Thập Lục Nương

Chương 18: End




Đương nhiên với hàm dưỡng của phu nhân, dù không hài lòng với ta, bà ấy cũng sẽ không nói ra. Bà ấy cầm sổ sách định dạy ta cách tính toán.

Ta nói: “Con đã biết tính rồi ạ.”

Phu nhân lại muốn dạy ta làm thơ.

Ta nói: “Việc này con cũng biết đôi chút...”

Phu nhân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi: “Những thứ ấy con học từ đâu vậy?”

Ta đáp: “Đại thiếu gia dạy ạ.”

Phu nhân trầm mặc một lát rồi nói: “Xem ra, Chiêu Nhi quả thật rất thích con...”

Lúc đó ta mới sực tỉnh, hóa ra Đại thiếu gia trải đường cho ta từ rất lâu trước kia rồi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã trôi tuột qua kẽ tay.

Đại hoàng tử không biết đã phạm phải tội gì mà bị giam cầm trong cung, trong triều lại trải qua một đợt thanh tẩy.

Cuối cùng, Tứ hoàng tử đăng vị Đông Cung.

Thánh thượng đã hoàn toàn không thượng triều nữa, ai ai cũng hiểu Tứ hoàng tử chính là Tân đế tương lai.

Từ khi Tứ hoàng tử được lập làm Thái tử, Ngụy Chiêu bỗng trở nên rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ pha trà thưởng hoa, chẳng chút ưu phiền.

Chiến sự Tây Bắc đã kết thúc, Ngụy Lăng lập quân công, được triệu về kinh để phong thưởng. Những người trước kia xa lánh Ngụy gia đột nhiên nồng nhiệt hẳn lên, người đến bái kiến Ngụy Lăng xém giẫm nát cả bậc cửa, hễ mở miệng là "thế điệt, hiền đệ", gọi vô cùng thân thiết. Nhưng Nhị thiếu gia chẳng mấy quan tâm đến những kẻ ấy, giờ hắn không còn yêu cười, cũng chẳng thích nói chuyện, càng không muốn để ý tới ta, hắn chỉ ở lại phủ vài ngày rồi đi.

Ngày hắn đi, Ngụy Chiêu đích thân tiễn đến tận dịch trạm, chẳng rõ hai người họ đã nói gì, chỉ biết rằng sau khi trở về, Ngụy Chiêu đứng bên cửa sổ thổi tiêu suốt nửa đêm.

Ta hỏi hắn: “Có phải ta đã làm sai chuyện gì không.”

Ngụy Chiêu chỉ khẽ xoa đầu ta.

Cũng có một người đến tìm Ngụy Chiêu.

Đó là người không ai nghĩ tới, là đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá từng đính hôn với hắn, tên là Trần Uyển.

Nàng ta đến tìm Ngụy Chiêu, nghe nói là vì chuyện của phu quân nàng.

Nhà Thượng thư đại nhân đã ngã xuống trong đợt thanh tẩy triều đường lần này, nam đinh từ mười bốn tuổi trở lên đều bị lưu đày.

Trần Uyển quỳ trước cổng Ngụy gia nhà ta, làm người qua đường bàn tán xôn xao, ta thấy thực sự phiền lòng nên đã mời nàng vào.

Vừa vào đến nơi nàng ta đã khóc như hoa lê dính mưa, quỳ rạp dưới chân Ngụy Chiêu, nắm lấy vạt áo hắn mà thổn thức, nói nàng nguyện làm nô làm tỳ, chỉ cầu xin hắn tha cho phu quân của nàng.

Ngụy Chiêu thản nhiên nói: “Vương phu nhân e là cầu nhầm người rồi, Ngụy Chiêu chỉ là một phế nhân, làm gì có bản lĩnh đó?”

Trần Uyển khóc lóc: “Những tiểu quan nhỏ không biết tình hình, nhưng phủ Vĩnh Xương Bá chúng ta sao lại không rõ. Sau lưng Thái tử, đều là đại nhân bày mưu tính kế, nay đại nhân mới thực sự là người đứng đầu bá quan dưới trướng Bệ hạ. Năm xưa từ hôn, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mình Trần Uyển, cầu xin đại nhân đừng giận lây sang phu quân của ta.”

Ta giật mình kinh hãi, thì ra mọi ngày Ngụy Chiêu bận rộn là vì chuyện này?

Nhưng mặc cho Trần Uyển có nói thế nào, Ngụy Chiêu vẫn không nhận, lòng hắn như sắt đá, chỉ thoái thác rằng mình là một phế nhân.

Bề ngoài Ngụy Chiêu quả thực không có quan chức gì, cuối cùng Trần Uyển cũng đành bất lực rời đi.

Nàng ta vừa đi, Ngụy Chiêu liền bước đến bên ta.

“Thập Lục, vừa rồi nàng ta toàn nói xằng bậy, nàng đừng tin một chữ nào.”

Ta ngoan ngoãn đáp: “Ta đương nhiên không tin nàng ta, nhưng... phu quân của nàng ta thật sự không thể cứu được sao?”

Ngụy Chiêu nói: “Ta thật sự không lấy phu quân của nàng ta để trút giận, Hộ bộ thâm hụt, Thượng thư đại nhân còn dám tham ô cả  quân lương của quân Tây Bắc... Việc này không phải chuyện ta có thể cứu vãn được.”

Ta gật đầu, đáp: “Hiểu rồi, đây gọi là ‘Làm chuyện bất nghĩa tất tự bại’, thấy hắn ngày trước dựng lầu cao, nay lại chứng kiến lầu cao sụp xuống.”



Ngụy Chiêu khẽ cười: “Ta nói gì nàng cũng tin ư? Không sợ ta thực sự rắp tâm trả thù sao?”

Ta cũng bật cười theo: “Đại thiếu gia nhà ta tốt bụng lắm, đâu phải loại người như vậy.”

“Vẫn gọi là Đại thiếu gia sao?”

“À... phu quân?”

Ngụy Chiêu ôm lấy ta vào lòng, cánh môi ấm áp đè xuống, đến cuối cùng hơi thở của hắn cũng rối loạn.

Ta cứ ngỡ hắn sẽ làm gì đó, nhưng hắn chỉ chỉnh lại áo cho ta rồi đi mất.

Chúng ta chưa từng viên phòng, hắn luôn bảo rằng ta còn nhỏ tuổi.

Nhưng ta đã cập kê rồi mà...

Sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi, phong cho Ngụy Chiêu làm quan nhị phẩm.

Sau này ta mới biết, lúc ấy lão gia được điều về kinh, chính là nhờ Ngụy Chiêu góp sức sau lưng.

Số yến thiếp từ các nữ quyến gửi đến chỗ ta nhiều không đếm xuể.

Không ai dám nhắc đến chuyện ta từng là nha đầu nhóm lửa nữa, họ đều kính trọng ta. Ta chỉ khẽ cau mày, lập tức có tỳ nữ nhỏ nhẹ hỏi liệu ta có khó chịu chỗ nào không — nhưng như vậy lại khiến ta càng khó chịu hơn, thật gượng gạo.

Thành Thượng Kinh ai ai cũng ghen tỵ với số mệnh của ta — phu quân còn trẻ đã quyền cao chức trọng, trên đời này còn có việc gì tốt hơn thế nữa.

Thật lòng mà nói, ta không thích tham dự yến tiệc của các nữ quyến này. Những người ở đó đều là quý nữ, họ bàn về chén lưu ly của Tây Vực, về hàng thêu của Tô Châu, về những bài từ khúc mới của các danh sĩ đương thời, và hơn cả, họ nói về Ngụy Chiêu.

Nói về kiểu nữ tử mà hắn thích.

Dò hỏi ta về sở thích của hắn.

Ta nghĩ có lẽ mình là nữ nhân dễ ghen tuông, bởi vì ta ngày càng không vui, nhưng thành Thượng Kinh này, nam nhân nào có tước quan mà không tam thê tứ thiếp?

Ta chỉ là một nha đầu nhóm lửa thổi cơm, nhờ thiếu gia giáo dưỡng, biết chữ và gảy bàn tính đã là khó được, nói gì đến chuyện hồng tụ thiêm hương, cầm kỳ thi họa.

Ta dự định sẽ nạp cho Ngụy Chiêu hai quý thiếp, như vậy sẽ giúp ích cho con đường làm quan của hắn.

Một mặt ta đau lòng, nhưng một mặt vẫn phải làm như vậy.

Cuối cùng, khi hắn đi Dương Châu xử lý công việc, ta hẹn bà mối nổi tiếng nhất kinh thành ở trà lâu. Nếu như hắn nhất định phải nạp thiếp, chi bằng ta chủ động chọn người hợp ý mình.

Không ngờ đến phút chót lại bị Ngụy Chiêu đáng ra đang ở Dương Châu chặn lại ngay trước cửa nhà.

Hắn bất ngờ xuất hiện, phong trần mệt mỏi, giận đến run cả người.

"Hôm nay nàng dám bước ra khỏi cửa thử xem?"

Ta hoảng hốt, theo phản xạ hỏi: "Chàng... sao chàng lại về rồi?"

"Không trở về, để nàng tìm cho ta mấy vị di nương hay sao?"

"Ta... ta là vì tốt cho chàng."

"Tốt à... tốt lắm, Thập Lục, nàng đã trưởng thành rồi, rộng lượng đến thế cơ mà."

Ngụy Chiêu không để ý đến ta nữa, mấy ngày liền ngủ ở thư phòng.

Nhưng hắn tủi thân, chẳng lẽ ta lại không tủi thân? Nếu không phải thế đạo này quá khó khăn với nữ tử, sao ta phải nạp thiếp cho hắn?

Giận dỗi đến lúc sau thì hắn đổ bệnh.

Kiếm Như tới mời ta qua xem, sắc mặt quái quái, hắn nói: "Gia mỗi ngày đều ngủ ở thư phòng nên bị phong hàn."



Ta vội vàng nấu canh gừng bưng qua thăm hắn.

Trong thư phòng, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, không một tia sáng nào lọt vào.

Ngụy Chiêu lặng lẽ nhìn ta mở cửa sổ, gió thổi vào làm lật tung những trang sách trên bàn.

"Chẳng phải phu nhân của ta đang bận rộn nạp thiếp cho ta à, sao lại có thời gian đến thăm ta vậy?"

Hắn bệnh, ta không đến thăm hắn thì còn thăm ai?

Đại thiếu gia thấy ta mãi không trả lời, cặp mắt phượng khẽ cụp xuống, giọng nói đột nhiên trầm hẳn.

"Thập Lục, trong lòng nàng có người khác, nàng thích... nhị đệ, đúng không? Nếu không sao nàng có thể rộng lượng đến vậy?"

Ta giật mình, sao hắn lại nghĩ như vậy?

"Ta biết mình là người trầm lặng, nhị đệ thì phóng khoáng tự nhiên. Từ nhỏ, những người bên cạnh ta luôn thích đệ ấy hơn. Nếu như nàng..."

Hàng mi dài của chàng khép hờ, vẻ mặt cô đơn, như thể đã mệt mỏi lắm rồi.

Ta chưa từng biết trong lòng Ngụy Chiêu lại nghĩ như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì, phu nhân mấy lần vào bếp làm bánh ngọt đều là cho Nhị thiếu gia, còn hắn thì chưa có lần nào.

Ngô quản gia mỗi khi thấy Nhị thiếu gia về phủ đều tươi cười hớn hở.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy thật xót xa cho hắn, liền vội vàng nói: "Ta thích chàng, phu quân, ta vẫn luôn thích chàng."

"Vậy nàng có còn muốn nạp thiếp cho ta nữa không?"

"Không nạp nữa, chàng không thích, thì chúng ta không nạp nữa."

Nói xong ta mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Đại thiếu gia trong sáng cao quý của ta, nhìn bên ngoài thì trắng trẻo, nhưng nội tâm bên trong lại đen tối lắm.

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, giậm chân nói: "Ai nha! Đại thiếu gia — phu quân, chàng! Chàng đúng là!"

Vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy ta, Ngụy Chiêu mỉm cười, giọng hắn dịu dàng cực kỳ.

"Đều là lỗi của ta, xin lỗi nàng."

"Ta không chấp nhận."

"Vậy thế này được không?"

"Ưm... phu quân, chàng vẫn còn đang sốt..."

"Nàng sờ thử xem?"

Nhiệt độ dưới tay ấm áp, hắn nào có sốt? Kiếm Như lừa ta!

"Giờ là ban ngày, cửa sổ còn mở kìa... đừng nghịch nữa..."

Ngụy Chiêu thì thầm bên tai ta: "Thập Lục, bây giờ nàng đã mười sáu rồi..."

Ngoài cửa sổ, cành lựu vươn dài, hoa đỏ nở rộ khắp trên cành.

Trong phòng xuân sắc ngập tràn, năm tháng  tĩnh hảo, gió nhẹ lay động, thổi cuốn sách rơi xuống đất, trên đó có một câu thơ, nhìn kỹ thì thấy viết là: "Hoè lục đê song ám, lựu hồng chiếu nhãn minh."*

*Cây hòe rợp bóng làm tối khung cửa sổ, lựu đỏ rực rỡ làm trước mắt sáng ngời

Từ nay về sau, niên niên tuế tuế, trường trường cửu cửu.

- Hết -