Thập Lục Nương

Chương 17




Lão gia và phu nhân trở về, đương nhiên là một hồi náo nhiệt. Lần này về kinh, họ mang theo rất nhiều đặc sản từ Ba Lăng, trong đó một giỏ cá bạc còn bơi tung tăng là quý giá nhất, nghe nói là phải thay nước dọc đường để mang về.

Đợi họ sắp xếp ổn thỏa, liền bắt đầu tìm cô nương cho Đại thiếu gia.

Đại thiếu gia năm nay đã hai mươi tư tuổi, không còn nhỏ nữa.

Những tiểu thư từng có hôn ước với hắn, đều đã xuất giá từ lâu.

Nghe nói phu nhân trước khi hồi kinh, đã nhờ người nghe ngóng tình hình ở Thượng Kinh. Trong lòng bà đã có vài lựa chọn, chẳng qua Đại thiếu gia không thích ai trong số đó, phu nhân đành phải chọn lại.

Còn ta, mấy ngày nay ở trong phủ, cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên.

Nha hoàn và sai vặt mà lão gia, phu nhân mang về đều ở trong hai dãy phòng bên ngoài, mọi người đều là người hầu, chỉ có ta là khác biệt, một mình ở trong viện của Đại thiếu gia — à, Kiếm Như thì không tính, hắn là người hầu thân cận của Đại thiếu gia, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Ngay cả quản gia Ngô thúc cũng nhìn ta với ánh mắt không đúng lắm, ông ấy chỉ giao cho ta những công việc nhẹ nhàng.

Nghĩ lại, lần trước đến cả phu nhân cũng hiểu lầm ta là người trong viện của Đại thiếu gia...

Ta ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ ta không thể ở trong viện của Đại thiếu gia nữa rồi.

Trong phủ bây giờ nhiều người hầu như vậy, cũng chẳng có gì để ta sợ hãi.

Huống chi... huống chi hắn sắp cưới vợ rồi.

Chủ mẫu tương lai tất nhiên phải vào ở viện của hắn, ta ở đây thì còn ra gì nữa?

Vậy nên ta đi tìm Đại thiếu gia nói ta muốn dọn ra ngoài.

Đại thiếu gia nghe xong thì im lặng một hồi lâu.

Ta đợi mãi không nghe hắn nói gì, chỉ nghe thấy tiếng ngón tay gõ lên bàn —— Đại thiếu gia lại không vui rồi.

Thanh ấm ấy từng tiếng từng tiếng, khiến lòng ta sợ hãi. Cuối cùng, tiếng gõ đột ngột dừng lại, Đại thiếu gia nhìn ta nghiêm nghị hỏi: "Nếu ta không muốn để ngươi đi thì sao?"

Hả?

Thấy ta hoang mang, Đại thiếu gia giãn giọng, vẫy tay bảo ta lại gần.

Ta tiến lại gần, hắn muốn sờ đầu ta như trước kia, nhưng giờ ta đã cập kê, không còn búi tóc kiểu trẻ con nữa. Hắn không sờ được, chỉ giúp ta vén những sợi tóc lòa xòa bên tai lên.

"Sao không đeo trâm ta tặng?"

"Cái đó quá quý giá, Đại thiếu gia, nô tỳ không dám nhận."

"Ngươi biết tặng ngươi trâm cài nghĩa là gì không?"

"Cài trâm tức là trưởng thành. Nô tỳ đã mười lăm tuổi, Đại thiếu gia tặng nô tỳ làm lễ cập kê."

"Nhầm rồi, trâm dùng trong lễ cập kê phải do trưởng bối tặng, ta không phải trưởng bối của ngươi, nên đây không phải là lễ cập kê."

"Hả? Vậy là gì?"

Đại thiếu gia cười mà như không cười: "Là gì ư, một nam nhân tặng trâm cho một nữ nhân đấy? Thập Lục, ngươi suy nghĩ kỹ đi."



Ta nghĩ... nghĩ…

Ta nào dám nghĩ cơ chứ….

“Ban đầu ta vốn nghĩ rằng ngươi còn nhỏ, ta lại là kẻ vô tích sự, nên muốn kéo dài thêm một thời gian, nhưng lời đã nói đến đây rồi...” Đại thiếu gia hơi ngừng lại, vẻ mặt trịnh trọng, “Thập Lục, ta thực lòng thương nàng, muốn cưới nàng làm thê tử, nàng có bằng lòng không?”

Ta ngẩng phắt đầu lên.

“Sao có thể thế được?”

“Nàng không đồng ý ư?”

“Đại thiếu gia ngài tốt như vậy, sao ta có thể xứng với ngài? Ngài... ngài hẳn phải lấy một tiểu thư khuê tú, sao có thể nói giỡn với ta như thế?”

Đại thiếu gia thở dài: “Chỉ có nàng mới thấy ta tốt.”

Ta vội vàng lên tiếng.

“Ai dám nói ngài không tốt chứ, rõ ràng Đại thiếu gia cái gì cũng tốt, vừa học rộng, vừa dịu dàng, lại tuấn tú hơn người.”

“Vậy nàng bằng lòng chứ?”

“Ta...”

Ta không dám đồng ý.

Đại thiếu gia thật tốt, hắn quá tốt...

Ta thực sự thích hắn, nhưng tình cảm ấy chỉ có thể dừng lại ở đây. Dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn nhóm lửa nấu cơm, sao hắn có thể cưới ta chứ? Hắn nên cưới một vị cô nương thiên tiên rồi sống một cuộc đời mỹ mãn mới phải.

Đại thiếu gia chậm rãi nói: “Nay ta không có chức tước, sĩ đồ đã mất, lại là kẻ nửa tàn phế, ta muốn cưới nàng, thực ra lại làm lỡ dở nàng.”

Ta ngẩng đầu lên, cương quyết đáp: “Sao lại làm lỡ dở ta được?”

Đại thiếu gia liền mỉm cười: “Vậy xem ra nàng đã đồng ý rồi.”

Ta: “…”

Ta hạ quyết tâm, nói: “Đại thiếu gia, ngài tốt như vậy, nếu nói ta không thích ngài thì đúng là tự lừa dối mình. Nhưng ta chỉ là một nha hoàn, thành Thượng Kinh có biết bao cô nương tốt, ngài nên tìm người tốt hơn, ít nhất là xứng đôi với ngài.”

“Thế nào là xứng đôi?”

“Là môn đăng hộ đối.”

Đại thiếu gia nhướng mày, nói chắc nịch: “Ta đã tìm rồi, nhưng không thành, cũng không muốn tìm nữa, chỉ muốn nàng thôi.”

Hương tùng vương vấn, bên tai là tiếng tim đập thình thịch, ta chỉ cảm thấy người này, không hổ là người đã đỗ tam Nguyên ở tuổi mười chín.

Ta không thể nói lại hắn được.

Hay có lẽ trong lòng ta căn bản không muốn cãi thắng hắn.

14.



Ngày ta cùng đại thiếu gia Ngụy Chiêu thành hôn, toàn bộ thành Thương Kinh đều cười nhạo.

Đại thiếu gia Ngụy gia, người ngày xưa mắt cao hơn đỉnh, nay phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng cũng chỉ cưới được một nha hoàn nhóm lửa thổi cơm làm vợ. Nàng ta gọi là Thập Lục, ngay đến một cái tên hay cũng không có, chẳng khác gì mèo chó ngoài đường.

Nhưng Đại thiếu gia lại như không nghe thấy những lời chế giễu đó, cưỡi trên con ngựa cao lớn, đi quanh thành ba lượt.

Từ khi hắn xảy ra chuyện trên triều, hành sự luôn luôn kín tiếng. Lần duy nhất hắn rêu rao cũng chính là lúc cưỡi ngựa diễu phố ngày hắn cưới ta.

Yến tiệc chỉ bày hai bàn, mời toàn người trong nhà.

Đó là chủ ý của ta.

Đại thiếu gia luôn cho rằng hắn đã ủy khuất ta, nhưng ta thì không nghĩ vậy, thành hôn mà, mời người thân thiết nhất là đủ rồi, bên ngoài đa phần chỉ đến để xem náo nhiệt, người thật lòng chúc phúc cho chúng ta được mấy ai?

Nghi lễ diễn ra thuận lợi, chỉ có một chút sự cố lúc đổi cách xưng hô.

Sự cố xảy ra ở chỗ Nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia đặc biệt xin nghỉ phép trong quân để về dự lễ.

Lâu ngày không gặp, hắn đen hơn, thô hơn và cũng tráng kiện hơn nhiều.

Gió cát Tây Bắc đã mài mòn sự ngạo mạn vốn có của đệ tử sĩ tộc, giờ đây hắn không còn mang mũi nhọn của một thiếu niên nữa, mà trở nên thâm trầm nội liễm như một thanh đao ẩn đi sự sắc bén của nó.

Hỉ bà bưng chén trà đến, ta đưa cho Nhị thiếu gia, học theo Ngụy Chiêu, gọi hắn là "Nhị đệ."

Ngụy Lăng nhận chén trà, chẳng buồn nhìn ta lấy một cái, chỉ cúi đầu uống cạn rồi bỏ đi.

Hành động của hắn khiến ta nhớ lại ngày hắn mới trở về.

Ta gặp hắn ở phòng khách, trong lòng hoan hỉ. Chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã bị hắn một tay ấn chặt vào tường.

Hắn cúi người xuống, ánh mắt mù mịt khó đoán, khẽ khàng hỏi: “Thập Lục… Ngươi có từng nghĩ đến cuộc sống sau này với ta không?”

Ta hỏi: “Sau này gì cơ?”

Nhị thiếu gia không nói gì nữa, thả ta ra rồi bước đi.

Ta mơ hồ cảm thấy có lẽ Nhị thiếu gia có chút cảm xúc với ta, nhưng rồi lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều, làm gì có chuyện hai huynh đệ Ngụy gia cùng lúc thích một nha hoàn nhóm lửa như ta chứ?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng ta thấy Nhị thiếu gia đúng là có phần khó hiểu.

Cho đến khi ta nhìn thấy quà đáp lễ của Nhị thiếu gia là năm lượng bạc.

Ta lại cảm thấy có lẽ mình đã đoán đúng mấy phần.

Nhưng chuyện này đúng hay sai, hắn không nói, ta đi hỏi hắn cũng không hay.

Thành thân rồi thì phải quản lý việc nhà.

Ta biết trong lòng phu nhân nhiều lắm chỉ xem ta là một thiếp thất, nhưng bà ấy không thể thay đổi ý định của Đại thiếu gia, vì vậy, đối diện với phu nhân, ta luôn có chút thiếu tự tin.