Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 34: Con Gái Mẹ Đẹp Nhất




Tầm nhìn vừa chuyển xuống, cô ta trông thấy cơm nước mà Lục Giai Giai không chỉ có trứng gà mà còn có thịt khô, ý cười trên mặt không giảm nhưng sắc mặt u ám hẳn đi: “Thím hai, lần này chị chịu tội quá, thím phải từ từ bồi bổ cho chị đó.”

Mẹ Lục nắm tay Lục Thảo, vỗ lên mu bàn tay của cô ta: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, cháu cũng biết từ nhỏ cơ thể của chị cháu đã không tốt, nếu như sau này anh cháu lên núi săn được thứ gì cứ nói với thím hai một tiếng, thím hai tới nhà cháu mua.”

“Sao có thể để thím mua được? Mẹ cháu chắc chắn sẽ tặng một bát cho thím, đến khi đó cháu sẽ mang qua cho thím.” Trên mặt Lục Thảo hiện ra vẻ thảo mai, cô ta nhìn mẹ Lục như đang nhìn mẹ ruột của mình vậy.

Bởi vì mặt Lục Thảo khá tròn, thuộc dạng mặt bánh nướng mà người trong thôn thường nói, mà gương mặt của mẹ Lục lại gầy và nhọn, hai người ngồi chung… hình ảnh này trông có hơi kỳ quái.

Lục Giai Giai: “…”

Lục Thảo chủ động đặt đồ trong chậu vào chính giữa: “Anh cả, anh hai, anh tư, các anh cũng ăn đi.”

“Cho tụi nó ăn làm gì? Toàn là đồ Tiểu Thảo vất vả cầm tới đây cơ mà, để thím cất đi đi.” Mẹ Lục cất đồ vào trong tủ bát.

Mấy thứ này đều là đồ ăn vặt của con gái bà ta, cái đám phiền lòng đó ăn cũng chỉ tổ lãng phí.

Lục Thảo cảm động hốc mắt hơi đỏ lên, ngón tay quấn lọn tóc khô xơ của mình: “Thím hai…”

“Ôi, vừa rồi thím mới nhớ ra…” Mẹ Lục vỗ đùi một cái: “Cơm trong nhà đều chia hết rồi, cháu xem, cũng không còn gì có thể cho cháu ăn, trong lòng thím hai khó chịu quá.”

Lục Thảo lập tức xua tay: “Thím hai đừng như vậy, cháu chỉ tới đưa đồ chứ không phải tới ăn cơm.”



Lục Giai Giai vừa và cơm vừa nhìn mẹ cô biểu diễn.

Chủ yếu là cô cũng không chen được mồm vào.

Cô nhìn mẹ Lục lộ ra bộ dáng không yên lòng.

“Không được, trong lòng thím hai không thoải mái, nhất định phải tìm được chút gì cho cháu ăn, đúng rồi, sáng nay còn một cái bánh ngô, cháu cầm đi!” Mẹ Lục nói rồi đi đến tủ bát, lấy một cái bánh ngô rau dại từ bên trong ra.

Chỉ như vậy nhưng Lục Thảo đã đỏ hoe mắt ời đi, suýt thì quỳ xuống cảm ơn.

Gương mặt của Lục Giai Giai tràn đầy vẻ nghi ngờ: “… Mẹ, mẹ đáp lễ như vậy, bác gái cả sẽ không giận sao?”

“Con hiểu cái gì, con nhỏ này nhiều mưu mô lắm.”

Đương nhiên Lục Giai Giai biết Lục Thảo nhiều mưu mô rồi.

Trong nhà Lục Kiến Quốc có hai trai hai gái, Lục Thảo xếp cuối cùng, quan hệ với cha mẹ không lạnh không nhạt.

Người mà cô ta ngưỡng mộ nhất là Lục Giai Giai, thậm chí có một lần cãi nhau còn trực tiếp nói với cha mẹ ruột của mình: “Nếu cha mẹ đã không thích con vậy không bằng cho chú hai thím hai nhận con làm con thừa tự đi!”



Lục Giai Giai hiểu, sở dĩ Lục Thảo ân cần với nhà bọn họ như vậy chỉ là muốn thay thế vị trí của cô.

Nhưng… Lục Giai Giai cảm thấy chuyện này trên cơ bản chỉ là một loại mơ mộng hão huyền mà thôi.

Cho dù mẹ Lục không thương cô nhưng bên dưới cô vẫn còn năm đứa cháu gái, kiểu gì cũng không đến lượt Lục Thảo được.

“Mau ăn đi, buổi chiều mẹ nấu cơm cho con.” Mẹ Lục nói mà bản thân cũng chảy nước miếng.



Bởi vì ngày hôm sau Lục Giai Giai cũng phải đi làm nên cô dậy từ rất sớm.

Tối qua mẹ Lục dùng dầu hoa hồng xoa bóp chân cho cô, vết sưng trên cổ chân đã giảm hơn phân nửa, bản thân cô chống nạng cũng có thể dễ dàng di chuyển.

Đến giờ đi làm, mẹ Lục đặc biệt mặc quân trang lúc ở đoàn văn công cho Lục Giai Giai, còn đựng một bình nước nóng cho cô, đeo thêm balo màu xanh lục gắn cờ đỏ năm sao.

Lục Giai Giai vốn lớn lên môi hồng răng trắng, một đôi mắt vừa ngấn nước vừa to, hai ngày này khí sắc đã tốt hơn, gương mặt nhỏ trắng trẻo nhuộm màu hồng nhạt, giờ mặc quân trang khỏi phải nói có tinh thần và ưa nhìn bao nhiêu.

Dùng ánh mắt của hiện đại để xét cũng hấp dẫn như mặc đồng phục vậy.

“Con gái mẹ quá đẹp.” Mẹ Lục miết phẳng quần áo sau người cho Lục Giai Giai, kích động bảo: “Cũng may lớn lên không giống mẹ mà giống bà ngoại con, năm đó bà ngoại con chính là người đẹp nức tiếng, ôi, mẹ quá biết đẻ rồi!”