Văn Trạch Tài không quên nhắc nhở thêm: “Vả lại Viên Vệ Quốc đã từng nói trong năm nay tuyệt đối không cho phép chú uống thêm một giọi rượu nào nữa. Chú mà để cậu ấy biết là mệt dài dài đấy!”
Nhắc tới cậu con nuôi, ông Viên không nhịn được cười: “Cái thằng nhóc ấy hả, nó là nó tức chú ngày hôm đó không cứu nó.”
Văn Trạch Tài cũng phải bật cười: “Khả năng cao chính là như vậy, haha!”
Thôi, tụi nhỏ đã không cho uống thì thôi vậy, chú Viên tự giác gạt chén rượu sang một bên, ánh mắt dần tan rã, rời rạc và vụn vỡ: “Già rồi, giờ chú chẳng còn thiết tha gì nữa, chỉ cần có Vệ Quốc ở bên lo ma chay cúng giỗ, không phải chịu cảnh hương lạnh khói tàn. Được như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi.”
Còn những các khác âu cũng chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi!
Vì không yên tâm để chú về bên đó một mình nên anh nhất quyết giữ chú nghỉ lại nhà mình, anh đích thân dìu chú vào phòng, đỡ lên giường đắp chăn cẩn thận, đợi tới khi chú yên tĩnh chìm vào giấc ngủ anh mới nhẹ nhàng khép chặt cửa đi ra ngoài.
Nếu nói buồn thì cũng không hẳn nhưng ít nhiều gì tâm trạng cũng có chút trùng xuống, vậy nên chiều nay Văn Trạch Tài quyết định nghỉ ở nhà luyện chu sa, cửa hàng giao cho Triệu Đại Phi canh chừng.
Ngày hôm sau, anh lại ra quán như thường lệ. Đương lúc chuẩn bị gieo quẻ cho khách thì bỗng dưng Triệu Đại Phi từ đâu gấp gáp chạy ào vào, cái miệng la inh ỏi không khác gì còi cứu hoả: “Sư phụ, sư phụ!”
Văn Trạch Tài trừng mắt, khẽ nạt: “Gọi cái gì đấy, không thấy thầy đang bận hay sao?”
Triệu Đại Phi hổ thẹn gãi gãi đầu: “Tại sự việc nóng hổi đâm ra con hơi quá khích. Sư phụ, bữa trước thầy tính trúng phóc luôn, Hoàng Tam Nhi bị bắt rồi, mới vừa bị áp giải đi tức thì. Hắn bị tố cáo tội chèn ép và ức hiếp quần chúng nhân dân.”
Vị khách ngồi đối diện há hốc miệng, tròn mắt kinh ngạc: “Ồ, hoá ra vận hạn của Hoàng Tam Nhi là do Văn đại sư tính à?”
Triệu Đại Phi ưỡn ngực kiêu ngạo: “Chứ còn gì nữa, sư phụ tôi mà tính thì chỉ có chuẩn trở lên!”
Vị khách quay sang nhìn nhìn Văn Trạch Tài, cuối cùng gãi đầu gãi tai bẽn lẽn đề đạt: “Vậy Hoàng Tam Nhi tính cái gì, hôm nay tôi cũng tính cái đấy!”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Phí xem bói một đồng.”
Vị khách tự giác móc hầu bao trả tiền, Triệu Đại Phi nhanh nhẹn nhận lấy rồi mau chóng lùi về phía sau.
Văn Trạch Tài bình tĩnh thẩy ba đồng tiền vàng xuống mặt bàn: “Mậu Dần (1), Thiên Lương (2), Kim sinh thuỷ (3) ngụ ý trời tạo mưa. Đồng chí, sắp tới đây anh sẽ gặp nhiều may mắn cát lợi, công việc trôi chảy, tiền bạc hanh thông.”
Vừa nghe thấy nào là may mắn, nào là cát lợi, vị khách mừng húm, đầu mày đuôi mắt tươi tỉnh như hoa: “Vậy tôi xin được mượn lời cát ngôn của đại sư, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Thú thực với thầy là tôi đang có ý định mở cửa buôn bán nhưng vẫn còn lăn tăn chưa dám quyết. Nay có được lời này của đại sư, tôi đã vững lòng tin hơn rất nhiều. Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Nói cười thêm vài lời khách sáo, vị khách cáo từ rời đi.
Triệu Đại Phi lập tức cầm khăn tiến lại thu dọn chén tách, lau bàn ghế. Vừa làm cậu vừa cười khẽ: “Mấy người này toàn thích nghe lời hay ý đẹp thôi, giả dụ vừa rồi sư phụ nói mấy lời không tốt xem, thể nào mặt mũi cũng nhăn tít như quả táo tàu cho mà xem.”
“Người đời vốn vậy mà”, Văn Trạch Tài cong cong khoé môi: “Được rồi, việc ở cửa tiệm cứ để đó cho thầy, giờ con chạy sang chỗ đồ tể Lý mua hai cân thịt tối nay nhà mình ăn. Đi lẹ lên kẻo hết đấy.”
“Dạ vâng, con đi liền đây”, Triệu Đại Phi ngoan ngoãn cầm tiền chạy vù như chớp.
Mấy ngày hôm nay mưa gió liên miên, đường xá lầy lội dễ trơn trượt thành thử Trần Vân Hồng bị bắt ở nhà nghỉ ngơi, không cho ra cửa hàng làm việc. Bởi lẽ cái thai mới được hai tháng tuổi, đang trong giai đoạn quan trọng bậc nhất của thai kỳ, hơn nữa lại còn là đứa con đầu lòng cho nên Triệu Đại Phi lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng ở nhà một mình đâm ra cũng buồn, suốt cả buổi Trần Vân Hồng cứ ra đứng vào trông, mỏi mắt mong ngóng giờ tan làm. Thoáng thấy bóng dáng mọi người từ xa, Trần Vân Hồng vui mừng chạy ào ra đón, tay ôm tay kéo Điền Tú Phương, hồ hởi thông báo tin tức nóng hổi mới vừa cập nhật.
“Chúng ta có hàng xóm mới đấy sư mẫu, là một bà thím, con nghe mọi người xung quanh kháo nhau rằng thời trẻ thím đó và chú Viên hình như có quan hệ mật thiết lắm thì phải?!”
“Bà thím?!”, Điền Tú Phương nhất thời sửng sốt, nhưng rồi nhớ tới buổi uống rượu giải sầu của hai người đàn ông hôm bữa thì cô cũng phần nào đoán được vấn đề.
Trần Vân Hồng tiếp tục kể: “Vâng, thím ấy lại còn mua căn nhà ngay sát nhà chú Viên luôn. Hôm nay dọn tới ở rồi, nhưng không ai trông thấy con gái thím ấy, hình như không ở chung thì phải.”
Nghe hai người phụ nữ thì thầm to nhỏ nãy giờ, Văn Trạch Tài không khỏi mỉm cười vui vẻ: “Như vậy cũng tốt, lúc này Viên Vệ Quốc vắng nhà vừa hay có người ở bên chuyện trò bầu bạn cùng chú Viên.”
Lời vừa dứt, chú Viên bất thình lình đẩy cổng bước vào, trên mặt không giấu được vẻ xấu hổ lúng túng: “Này, nay chú lại câu được con cá đây, mấy đứa nấu cho chú ăn chung với, chứ ở nhà ăn cơm một mình buồn lắm.”
Văn Trạch Tài nhướng mày không nói, Điền Tú Phương đon đả chạy ra đón lấy: “Dạ vâng cháu xin, chú vào trong ngồi uống chén trà đi, một tí là có cơm ăn ngay, nhanh lắm chú.”
“Được được được!”, chú Viên cười hề hề nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, chú vội đè thấp thanh âm, thần thần bí bí dặn dò: “Nếu có ai hỏi thì cứ nói chú không ở đây…hm…tốt nhất là nói không biết chú đi đâu cả, thế nhé!”
Nói xong, chú bước như bay vào nhà chính còn không quên căn dặn Thiên Nam đóng chặt mọi cửa nẻo lại.
Nhìn một loạt hành động bất thường của ông cụ, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn nhau. Văn Trạch Tài hiểu nhưng không tiện giải thích nhiều, anh tiến vào nhà bếp cùng Triệu Đại Phi bắt đầu nồi lửa chuẩn bị cơm nước. Trong khi đó, Điền Tú Phương cầm chổi quét một lượt sân trước sân sau, còn Hiểu Hiểu thì dựa sát vào Trần Vân Hồng, chăm chú nhìn chị may quần áo.
Tuy cửa đóng then cài nhưng nào có thể cản được khách tới chơi nhà. Rất nhanh, đã có tiếng gõ cửa vang lên, người tới chính là bà thím mà chú Viên đang tận lực tránh né.
“Xin chào, tôi là hàng xóm vừa mới chuyển tới. Thật ra hồi trẻ nhà tôi cũng sống ở khu này nhưng sau đó gả chồng xa không có điều kiện quay về. Giờ già rồi đâm ra cứ canh cánh nhớ chốn xưa vậy nên tôi quyết định dọn về đây sinh sống. À, đúng rồi, tôi họ Vương, mọi người cứ gọi tôi thím Vương là được.”
Cách nói chuyện của thím Vương hoà nhã, khéo léo lại mang nét thoải mái, phóng khoáng vậy nên không khó để lấy được thiện cảm của mọi người.
Giới thiệu xong, thím đặt vào tay Điền Tú Phương bọc quà rồi mỉm cười hiền hậu: “Cái này xem như một chút thành ý của thím, các cháu nhận cho thím vui lòng. Thím dọn về đây có một thân một mình không tránh khỏi những ngày trái gió trở trời thế nên có gì phiền các cháu hỗ trợ giúp đỡ bà già này với nhé.”
“Ấy ấy sao thím lại nói vậy, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là việc nên làm mà”, Điền Tú Phương cầm bọc quà mà như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay. Theo lý khách tới nhà phải mời trà tiếp đãi nhưng chú Viên lại đang ở đây, biết làm sao bây giờ, tình thế tiến thoái lưỡng nan quá.
Thấy sư mẫu ngập ngừng khó xử, Trần Vân Hồng liền đứng lên giải vây: “Thím Vương, hôm nay thím mới dọn đến chắc là nhiều việc mệt lắm nhỉ?”
Thím Vương thoáng đánh mắt về phía cánh cửa nhà chính đang đóng im ỉm rồi tủm tỉm cười nói: “Ừ, kể cũng hơi mệt một chút, lớn tuổi rồi mà. Thôi thím về nhé, hôm khác sẽ sang tìm các cháu trò chuyện.”
“Dạ dạ, tới lúc đó ba chúng ta từ từ ngồi xuống tâm sự nghen thím”, vừa nói Trần Vân Hồng vừa tiễn thím ra về, tới khi người đã đi khuất, cô mới dám đóng chặt cửa, dựa vào tường nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Con thấy thím ấy cũng được đấy chứ, chả hiểu sao chú Viên cứ phải nhọc công trốn tránh làm gì không biết?!”
Điền Tú Phương nhún nhún vai phỏng đoán: “Phòng chừng ông cụ ngượng ngùng cũng nên.”
Trần Vân Hồng lè lưỡi tinh nghịch: “Chắc là vậy rồi!”
Nói đoạn, hai chị em cười khúc khích sóng vai đi vào trong sân.
Buổi tối hôm ấy, tới tận khi ánh trăng treo tít ngọn tre, chú Viên mới chần chờ nhờ Văn Trạch Tài đưa về. Vốn dĩ Văn Trạch Tài ngỏ ý bảo chú ngủ lại nhà mình một đêm cơ, thế nhưng ngẫm nghĩ thế nào chú lại từ chối, miệng nói lạ giường sợ ngủ không quen nhưng chủ yếu chính là ngại làm phiền tụi nhỏ.
Thế là liên tiếp mấy ngày sau, cứ mỗi khi vợ chồng Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi tan làm về tới nhà đều trông thấy ông chú tay cầm con cá đứng ở cửa đợi sẵn từ bao giờ.
Kể cả Trần Vân Hồng có mời gãy lười thì chú cũng nhất định không chịu vào nhà ngồi mà cứ đứng chờ ngoài cửa, bởi chú ngại những lời dị nghị, đồn đãi bậy bạ. Người lớn tuổi người ta sống tế nhị như thế đấy!
Cứ như vậy cỡ chừng bảy, tám ngày trời, cả nhà được dịp ăn liên hoàn cá từ chiên, kho cho tới chưng tương, om dưa…Lúc đầu mọi người còn hào hứng khen ngon nhưng nhiều quá đâm ra ngán, đặc biệt là Văn Trạch Tài, anh không thể nào nuốt nổi nữa. Đang tính tìm cách lựa lời nói khéo thì may quá ông cụ không xách cá sang nữa!
===
Chú thích:
(1)Mậu Dần (chữ Hán: 戊寅 ) là kết hợp thứ 15 trong hệ thống đánh số Can Chi của người Á Đông. Nó được kết hợp từ thiên can Mậu (Thổ dương) và địa chi Dần (hổ). Trong chu kỳ của lịch Trung Quốc, nó xuất hiện trước Kỷ Mão và sau Đinh Sửu.
(2)Sao Thiên Lương thuộᴄ nam Đẩu Tinh – hành Thổ ᴄhủ phụ mẫu, phúᴄ thọ tinh. Tuу nhiên biến thể thường khá ᴄô độᴄ do phải lo lắng bao trùm, trụ ᴄột nên thường đứng ᴠững một mình. Hóa khí là ấm tinh, ѕáᴄh ᴠiết thì ấm ᴄó nhiều nghĩa như giải tai áᴄh, kéo dài tuổi thọ, là ᴄáᴄh thân ᴄận trợ lựᴄ ᴄho bố mẹ người trên ᴠà tất nhiên ý nghĩa tinh thần hơn ᴠật ᴄhất. Thiên Lương ưa Hóa Khoa mà không ưa Hóa Lộᴄ, haу ᴄả Hóa Quуền. Sao Thiên Lương là ѕao maу mắn khi đóng bất kì đâu.
Mệnh Thiên Lương đắᴄ địa thì thường thân hình ᴄao thon thanh tú, ѕống thọ trường. Người mệnh Thiên Lương là người thông minh, nhân hậu, từ thiện, quуền biến đa mưu, đúng mựᴄ hiền lành tâm ѕáng. Từ ѕuу nghĩ đến hành động họ rất giản dị, thuần khiết, ôn hòa nhu mì hài hòa trong ᴄáᴄ mối quan hệ. Cuộᴄ ѕống họ ᴄũng đơn giản, ѕuу nghĩ ᴄho người kháᴄ không thù oán ai đượᴄ lâu, không ghét ai đượᴄ nhiều. Do bản tính từ thiện ᴄả tin dễ tin người nên dễ thất bại.
Sao Thiên Lương tốt đẹp khi đứng ᴄùng Thiên Đồng ở Dần Thân.
(3)Trước hết, chúng ta có thể hiểu theo nghĩa đen của nhận định Kim sinh Thủy có nghĩa là khi kim loại nóng chảy sẽ tạo thành dạng lỏng như nước chứ không còn rắn chắc như lúc ban đầu nữa. Còn theo nguyên tắc của người xưa, Kim không đơn thuần là kim loại nữa mà mệnh Kim ở đây có nét nghĩa của trời và trời tạo mưa nuôi dưỡng vạn vật.