Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 35: Anh Tư Cõng Em




Lục Giai Giai: “… Mẹ lớn lên cũng đẹp mà.”

Chỉ là hơi đen, hơi dữ mà thôi.

“Mẹ lớn lên có đẹp hay không bản thân mẹ còn không biết sao? “Mẹ Lục đứng thẳng người: “Dù sao mẹ cũng gả đi được rồi, con gái sinh ra ưa nhìn là được, những cái khác không quan trọng.”

Rất có lý, Lục Giai Giai hỏi: “Vậy nếu như con gái mà con sinh ra xấu thì phải làm sao?”

“Sao xấu được, con gái mẹ lớn lên đẹp như vậy cơ mà, cháu trai cháu gái mẹ làm sao có khả năng xấu được, nếu như nó thật sự xấu… vậy đó là do bản thân nó không biết lớn, con nhìn con gái mẹ biết lớn bao nhiêu.”

“…” Lục Giai Giai không nói gì cả, dù sao cũng đều là khen cô cả thôi.

Lục Nghiệp Quốc biết hôm nay mình phải cõng em gái đi làm nên đặc biệt tút tát bản thân, tắm rửa sạch sẽ: “Nào, em gái, anh tư cõng em.”

Lục Nghiệp Quốc có dáng người cường tráng khỏe mạnh, cõng Lục Giai Giai đi phăm phăm.

Rất nhanh, phía sau đã tuyền tới tiếng hô mơ hồ của mẹ Lục: “Thằng tư, nếu như mày dám làm em gái ngã, trở về bà sẽ lột da mày đấy…”

Lục Nghiệp Quốc rùng mình một cái.



Lục Giai Giai hỏi: “Anh tư, anh sao thế?”

“Không sao, không sao.” Lục Nghiệp Quốc xốc nhẹ Lục Giai Giai lên, cũng không dám đi nhanh như vậy nữa.

Anh ta cõng rất vững, không giống Tiết Ngạn, luôn cố gắng hết mức đẩy cô ra ngoài.

Lục Giai Giai nhàn rỗi vô vị quan sát trong thôn, ai ngờ vừa quay đầu ra sau đã trông thấy Tiết Ngạn.

Quần áo mà Tiết Ngạn mặc trên người cũng không có sự thay đổi quá lớn với hôm cứu cô mặc đó, đường nét cơ bắp trên cánh tay lộ ra ngoài, bên dưới cẳng chân cường tránh đi một đôi giày cũ mèm.

Vẻ mặt của anh vẫn vô tình và không có cảm xúc như cũ, nhưng Lục Giai Giai biết một khi anh nổi giận, cảm xúc trút ra sẽ đáng sợ và dữ tợn bao nhiêu.

Phía sau Tiết Ngạn còn có hai bé trai mười ba mười bốn tuổi, đều là em trai ruột của anh, lần lượt là Tiết Khiêm và Tiết Dương.

Tiết Khiêm lớn lên khá nho nhã, cơ thể khá gầy yếu, còn Tiết Dương trông sáng sủa hơn một chút, nhưng trải qua đả kích của xã hội cũng thích cúi đầu đi đường.

Tiết Ngạn dường như cảm giác được tầm nhìn của cô, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp lướt qua.

Lục Giai Giai rụt cổ, lộ ra nụ cười lấy lòng với ân nhân cứu mạng.

Cô gái trẻ vốn lớn lên ưa nhìn, lúc cười lên còn thấp thoáng hiện ra hai lúm đồng tiền, mái tóc đen đôi môi đỏ hoàn toàn không giống người lớn lên ở nông thôn, ngược lại được nuôi dưỡng như vàng ngọc quý giá.



Tiết Ngạn lập tức mím môi, lạnh lùng rời tầm mắt đi, đẩy nhanh bước chân của mình.

Lục Giai Giai cảm giác được sự chán ghét của Tiết Ngạn, cô cúi đầu hỏi anh tư Lục Nghiệp Quốc: “Khi các anh tới nhà họ Tiết, Tiết Ngạn không chế nhạo các anh chứ?”

Lục Nghiệp Quốc khó hiểu: “Chế nhạo cái gì, chỉ nói một câu nhận đồ thôi, mấy lúc khác chẳng nói câu nào.”

“Vậy cũng được.” Lục Giai Giai đặt tay lên bả vai của Lục Nghiệp Quốc.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, dựa theo quy định phong kiến trước đây ở thôn Tây Thủy thì cô hẳn nên gả cho Tiết Ngạn.

Kết quả cô không chịu gả, Tiết Ngạn chắc chắn đã phải nghe không ít lời châm chọc khiêu khích của thôn dân, dùng loại ánh mắt lạnh lùng đó với cô cũng là nên thôi.

Thật ra, Lục Giai Giai cảm thấy mình cũng rất vô tội, nếu như cô thật sự dựa theo quy định cũ gả cho Tiết Ngạn, vậy đó là phong kiến hủ lậu còn gì, lại thêm thành phần địa chủ trong nhà Tiết Ngạn nữa, lỡ như thật sự có người mưu mô chạy đi báo cáo nhà họ Lục, nói không chừng thật sự sẽ thành công.



Lục Nghiệp Quốc cõng Lục Giai Giai đến văn phòng trong thôn, bên trong rất đơn giản, ngoại trừ một bàn làm việc ra, còn lại toàn là nông cụ.

Công việc của Lục Giai Giai cũng đơn giản, chính là mỗi ngày ghi chép công điểm của thôn dân và tình hình sử dụng nông cụ.