đứng dậy xoay người đi thẳng.
Phong cách của cô ấy quá quái dị khiến người đi đường không khỏi xì xầm, bàn tán. Tuy vậy, Canh Tư Tuệ chẳng lấy làm bận tâm, cô hạnh phúc khi được là chính mình, thoải mái sống một cuộc đời tự do, tự tại làm tất cả những gì mình thích, vì chính bản thân mình và các con.
Buổi chiều, Tần Dũng từ bên ngoài trở về liền thông báo chồng Canh Tư Tuệ bị bắt và lãnh án tử hình. Cũng không biết hắn ta phạm phải trọng tội gì nhưng bị xét xử ở khung hình phạt cao nhất.
Về phần ông bà Ngô, phen này xem như thảm rồi. Ngô Đại Dũng, thằng con trai duy nhất không còn, cô con dâu thì đột nhiên đổi tính đổi nết, trở nên nanh nọc ghê gớm. Từ giờ trở đi, có cho tiền thì hai ông bà già ấy cũng chả dám đánh chửi con dâu và năm đứa cháu nội gái nữa. Chữ lỡ chọc điên Canh Tư Tuệ, bị nó đuổi thì chẳng biết đi đâu về đâu bởi lẽ căn nhà này là của hồi môn Canh gia mua cho Canh Tư Tuệ, chứ không phải của Ngô gia bọn họ. Tính ra từ trước tới nay, bọn họ chỉ là dạng ăn nhờ ở đậu, thế mà còn không biết điều, đúng là kinh tởm!
Canh Tư Tuệ đi rồi, Triệu Đại Phi mới mon men lại hỏi: “Sư phụ, số mệnh của cô ấy thực sự là vậy hả?”
Văn Trạch Tài trợn trắng mắt: “Không tự tính được lại còn phải hỏi à?”
Triệu Đại Phi xấu hổ sờ sờ cánh mũi: “Con thấy vị trí Thiên Đình (2) căng đầy, hai sống mũi thẳng tắp, là biểu hiện của người có hậu vận không tồi."
“Thì đúng rồi!” Văn Trạch Tài lơ đãng ngáp một cái rồi nhằm mắt dưỡng thần.
Triệu Đại Phi và Tần Dũng kéo nhau sang một bên thầm thì to nhỏ
“Này, nói vậy là hôm qua sư phụ lừa cô ấy à?”
Tần Dũng lắc đầu: “Chắc không phải đâu, đại sư nào phải hạng người đó.”
Triệu Đại Phi trề mỏ: “Xì, là hạng người gì chẳng lẽ em còn không biết chắc.”
“Đại Phi!” Văn Trạch Tài nghiêm giọng nạt.
Triệu Đại Phi vội vàng dựng thẳng lưng: “Dạ, thưa sư phụ.”
“Ngậm miệng lại, giở sách ra đọc!” Văn Trạch Tài ra lệnh mà chẳng thèm mở mắt.
Triệu Đại Phi hấp tấp vồ lấy quyển sách, không dám ba hoa chích choè thêm nữa.
===
Chú thích:
(1)Thiêu đao tử: là tên của một loại rượu, ngoài ra còn được gọi là sochu cổ đại. Chủ yếu phổ biến ở khu vực Liêu Đông cổ đại (phía đông Liêu Ninh ngày nay và đông nam Cát Lâm), nó được đặt tên như vậy vì độ rượu cao, hương vị mạnh và giống như đốt.
(2) Thiên Đình: phần xương trước trán.