Thanh Xuân (Thâm Xuân)

Chương 7




Bữa tối của tôi cũng là do bác sĩ Chu phụ trách, anh ấy tự tay nấu những món ăn tôi muốn, chuẩn bị bát đũa cho tôi, rồi đặt tất cả chúng từng hàng chỉnh tề trên bàn ăn. Bác sĩ Chu chuẩn bị rất thanh đạm, anh ấy chỉ nấu một nồi xương hầm, nóng hổi đặt lên bàn.

Trước khi ngủ, bác sĩ Chu còn chuẩn bị cho tôi một ly sữa bò ấm, uống sữa sẽ giúp tôi có thể ngủ ngon vào đêm nay.

Ban đêm, trong căn phòng yên tĩnh, một người đàn ông đang một mình với ngàn mối suy tư. Tôi và bác sĩ Chu quen biết và yêu nhau giống như một bộ phim tình cảm, đến với nhau vội vàng và bất ngờ. Kể từ lúc tôi nhập viện đến nay chỉ mới tám ngày ngắn ngủi, nhưng những kỷ niệm được khắc ghi trong đầu tôi đủ để kể lại trong một thế kỷ.

Mỗi phút mỗi giây ở bên anh ấy đều là những kỷ niệm.

Trái tim tôi cảm thấy ấm áp, vùi mặt vào trong chăn, ánh mắt lại sáng ngời, nét vui vẻ trên khuôn mặt tôi không hề che giấu được chút nào.

Sau vài lần lật người, tôi cảm thấy càng tỉnh táo hơn, dứt khoát ngồi dậy lấy máy tính ra, theo linh cảm viết một hồi lâu.

Lúc cảm giác buồn ngủ trở lại đã là bốn giờ sáng, tôi vội vàng viết nốt chương để gửi cho bạn bè và biên tập viên của tôi là Quả Gia rồi ngủ.

Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết chỉ là một chuyện tình cờ. Hàng xóm của tôi, Quả Gia, là một biên tập viên tiểu thuyết, tôi đã từng giúp cô ấy sửa ống nước một vài lần. Sau đó, biết rằng tôi và cô ấy cũng được coi là nửa "đồng hương" rồi dần dần quen thuộc. Lúc còn ở cô nhi viện, tôi rất thích đọc sách. Trong viện có một phòng đọc sách nho nhỏ, bên trong đặt hai giá sách cao hơn một người trưởng thành. Tôi không thích vận động, cũng không ham chơi, không có việc gì liền lẻn vào thư viện tìm sách đển đọc. Tôi đã đọc hết sách trong phòng đọc đó.

Kể từ lúc đó tôi liền tập thói quen ghi chép tay, đôi khi còn nhìn những người viết đẹp hơn để bắt chước. Tuy nhiên đối với việc viết văn, tôi luôn có một tâm lý sợ hãi, chưa từng nghĩ bản thân sẽ tự mình sang tác. Là Quả Gia tình cờ nhìn thấy quyển số ghi chép chưa viết xong mà tôi đặt trên bàn, lập tức thuyết phục tôi viết tiểu thuyết.

Ánh mắt của cô ấy thật sự là đầy kinh nghiệm, tôi viết tiểu thuyết rồi nhờ cô ấy giúp đỡ góp ý một chút, quả nhiên có thể thuận lợi thông qua. Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, tôi chính thức trở thành một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, cô ấy cũng chính thức trở thành biên tập viên của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng gần gũi hơn.

Nửa năm trước cô ấy về quê thăm nhà, chúng tôi tuy đã lâu không gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gọi điện liên lạc.

Bệnh dạ dày của tôi chuyển biến nặng, buổi chiều lúc tôi ngã bệnh cũng là lúc tôi vừa hoàn thành chương cuối cùng. Tôi ở bệnh viện vài ngày cũng không chậm trễ công việc.

Lúc tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn một mình tôi. Bác sĩ Chu bận rộn nhiều công việc, liên tục nghỉ hai ngày đã không thích hợp, trước khi đi anh đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

Tôi lấy điện thoại di dộng ra nhìn, đã hơn mười giờ rưỡi. Còn có một số cuộc gọi nhỡ, đều là của bác sĩ Chu. Anh để lại lời nhắn trên Wechat cho tôi trước khi đi làm, nhắc tôi thức dậy thì ăn sáng.

Bác sĩ Chu lại gọi tới lần nữa, lần này tôi đã bắt máy.

"Vâng? Bác sĩ Chu?" Miệng tôi còn đang ngậm bàn chải đánh răng, nói có chút không rõ.

"Là anh, em... Đây là mới thức dậy?" Bác sĩ Chu ở đầu dây bên kia rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"...Vâng, tối hôm qua ngủ hơi muộn nên ngủ thẳng đến bây giờ."

"Vậy em ở nhà chờ anh, anh sắp về đến nhà rồi."

"Cái gì? Hôm nay không phải anh phải làm việc sao? Nếu là cơm trưa thì em có thể tự làm..."

"Anh không đem chìa khóa, nhớ ra mở cửa cho anh."

......

Mười phút sau, chuông cửa trước nhà vang lên, tôi vừa vặn rửa mặt xong, trên tay cầm một ly nước ra mở cửa cho bác sĩ Chu.

Sắc mặt anh không được tốt lắm, tóc hơi rối, vểnh lên, áo blouse trắng cũng chưa kịp thay, trong tay cầm hai hộp cơm giữ nhiệt.

Anh thuận tay lấy ly nước trong tay tôi, uống một ngụm.

"Ly này anh uống." Bác sĩ Chu đặt hộp cơm trên bàn ơn, ngửa đầu uống nửa ly nước còn lại, "Em không nên uống nước lạnh."

Nói xong lại rót cho tôi một ly nước ấm, cầm đũa đưa đến trước mặt tôi: "Ăn cơm trước."

Giọng nói của bác sĩ Chu không thể nói là lạnh lùng, nhưng anh cũng không nhìn tôi.

"Bác sĩ Chu, em..."

"Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau."

Lần đầu tiên bác sĩ Chu không chuẩn bị chén bát cho tôi.

Tôi cũng không phải kẻ ngốc, biết rõ rằng bác sĩ Chu đang tức giận.

Tôi ở trong bệnh viện đáp ứng "Cái gì cũng nghe theo bác sĩ Chu", nhưng thiếu môi trường nghiêm khắc như bệnh viện, lại không có ai giám sát, tôi liền trở lại trạng thái tùy tâm sở dục, khiến bác sĩ Chu lo lắng.

Tôi mở hộp cơm trưa, ăn được hai miếng rồi buông đũa.

"Bác sĩ Chu..." Tôi nắm lấy bàn tay đang cầm chén của bác sĩ Chu, "Anh giám sát em đi."

Bác sĩ Chu cũng dừng đũa, ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh mắt anh thản nhiên, nhìn không thấy một chút cảm xúc dư thừa nào, lại khiến cho tôi như đang ngồi trên đống lửa.

"Em biết sai rồi." Tim tôi đột nhiên đập đến mất không chế, tôi cố gắng kiềm chế hơi thở không ổn định của mình, "Tối hôm qua... Em thức khuya..."

"... Tại sao thức khuya?"

"Đột nhiên có linh cảm... Viết mãi nên quên mất thời gian."

Bàn tay bác sĩ Chu có nhiều vết chai do thường xuyên cầm dao để lại, tôi nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, giống như đang làm nũng.

"Trạch Sam, thật xin lỗi."

Anh lập tức nắm ngược lấy tay tôi, ngón tay đan xen vào những kẻ hở, nắm chặt lại.

"Trước đây có một chuyện anh chưa từng nói với em." Bác sĩ Chu ấn mi tâm, trịnh trọng nói: "Lâm Hà, anh yêu em."

Hốc mắt anh đỏ lên, nhìn chằm chằm vào tôi, môi nhẹ nhàng run rẩy.

"... Anh quan tâm em... Anh sợ... Sợ sẽ đánh mất em..."

"Lúc anh không gọi được cho em... Anh lo lắng em sẽ giống như lần trước, ngất xỉu ở nhà..."

Đầu ngón tay bác sĩ Chu hơi lạnh, run rẩy buông tay tôi ra. Anh đứng lên, lập tức đi đến bên cạnh tôi.

Tôi cũng đứng dậy.

Bác sĩ Chu cao hơn tôi rất nhiều, đỉnh đầu tôi chỉ có thể đứng đến cằm của anh. Anh cúi đầu, trong mắt như lóe lên ánh sáng.

"Coi như là vì anh..."

Lòng tôi hồi hộp, nỗi đau bắt đầu lan ra, một nỗi chua sót bất an bao trùm lấy tôi. Tôi kiễng chân ôm bác sĩ Chu, nghẹn ngào bên tai anh:

"Bác sĩ Chu... Thật xin lỗi..."

Mắt tôi cay xè, một giọt nước mắt tràn ra, tôi nhắm nghiền mắt lại.

"Em xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."

"Bác sĩ Chu... Em... Em cũng..."

"Em cũng" cái gì? Hai chữ kia gần kề môi tôi, nhưng tôi lại không thể nói ra thành lời.

Nước mắt rốt cuộc không nhịn được, tôi vùi mặt vào cổ bác sĩ Chu nức nở không thôi.

Những giọt nước mắt khiến cổ áo bác sĩ Chu ước đẫm, giọng nói đứt quãng.

Bác sĩ Chu vòng tay qua eo tôi, thở dài một hơi và nỉ non bên tai tôi: "Đừng làm anh lo lắng lần nữa..."

......

Buổi chiều, Quả Gia đã trả lời và cùng tôi trao đổi một số ý tưởng cơ bản về cuốn sách mới, sau đó tôi vội vàng kết thúc. Tôi không kể cho cô ấy nghe chuyện tôi bị ốm, cô ấy cũng nhắc tôi nhớ nghỉ ngơi thật tốt, không cần vội về việc viết sách mới.

Buổi tối, khi bác sĩ Chu tan làm về, chúng tôi ăn ý không nhắc lại chuyện lúc trưa nữa.

Trước khi đi ngủ, tôi ôm chăn gối chạy đến phòng bác sĩ Chu. Anh còn đang rửa mặt, tôi thì bước đến bật đèn ngủ, trải chăn gối lên giường rồi nằm xuống trước.

Tôi rụt người lại, thong thả thích ứng với ổ chăn có chút lạnh lẽo, chậm rãi duỗi thẳng chân. Lúc bác sĩ Chu rửa mặt xong đi ra là lúc tôi nghiêng người co rúm lại, quấn chăn như một con sâu bướm không lồ.

"Tại sao em lại ở đây?" Bác sĩ Chu đứng trước giường, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.

"Để anh giám sát em đó." Tôi xoay người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, "Không phải là nên đi ngủ sớm sao."

Nói xong tôi còn vỗ vỗ cái gối bên cạnh, ý bảo bác sĩ Chu nhanh chóng nằm xuống.

Bác sĩ Chu sửng sốt một chút, lập tức đỡ trán cười khẽ vài tiếng, ngồi ở bên giường.

"Em nghiêm túc đấy chứ?"

Anh quay đầu lại, nhướng mày, còn mang theo chút ý tứ câu dẫn, phi thường ái muội.

"Đương nhiên."

Tôi cũng không chịu yếu thế mà nhếch miệng, trực tiếp đưa tay kéo anh, tay chân cũng dùng hết sức kéo anh lên giường. Sau đó lấy một cái chăn khác trùm kín bác sĩ Chu.

"Ngủ ngon, Trạch Sam."

Tôi nhanh chóng cúi người hôn một cái lên mặt bác sĩ Chu, sau đó lưu loát tắt đèn, đắp chăn, nhắm mắt. Chỉ còn lại không khí chưa kịp lắng xuống còn đang lưu đọng.

Ánh trăng chiếu thông qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, thắp lên ánh sáng rực rỡ. Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi nghe thấy bác sĩ Chu khẽ cười một tiếng, nói từng chữ:

"Ngủ ngon, A Hà."

......

Sáng sớm hôm sau, tôi bị một âm thanh sột soạt đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, một mảnh lưng trơn bóng rắn chắc đập vào trong mắt.

Bác sĩ Chu đang đứng trước tủ quần áo thay đồ.

Tôi mở to hai mắt, có chút hâm mộ nhìn chằm chằm vào đường cong lưng rõ ràng của bác sĩ Chu, không tự giác được liếm môi.

Bác sĩ Chu mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng, bờ vai rộng lớn dưới chiếc áo sơ mi vừa vặn, trông có vẻ rất rắn chắc, lại không quá khoa trương.

Cảm giác sờ lên nhất định sẽ rất tốt.

Một giây sau bác sĩ Chu đột nhiên nghiêng người, tôi luống cuống tay chân lấy chăn che mình, không ngờ làm ra động tĩnh quá lớn khiến người ta chú ý.

"Tỉnh rồi?" Bác sĩ Chu không nhanh không chậm lấy ra một cái cà vạt ở đầu giường.

Tôi từ dưới chăn lộ ra một đôi mắt, "Vâng" một tiếng.

"Rời giường đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Anh ung dung thắt cà vạt, giống như chưa phát hiện ra điều gì cả.

Chờ tôi bò từ trong chăn ra, bác sĩ Chu mới lộ ra bộnmặt thật:

"Muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn, trốn cái gì."

Anh thuận tay kéo tôi rời giường, vờ như không thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi, tiếp tục nói: "Đi rửa mặt đi."

Tôi gần như là chạy ra khỏi phòng ngủ.

......

Bác sĩ Chu chỉ để cho tôi duy nhất một cái chìa khóa nhà, khiến tôi không có gì để ra ngoài mua sắm. Chiều hôm đó, tôi không phụ kỳ vọng mang về nhà một "chiến lợi phẩm"...

Một con mèo bẩn thỉu.

Tôi nhìn thấy nó trong bụi cỏ tầng dưới vào ngày đầu tiên tôi đến nhà bác sĩ Chu. Lúc ấy, nó trông giống như một miếng thịt nhỏ, vùi đầu vào trong thân ngủ ngon lành, người đến người đi cũng không thể làm nó mở mắt một chút nào.

Lần thứ hai thấy nó là chạng vạng ngày hôm trước, nó đang say sưa ăn thức ăn cho mèo, không biết là ai đã chuẩn bị cho nó. Khi tôi và bác sĩ Chu đến gần nó, nó cũng chỉ ngẩng đầu kêu "meo meo" rồi lại cúi xuống ăn tiếp.

Hôm nay lúc tôi xuống lầu thì nó đang ngủ say, nằm ngửa trên bãi cỏ, một bộ dạng đã được ăn uống no đủ. Tôi đi siêu thị rồi trở về, chắc gần một tiếng đồng hồ, lúc này đó đã thức dậy.

Gần chạng vạng, con mèo không thấy thức ăn cho mèo độc quyền của nó, có chút nôn nóng đi lòng vòng quanh bậc thang. Khi tôi đến gần, nó đã không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại vô cùng thân mật dính vào chân tôi kêu "meo meo". Tôi lấy một chút cá tuyết từ túi mua sắm, bóc ra và đút cho nó.

Nó ăn một thanh cá tuyết, nhưng lại cảm thấy chưa thỏa mãn, rầm rì tiếp tục cọ vào ống quần của tôi. Cứ như vậy, nó đã theo tôi trở về nhà.

Lúc bác sĩ Chu tan làm là lúc tôi vừa lấy thùng các tông và các tờ báo cũ để dựng thành một cái ổ tạm thời cho nó, còn nó chỉ há miệng, nằm im chờ tôi cho nó ăn cá tuyết.

Thật sự rất lười biếng.

Có lẽ là bác sĩ Chu không nghĩ tới việc tôi trực tiếp mang một con mèo về, giật mình đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: "Đây là con mèo ở dưới lầu sao?"

"...Vâng, em đã cho nó ăn và nó đã đi theo em lên nhà." Tôi lấy một thanh cá tuyết cuối cùng đút cho nó, "Đây là thanh cuối cùng, ăn xong thì đưa nó xuống dưới lầu thôi."

Nói đến cũng buồn cười, tôi tự mình đi siêu thị, rối rắm cả nửa ngày mới dám lấy một bịch thanh cá tuyết nhỏ, toàn bộ đều đút cho mèo ăn, bản thân không được một miếng nào.

"...Em muốn nuôi mèo sao?" Bác sĩ Chu bất ngờ nói.

Anh đi đến bên cạnh tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động con mèo, tiếp tục nói: "Em vẫn luôn ở nhà một mình, có nó thì cũng tốt."

"Nhưng..."

"Anh rất thích mèo." Bác sĩ Chu ngắt lời tôi.

Thật ra tôi có chút không biết làm sao. Công bằng mà nói, tôi rất thích những động vật nhỏ như mèo và chó, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân có khả năng lo được cho chúng, cho nên từ trước đến giờ tôi chỉ từ bỏ và nhận nuôi một con rùa.

Hiện tại chuyển đến nhà bác sĩ Chu, tôi và anh ấy tuy là người yêu nhưng nói cho cùng, đây cũng không phải là nhà của tôi, nuôi có lẽ không thích hợp cho lắm.

Nhưng mà... Nếu bác sĩ Chu nói thích, chắc cũng có thể thử đi?

Tôi quay đầu lại, không khống chế được cười với bác sĩ Chu, nói:

"Vậy em sẽ nuôi nó!"

Vừa dứt lời, tôi duỗi tay cố gắng nắm lấy hai chân trước của con mèo, muốn ôm nó lên. Kết quả, nó linh hoạt như con cá trạch, nhanh chóng chạy đi.

Tôi: …