Thanh Xuân (Thâm Xuân)

Chương 6




Editor: Tuyết Chou.

Bác sĩ Chu quen biết với người gác cổng, sau khi chào hỏi liền cho chúng tôi vào.

Xe chậm rãi chạy vào khuôn viên trường, hai bên đường các sinh viên tay ôm cặp sách, bước đi vội vã, ai cũng toát ra sức sống của thanh xuân.

"Tuyệt thật." Tôi không nén được tiếng thở dài.

"Hả?"

"Tuổi trẻ thật tuyệt."

"Em không phải mới 24 sao? Anh 36 anh còn chưa than thở."

Tôi cười không nói gì.

Điều tôi cảm khái ở đây không phải tuổi tác, mà là nhiệt huyết và hoài bão có được của thế hệ này. Tôi bước chân vào đời từ lâu, sớm nhìn thấy sự hỗn loạn và mặt trái của xã hội. Vốn không thể học và sống với một tấm lòng trong trẻo như các em ấy được nữa.

Nói đến đây cũng xem như là một loại hâm mộ, thậm chí có thể gọi là ghen tị. Nếu khoảng thời gian trước tôi quyết tâm học đại học, cố gắng một chút, có lẽ sẽ bớt được một chút những khó khăn trong các năm qua.

Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi có thể nói là tương đối tách biệt với bên ngoài. Lúc đó, tôi vừa tròn 16 tuổi, chỉ được học chương trình giáo dục bắt buộc, ngây ngô ngây thơ, hoàn toàn không hiểu được cái gì là sự khắc nghiệt của xã hội.

Thời gian đầu chỉ biết "chạy loạn", bị tát vì làm vỡ đĩa, bị lừa tiền vì ngây thơ tin lời người môi giới, bị nợ lương do quá nhát gan. Số tiền ít ỏi cô nhi viện chu cấp gần như bốc hơi hoàn toàn vì sự ngu dốt của tôi.

Trong những thời điểm khó khăn nhất, chỉ có thể ăn bánh bao hấp trong kí túc xá của nhân viên và trong nhiều ngày liên tiếp không có được một bát cơm nóng để ăn.

Sau này, tôi cũng từ từ rút ra kinh nghiệm từ những bài học cuộc sống này, lúc đó, cuộc sống mới bước vào quỹ đạo của nó.

Thấy sắc mặt ảm đạm của tôi, bác sĩ Chu hỏi: "Sao vậy, em có chỗ nào không khỏe à?"

"Không sao." Tôi nghiêng đầu né tránh cái nhìn của anh, "Em bỗng nhiên muốn nhanh chóng được nhìn hoa quế thôi."

Bác sĩ Chu không nói gì, yên lặng tăng tốc.

Vài phút sau, xe dừng trước một tòa nhà cổ kính, vừa mở cửa ra, một mùi hương thơm theo đó tràn đến.

Hương thơm giống hệt mùi ở cô nhi viện.

Ngay sau đó, tôi liền chạy đến giữa những cây hoa quế, hít một hơi thật sâu.

Cứ như vào những buổi chiều, tôi tận hưởng sự yên tĩnh của thời gian, cùng với hương thơm ngọt ngào của hoa quế và nghe câu chuyện về một mái ấm hạnh phúc.

Gió mùa hè quá nóng, gió mùa đông thì quá lạnh. Được đắm mình trong làn gió mùa thu và ngâm mình trong hương thơm kiều diễm giống như bao cô gái khác vẫn là tốt nhất.

Đây là ký ức đẹp đẽ nhất mà tôi luôn khắc sâu vào tâm trí của mình sau khi rời trại trẻ mồ côi.

"Bác sĩ Chu!" Tôi gọi bác sĩ Chu, người đang đứng sau tôi "Em muốn trồng một cây hoa quế."

"Chúng ta sẽ tặng cho trường vào mùa xuân năm sau." Bác sĩ Chu tiếp tục nói "Sau đó treo một cái bảng tên "Thuộc sở hữu của Lâm Hạ"".

Chúng tôi ôm nhau dưới gốc cây quế. Một cơn gió thổi qua, một vài cánh hoa theo gió rơi xuống, bao trọn cả hai.

Nếu vạn vật đều có thần linh, thì hãy lắng nghe điều ước của tôi.

Tôi ước mình và bác sĩ Chu mãi mãi ở bên nhau.

- --

Buổi trưa, bác sĩ Chu đưa tôi đến một nhà hàng tư nhân, chủ quán là một bệnh nhân cũ của bác sĩ Chu.

Ông chủ trước kia bị viêm loét dạ dày do ăn uống xã giao quá nhiều, sau khi khỏi bệnh, để thỏa mãn sở thích ăn uống ông đã mở nhà hàng tư nhân này, chỉ bán cho những người quen biết.

Nhà hàng nằm trong một biệt thự ở khu ngoại ô, trong sân vườn có ao, có một thác suối nhỏ, cây cỏ hoa lá, chim chóc bay nhảy, hót líu lo.

Bác sĩ Chu chào hỏi trước, vừa vào cửa đã được dẫn đến phòng riêng.

Nói là phòng, thật ra là các tấm bình phong dựng lên ngăn cách với nhau.

Bên cạnh bàn là một cửa sổ sát đất, phong cảnh của sân vườn bày ra trước mắt, mơ hồ có tiếng chim hót lanh lảnh.

Bác sĩ Chu đặt thực đơn đến trước mặt và hỏi ý kiến của tôi, tôi giơ tay đẩy nó về.

"Anh chọn giúp em đi."

Bác sĩ Chu nói tên một vài món rồi nhẹ nhàng hỏi tôi: "Em có muốn ăn cá không?"

"Được."

"Vậy lấy thêm một phần cá trê vàng hầm." Bác sĩ Chu đóng thực đơn lại.

"Trước tiên làm những món đó là được." Người phục vụ ghi chú sau đó rời đi.

Chúng tôi là vị khách duy nhất của nhà hàng hôm nay, không khí yên tĩnh lạ thường. Bác sĩ Chu rót cho tôi một cốc nước ấm và cho bản thân anh một tách trà.

"Sáng nay em có vui không?" Anh ấy hỏi tôi.

"Tất nhiên rồi, em vui lắm luôn."

Tôi rất thích hương thơm ngọt ngào của hoa quế, bác sĩ Chu còn dẫn tôi đi vòng quanh khuôn viên rất lâu.

Chúng tôi ở trong thư viện gần một giờ đồng hồ, thì thầm nói chuyện như những cặp đôi đại học, nhẹ giọng và tựa đầu vào nhau trò chuyện.

"Giá như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn." Tôi nhìn vào mắt bác sĩ Chu, mắt ngấn nước "Em rất muốn học chung lớp với anh."

"Sẽ có cơ hội." anh ấy nắm lấy tay tôi nói một cách chắc chắn "Anh hứa."

Món ăn lần lượt dọn ra, đầu tiên bác sĩ Chu lấy cho tôi một bát canh thịt được nấu với nấm đầu khỉ*, màu nâu nhạt của nấm đầu khỉ vừa dày vừa tròn "Trước tiên uống một bát canh để bồi bổ dạ dày."

(*Nấm đầu khỉ: hay còn có tên khác là Nấm đầu thủ, Nấm lông nhím. Tên khoa học là Hericium Erinaceus, mọc nhiều ở châu Âu, Bắc Mỹ.)

'Bồi bổ dạ dày' đã trở thành câu cửa miệng của anh, ngày nào anh cũng bắt tôi ăn đủ thứ chỉ vì lí do này.

Tôi biết bác sĩ Chu là vì lo lắng cho sức khỏe của tôi, tôi thành thật nghe theo lời anh ấy nói, uống hết bát canh.

Vừa uống xong bát canh, anh ấy liền đưa cho tôi một chiếc đĩa, trên đó có đầy đủ các món mà bác sĩ Chu chọn cho tôi.

"Anh đã cắt xong thịt bò mà em muốn ăn rồi này, rau xanh đã nhặt gừng bỏ ra hết rồi, giờ anh lấy cho em một bát cơm được không?"

Sự quan tâm chưa bao giờ biến mất, kể cả khi anh biết những điều này tôi đều có thể tự làm.

Vì anh ấy sẵn sàng chiều chuộng tôi như một cô gái nhỏ, nên tôi cũng sẵn sàng duỗi tay đưa bát cơm.

"Cho em nhiều cơm một chút! Bác sĩ Chu, anh thật tốt."

Anh ấy cười với vẻ mặt sủng nịnh, tôi không gọi anh ấy nữa, vẫn là anh ấy chủ động làm tất cả.

Bữa cơm trưa này ăn có chút lâu, sau khi ăn xong bác sĩ Chu liền nhắc nhở tôi "Ăn xong phải uống thuốc."

Sau khi xạ trị kết thúc được phát một đống thuốc, tôi cũng không để tâm, hôm qua quên uống, hôm nay bác sĩ Chu liền mang đến.

Sau khi uống xong thuốc thì ngáp không ngừng. Lúc còn nằm ở bệnh viện thường có thối quen ngủ trưa, bây giờ có chút buồn ngủ.

"Em mệt à? Có muốn về nhà nghỉ ngơi không?" Bác sĩ Chu hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, nói rằng chưa muốn về.

"Em còn muốn đi đâu chơi nào?"

Tay phải nâng má, cười không đứng đắn nói: "Muốn đi vào lòng anh."

Bác sĩ Chu vươn tay lau khóe miệng tôi, khóe môi cong lên, nhàn nhạt trả lời.

"Không phải em đã ở trong lòng anh rồi hay sao?"

Cuối cùng, chúng tôi không về nhà, bác sĩ Chu nói buổi tối muốn ăn lẩu, vậy là cả hai liền đi đến siêu thị.

Trước khi ở bên bác sĩ Chu tôi chỉ đi siêu thị cùng Quả Gia, tôi luôn nghĩ rằng hai người đi siêu thị là một việc lãng mạn hơn cả hẹn hò và xem phim. Bác sĩ Chu đẩy xe hàng, tôi đi bên cạnh, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay anh ấy.

Bác sĩ Chu thường mặc áo sơ mi, luôn là màu trắng, hôm nay lại đổi thành xanh đậm. Trong siêu thị hơi ngột ngạt, anh ấy xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, hơi ấm từ tay anh ấy truyền đến làn da tôi, tôi lặng lẽ nhích đến gần.

Ngay lối vào siêu thị có một bức tường kẹo cao su cao hai mét, những viên kẹo đủ màu sắc xếp thành cầu vồng. Tôi bất giác buông tay bác sĩ Chu bước tới, tò mò ngó nghiêng trái phải.

Nhân viên chào hàng kịp thời bước đến đưa cho tôi một thanh để ăn thử, ban đầu tôi xua tay từ chối, nhưng chỉ một lúc sau tôi lại cầm lấy viên kẹo màu cam.

Người bị ung thư dạ dày không nên ăn đường, cái này bác sĩ Chu đã nói rồi.

Tôi quay lại và chạy chậm đến chỗ bác sĩ Chu, anh đang cúi đầu xem điện thoại.

"A..." Tôi đưa viên kẹo cho anh ấy "Anh ăn thử xem có ngọt không?"

Anh cầm tay tôi, ăn viên kẹo trên tay, mơ hồ nói "Ngọt."

Vị ngọt lan tỏa trong miệng anh, kẹo đương nhiên là phải ngọt rồi, tôi giả vờ đáng thương, lãm nũng "Có thể cho em nếm một chút không?"

Anh lơ đãng nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu hôn tôi một cái, mùi thơm ngọt ngào của cam bay đến mũi tôi.

"Như này là nếm được rồi phải không?"

Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, mặt liền đỏ ửng và nóng bừng, nhưng anh chỉ nhìn tôi và cười nhẹ.

Cuối cùng, bác sĩ Chu ôm lưng tôi, để đầu tôi tựa vào vai anh ấy, xoa nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng nói: "Đùa em thôi, đừng lo lắng, không ai nhìn thấy cả."

Ngoài mặt là một bác sĩ Chu đứng đắn, sau lưng lại là một Chu Trạch Sam lưu manh.

- --

Bác sĩ Chu đã lên danh sách những món cần mua trong đầu nên khâu lựa chọn nguyên liệu rất nhanh chóng, nhưng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tôi anh ấy vẫn phải đi đến khu vực bán thức ăn nhanh và mất thêm nửa giờ đồng hồ.

"Em có thể ăn cái này không!" Tôi cầm một gói khoai tây chiên lên vẫy vẫy.

Bác sĩ Chu liếc nhìn, lạnh nhạt nói: "Khoai tây thì không được."

"Vậy cái này thì sao?" Tôi lại cầm một gói que cay.

"Cái đó cũng không được."

"Vậy thì em có thể ăn cái gì bây giờ?"

"Trái cây." Bác sĩ Chu lấy ra một túi cà chua lớn từ xe đẩy hàng "Khi nào em muốn ăn nhẹ có thể ăn."

Văn phòng của bác sĩ Chu có một giỏ cam lớn, tôi đã ăn hết phân nửa trong vài ngày nằm ở bệnh viện, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi muốn ăn cà chua.

Tôi đặt lại đồ ăn nhẹ vào kệ hàng và ngoan ngoãn đi thanh toán với bác sĩ Chu. Anh ấy có lẽ là một người đàn ông rất lịch thiệp, từ bữa trưa đến mua sắm, anh nhất quyết không cho tôi trả tiền, mặc dù tôi đã nhấn mạnh với anh rằng bản thân kiếm được rất nhiều tiền.

"Chẳng phải em giống như một con sâu gạo sống trong nhà anh sao?"

Bác sĩ Chu đem nguyên liệu bỏ vào túi đồ, thản nhiên nói: "Chà, một con sâu gạo xinh đẹp, ăn mãi không béo."

Tôi hừ nhẹ, nhéo nhéo vai anh tỏ ý mình đang tức giận.

Làm sao một người bề ngoài nghiêm túc lại có thể nói ra những lời đó trôi trảy đến vậy? Tôi còn không chống cự được, may mắn người này là bạn trai của tôi.

Lúc chúng tôi ra khỏi siêu thị đã hơn 7 giờ, đèn đường vừa mở, bác sĩ Chu một tay cầm túi hàng, một tay đưa về phía tôi.

"Khụ khụ!" Thấy tôi hồi lâu không đáp lại, bác sĩ Chu không khỏi sốt ruột ra hiệu.

"Sao vậy? Cổ họng anh khó chịu à?" Tôi vờ như không hiểu, trong mắt nghi ngờ nhìn anh.

"...Tay."

"Tay làm sao?"

Thấy anh muốn rút tay về, tôi nhanh nhẹn nắm lấy tay anh, bàn tay dùng sức nắm chặt.

"Đùa anh thôi." Tôi thuận thế dựa sát vào người anh ấy, ngẩn đầu mặt tràn đầy vui vẻ.

"Được rồi, được rồi, về nhà thôi."

Đường thật dài, đèn xe bên đường rực rỡ, hai bàn tay đan chặt nhau trong bóng tối, ấm áp, bình yên.