Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 208: Áy náy




Văn Trạch Tài vươn tay đè lên mặt quỷ: “Đau không?”

Chương Toàn nhe răng trợn mắt, khó nhọc cất lời: “Đau, kể cả không chạm vào cũng đau kinh khủng, đặc biệt là buổi tối, nó đau đến độ tưởng chết đi sống lại!”

“Đúng đúng”, chú Chung bên cạnh liên tục gật đầu phụ hoạ: “Bao nhiêu lần anh ấy tự làm mình bị thương, nếu không phải chú liều mình cản lại thì có khi đã cắn nát tay ra rồi.”

Mỗi lần cơn đau ập đến, hai hàm răng lại lập cập đập vào nhau không cách nào dừng lại được, nếu không có cái gì chặn ngang họng thì rất dễ bập vào lưỡi, thậm chí có thể cắn đứt lưỡi cũng không biết chừng.

Giống như phụ nữ trong lúc sinh nở, một số người đau đến độ mất luôn lý trí, tự làm thương tổn bản thân mình mà chẳng hề hay biết. Bởi vậy người xưa mới có câu ví “Cửa sinh là cửa tử”!

Quay lại với Trương đại sư, từ nãy tới giờ anh ta cứ đứng bần thần chôn chân tại chỗ bởi không dám tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Mặc dù không có bản lĩnh cao cường nhưng cũng được người ở quanh đây xưng tụng một tiếng đại sư, anh tự nhận bản thân từng trải không ít sự đời, gặp qua ít nhiều chuyện lạ lùng khó tin, nhưng chưa bao giờ anh nhìn thấy cái thứ gớm ghiếc đáng sợ như thế này.

“Sao…sao nó ghê quá vậy, tôi cảm thấy nó cứ nhìn tôi chằm chằm ấy. Mặc kệ di chuyển đi chỗ nào thì ánh mắt nó vẫn bám riết không buông!”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài nhíu mày quan sát thật kỹ hai vị trí được xem là “đôi mắt” kia. Đúng là rất giống mắt, nhưng nó vẫn đang khép hờ, chưa mở hẳn. Đoán chừng, một khi nó mở hết thì cũng là lúc Chương Toàn mất mạng.

Ngẫm nghĩ thế nào, anh liền hỏi: “Trương đại sư, không biết ở chỗ anh có chỉ ngâm hùng hoàng không?”

“Có có”, lời chưa ra hết miệng Trương đại sư đã mau chóng chạy đi lấy.

“Đây đây, chỉ ngâm hùng hoàng đây!”

Văn Trạch Tài nhận lấy, châm lửa đốt rồi ấn thẳng vào vị trí “đôi mắt”.

“A…a…a…a…a…”

Chương Toàn ngửa cổ hét lên thảm thiết.

Không cần đợi chỉ đạo, chú Chung và Trương đại sư lập tức tiến tới, mỗi người một bên ghì chặt Chương Toàn, không cho ông ấy giãy giụa.

“Cố gắng chịu đựng một lúc!” Văn Trạch Tài động viên.

Kế tiếp, anh đặt ba đồng tiền vàng lên lưng Chương Toàn theo ba hướng khác nhau, tạo thành một hình tam giác bao trọn lấy gương mặt quỷ dữ. Sau đó, anh chích một giọt máu của mình và một giọt máu của Chương Toàn, nhỏ xuống chính giữa mặt quỷ.

Tức khắc, một thanh âm hết sức quỷ dị vang lên dội thẳng vào màng nhĩ mọi người. Tiếp theo đó càng đáng sợ hơn, mặt quỷ bắt đầu giãy giụa kịch liệt làm cho toàn bộ phần da lưng Chương Toàn nhăn nhúm, xô lệch như miếng giẻ.

Chương Toàn đau tới độ mặt mũi trắng bệch, Văn Trạch Tài nhanh tay nhét một cái khăn vào miệng ông ấy.

Đằng sau lưng, con quỷ càng giãy càng điên cuồng, từng thớ thịt căng lên rồi nứt toác, máu đỏ tràn ra, chảy lênh láng.

Cảm thấy cuộc giằng co đã lên tới đỉnh điểm, Văn Trạch Tài liền rút ra tờ giấy hoàng cốt tương có ghi sẵn ngày tháng năm sinh của Chương Toàn, dán thật mạnh lên lưng.

“Phốc” một cái, tiếng rít gào lập tức tắt ngúm.

Trương đại sư và chú Chung sôi nổi thò đầu lại nhìn. Kì lạ thay, gương mặt quỷ dữ mới ban nãy còn đậm lè, đỏ lòm ấy vậy mà giờ đây đã nhạt đi rất nhiều, chỉ còn nhìn thấy lờ mờ, không rõ đường nét.

Vết thương khép miệng, máu đã khô. Những vết nứt trên da thịt cũng đã co lại, nhỏ như sợi chỉ mảnh.

Còn tờ giấy hoàng cốt tương ban nãy Văn Trạch Tài dán lên thì đã biến mất không chút dấu vết.

“Chú Chương, có khá hơn chút nào không?” Văn Trạch Tài với tay lôi chiếc khăn trong miệng Chương Toàn ra, tiện thể lau sơ mồ hôi đầm đìa trên đầu trên cổ ông ấy.

Chương Toàn vô lực gật đầu, thở hổn hển nói không ra hơi: “Mau…mau lật chú lại…”

Thanh âm khò khè, khô khốc. Nguyên do là vì quá đau và quá khát.

Trương đại sư nhanh nhẹn đưa tới một chén nước đầy. Chú Chung cẩn thận đỡ Chương Toàn dậy, chầm chậm đút từng chút một.

Có nước vào tỉnh táo hơn hẳn, Chương Toàn nằm ngay đơ trên ghế, một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần.

“Rốt cuộc nó là cái quỷ gì vậy?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cháu cũng không rõ lắm, nhưng mà trước kia đã vô tình gặp một loại tà thuật gần giống, thế nên liền dùng cách phá giải tương tự. Chỉ không ngờ nó lại mạnh tới vậy, cháu mới chỉ giải được hai phần ba, một phần ba còn lại vẫn nằm trên người chú, chưa thể cởi bỏ.”

Chỉ khi nào gương mặt quỷ dữ đằng sau lưng biến mất hoàn toàn, thì mới được xem là giải thuật thành công.

Chương Toàn cười cười: “Hai phần ba cũng là tốt lắm rồi. Giờ chú không đau không ngứa, cảm thấy dễ chịu vô cùng.”

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Đừng mừng vội, trong vòng một tháng nếu không thể cởi bỏ hoàn toàn thì mặt quỷ sẽ dần khôi phục trạng thái ban đầu.”

Nụ cười vụt tắt, Chương Toàn lườm ông bạn già cháy mặt.

Chú Chung áy náy cười cười: “Anh Chương, anh muốn ăn món gì để tôi làm cho anh ăn nhá.”

Là một người cha đơn thân đương nhiên tay nghề bếp núc của chú Chung khỏi phải bàn.

Chương Toàn ngúng nguẩy giận dỗi: “Thịt, tôi muốn ăn thịt!”

Chưa đợi chú Chung lên tiếng, Trương đại sư đã nhanh nhảu tiếp lời: “Mọi người không tiện lộ mặt, để tôi đi mua cho. Đợt một lát, tôi mua về ngay, nhanh lắm!”

Ai cũng nhìn ra Trương đại sư cố ý tránh đi, nhường lại không gian riêng cho ba chú cháu trò chuyện. Không thể phủ nhận, Trương đại sư này tuy tuổi còn trẻ nhưng cách hành xử tế nhị, rất biết đối nhân xử thế.

Đợi anh ta đi rồi, Văn Trạch Tài liền hỏi ngay: “Nghe Trương đại sư nói, lúc bọn họ đi tìm thì hai người đang lẩn tránh đúng không? Có phải bởi vì vô tình đụng độ gã tà thuật sư ở hậu viên Trần gia cho nên Trần gia mới ra lệnh truy lùng hai người trên khắp Hà thềm lùng địa?”

“Không chỉ Trần gia mà còn có cả người của Chu gia nữa”, chú Chung cúi gằm mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng Văn Trạch Tài, càng không dám đối diện ông bạn già Chương Toàn.

Nếu không phải khi đó chú quá manh động, làm việc hấp tấp và thiếu cẩn trọng thì đã không để lộ hành tung, mọi người cũng không rơi vào tình thế nguy hiểm như hiện tại.

Đương nhiên, Chương Toàn tức lắm, ông không kiêng dè gì mà mắng xa xả: “Rõ ràng biết lão già kia muốn dã thuật sư muốn đến phát điên, người ta trốn còn không kịp vậy mà mình lại tự động đâm đầu vào. Đúng là càng già càng lẩm cẩm, tôi thật không biết phải nói ông sao nữa!”

Bị mắng là thế ấy vậy mà chú Chung không hề giận cũng chả tự ái. Bởi lẽ xác thật mọi rắc rối đều do chú mà ra.

Văn Trạch Tài tuy rất tò mò nhưng thấy dường như chú Chung không muốn nhiều lời, vả lại tình huống bây giờ cũng tương đối khó xử cho nên anh không hỏi tới cùng mà chỉ cười cười đánh lạc hướng sang chuyện khác: “Cũng may hai chú đều bình an vô sự, không ảnh hưởng tới tính mạng. Bằng không cháu chả biết phải giải thích sao với vợ chồng Vệ Quốc.”

Nhắc tới hai con, cả chú Chung lẫn Chương Toàn đều cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tất cả là tại chúng ta suy xét không thấu đáo cho nên mới khiến sự tình trở nên rối ren. Còn phiền cháu phải bỏ công bỏ việc chạy tới tận đây một chuyến.”

Văn Trạch Tài không hề do dự gật đầu ngay: “Mới vừa khai giảng chưa bao lâu cháu đã nộp đơn xin nghỉ dài hạn, không biết lúc về sẽ bị trường học xử lý thế nào đây.”

Chương Toàn và chú Chung lại thêm áy náy bội phần. Chỉ vì một phút bốc đồng mà làm ảnh hưởng tới bao nhiêu người, tội lỗi, tội lỗi quá!

Văn Trạch Tài buồn bã nói tiếp: “Thoát được khỏi cái mê hồn trận kia thực ra cũng chẳng phải do cháu có tài cán gì đâu. Tất cả là nhờ may mắn thôi. Nếu không may thì chắc có lẽ giờ xác cũng nổi lềnh phềnh lên rồi.”

Văn Trạch Tài càng nói thì hai ông chú càng hổ thẹn gấp bội, hai cái cần cổ sắp gục xuống tới bụng luôn rồi.

Thấy bọn họ cứ cúi gằm đầu chẳng nói chẳng rằng, Văn Trạch Tài đành phải tự biên tự diễn: “Cho nên lần này về, hai chú cứ ngoan ngoãn ở nhà chơi cờ với chú Viên đi thôi, đừng chạy lung tung nữa.”

Nghe vậy, Chương Toàn và chú Chung len len liếc nhau, không hẹn mà cùng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Dẫu sao không có con rối ở bên, chú Chung cũng chẳng phát huy được năng lực. Còn Chương Toàn, một thân một mình thì khó làm nên cơm cháo gì. Thôi đành kiên nhẫn đợi tới mùa đông, con rối xuất núi rồi tiếp tục hành động vẫn chưa muộn.

Thấy bọn họ thức thời như vậy, Văn Trạch Tài rất lấy làm hài lòng.

Một lúc sau, Trương đại sư về tới, trên tay khệ nệ xách theo một dải thịt heo nặng ba cân, ngoài ra còn có cả một con gà mái già. Con gà này đã được làm lông sạch sẽ cẩn thận, khẳng định giá cả không hề rẻ chút nào.

Nhìn rổ thịt thà, rau củ đầy tràn mà ai cũng phải xót tiền thay cho anh ấy. Tuy nhiên Trương đại sư lại chẳng cảm thấy gì, anh ta giao bếp nục lại cho chú Chung còn mình thì hớn hở chạy vào phòng khách, tủm tìm mà ngồi xuống đối diện Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài ngượng ngùng nói: “Phiền anh phải tốn kém rồi!”

Chương Toàn cũng đồng tình lên tiếng: “Đúng đấy, tốn kém quá!”

Trương đại sư xua xua tay: “Không không, nào có đáng bao nhiêu đâu, mọi người đừng khách sáo. Văn đại sư này, lời thình cầu của tôi lúc trước…”

Chưa đợi anh ta nói hết câu, Văn Trạch Tài sảng khoái gật đầu ngay: “Anh cứ tự nhiên hỏi, chỉ cần tôi biết đảm bảo sẽ không giấu giếm.”

Hai mắt Trương đại sư vụt sáng, vội vàng chạy đi lấy giấy bút rồi nghiêm túc ngồi thẳng lưng y như học sinh vào lớp 1.

Và thế là trong vòng hai giờ đồng hồ, Trương đại sư miệng hỏi, tay viết lia lịa không ngừng nghỉ. Chỉ có điều Văn Trạch Tài trợ giúp không đáng kể, đa phần thắc mắc đều do Chương Toàn giải đáp.