Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 207: Gặp lại




Sau khi hỏi được tung tích của chú Chung và Chương Toàn, Văn Trạch Tài nóng ruột định tự mình chạy đi kiếm, ai dè Trương đại sư sống chết giữ anh lại bằng được.

Nói thừa, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được cao nhân, đương nhiên Trương đại sư muốn thắt chặt tình cảm, tranh thủ học lóm ít tài nghệ phòng thân.

Nghĩ là làm, Trương đại sư dắt Văn Trạch Tài về thẳng nhà mình.

Chỗ anh ta ở là một gian nhà có gác mái, bên trong chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, bệ bếp được bố trí ngoài ban công.

Trương đại sư nồng nhiệt nói: “Dầu sao cậu cũng từ xa tới đây, đường xá xa xôi vất vả, chi bằng cứ ở lại chỗ tôi nghỉ ngơi trước đã. Yên tâm, hiệu suất làm việc của chúng tôi cao lắm. Đảm bảo cậu ngủ một giấc dậy là có tin tức ngay.”

Đúng là Văn Trạch Tài cũng đã thấm mệt, anh cẩn thận đưa mắt quan sát một chút, xác định không có gì nguy hiểm, anh mới gật đầu nói: “Cám ơn.”

Trương đại sư cười kha khà: “Ơn huệ gì, chúng ta đều là đệ tử Huyền môn mà.”

Nói tới đây, anh ta chà sát hai tay, ngập ngừng đề đạt: “Nếu được, cậu có thể chỉ cho tôi một ít huyền học cơ bản được không?”

“Đương nhiên có thể!”, Văn Trạch Tài bật cười bắt chước cách nói chuyện của anh ấy: “Chúng ta đều là đệ tử huyền môn mà!”

Nhận được câu trả lời như ý muốn, Trương đại sư cười tít mắt: “Đúng đúng đúng, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, đây là chìa khoá nhà.”

Sắp xếp xong, Trương đại sư nhanh chóng đi ra ngoài liên hệ với đám anh em.

Ở nhà, Văn Trạch Tài không vào phòng ngủ mà chỉ dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc la bàn vẫn được anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ cần Chương Toàn hay chú Chung có động tĩnh, anh sẽ tức tốc lên đường đi tìm ngay.

Đáng tiếc, từ trường ở Hà thềm lục địa quá mạnh, từ lúc bước chân vào đây tới giờ, kim la bàn vẫn nằm im lìm, không hề hoạt động. Vì thế cho nên Văn Trạch Tài đành phải trông cậy vào sự giúp sức của Trương đại sư. Dẫu sao anh ấy cũng là dân bản địa, lại có mạng lưới quan hệ rộng rãi, việc tìm người chắc chắn không thành vấn đề.

Khoảng một tiếng sau, Trương đại sư quay trở lại, trên tay xách theo bọc thức ăn nóng hổi. Thấy Văn Trạch Tài ngủ ngồi tại phòng khách, Trương đại sư cũng không lấy gì làm kinh ngạc. Anh đưa đồ ăn qua, mỉm cười nói: “Lót dạ chút đi, giờ tôi phải tới nhà xác làm việc. Đợi lát nữa có tin tức gì tôi sẽ quay về báo với cậu.”

Văn Trạch Tài lịch sự cảm ơn.

Cùng lúc này, trong một con hẻm tối tăm ẩm thấp, Chương Toàn sắc mặt nhợt nhạt, thều thào nhận định: “Có kẻ đang tìm chúng ta.”

Chú Chung không nói hai lời, một tay cầm cái bánh nướng khô khốc, một tay dìu ông bạn đi tìm chỗ trốn.

Vừa rồi bọn họ ra phố mua đồ ăn, sau đó liền phát hiện bên ngoài đang ráo riết truy lùng hai người họ.

“Đỡ…đỡ tôi ngồi xuống!” Chương Toàn không bước nổi nữa, khó nhọc lên tiếng.

Chú Chung vội vàng đặt ông bạn dựa vào bờ tường, rồi cũng mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh.

Vừa bẻ bánh đút cho bạn ăn, chú vừa bàn tính kế hoạch: “Giờ tôi đưa anh tới nơi an toàn, sau đó sẽ dẫn dụ bọn chúng đi hướng khác.”

Chương Toàn trừng mắt mắng: “Ngu xuẩn! Hiện tại ở Hà thềm lục địa, trừ bỏ Trần gia còn có người của Chu gia nữa. Nếu anh muốn chết sớm thì cứ mang đầu ra mà làm mồi nhử đi!”

Cách này không được, cách kia cũng không xong, chú Chung vò đầu chán nản: “Mẹ kiếp, cứ tưởng dễ ăn cuối cùng lại bị bó chân bó tay ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!”

Đúng thật là mất mặt mà!

“Nếu như có con rối ở đây thì tốt quá rồi, bọn chúng đừng hòng đụng đến một cọng lông chân của lão tử!”

“Chính anh cũng biết nói là nếu như còn gì!” Chương Toàn thở khò khè: “Dám lùng sục chúng ta một cách công khai trắng trợn như vậy hẳn là đám người Trần gia rồi. Mà nếu bị Trần gia bắt thì cũng chẳng khác gì rơi vào tay Chu gia.”

“Đúng vậy, một khi tóm được chúng ta, chắc chắn bọn chúng sẽ đưa tới âm trì ngay lập tức!” vừa nói chú Chung vừa vươn tay vỗ vỗ lưng giúp bạn.

Chương Toàn cảm thấy dễ thở hơn chút đỉnh, đáy mắt vụt sáng niềm hy vọng: “Lão Viên nhất định sẽ đi tìm Trạch Tài giải mộng. Nếu nó tới được đây, chúng ta chắc chắn có đường sống.”

Chợt nhớ tới mê hồn trận chặn ngay cửa ngõ ra vào Hà thềm lục địa, chú Chung có chút lo lắng: “Hai anh em ta may mắn nên mới có thể thoát thân, liệu Trạch Tài…”

“Chuyện nhỏ, đừng có xem thường Trạch Tài, bản lĩnh của nó còn cao cường hơn hai chúng ta gộp lại đấy. Thôi, mình đi đi, tôi thấy khá hơn chút rồi.”

Chương Toàn vịn vào người chú Chung, khó nhọc đứng dậy. Hai người tránh tránh né né, chui qua hết con hẻm này tới con hẻm khác, cuối cùng cũng chạy được tới rừng trúc.

Chỗ này tương đối an toàn, có thể dừng chân.

===

Lần nữa trở về, trên tay Trương đại sư lại lủng lẳng xách theo bọc thức ăn, trong miệng thì đang nhồm nhoàm nhai dở chiếc bánh bao chiên. Anh ta rất nhiệt tình mời mọc chỉ đáng tiếc Văn Trạch Tài không muốn ăn cho nên khẽ lắc đầu từ chối.

Khẩn trương nuốt vội chiếc bánh bao, Trương đại sư ngồi xuống đối diện Văn Trạch Tài, mừng rỡ báo tin: “Tìm được rồi nhưng hình như có một người bị thương thì phải. Sau khi xác định được chỗ bọn họ ẩn nấp, đám anh em tôi đã lập tức rút về.”

Rốt cuộc thì đôi bên không quen biết trước, nếu hành xử vội vàng rất dễ gây ra hiểu lầm không đáng có. Vậy nên lựa chọn quay về báo tin là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Văn Trạch Tài đứng bật dậy, ôm quyền hành lễ: “Đa tạ Trương đại sự.”

Trương đại sư vội nhảy sang một bên tranh né: “Ấy ấy đừng khách khí như vậy, tôi tổn thọ chết. Đi, tôi dẫn cậu đi gặp bọn họ.”

Lúc Văn Trạch Tài hối hả chạy tới nơi, đập vào mắt anh là một cảnh tưởng khó có thể diễn tả thành lời. Chương Toàn ngồi dựa vào bờ ruộng, thao thao bất tuyệt chỉ huy chú Chung đào trộm khoai lang đỏ.

“Đúng đúng đúng, chính nó, nhổ nó lên đi, dây khoai thẫm màu thế kia chắc chắn củ sẽ to lắm đây.”

Văn Trạch Tài không thốt nên lời còn Trương đại sư thì bối rối đến độ ho sặc sụa. Báo hại làm chú Chung sợ mất vía, vội vàng ném bịch củ khoai xuống đất, túm lấy Chương Toàn toan chạy trốn.

Văn Trạch Tài lập tức lên tiếng: “Chú Chung, chú Chương, là cháu.”

Chương Toàn bàng hoàng quay đầu, cười hớn hở gạt tay ông bạn già ra: “Haha, tôi nói mà, thằng nhãi này nhất định giải được mộng thuật mà. Trạch Tài, giỏi lắm. Mà làm sao thoát được khỏi mê hồn trận vậy?”

Văn Trạch Tài đáp tỉnh bơ: “Phá trận pháp thì tự nhiên thoát được thôi.”

Nhìn ra Chương Toàn bị thương khá nặng, kết hợp với lời kể của Trương đại sư, Văn Trạch Tài không hỏi hai lời, lập tức tiến lên đỡ lấy người.

Chú Chung thì vẫn ngẩn tò te nhìn đống đất lộn xộn dưới chân cùng củ khoai lang do chính tay mình vừa mới đào lên. Cuối cùng, chú đành vùi nó lại vị trí cũ, ngoài ra còn nhét thêm một đồng tiền tỏ ý xin lỗi gia chủ.

Vì tình huống có chút xấu hổ cho nên chú buộc phải giải thích một câu cho đỡ ngại: “Tại không tiện ra ngoài mua đồ ăn nên mới phải làm cách này.”

Trương đại sư cười cười tỏ vẻ thông cảm. Song qua đây cho thấy, mấy người này toàn là những cao thủ có bản lĩnh, đa mưu túc trí vì vậy anh hào sảng mở lời ngay: “Mời mọi người về nhà tôi, nhà tôi có chỗ ăn chỗ ở thoải mái cho cả ba vị, xin mời đi theo tôi.”

“Đây là Trương đại sư, may có anh ấy hỗ trợ nên cháu mới tìm được hai chú nhanh tới vậy”, Văn Trạch Tài giới thiệu đơn giản cho mọi người làm quen.

Tiếp theo, đoàn người rồng rắn kéo nhau về nhà Trương đại sư.

Về tới nơi, việc đầu tiên Văn Trạch Tài làm đó là kiểm tra thương tích của Chương Toàn. Nằm ngoài dự đoán của anh, vết thương của chú ấy vô cùng nghiêm trọng. Lúc Chương Toàn cởi áo để lộ tấm lưng trần, Trương đại sư hoảng đến độ vô thức hít vào một ngụm khí lạnh.

Còn Văn Trạch Tài thì chết lặng cả người. Lưng Chương Toàn đỏ lòm, máu thịt trộn lẫn vào nhau be bét, nhày nhụa. Nếu quan sát kỹ có thể nhận ra, trên đó hiện rất rõ khuôn mặt một con quỷ dữ.

Văn Trạch Tài khó hiểu hỏi dồn: “Tà thuật, đây là tà thuật! Như thế nào mà chú lại trúng phải tà thuật?”

Chương Toàn chưa kịp trả lời thì chú Chung đã đứng bật dậy, cái đầu cúi gằm như muốn nói lỗi là ở mình, Chương Toàn vì mình nên mới bị trúng thuật.

Hít vào một hơi thật sâu, chú Chung chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc: “Ngày đó ở Trần gia, chú phát giác thấy khu vực đằng sau nhà họ âm khí rất nặng. Ngoài ra còn nhìn thấy đám người Chu gia xuất hiện ở Hà thềm lục địa. Vì nóng lòng không muốn âm trì hoàn thành cho nên chú mới đánh liều lẻn ra sau nhà, tìm cách xua tan âm khí.”

Nhưng nào ngờ vừa tới nơi, còn chưa kịp làm gì thì đã bị một tà thuật sư bất ngờ tập kích. Tình huống quá mức đột ngột, chú Chung luống cuống không kịp phản ứng, may nhờ Chương Toàn nhanh tay nhanh mắt kéo chú tránh sang một bên. Chỉ đáng tiếc, chú Chung thì tránh thoát còn Chương Toàn lại bị trúng chiêu.

“Cũng không hiểu được gã đó sử dụng cái thuật quái quỷ gì nữa. Trạch Tài, cháu nhìn hộ chú xem thế nào. Chú đã dùng mọi biện pháp cũng không tài nào cởi bỏ được”, Chương Toàn dứt khoát nằm sấp xuống ghế, để tiện cho Văn Trạch Tài bắt bệnh.

Dưới ánh đèn, gương mặt ác quỷ hiện lên rõ mồn một. Từng đường nét khảm sâu vào da thịt Chương Toàn. Có một vài chỗ đã bắt đầu mưng mủ, nước vàng và máu loãng hoà vào với nhau, rỉ ra từ các khe nứt của da thịt. Nếu đứng từ xa nhìn lại, thật sự rất giống hình ảnh một con quỷ đang gào khóc, giãy giụa đòi xé toạc tấm lưng Chương Toàn hòng thoát ra ngoài.