Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 37




Xế chiều, ánh nắng mặt trời cùng sương chiều hòa quyện vào nhau, con đường lớn yên tĩnh dường như được bao phủ bởi một lớp giấy kính màu xám, bước chân của màn đêm dần dần đến gần hơn. Lúc này bên trong tòa trang viên mang phong cách châu Âu ở ngoại ô có đủ loại những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài trên bãi đậu xe, những người có máu mặt trong thành phố được thiệp mời đều đến đông đủ.

  

Sự kiện hôm nay không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, dựa vào những nhân vật tên tuổi trong thành phố, sự kiện lần này như quyết định người thừa kế tương lai của nhà họ Tư, cũng quyết định phương hướng hợp tác về sau.

Tư Phương Đình lúc này đang đứng ở trước gương trong phòng khách sửa sang lại vẻ bề ngoài, gã vừa thắt cà vạt vừa hỏi Đinh Kình ở kế bên -- người này là cánh tay phải của ba gã cố ý phái tới giúp gã, "Đến đủ hết chưa?"

    

Đinh Kình đứng thẳng, trả lời ngắn gọn: "... Những người cần đến đều đã đến, chỉ có một số vị khách có thể đến trễ một chút, chủ tịch Tư vừa rồi đã thúc giục ngài, nói ngài nhất định phải mau ra tiền sảnh."

"Vậy anh trai tôi đã tới chưa?" Tư Phương Đình hôm nay luôn cảm thấy bất an, cho dù gã đã dùng rất nhiều thủ đoạn để rửa sạch thân phận con riêng đáng xấu hổ của mình nhưng khi sắp kết thúc rồi gã lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.

  

Đinh Kình trên mặt không có cảm xúc, giống như không biết ân oán giữa hai anh em bọn họ, chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình nói: "Tư tổng vẫn chưa tới."

 

Tư Phương Đình cau mày, đè xuống khó chịu trong lòng, gã phải bày ra biểu cảm thích hợp đối với từng đối tượng khác nhau, như vậy mọi chuyện mới thuận lợi suôn sẻ được.

Mà hai người đương nhiên vẫn còn đang trên đường đến.

 

Lý Thập Di một tay chống trên cửa sổ xe, con ngươi đen láy nhìn chăm chú hai bên đường, cảnh vật đang lao nhanh dần dần làm lòng người rối bời, những cây ngô đồng cao cao bị đèn đường màu chiếu sáng, làn gió đêm thổi qua phát ra tiếng vù vù rồi sau đó biến mất trong sự yên tĩnh vô hạn.

Lý Thập Di dường như thoáng nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đang chuẩn bị duỗi tới, cậu từ chối nói: "Lái xe cho tốt đi, đừng để sáng mai em với anh lên trang nhất."

    

Tư Sâm miễng cưỡng thu tay rồi đặt trở lại vô lăng: "Em nghĩ qua đêm nay thì ngày mai chúng ta sẽ không lên trang nhất sao?"

Lý Thập Di khẽ liếc hắn một cái, hỏi: "Anh thật sự định làm như vậy à?"

   

Tư Sâm đối diện với ánh mắt của cậu, "Chỉ cần em không ngại, em biết không, anh chưa bao giờ thích che giấu, em ở bên cạnh anh thì anh muốn tất cả mọi người công nhận em là người của anh." 

Lý Thập Di lắc đầu, "Em không để ý đâu." Cậu nghĩ, chỉ cần có thể làm cho người kia thấy khó xử cùng đau khổ thì cậu không có lý do gì phải ngại cả, "Một công đôi việc, rất tốt."

 

* * * * * * *    

Tư Sâm đậu xe xong, Lý Thập Di từ xa có thể nhìn thấy những ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc du dương cùng các khách mời ra vào bữa tiệc mang đến bầu không khí ồn ào náo nhiệt, ánh mắt cậu lấp lánh, "Nếu em làm điều gì đó kích động, anh có thể gánh vác được không?"

  

Tư Sâm cùng cậu mười ngón tay đan chặt vào nhau, bình tĩnh mỉm cười nói: "Cứ là chính mình, tất cả mọi thứ đã có anh lo."

    

Lý Thập Di cũng cười rạng rỡ, rồi sánh bước cùng Tư Sâm đi vào bên trong.

    

Ánh đèn chùm xoay pha lê lộng lẫy và bắt mắt, những tia sáng rực rỡ chiếu lên từng khuôn mặt của các vị khách trong đại sảnh.  

Cả hai người đều là người có ngoại hình nổi bật, đừng nói đến thân phận địa vị của Tư Sâm, từng ánh mắt như có như không đều đổ dồn về phía họ. Còn có người quen biết từ xa nâng ly với Tư Sâm, hắn cũng gật đầu đáp lại.

Cũng có người trực tiếp đến, khi nhìn thấy Lý Thập Di ở bên cạnh hắn, họ nghe được âm thanh ngưỡng mộ kinh ngạc. Lý Thập Di mặc một bộ vest đen cao cấp đơn giản, giống với phong cách của Tư Sâm, nhưng cậu không đeo cà vạt mà chỉ thắt một chiếc nơ nhỏ trông vừa trang trọng lại tao nhã, dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng mà cực kỳ đẹp đẽ ở giữa tầng lớp quý tộc cũng không hề bị lu mờ. 

  

"Tư tổng vậy là không được rồi, giấu một người đẹp như thế này mà không chịu mang ra..." Người này lắc lắc ly rượu, trong giọng nói tràn đầy trêu chọc, tuy rằng e ngại Tư Sâm không dám càn rỡ đánh giá nhưng hiển nhiên là không để cậu vào mắt. Lý Thập Di nghe cũng hiểu được là đang coi cậu như loại con trai tham tiền đây mà.

Lý Thập Di không quan tâm hoặc nói cách khác cậu không cần quan tâm nhiều làm gì, cậu buông tay Tư Sâm ra, buồn cười nhìn người đàn ông, muốn xem hắn ứng phó như thế nào.

     

Tư Sâm sửa sang lại khuy măng sét trên cổ tay một cách tao nhã, chậm rãi híp mắt lại: "Tôi nghe nói khoảng thời gian trước giám đốc Uông cùng một nghệ sĩ nhỏ của Gia Thụy gây ra động tĩnh không nhỏ, lâu như vậy không gặp..."

Lời còn chưa dứt thì trên mặt gã đàn ông họ Uông này đã nhanh chóng co rúm lại, chơi ưng cuối cùng gọi chim sẻ mổ vào mắt, còn bị người lớn trong nhà phạt cấm túc, nhờ người mới được thả ra, nói như vậy đi ra ngoài cũng không dễ nghe nên đành phải hậm hực rời đi. 

    

Lý Thập Di nhìn bóng lưng người nọ như đang chạy trối chết, ánh mắt đen nhánh dò xét Tư Sâm từ trên xuống dưới, "Đây chính là kiểu giết người không thấy máu trong truyền thuyết hả? Em có chút hiếu kì về bộ mặt khác của anh đấy."

Tư Sâm cúi đầu ghé vào tai cậu nói: "Đương nhiên, bộ mặt chân thật nhất chỉ có em mới có thể nhìn thấy."  

  

Hơi thở nóng rực phun lên vành tai, Lý Thập Di dường như nghĩ đến cái gì đó, không được tự nhiên khóe miệng giật giật nói: "Ừm, xác thực là vậy."

Tình huống hai người kề tai nhau thì thầm tự nhiên sẽ rơi vào ánh mắt của người khác.

    

Tiệc rượu diễn ra vô cùng náo nhiệt, đèn hoa rực rỡ, quần áo gọn gàng, ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, nhưng mà người sáng suốt đều nhìn ra được người người trò chuyện khách sáo với nhau cũng chỉ là vì muốn giết thời gian trong lúc chờ đợi nhàm chán mà thôi.

   

Gia tộc họ Dung chỉ có hai người đến, Dung Cảnh đương nhiên sẽ không tham gia những bữa tiệc như thế này. Một trong hai người đến có một người Lý Thập Di nhìn quen quen, sau đó cậu mới nhớ tới là người này là người mà Lê Quang từng dẫn đến giới thiệu cho cậu, tên là Dung Hòa.

  

Còn một người khác thì dáng dấp nghiêm chỉnh, chân dài cao ráo hờ hững đứng một bên, thoạt nhìn là một người thận trọng lại có vẻ kỳ quái, nhưng lại là người vươn tay ra trước với Lý Thập Di: "Xin chào, tôi là Dung Lâm."

    

Tư Sâm cười, giới thiệu với cậu: "Đây là Dung Lâm mà trước đây anh đã nhắc đến, không ngờ lần đầu gặp mặt lại là ở nơi này." Hắn nói với Dung Lâm, "Ông ngoại đã nói với cậu rồi?"  

Dung Lâm gật đầu, "Em vốn không định tới, cũng không thèm để ý tới mặt mũi nhà họ Tư, nhưng mà em đến đây đầu tiên là muốn gặp người trong lòng của anh, hai là ông nội bảo em tới xem một chút, khi cần thiết có thể thu dọn tàn cuộc giúp anh nữa."

Tư Sâm thở dài," Ông ngoại có tâm."

Lý Thập Di nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cũng lười xen vào, Dung Hòa thì chỉ nhìn ba người rồi nhấp một ngụm rượu sâm banh trông rất khiêm tốn, có vẻ hơi khác hơn so với dáng dấp ngoan ngoãn ngây thơ lần trước, nhưng mà vốn cũng là người đại bác bắn cũng không tới nên Lý Thập Di cũng không để ý nữa, cậu tùy tiện lấy một vài món tráng miệng đẹp đẽ ngon lành trên bàn tiếp khách rồi bỏ vào miệng lấp đầy cái bụng của mình trước. 

  

Món tráng miệng trong miệng ngọt đến phát ngấy, nhưng Lý Thập Di lại không cảm thấy có mùi vị gì đặc biệt.

      

Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy "nhân vật chính" của bữa tiệc.

Đoàn người giống như từ phòng tiếp khách đi ra, nụ cười của Tư Phương Đình như che giấu sự bất an từ tận đấy lòng, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng phối hợp cùng với trang phục chỉnh tề, khuôn mặt ngả ngớn bạc tình trước đây đã bị thời gian mài giũa thành một kẻ khôn khéo lõi đời, mà vẻ ngoài hào nhoáng đấy cũng chỉ che giấu tâm hồn bị đụt khoét lún sâu vào vũng bùn mà thôi.

   

Giống như bắp cải bị hỏng bên đường, chẳng có phẩm chất gì đặc biệt.  

 

Tư Phương Đình vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy Lý Thập Di, con ngươi của gã đột nhiên co rút lại, trong lòng hoảng sợ rồi lại bắt gặp ánh mắt của Tư Sâm bên cạnh.

   

Bước chân nhất thời cũng bị đóng băng tại chỗ.

Người mặc bộ trang phục thời Đường bên cạnh là Tư Tích Sơn, nhìn thấy con trai mình sững sờ đứng yên một chỗ rồi lại thấy biểu hiện vừa nãy của gã làm ông ta cũng không hài lòng lắm nên ông ta trầm giọng nói: "Phương Đình, ba mặc kệ con có ý kiến gì thì cũng phải cật lực đè nén lại, đêm nay rất quan trọng, dù có giả vờ thì cũng phải giả vờ cho tốt, không được gây ra bất cứ sự cố nào!"

Tư Phương Đình không khỏi nhìn người phụ nữ cách đó không xa vừa mới cùng ra đi ra từ trong phòng khách đang cười nói với gã khiến gã tức giận gầm nhẹ: "Ba, loại chuyện này tại sao trước đó không nói cho con biết? Tất cả mọi thứ đều do ba tự ý làm, con tuyệt đối sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này!"

   

Tư Tích Sơn ánh mắt như hận sắt không thành thép, nói: "Hôn nhân là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương gì gì đó, hỏng việc không nói, nhưng sản nghiệp nhà họ Tư giao cho con, nếu không có người nâng đỡ thì làm sao con có thể trụ vũng được chứ? Ba không quản được anh cả của con, chẳng lẽ ngay cả con cũng muốn làm trái lời ba sao?"

Tư Phương Đình không nói gì, đi vòng quanh lâu như vậy vẫn là trở về điểm ban đầu, đã từng từ chối sự sắp đặt của cha, tưởng rằng mình đi ra ngoài mạ vàng thì sẽ có thể làm chủ cuộc đời mình, ai ngờ, cho đến hôm nay cuộc sống của gã vẫn đang bị người khác khống chế, ngay cả hôn nhân đại sự cũng không thể làm chủ, vậy hình ảnh của gã trong mắt người đó sẽ như thế nào đây?

   

Tư Tích Sơn thấy sắc mặt gã không vui, nói dịu lại: "Nếu con thật sự không thích con gái nhà họ Thi thì đính hôn xong rồi tùy con muốn làm thế nào cũng được. Nền tảng của con bây giờ không vững, chỉ là muốn mượn thông gia trên danh nghĩa để giúp đỡ để sau này con ở trên thường trường không phải gặp rắc rối, ba già rồi, thân thể không như trước, có thể giúp con được bao lâu nữa đâu? Đến lúc đó anh cả của con..."

"Ba." Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tư Tích Sơn ngừng nói nhìn về phía con trai cả của mình.

  

"Ba, ba với em trai đang nói gì đấy. Nếu gặp vấn đề khó khăn thì con cũng có thể đưa ra giải pháp." Tư Sâm lại liếc nhìn Tư Phương Đình, lời nói mỉa mai: "À, quên mất, với tư cách là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, trước tiên phải chúc phúc cái đã, đính hôn vui vẻ nhé."

"Anh!" Tư Phương Đình vô cùng tức giận, thì ra đến cuối cùng gã ta là người duy nhất không biết Tư Tích Sơn đã tính toán sắp đặt những chuyện gì.

    

Tư Tích Sơn cũng có chút tức giận, bị câu nói "cùng cha khác mẹ" đâm vào lỗ tai, nếu không phải chuyện xấu của gia đình không nên công khai trước công chúng thì nhất định phải dạy cho đứa con trai bất hiếu này một bài học!  

   

"Được rồi, tôi biết trong lòng anh bất mãn nhưng dù sao nó cũng là em trai của anh, anh cũng đừng có chèn ép nó nữa..." Tư Tích Sơn đè nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh khuyên nhủ, "Anh nhất định phải để người ngoài nhìn thấy hai anh em bất hòa đối đầu không cùng hướng sao?"

    

Tư Sâm biết đây là Tư Tích Sơn đang nhắc nhở mình không nên đi quá xa, hắn nghe xong cười cười nói: "Ba không cần lo lắng, con tự có chừng mực."

Chừng mực cái rắm, sắc mặt của Tư Phương Đình càng lúc càng khó coi hơn.

    

Lý Thập Di không có đi theo Tư Sâm, giờ phút này đang đứng bên cạnh Dung Lâm, nhàm chán nhìn người khác xã giao.

"Nghe nói em vẫn còn là sinh viên?" Dung Lâm hỏi.

Lý Thập Di sửng sốt, không ngờ người nhìn tưởng trầm mặc ít nói này cũng tò mò về cậu, "Ừ?"

        

"Em còn rất trẻ, tính ra thì anh với Tư Sâm bằng tuổi nhau, nhưng anh ấy sinh nhật trước anh vài tháng, theo lý mà nói thì anh phải gọi em --" Dung Lâm vẻ mặt cứng ngắc cố nặn ra nụ cười, "... Anh dâu."

"...". Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRU Мtrцyen. O RG --

    

Điều này cũng vô cùng xấu hổ, hẹn hò với "anh già" quả nhiên vai vế cũng sẽ lớn hơn.

"... Chỉ cần gọi tên em là được."

    

Dung Lâm tiếp tục nói: "Ông nội rất thích em, sau khi gặp em rồi thì ông cứ luôn thúc giục anh tìm người yêu."

    

Dung Lâm cảm thấy vấn đề này thực sự rất phức tạp, thậm chí còn khó hơn những dự án mà y đảm nhận. "Cho nên muốn tìm hai người học hỏi một chút, có kinh nghiệm gì có thể truyền dạy không?"  

  

"..." Lý Thập Di không biết phải nói cái gì cho tốt.

   

"Ha." Một tiếng cười nhạo truyền đến từ phía sau.