Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 185: Di hồn thuật pháp




Chúc Hoa Mai ghim chuyện này trong lòng nhưng không nói lại với em gái vì không muốn em phải suy nghĩ nhiều. Cô tự mình đi tìm một đồng nghiệp nữ làm cùng phân xưởng với Lý Tùng để dò la tin tức.

Ngờ đâu, còn chưa kịp thám thính thì mọi chuyện đã tự vỡ lở. Chúc Hoa Mai tình cờ bắt gặp Lý Tùng đứng hút thuốc cùng Tiền Bảo Phương và một đám công nhân khác. Bọn chúng vừa phì phèo nhả khói vừa cười cợt bàn luận về hai chị em cô…

“Căn bản thằng khốn đó không thích tôi, chỉ bởi vì tôi và Lan Lan là chị em song sinh cho nên…cho nên…”

Người ta hay truyền tai nhau rằng các cặp song sinh thường có thần giao cách cảm, không những cảm nhận được tâm trạng của đối phương mà cả thói quen và sở thích cũng giống nhau như đúc. Dựa vào điểm đó, đám đàn ông đã vẽ ra một vụ đánh cược đáng khinh bỉ, chúng cá với nhau rằng trong thời gian ngắn nhất, Lý Tùng có thể cùng lúc cưa đổ cặp song sinh Mai - Lan.

“Tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác lúc ấy. Tôi tức tới độ hít thở không thông, lồng ngực như muốn vỡ tung ra thành trăm nghìn mảnh. Cũng may tôi kiềm chế được, không nóng vội lao ra ngay mà lặng lẽ quay về từ từ suy tính.”

“Từ đó về sau, mỗi lần Lý Tùng tới tìm, thi thoảng tôi sẽ là chính mình, thi thoảng sẽ giả mạo Lan Lan, lừa hắn nghĩ rằng hai chị em tôi đã rơi vào bẫy.”

“Nửa tháng trước, hắn đột nhiên nói muốn tới nhà thưa chuyện cùng cha mẹ. Tôi liền chọc thủng bộ mặt giả dối tởm lợm đó đồng thời cho hắn một cái tát. Thẹn quá hoá giận, hắn nổi cơn điên cũng đáp trả tôi một bạt tai.”

Nghe tới đây, không ai có thể nín nhịn được nữa, đặc biệt là dì Chúc, dì gần như gầm lên, lửa giận ngút trời: “Giời ơi, con ơi là con, tại sao sau khi biết chuyện không chủ động cắt đứt quan hệ mà còn đi theo giằng co với cái hạng người đấy làm gì? Rốt cuộc trong đầu con nghĩ cái gì mà ngu quá vậy hả?”

“Con…con không cam lòng…con hận bọn chúng…tại sao lại có thể đùa giỡn tình cảm…tại sao lại lấy chị em người ta ra làm trò mua vui cá cược…” Chúc Hoa Mai uất ức nói trong nước mắt.

Chúc Hoa Lan nhào qua, nắm chặt lấy tay chị gái: “Chị à, chị không sai, nếu là em em cũng sẽ làm giống chị.”

Văn Trạch Tài thở dài: “Hoa Lan đã bị Lý Tùng hạ Di hồn thuật pháp.”

Loại thuật này nếu xét tới cùng chính là một dạng biến tấu của Tòng thuật (1) thuộc Mệnh Thuật. Phương pháp của nó là cùng lúc đốt sinh thần bát tự của người sống và người chết. Cuối cùng tiến hành làm lễ Vấn Hịch (2) để thỉnh cô hồn dã quỹ. Sau khi thành công, vào một khoảng thời gian nhất định mỗi đêm người sống sẽ bị ép xuất hồn và bị điều khiển bắt chước y xì cử chỉ, hành động của người đã khuất.

“Có lẽ hồn phách của cô đào năm đó vẫn còn du đãng quanh đây, hơn nữa cực kỳ ham thích đông vui náo nhiệt. Tôi đã thử bằng giấy hoàng cốt tương, đặt dưới gối thì Hoa Lan ngủ ngon chứng tỏ quá trình hạ thuật không thành công, hẳn là sai phạm ở bước cuối cùng. Nhưng có thể cô đào kia ham vui, cảm thấy trò này thú vị nên đã mượn cơ hội nhập vào thân thể Hoa Lan.”

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Văn Trạch Tài khẽ chạm vào đôi đũa rồi nhắm mắt niệm tên họ cô đào hát. Tức thì đôi đũa lại một lần nữa dựng thẳng băng.

Má ơi, có quỷ thật kìa! Tất cả những người có mặt ở đây đều run lên bần bật, kể cả Tần Dũng gan lỳ là thế mà trước cảnh tượng này cũng phải sởn cả tóc gáy.

Duy chỉ có Văn Trạch Tài là không hề nao núng, anh nhìn thẳng vào đôi đũa, thương thuyết điều kiện: “Hàng năm Chúc gia sẽ đốt tiền vàng xuống cho cô, để cô ở dưới đó không phải chật vật trong cảnh túng quẩn, về sau cũng khỏi cần đi hát tuồng phục vụ những cô hồn dã quỷ khác nữa. Thế nào, cô thấy ổn chứ?”

Văn Trạch Tài vừa dứt lời, đôi đũa lập tức lắc qua trái rồi lại lắc qua phải, tỏ ý không bằng lòng.

Dì Chúc vội vàng thêm lời: “Chúng tôi sẽ đốt cả biệt thự cho cô nữa.”

Tuy nhiên đôi đũa chẳng thèm nhúc nhích, hiển nhiên là phớt lờ điều kiện này.

Chúc gia càng cuống tợn, không biết phải chiều cái vong này kiểu gì đây.

Văn Trạch Tài sờ sờ cằm ngẫm nghĩ chốc lát rồi quay qua hỏi hai người lớn tuổi nhất trong đây: “Ông bà nội, ông bà có biết hồi còn sống cô ấy thích nhất cái gì không?”

Kỳ thực hồi còn nhỏ ông nội Chúc đã từng gặp qua cô đào kia, ông nặn óc suy nghĩ mãi, cuối cùng chợt reo lên: “À, tôi nhớ ra rồi, khi còn tại thế cô ấy mê nhất đánh mã điếu (3), phải nói là cực kỳ cực kỳ mê luôn!”

Đôi đũa đột nhiên rung lắc dữ dội, tỏ ý đồng tình.

Văn Trạch Tài chớp thời cơ ngay: “Thế đốt xuống cho cô một bộ bài nhé?”

Ngờ đâu, đôi đũa lại lừ đừ lắc lư trái phải, ý tứ không chịu.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao đây?! Đương lúc Văn Trạch Tài đang cau chặt mày tìm đối sách thì ông nội Chúc len lén lên tiếng thăm dò: “Hai bộ nhé, thế nào?”

Đột nhiên, đôi đũa lại một lần nữa rung lắc dữ dội, cơ hồ biên độ dao động của lần này còn mạnh hơn cả lần trước.

Vậy là thành giao chỉ với hai bộ bài?! Văn Trạch Tài nhất thời câm nín không nói nên lời!

Kế đó, đôi đũa bất thình lình xoay vòng vòng rồi tách làm đôi, một chiếc ngả về hướng Chúc Hoa Lan, một chiếc chĩa về hướng Chúc Hoa Mai.

Cả gia đình ngưng thở, những tưởng lại có thêm yêu sách nào nữa chứ, cũng may Văn Trạch Tài đứng ra giải thích kịp thời: “Người mà Lý Tùng thực sự muốn hãm hại thực chất là Hoa Mai. Tuy nhiên hai chị em bát tự giống nhau nên mới xảy ra nhầm lẫn. Nhưng để hạ được thuật thì bắt buộc phải lấy được vật dụng cá nhân.”

“Hoa Lan, ngày đó tình cờ gặp Lý Tùng và Tiền Bảo Phương, có phải cô đã giả mạo chị gái mình đúng không?”

Chúc Hoa Lan cắn chặt môi, cuối cùng dưới áp lực từ phía gia đình, cô đành cúi đầu thừa nhận: “Tôi…tôi chỉ định trêu bọn họ một chút thôi. Hơn nữa trước kia mỗi lần có người tới làm phiền, chúng tôi đều giả bộ như vậy để đối phương không đi theo quấy rầy nữa.”

“Ngày đó Lý Tùng và Tiền Bảo Phương đột nhiên xông ra chặn đường, kêu tên Hoa Lan. Tôi liền lắc đầu, không nói gì hết, chỉ đứng im nhìn bọn họ. Ai dè Lý Tùng duỗi tay giật bím tóc của tôi rồi co giò chạy mất hút.”

Nói xong nước mắt chảy vòng quanh, Chúc Hoa Lan tự biết bản thân ngu xuẩn cho nên mới rước hoạ vào thân.

Nhìn hai đứa con gái ngồi co ro trong góc, khóc lóc thút thít càng khiến chú Chúc rối hết cả ruột gan: “Đại sư, như thế này vẫn chưa xong à?”

Rõ ràng cô đào kia đã đồng ý với điều kiện, đôi đũa cũng ngã xuống chứng tỏ vong đã đi rồi. Như vậy chẳng phải là giải quyết êm đẹp rồi hay sao?!

Đáng tiếc, Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Chưa xong. Còn phải lấy được tinh huyết của Lý Tùng thì mới có thể hoàn toàn cởi bỏ Di hồn thuật.”

Ngay lập tức, Tần Dũng đứng bật dậy, hăng hái xung phong: “Chuyện này quá đơn giản, đập một phát là nó ngất lịm chứ gì. Nhà nó ở đâu, cứ giao cho em!”

Hừ, dám đụng vào em gái anh là thằng đó chán sống rồi!

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cách đó cũng hay, nhanh gọn được việc. Nào, mang theo cái bình này, nhỏ máu vào đây.”

Văn Trạch Tài tung một chiếc bình nhỏ qua, Tần Dũng đưa tay tóm gọn, sau đó hỏi kỹ địa chỉ từ chỗ Hoa Mai rồi tức tốc lên đường.

Dì Chúc mượn cớ nấu cơm chiều, kéo Chúc Hoa Mai xuống phòng bếp hỏi chuyện riêng: “Con nói thật cho mẹ nghe, con với cái thằng Lý Tùng đó đã làm cái gì rồi?”

Sắc mặt Chúc Hoa Mai thoắt cái trắng bệch, cô mím chặt môi nhưng cuối cùng cũng phải đầu hàng trước sự nghiêm khắc của mẹ: “Con…con đã từng tới chỗ hắn một lần. Hắn thuê trọ trong một gian phòng đơn còn cha mẹ thì vẫn sống dưới nông thôn.”

Dì Chúc thở hổn hển, siết chặt vai con gái, nghiến răng nghiến lợi hỏi dồn: “Tới nhà nó rồi làm gì nữa?”

Chúc Hoa Mai khụt khịt cánh mũi: “Hôn…chỉ hôn một cái, còn lại không có gì khác nữa. Mẹ à, con biết con sai rồi, con thật sự biết sai rồi mẹ ơi. Khi ấy con vẫn chưa biết bộ mặt thật của hắn thế nên con mới trót dại…”

“Chát…” Dì Chúc thẳng tay giáng xuống một cái tát cháy mặt rồi gầm lên đầy giận dữ: “Cút về phòng ngay lập tức!”

Chúc Hoa Mai bưng lấy bên má bỏng rát, không dám nhiều lời, rũ đầu chạy về phòng.

Cái bạt tai rất mạnh, âm thanh vang vọng lên tận phòng khách. Tuy nhiên, Văn Trạch Tài làm bộ uống trà, vờ như không nghe thấy gì hết. Còn Chúc Hoa Lan gấp gáp đuổi theo chị vào phòng. Không lâu sau, liền truyền ra tiếng khóc thảm thiết của hai chị em.

Bà nội Chúc thở dài, đứng dậy đi vào dỗ dành hai đứa nhỏ.

Chú Chúc ái ngại nhìn về phía Văn Trạch Tài, thấy anh không tỏ thái độ gì, chú mới thả lỏng tâm tình. Ba người đàn ông tiếp tục ngồi uống trà. Lát sau, ông nội Chúc dè dặt chỉ chỉ cặp đũa đang nằm im lìm trên mặt bàn với vẻ hoang mang lo lắng tột độ: “Đại sư…vị kia về sau liệu có hại người nữa không?”

Văn Trạch Tài liền buông chén trà, từ tốn giải thích: “Không sao đâu ông ạ. Cô ấy vất vưởng quanh đây nhiều năm. Lần này là vì nhàm chán cho nên quậy phá chút thôi. Sau này chỉ cần gia đình mình nhớ tới người ta, xem như những người đã khuất của Chúc gia mà thờ cúng, tỏ lòng thành kính là được. Cô ấy sẽ không làm hại mọi người đâu.”

Hai cha con ông Chúc lạnh toát sống lưng, sợ hãi quay sang liếc nhau. Trời thần, sao nghe giống dưỡng quỷ trong nhà quá vậy? Liệu…liệu có ổn không đây?

===

Chú thích:

: tòng : đi theo, nghe theo, thuận theo.

Vấn hịch (tiếng Trung: 問覡 ), tục xưng vấn mễ (tiếng Trung: 問米 ) là một nghi thức thông linh trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.

Mã điếu hay còn gọi Mạt chược là một trò chơi có nguồn gốc từ Trung Hoa vào cuối thời nhà Thanh được lan rộng ra khắp thế giới từ đầu thế kỷ 20. Ở Trung Quốc có thể có đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc (có biến thể 3 người chơi ở Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á). Trò chơi và các biến thể được chơi rộng rãi khắp Đông và Đông Nam Á và cũng trở nên phổ biến ở các nước phương Tây.