Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 184: Tình đầu




Trong khi ấy, dì Chúc và chú Chúc lại len lén nhìn nhau, ông hỏi tôi tôi hỏi ông, cuối cùng đều lắc đầu bó tay. Quả thực đây là lần đầu tiên trong đời chú dì biết tới khái niệm này, thế nên không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát.

Có lẽ bởi vì xưởng may quá nhiều công nhân, một ngày chào hỏi không biết bao nhiêu người vậy nên Chúc Hoa Lan liệt kê hơn mười phút rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, đôi đũa trong tay cô ấy im lìm, không hề nhúc nhích.

Trên dưới Chúc gia bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên. Đặc biệt là dì Chúc, dì khẩn trương đến độ mồ hôi đổ ướt hai lòng bàn tay. Rõ ràng trong lòng không mấy tin tưởng ba cái trò mê tín dị đoan này nhưng tình yêu thương lo lắng cho con vẫn lấn át tất thảy.

“Lan Lan à, con đừng gấp, cứ từ từ nhớ, trong giờ làm con nói chuyện với những ai, tan làm có đi chơi gặp gỡ ai không. Con cứ lần lượt dò từng ngày một, đừng nhớ loạn kẻo bỏ sót đấy.”

Vốn dĩ đang tập trung cao độ bỗng nhiên bị mẹ chen ngang, dòng ký ức của Chúc Hoa Lan bỗng chốc bị đảo lộn, cô liên tiếp đọc sai tên vài người, may mắn Tần Dũng ghi nhớ rất kỹ, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Những người này em đã đọc qua rồi!”

Cuống quá, Chúc Hoa Lan mếu máo chực khóc. Văn Trạch Tài đứng sát bên liền trấn an: “Không sao, tập trung giữ cho vững, từ từ đọc.”

Nghe được lời này, Chúc Hoa Lan hít vào một hơi thật sâu ổn định tinh thần, sắp xếp lại trí nhớ rồi tiếp tục liệt kê:

“Tiền Bảo Phương, Lý…ối đại sư, đôi đũa tự đứng được rồi này.”

Chúc Hoa Lan buông tay, mừng rỡ reo lên.

Văn Trạch Tài ngó đầu qua, quả thực đôi đũa đang dựng thẳng đứng ngay giữa bát nước. Ba đồng tiền vàng theo tơ máu cũng đang dần nổi lên, tạo thành một tam giác cân khoá chặt thân đũa.

Văn Trạch Tài hỏi ngược lại: “Vừa rồi cô đọc tới tên Tiền Bảo Phương, sau đó còn có ai nữa?”

Thấy Chúc Hoa Lan mơ màng không nhớ, Tần Dũng liền nhanh nhẹn tiếp lời: “Sau Tiền Bảo Phương chỉ có một chữ Lý.”

Văn Trạch Tài nhíu chặt mày: “Cô cố nhớ lại xem, ban nãy cô định nói Lý gì?”

Chúc Hoa Lan ngẫm nghĩ một hồi rồi la lên: “A đúng rồi là Lý Tùng.”

Văn Trạch Tài xác nhận lại: “Khẳng định đúng chứ?”

“Khẳng định!” Chúc Hoa Lan gật đầu quả quyết, “Đó là hai người cuối cùng rồi, ngoài ra không còn ai khác nữa. Trước ngày nghỉ làm, tôi với chị Mai đã vô tình đụng trúng bọn họ.”

Văn Trạch Tài chấm đầu bút lông vào mực chu sa rồi lần lượt viết hai cái tên Tiền Bảo Phương và Lý Tùng xuống nền giấy trắng. Sau đó đốt một que diêm, nhẹ nhàng hơ ở mặt sau tờ giấy.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn, cuối cùng vẫn là Tần Dũng có phản ứng trước: “Đổ máu…đổ máu rồi!”

“Đừng sợ, chỉ là chu sa thôi”, Văn Trạch Tài thổi tắt que diêm. Kế đó anh vo tròn tờ giấy lúc này đã thấm đỏ loang lổ rồi ném thẳng vào trong bát nước.

Tức thì, một tiếng “xèo” vang lên, theo sau đó nước trong bát bắt đầu sôi ùng ục, sắp sửa trào cả ra bên ngoài.

Chúc Hoa Lan sợ hết hồn hết vía, vô thức lùi sát về phía mẹ tìm cảm giác an toàn. Dì Chúc vội vươn tay ôm lấy con gái, chú Chúc cũng choàng vai tạo điểm tựa cho vợ. Chỉ có hai ông bà nội là vẫn ngồi yên bất động, không biết là do quá hoảng sợ nên chết trân tại chỗ hay cảm thấy màn biểu diễn quá giống ảo thuật nên thích thú không thể rời mắt.

Chờ nước trong bát khôi phục lại trạng thái ban đầu, Văn Trạch Tài vớt tờ giấy lên nhưng kỳ lạ thay nó không ướt một chút nào và trên bề mặt chỉ còn lại duy nhất dòng chữ Lý Tùng, cái tên Tiền Bảo Phương đã hoàn toàn tan biến.

“Chính là người này!”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa thu ba đồng vàng vào túi áo mình rồi quay sang nhìn Chúc Hoa Lan: “Hai chị em cô có mâu thuẫn gì với hắn?”

Chúc Hoa Lan sửng sốt: “Không có, tuy chúng tôi cùng làm trong một xưởng nhưng bản tính hắn lầm lì ít nói lắm, kể cả có chạm mặt cũng chỉ gật đầu chào một cái lấy lệ thôi. Không tiếp xúc thì làm gì nảy sinh mâu thuẫn được.”

Tuy nhiên Văn Trạch Tài vẫn giữ vững quan điểm của mình: “Tên họ hắn hiện lên rất đậm chứng tỏ rất hận thù hai chị em cô. Thực sự chưa từng xảy ra tranh chấp gì à?”

Trên dưới Chúc gia sợ nhảy dựng, dì Chúc sốt ruột mắng: “Có gì thì mau nói thật đi, đừng quanh co nữa!”

“Không có, thực sự là không có. Con với anh ta còn chưa nói quá mười câu nữa là. Chỉ là đồng nghiệp quen biết sơ sơ thôi, con nói thật đấy!” Chúc Hoa Lan cảm thấy oan uổng vô cùng, rõ ràng mình không hề giấu giếm gì mà!

Nhận thấy cô ấy không nói dối, Văn Trạch Tài liền buông tờ giấy xuống bàn: “Vậy chỉ có thể chờ chị cô về hỏi xem thế nào.”

Bởi vì quy định nhà xưởng rất nghiêm, không cho phép người lạ ra vào tự do cho nên Văn Trạch Tài không trực tiếp tới công xưởng mà bình tĩnh ngồi ở Chúc gia chờ đợi.

Về phần Chúc Hoa Mai, cô ấy cũng rất lo lắng cho tình hình của em gái vì thế chuông tan làm vừa reo là ba chân bốn cẳng ôm túi chạy một mạch về nhà.

“Mẹ, Lan Lan thế nào rồi, đại sư tới…a…thầy tới rồi đấy ạ?” Vừa mở cổng là Chúc Hoa Mai ào ào hỏi ngay, không nghĩ xoay người liền trông thấy Văn Trạch Tài đang ngồi nghiêm chỉnh giữa phòng khách nhà mình.

Văn Trạch Tài gật đầu chào rồi ra dấu ý bảo cô ấy ngồi xuống: “Cô có từng xảy ra xung đột hay tranh chấp gì với người đàn ông tên Lý Tùng không?”

Nghe thấy cái tên Lý Tùng, cả người Chúc Hoa Mai chấn động ngồi ngây ra như khúc gỗ. Dì Chúc huých huých tay nhắc nhở: “Rốt cuộc là có hay không, con nói thật ra xem nào. Đại sư bảo chính người này hại Lan Lan, mọi người đang sợ nó xuống tay với cả con nữa. Mai Mai, thực hư thế nào, con mau nói đi.”

“Cái gì cơ?” Chúc Hoa Mai há hốc miệng, ngây ngốc hướng ánh mắt hoài nghi về phía em gái.

Chúc Hoa Lan mếu máo tủi thân: “Em thật sự không thân với hắn ta, làm cùng bao lâu nhưng chỉ chào hỏi xã giao vài câu thôi à, không hiểu vì nguyên cớ gì lại bị hắn hại…”

Chúc Hoa Mai cắn môi do dự tới lui, cuối cùng cũng phải cúi đầu thừa nhận: “Con với hắn từng hẹn hò một thời gian ngắn.”

“Gì?”

“Con nói cái gì?”

Cả chú Chúc lẫn dì Chúc đều đứng phắt dậy, cơ hồ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Chúc Hoa Mai càng cúi gằm đầu: “Cha mẹ đừng kích động có được không?!”

“Sao lại không kích động cho được? Con với nó qua lại từ khi nào, sao không nói cho cha mẹ biết hả?”

“Con gái yêu đương với ai mà cha mẹ không hề biết một tí gì, thế này có chết không cơ chứ. Thời gian ngắn…thời gian ngắn…nói rõ ra đích xác là kéo dài bao lâu rồi? Cha mẹ nó có biết không? Nó đã dắt con về gặp gia đình nó chưa?”

Chú Chúc càng nóng ruột hỏi dồn thì Chúc Hoa Mai càng co rụt người lại, hai tai cô ù đi, cái đầu đặc nghẽn, nhất thời không biết sắp xếp câu chuyện từ đâu, nên trả lời câu nào trước, câu nào sau.

Thấy nó cứ ngồi đực ra, ấp a ấp úng như ngậm hột thị, mọi người càng bực mình gấp bội. Vốn bản tính nóng nảy, dì Chúc lôi tuột nó tới trước mặt Chúc Hoa Lan rồi không tiếc lời mắng xa xả từ trên đầu mắng xuống:

“Nhìn đi, mày mở to mắt ra mà nhìn đứa em gái khốn khổ của mày đi. Hơn chục ngày nay nó phải sống trong dày vò, tra tấn. Ăn không ăn được, ngủ không ngủ yên, cái mặt quắt lại còn đúng bằng nắm tay, người ngợm thì xanh xao vàng vọt. Mày tính bắt nó chịu đựng tới bao giờ, mày không định cứu nó hay sao mà tới giờ vẫn cắn chặt răng không nói, hả?”

Chúc Hoa Mai ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn đứa em song sinh vốn dĩ giống mình y đúc nhưng nay cái cằm nó nhọn hoắt, hai gò má hóp lại, hốc mắt trũng sâu, nom dáng vẻ tàn tạ, xơ xác đến thảm hại. Cô siết chặt nắm đấm, quyết đoán gạt ngang dòng nước mắt yếu ớt rồi ngồi xuống, bắt đầu thuật lại toàn bộ quá trình.

Thực tình mọi chuyện đều là do Lý Tùng khởi xướng, hắn tới trước mặt Chúc Hoa Mai thổ lộ tấm chân tình, ngỏ lời yêu đương.

Một cô gái non nớt chưa trải sự đời, lần đầu tiên được người khác phái tỏ tình không khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng pha lẫn vui mừng và kiêu hãnh. Tuy nhiên cô chưa dám nhận lời ngay, phần vì không rõ tình cảm của mình, phần vì sợ cha mẹ phản đối. Nói tới cùng thì Chúc gia vẫn mang nặng tư tưởng bảo thủ truyền thống, Chúc Hoa Mai nào dám tự mình quyết định chuyện hệ trọng cả đời mà không thông qua người lớn trong nhà.

Song, Lý Tùng lại lợi dụng sự chần chừ, do dự của cô mà từng bước tiến tới. Hắn rất cáo già, chỉ quan tâm chăm sóc đón đưa mà không hề hối thúc hay bức ép Chúc Hoa Mai. Dần già, qua những cuộc chuyện trò hỏi thăm chóng vánh lúc tan làm, Chúc Hoa Mai bắt đầu động lòng, con tim xao xuyến đập rộn ràng vì tình yêu chớm nở. Và rồi cái gì phải tới cũng tới, tuyến phòng ngự cuối cùng sụp đổ, Chúc Hoa Mai nhận lời làm bạn gái Lý Tùng.

“Ngày đó Hoa Lan bị bệnh, tôi lại đúng lúc có phép. Vì không muốn em bị mất điểm chuyên cần cho nên tôi đóng giả Hoa Lan đi làm thế em. Lợi dụng ưu thế ngoại hình giống hệt nhau, chỉ cần thay đổi giọng nói một chút, tập trung làm việc, ít bắt chuyện với mọi người là đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra.”

Kể nãy giờ, giọng Chúc Hoa Mai có chút hơi khàn khàn. Chúc Hoa Lan tinh ý, vội rót cho chị một chén nước ấm.

Chúc Hoa Mai nhận lấy, nhoẻn miệng cười yếu ớt thay cho lời cảm ơn rồi tiếp tục câu chuyện: “Ai ngờ buổi chiều lúc tan tầm, Lý Tùng đã đứng đợi sẵn ở cổng. Thì ra hắn muốn mời Lan Lan đi ăn cơm. Hơn nữa lời nói và cử chỉ cũng cực kỳ ái muội, không hề giống bạn bè đồng nghiệp bình thường. Lúc ấy lòng tôi hoảng loạn và khiếp sợ vô cùng, không thể lý giải nổi tại sao một người vừa mới nói yêu mình mà quay đầu lại muốn cưa cẩm cả em gái mình.”