Lý Thập Di đã nộp đơn xin được chuyển ra ngoài nhưng thủ tục vẫn chưa được phê duyệt, mà bên kia tác phong làm việc của Tư Sâm lại cực nhanh, đã cho người tới thu dọn đồ đạc của cậu xong hết cả rồi, đám người cùng phòng Liêu Diệp biết Lý Thập Di muốn chuyển ra ngoài cũng đều rất ngạc nhiên. Lúc mới vào đại học tuy Lý Thập Di ba ngày hai đêm không về phòng nhưng cũng chưa từng nói muốn dọn ra ngoài ở, giờ đã quen như vậy rồi thì đột nhiên thiếu đi một người cũng cảm thấy rất không kịp thích ứng. Lại nói, Lý Thập Di bình thường tính cách lạnh lùng nhưng người thật sự rất tốt, kêu giúp đỡ làm gì cũng không nói hai lời.
Liêu Diệp vỗ vỗ vai cậu, "Rảnh rỗi thì ghé về đây nhé, nhớ giữ liên lạc đó."
Tâm tình Hà Trí Dịch như sắp sụp đổ đến nơi, hắn âm thầm tìm gặp Lý Thập Di rồi đắn đo nửa ngày mới hỏi: "Cậu có phải vì tôi mà dọn ra ngoài hay không? Cậu đừng lo, chúng ta vẫn như trước đây, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì, cậu..."
Lý Thập Di vốn không phải vì hắn mới đưa ra quyết định này, mà là sau một thời gian dài suy nghĩ kỹ càng mới đáp ứng người đàn ông kia mà thôi.
Hơn nữa bây giờ cậu vẫn giữ thái độ hoài nghi về chuyện Hà Trí Dịch thích mình, sợ nói ra sẽ làm tổn thương trái tim của hắn, cậu suy nghĩ một chút an ủi nói: "Cậu đừng nghĩ quá nhiều, bình thường tôi đi ra ngoài đều về rất muộn, còn phải phiền các cậu giúp tôi trông coi cửa nữa nên dọn ra ngoài sẽ tiện hơn một chút, hơn nữa tôi chỉ chuyển ra ngoài ở thôi chứ ở trường vẫn gặp được mà."
Hà Trí Dịch biết mình không thể thay đổi được quyết định của Lý Thập Di, nên không còn cách nào khác đành để cậu rời đi, hắn đứng yên một chỗ nhìn bóng lưng cậu và người đàn ông dần đi xa.
Liêu Diệp kỳ quái nói: "Cậu định ở đây làm hòn vọng phu à, đi học không phải vẫn gặp được nhau hả? làm gì mà như hai ông già như vậy không ớn à?"
Phải nói rằng thế giới của trai thẳng thực sự rất đơn giản, Hà Trí Dịch hai mắt đỏ hoe, liếc xéo người kia một cái rồi lao đầu vào chơi game, bàn phím bị gõ mạnh đến mức muốn vỡ vụn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thập Di sống chung với một người đàn ông, chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra, nhưng dù sao ý nghĩa cũng khác nhau, điều này có nghĩa là cậu sẽ hoàn toàn bước vào cuộc sống của người khác rồi từ từ hòa nhập với nó.
Tư Sâm vốn định mua một ngôi nhà mới gần trường hơn một chút nhưng bị Lý Thập Di từ chối. Cậu rất hài lòng với ngôi nhà Tư Sâm đang ở bởi vì có một loại cảm giác ấm áp của gia đình, hơn nữa một khi người ta bước vào một nơi thoải mái nào đó thì cũng không muốn rời đi, mà cũng lười thay đổi.
Nhìn đồ đạc của mình từng chút từng chút chiếm cứ toàn bộ căn phòng, Lý Thập lúc đầu còn nhìn không quen nhưng không tới hai ngày đã thích ứng rồi, sống những ngày quần áo mặc tận người cơm dâng tận miệng.
Lý Thập Di kháng nghị: "Anh muốn nuôi em thành tên vô dụng đó à?"
Khóe miệng Tư Sâm nhếch lên một nụ cười sâu xa, "Tại sao lại không thể chứ?"
Đổi lại Lý Thập Di nhìn chằm chằm hắn, "Lòng dạ đáng chém."
Sau khi sống cùng nhau, Lý Thập Di mới để ý tới Tư Sâm nghỉ ngơi và làm việc đều đặn như thế nào, không hút thuốc, không uống rượu cũng không có thói quen xấu nào, mỗi ngày nếu không phải ôm laptop làm việc thì chính là ôm cậu giở trò, hầu như không có hoạt động khác.
Sau mấy ngày quan sát rốt cuộc Lý Thập Di chịu không được nữa, cậu đẩy tay người đàn ông đang sờ loạn trên người mình, hơi thở không ổn định nói: "Anh không cần ra ngoài xã giao à, công ty sẽ không phá sản đấy chứ?"
Tư Sâm khẽ cười: "Em nghĩ cấp dưới anh để làm gì? Em đừng lo lắng chuyện đó."
Hơn nữa ở trong lòng hắn không có gì quan trọng hơn Lý Thập Di.
Lý Thập Di thấy hắn giọng điệu bình tĩnh như nắm chắc mọi chuyện, cậu hừ hừ nói: "Đừng tự đắc quá, nếu lỡ chơi tới phá sản thì em không còn cách nào khác là say goodbye với anh, đừng nghĩ tới chuyện em cùng anh trả nợ gì đó nhé."
Tư Sâm không để ý lời cậu nói, hắn tiếp tục nằm nhoài trên người cậu hoàn thành động tác còn dang dở, những dấu hôn vừa biến mất lại một lần nữa được in trên làn da trắng như ngọc, tựa như những bông hoa đào nở rộ rực rỡ.
"Sa đọa quá sa đọa!" Lý Thập Di nhớ tới câu thơ từ đây quân vương không cần sớm tảo triều làm cậu mới thấm thía được mùi vị đó là như thế nào.
Sau một hồi giữa ban ngày vừa làm chút chuyện yêu đương vừa buôn chuyện, Lý Thập Di đang nằm trong lồng ngực Tư Sâm buồn ngủ thì điện thoại đổ chuông.
Lê Quang lại gọi đến, hai người lâu nay rất ít liên lạc với nhau, Lý Thập Di chỉ biết là anh hiện tại đang ở một vùng núi nào đó vô cùng nhãn nhã và vui vẻ.
Lúc này, Lê Quang đang thừa dịp thời tiết đẹp đẽ vừa câu cá vừa lười biếng phơi nắng, không đứng đắn nói chuyện, "Đại mỹ nhân, có nhớ anh không?"
Lý Thập Di bị anh làm cho nghẹn: "Tôi nghĩ có người khác nhớ anh hơn đấy, tôi không sánh được đâu."
Lê Quang từ lâu đã quen với cách nói chuyện của cậu, cũng không để tâm nói: "Miệng lưỡi sắc bén, chậc chậc ông đây rất thích đó nhen."
"Làm sao, trên núi không ai an ủi trái tim cô đơn của anh nên tìm tôi để giải sầu à, Lý Thập Di đang nằm úp sấp hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng vừa phải trên lưng, "Anh thật là bình tĩnh."
Lê Quang nhìn phao câu cá đang nhúc nhích, vội vàng kéo cần câu lên nhưng không có gì cả rồi lại tiếp tục ném xuống sông, "Sao không giữ được bình tĩnh chứ, không khí trên núi rất tốt, con người giản dị mà nói chuyện lại thú vị nữa, anh muốn sống ở đây cả đời." Khoảng thời gian ở đây có thể nói là khoảng thời gian nhàn nhã và thích hợp nhất trong cuộc đời của anh, anh thật sự không muốn trở lại cuộc sống đầy giả dối và ngột ngạt đó sớm như vậy.
"Anh buông người kia được à?" Lý Thập Di hỏi anh.
Lê Quang không quan tâm, tiện tay cầm cọng cỏ nhét vào miệng, "Buông hay không buông thì sao chứ, không có anh, anh ấy sống tốt lắm."
"Tôi thấy không phải vậy đâu, anh ta không phải là yêu anh đến chết đi sống lại đó à?" Lý Thập Di nghĩ tới những chuyện lộn xộn của hai người bọn họ lúc trước mà cảm thấy da đầu tê rần, người đó giống như Tư Sâm hiện tại, yêu một người là bất chấp điên cuồng khiến ai nhìn cũng phải sợ.
"Vậy sao anh ấy còn chưa chết?" Lê Quang khinh thường nói.
"Tại sao hai người không thể ngồi xuống nói chuyện, chơi trò mèo vờn chuột này có thú vị không?"
Lê Quang hít một hơi, kỳ quái nói: "Anh nói chứ cậu nhận tiền anh ấy à, sao cứ nói giúp anh ấy vậy hả?"
Lý Thập Di tức giận đến mức muốn ném điện thoại, cười lạnh, "Tôi với anh ta không quen, cũng chẳng thèm quan tâm đến những chuyện lộn xộn của các người, nếu anh có bản lĩnh thì cả đời đừng về nữa."
Lê thiếu gia thấy người lại tức giận rồi nên vỗ vỗ chân kêu oan: "Không phải anh đang đùa sao, đừng dỗi mà, anh bỏ ai chứ không nỡ bỏ cậu đâu." Lại nhịn không được nói lời không đứng đắn, "Nụ hôn lần trước, chậc, anh còn nhớ rất rõ..."
Lúc này, Tư Sâm vẫn lẳng lặng nghe hai người nói chuyện đột nhiên mở miệng, giọng điệu mang theo sức mạnh không đùa được: "Hạ Bình Xuyên vẫn luôn tìm anh, Lê thiếu gia còn không định xuất hiện sao?"
Điện thoại bên kia nhất thời không có tiếng động, chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật, Lý Thập Di yên lặng chờ anh "biểu diễn", một lúc sau giọng nói của Lê Quang truyền đến, "Anh anh anh" cả buổi trời rồi khiếp sợ gọi Lý Thập Di, cả người như muốn nứt ra, "Đậu má, cậu dính đến con quỷ này khi nào vậy hả?!"
Lý Thập Di nghe thấy người bên kia gọi vậy, cậu không nhịn được nhìn Tư Sâm với ánh mắt nghi ngờ không nói nên lời, Tư Sâm chỉ cười cười, nói tiếp: "Nếu Lê thiếu gia lại không biết giữ miệng mình nữa thì có thể tôi không ở đây nói chuyện với anh đâu."
Lê Quang xì một tiếng, "Anh đe dọa tôi à?" Rồi lại nói với Lý Thập Di: "Cậu dạy dỗ hắn kiểu gì vậy, đừng làm mất mặt phe chúng ta đó."
Lý Thập Di mắng anh: "Biến đi."
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Quang nhất thời nhăn lại thành một nhúm, oan ức nói: "Cậu lén lút qua lại với người khác sau lưng anh, còn mắng anh nữa, nhưng mà cậu cũng thật sự rất lợi hại..." Tư Sâm là loại người gì, anh còn có thể không rõ ràng sao?
"Đáng đời, ai bảo anh đi lâu như như vậy," Lý Thập Di lười nói nhảm với anh, nói "Rốt cuộc khi nào anh trở về?"
Lê Quang lần này không đùa nữa, chỉ nói: "Chờ anh ấy suy nghĩ rõ ràng."
Lý Thập Di thầm nghĩ, với tính cách của Hạ Bình Xuyên thì chỉ có ngày càng cứng đầu hơn thôi, hai người này sợ là đến mùa quýt cũng không thể nói được.
Lại tùy tiện chém gió vài câu rồi cúp máy, Lý Thập Di hỏi Tư Sâm: "Anh không phải quen Hạ Bình Xuyên sao, rốt cuộc người này xảy ra chuyện gì vậy?"
Tư Sâm nghe Lý Thập Di hỏi, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh với hắn tiếp xúc riêng không nhiều lắm, bởi vì quan hệ giữa em và Lê Quang nên mới liên lạc với nhau vài lần."
Nhưng vòng tròn lớn như vậy, những thứ này cũng không phải là bí mật.
Gia tộc họ Hạ xuất thân từ hắc đạo, sau này bắt kịp và thích nghi được với xã hội thì từ từ rửa sạch đi đúng hướng. Tuy nhiên, người nhà họ Hạ dường như trời sinh trong xương cốt đã mang theo khát máu điên cuồng, bắt được người là cắn, gây ra không ít thù hận trên thương trường, mà trong đó chủ yếu là nhà họ Lê. Phần nhân quả này cứ như vậy mà truyền đến thế hệ sau, nhưng cũng không hiểu sao Hạ Bình Xuyên người thừa kế nhà họ Hạ lại nhìn trúng tên nhóc Lê Quang, người được cho là kém cỏi nhất nhà họ Lê. Vốn dĩ nhà họ Lê đã hết thời và để không bị những thế lực khác hạ bệ hoàn toàn, Hạ Bình Xuyên đã ép buộc và dụ dỗ bọn họ đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai người, còn ý kiến của Lê Quang không ai thèm để ý đến.
"Nhà họ Lê hiện tại có thể nói là được Hạ Bình Xuyên một tay nâng đỡ."
Lý Thập Di nghe xong, vẻ mặt cũng không giải thích được, xem ra Lê Quang quả thật cũng không tự nguyện.
- ------------
Bên này, Lê Quang cũng không còn tâm trạng câu cá nữa, nhìn dòng sông thở dài, mặt mày ủ rũ.
Lê Quang cả đời này không có ước nguyện gì quá lớn, anh chỉ muốn làm một thiếu gia nhà giàu ăn no chờ chết mà thôi, anh thích Hạ Bình Xuyên nhưng lại không đến mức sẵn sàng từ bỏ bản thân, anh chán ghét những kẻ đạo đức giả, ngoài miệng thì gọi anh một tiếng "Lê thiếu" nhưng cũng chỉ vì nể mặt Hạ Bình Xuyên, còn sau lưng thì coi thường anh. Nhưng Hạ Bình Xuyên thích đưa anh đến những chỗ công khai để tuyên bố chủ quyền và không bao giờ che giấu ham muốn chiếm hữu của bản thân trước mặt người khác, ngay cả khi trong rất nhiều chuyện hắn luôn thuận theo nhưng như vậy cũng mang lại không ít áp lực cho Lê Quang.
Anh hết lần này tới lần khác chạy trốn rồi lại bị bắt trở về, Hạ Bình Xuyên sẽ kiềm chế lại một thời gian rồi sau đó cũng chứng nào tật nấy. Thời gian lâu dài, Lê Quang cũng hoàn toàn chán nản, lúc này dứt khoát trốn đến mức không ai tìm được, mặc cho bản lĩnh của người ta có lớn hơn nữa thì cũng không có khả năng lật tung từng tấc đất lên đúng không?
Dù rốt cuộc cứ trốn tránh thế này cũng không thành vấn đề, nhưng Lê Quang vẫn cư xử giống như con rùa rụt cổ.
"Anh Lê, thầy Diệp đến tìm anh." Thiếu nữ tầmmười mấy tuổi có khuôn mặt thanh tú ăn mặc đơn giản bước tới, vẻ mặt ngượng ngùng nói với anh.
Lê Quang nghe được Diệp Triệu Minh đến đây thì cũng không nghĩ tới Hạ Bình Xuyên nữa, mặt mày hớn hở hẳn lên. Nơi anh đang ở bây giờ thậm chí cũng không gọi được danh hiệu, xung quanh đều là những dãy núi trải dài, vừa lạc hậu lại nghèo nàn, chỗ này cũng chỉ có một trường tiểu học nhỏ mà Diệp Triệu Minh chính là thầy giáo ở đây. Tuy nhiên Lê Quang nhìn dáng vẻ nhã nhặn học thức của hắn thì đoán chắc người này không phải thuộc dạng bình thường nhưng không hiểu sao lại tới đây dạy học.
Lê Quang là gặp may đến được nơi này, vừa mới đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn không hiểu tiếng địa phương nên giao tiếp gặp rất nhiều khó khăn, may nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Triệu Minh nên hai người mới quen biết nhau.
Lê Quang cũng yên tâm ở lại đây và sống một cuộc sống giản dị như trong truyện cổ tích, lúc nhàn hạ có thể câu cá, bắt gà, đi dạo trêu cái này chọc cái kia. Còn Hạ Bình Xuyên thì tự chơi một mình đi.