Thanh Xuân (Thâm Xuân)

Chương 4




Tối hôm đó, bác sĩ Chu mang bữa tối đến cạnh giường tôi, cả hai chúng tôi cùng đặt cơm lên chiếc bàn nhỏ rộng chưa đầy nửa thước để ăn tối, ánh đèn trắng trên đỉnh đầu rất sáng, từng đường nét trên gương mặt bác sĩ Chu đều đặc biệt rõ ràng.

"Em có để ý không?” Bác sĩ Chu đột nhiên mở miệng.

“Về việc gì?”

“Anh lớn hơn em 12 tuổi.”

"Anh 36 tuổi?” Tôi buông đũa, bất ngờ suy đoán: “Nhìn qua chắc ai cũng đoán anh nhiều nhất là 30.”

Bác sĩ Chu dường như bị câu nói của tôi chọc cười: "Vậy dù là anh 36 tuổi thì em vẫn chấp nhận?”

“Đương nhiên rồi.”

"Dù anh biết em không thể sống thêm được mấy tháng, nhưng cũng đã chấp nhận em rồi hay sao?" Tôi dửng dưng đáp.

Tính tôi luôn nghĩ sao nói vậy, nhưng ngay sau khi vừa thốt ra những lời này, tôi chợt nhận ra dường như mình đã nói điều mà lẽ ra không nên nhắc đến, lúc hiểu ra thì cũng đã muộn. Tôi muốn nói thêm để sửa lời, nhưng hiện giờ đầu tôi trống rỗng, không thể nghĩ thêm bất cứ lời nào, tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt..

Bầu không khí chợt ngưng đọng, không gian xung quanh chỉ còn một mảng yên lặng.

"Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy.” Bác sĩ Chu đã mở miệng trước.

“Ngày sau còn dài.”

Đối với một người mắc bệnh nan y gần như kiệt quệ, cái chết là chủ đề khó khăn nhất mà không ai có thể lảng tránh. Mặc dù ngoài mặt tôi vẫn bình thản, nhưng trong thâm tâm không tránh khỏi có chút lo lắng, dày vò. Đặc biệt là sau khi yêu bác sĩ Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi trực tiếp đưa ra vấn đề mà bác sĩ Chu hết sức muốn né tránh, đâm thẳng một nhát dao vào tim anh.

Dù vậy nhưng bác sĩ Chu rõ ràng không hề có ý trách cứ, đột nhiên lòng tôi lại thấp thỏm, lo âu.

Cơn đau ập đến từng đợt, cảm giác chua xót dâng đến trái tim tràn ngập bất an của tôi như một chiếc kén, mỗi nhịp đập đều mang theo nỗi sợ thầm kín.

Nỗi đau ấy luôn là điều khó có thể chấp nhận, nhưng đó là thực tế.

Tôi cố gắng hết sức ngăn giọt nước mắt tràn khoé mi, nhỏ giọng thì thầm:

"Đúng vậy, ngày sau còn dài…"

Mặc cho chúng ta luôn lảng tránh, nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại, dẫu vậy khi còn sống thì cần dốc hết sức, tôi tự thuyết phục chính mình.

Nếu ngày ngày mặt trời vẫn mọc, nếu ánh thu vẫn cứ rực rỡ như thế. Không chừng ngày tận thế có thể vì sự kiên trì của con người mà thay đổi.

Mãi một lúc sau mà cảm xúc của bác sĩ Chu vẫn chưa hồi phục, miễn cưỡng nuốt xuống bữa cơm tối. Bất kể tôi nói điều gì, anh ấy cũng phản ứng nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tôi không nói thêm gì nữa.

Vì vậy, trước khi anh ấy rời đi, tôi đã tiến đến và hôn nhẹ lên má anh.

"Anh đừng lo” tôi nói bên tai anh bảo đảm: “Em nhất định sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh... bác sĩ Chu nói gì em cũng nghe…”

Tôi lại hôn thêm một cái, hơi thở ấm áp sát ngay bên tai anh.

Anh ấy đột nhiên ôm mặt tôi, gặm môi tôi một cách tàn nhẫn, không hề báo trước mà xâm nhập vào khoang miệng, thể hiện nhu cầu mãnh liệt. Cảm giác đau đớn lan ra toàn cơ thể, kèm theo tiếng thở gấp nặng nhọc, tôi biết tim anh như bị dao cứa vào.

Tôi không có chút phản kháng nào, hai tay tôi ôm chặt anh, dỗ dành anh.

Một lúc sau, anh ấy cuối cùng đã trút được lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm quanh môi tôi, như dã thú nhỏ bé tìm lại được sự bình tĩnh sau khi bốc đồng, thu lại móng vuốt sắc bén.

Anh ôm chặt tôi:

"Mình hãy luôn bên nhau, em nhé?"

"Vâng.”

Làn gió ngày thu thổi qua đã làm dịu đi tia nắng nóng cuối cùng, sắc trời thêm u ám. Một chiếc lá đơn độc cuối cùng đã tìm được thân rễ mà nó có thể bám vào trước hoàng hôn.

- -----

Tấm màn ngăn giữa các giường bệnh trong phòng dường như chỉ có để che đi tầm nhìn, không thể cách âm. Bữa cơm tối nay, tôi và bác sĩ Chu đều nói không nhỏ.

Trước khi tắt đèn, dì ở giường cách vách tới hỏi tôi:

"Cô bé, con có quen biết bác sĩ Chu không?"

"Dạ, anh ấy là bạn trai của con."

"Ai da… vậy tốt rồi, cô gái nhỏ, khi còn trẻ đừng sớm buông bỏ vì bệnh tật, bạn trai con rất giỏi, chắc chắn có thể chữa cho con!"

"Nghe nói từ mai con sẽ bắt đầu dùng thuốc? Con cứ yên tâm, khó chịu chút thôi rồi sẽ ổn." Dì ấy vén lên một góc tấm rèm ngăn cách, chỉ vào chồng mình và nói:

"Con nhìn ông già nhà dì là biết, sức khoẻ đã tốt lên nhiều, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."

Dì rất nhiệt tình, một hơi kể cả quá trình điều trị của chồng dì cho tôi nghe.

"Con sẽ điều trị thật tốt, cảm ơn dì!"

Một thứ cảm xúc mang tên "hy vọng" dần tràn ngập trong tôi, con đường dài không hồi kết dường như đã có thêm ánh nến thắp sáng.

Đêm thanh bình, vầng trăng, ánh sao đua nhau toả sáng. Tôi không kiềm được mà nhớ đến nụ hôn mãnh liệt với bác sĩ Chu, trái tim đập loạn xạ. Nhịn không được vùi đầu vào chăn, mở khung thoại ra liền thấy lời "chúc ngủ ngon" của anh ở cuối, trong lòng liền nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Chỉ mất một ngày để tôi và bác sĩ Chu xác định mối quan hệ khi đã có tình cảm, và tôi, người không bao giờ tin vào khái niệm của tình yêu, cuối cùng cũng đã bắt đầu cảm nhận được sợi dây ràng buộc giữa hai chúng tôi. Một lần trò chuyện, một ánh mắt, hay có lẽ chỉ đơn giản là việc ở chung phòng cũng đã đủ khiến hai người trở thành tâm điểm của mối ràng buộc không thể tách rời.

Nhưng tôi đã rất may mắn, tôi đã nhìn thấy những bông hoa đẹp nhất nở rộ ngay trước mắt.

- --

Sáng hôm sau, tôi bắt đầu dùng thuốc hoá trị.

Oxaliplatin và docetaxel.

Bác sĩ Chu đứng bên cạnh nhìn tôi, nuốt nước bọt.

Tình trạng sức khoẻ của tôi đang không tốt, thuốc dùng không nhiều, nhưng chẳng bao lâu đã có phản ứng. Như lời bác sĩ Chu nói, tôi không ngừng nôn mửa. Ban đầu là bữa sáng, sau đó dạ dày tôi cứ sôi sục, dòng chất lỏng cứ thế trào ra, vị chua chua khó chịu, nóng rát yết hầu, không biết có phải dịch dạ dày không.

Mồ hôi chảy xuống theo huyệt thái dương, tôi khó thở.

Sau đó, phản ứng cuối cùng cũng dịu đi một chút, bác sĩ Chu muốn cho tôi uống nước, tôi uống được hai ngụm liền nôn hết ra.

Anh ấy lấy khăn ấm lau mồ hôi trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:

"Mới sử dụng thuốc sẽ có phản ứng khá mạnh, bây giờ đỡ hơn rồi chứ?"

Tôi biết sắc mặt mình hiện tại rất xấu, nhưng vẫn cố hết sức nhấc khoé miệng: "Không sao, bây giờ tốt hơn nhiều rồi."

Vẻ mặt nghiêm túc, anh khẽ cau mày, tay đè huyệt thái dương, tựa như có thể cảm nhận được cơn đau ban nãy.

Sau một thời gian, tôi đã quen với thuốc hơn, anh đặt tôi lên giường và nói:" Em cứ nằm nghỉ ngơi một chút, trưa anh sẽ đến ăn cơm cùng em, có vấn đề gì cứ bấm chuông gọi anh."

"Vâng, em không sao, anh vội thì cứ đi."

Trị bệnh bằng hoá chất đúng là đau đớn như vậy, bác sĩ Chu quả thật rất lo lắng.

Buổi trưa, bác sĩ Chu mang đến cho tôi rất nhiều đồ ăn, đáng tiếc là tôi không thật sự cảm thấy ngon miệng, bụng rất khó chịu, ăn hết nửa bát trứng hấp là tôi đã đặt đũa xuống. Anh không ép tôi ăn thêm, chỉ dỗ dành tôi uống thêm vài ngụm canh. Anh ăn nốt phần trứng hấp và súp còn lại của tôi.

Tôi ở viện tổng cộng bảy ngày. Hai ngày đầu đi kiểm tra các chỉ tiêu, ngày thứ ba đến ngày thứ sáu được truyền thuốc hoá trị, đến ngày thứ bảy thì tôi nhập viện để theo dõi. Trong giai đoạn này, mỗi ngày bác sĩ Chu đều đến viện chăm tôi, ngay cả khi tôi nhấn chuông, dù đang giờ nghỉ, anh liền xuất hiện.

Sau một vài ngày tiếp nhận hoá trị, các triệu chứng bệnh của tôi đã giảm rất nhiều, thậm chí tôi đã có thể ăn uống bình thường vào ngày cuối. Bác sĩ Chu nói đùa chủ yếu là do bạn trai phụ trách nên tôi được "buff", tôi nhướng mày nhìn anh, vùi đầu tiếp tục ăn món trứng lộn tôm mà anh mang cho.

Bảy ngày sau, tôi bình an vô sự mà xuất viện, bác sĩ Chu lái xe đưa tôi về căn phòng thuê nhỏ của tôi. Xe đậu ở dưới tầng, anh ấy mang một ít đồ dùng sinh hoạt từ viện về mang lên nhà, tự nhiên bước vào nhà tôi.

Tôi ở một mình, một phòng khách, nơi này không lớn, không có quá nhiều đồ đạc, trông rất gọn, sáu ngày không có người ở nhà càng làm phòng ngủ thêm hoang vắng. Ngoại trừ hai chúng tôi, một chú rùa đen được đặt trong chiếc bình trên kệ tủ TV là sinh vật sống duy nhất, tôi đã nuôi nó hơn một năm.

Trước đây nó sống trong bể cá, tôi thực hiện chính sách thả rông, để nó bò trong nhà, thỉnh thoảng lại quăng vào bể cá cho nó ăn. Trước khi đến bệnh viện, vì sợ nó đói nên tôi đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và ném nó vào bể cá.

Bác sĩ Chu mở cửa thông gió, tôi lấy một chai nước khoáng trong tủ đưa cho anh, tôi cười hỏi: "Anh có muốn ngồi một lát không?"

Bác sĩ Chu vặn nắp chai, uống một ngụm nước, hỏi ngược lại tôi: "Trước đây anh chưa từng hỏi qua, em làm công việc gì?"

“À... xem như nghề tự do đi.”

“Xem như?”

"Em thường làm việc tại nhà… thời gian không cố định". Tôi ngừng lại một chút: "Hay anh thử đoán xem?"

Anh liếc mắt nhìn bốn phía, phòng được bày biện đơn giản, anh không nhìn thấy bất kì món đồ trang trí nào, chứ chưa nói đến vật mang đặc điểm nghề nghiệp

"Em có phiền không nếu anh vào phòng ngủ?"

"Không phiền, anh cứ tự nhiên."

Anh nhấc chân đi về phía phòng ngủ, tôi đi theo sau, đẩy cửa vào. Căn phòng được bày biện rõ ràng: một chiếc giường, một bàn làm việc, một nửa tủ sách và một tủ quần áo. Giường được dọn sạch sẽ, trên bàn có một chiếc máy tính xách tay.

Đứng ở cửa phòng, anh bất lực mà quay ra nhìn tôi, trông ngóng tôi đưa ra gợi ý. Tôi cười ranh mãnh, khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn anh.

Bác sĩ Chu ngắm toàn cảnh căn phòng, vội vàng tiến đến bàn làm việc, đứng trước một nửa tủ sách.

Tủ sách đầy ắp, thể loại sách đa dạng... Anh vô tình thấy quyển "Cốt truyện cùng nhân vật" trong số rất nhiều cuốn sách ở đó.

"Anh biết rồi" anh cất giọng sau khi đã suy nghĩ kĩ, "sáng tác văn học, đúng không?"

"Đúng vậy... nghe anh nói làm em thấy mình thật đáng tự hào, em là một tiểu thuyết gia."

Tôi bước đến bên anh, không thể không cười.

"Công việc của em cũng khá tuyệt.” Anh ấy kéo vai tôi, mặt đối mặt. Anh duỗi tay ôm tôi, mũi anh ghé sát cổ tôi, tay phải của anh vòng qua lưng, giữ đầu tôi, bàn tay khẽ anh vuốt nhẹ tóc tôi.

"Thật tuyệt vời khi trong hoàn cảnh như vậy, em vẫn sống tốt."

“Đây là anh đang cảm thấy đau lòng thay em sao?”

“Anh đang khen ngợi sự dũng cảm của em".

Bờ môi anh như có như không, chạm nhẹ vào vành tai tôi, tôi có chút ngứa, hơi rùng mình, anh hạ thấp giọng, nói: "Đương nhiên, anh cũng đau lòng thay em."

Ở thời điểm chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi cũng chưa từng một lần cúi đầu trước sự quan tâm của người khác vì lòng tự trọng của chính mình, tôi chán ngấy những ánh mắt bố thí mà những người đứng ở tầng cao đạo đức dành cho tôi, và thậm chí tôi còn bất chấp nghĩ rằng họ có ý đồ khác.

Nhưng chỉ hai chữ "đau lòng" được thốt ra từ miệng bác sĩ Chu đã phần nào an ủi được tôi, trong lòng tràn ngập bong bóng tình yêu, tôi kiễng chân lên, đặt lên khoé môi anh một nụ hôn.

"Em không đau nữa, và anh cũng vậy."

Mấy ngày trước ở bệnh viện đúng thật là bất tiện, sau nụ hôn mãnh liệt lần đó thì không còn nữa. Đương nhiên, cơ hội tốt thế này anh không thể cho qua, cúi đầu hôn tôi một lần nữa, mút một cách dịu dàng. Môi anh luôn ẩm, nóng như làn gió ấm, mà tôi như làn nước hồ lăn lăn vì mới bị gió thổi qua.

Chiều hôm nay mênh mông, những ngọn đèn rực rỡ được thắp sáng. Phòng không bật đèn, nhu cầu nguyên thuỷ trong mỗi chúng tôi đều đồng loạt nóng lên, cả hai chúng tôi đều động tình.

Một lúc sau, anh dần buông lỏng tôi ra.

“Cho anh một cơ hội.” Bác sĩ Chu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt thâm thúy, vẻ dịu dàng trong con ngươi không chút che dấu.

“Cái gì?”

“Cơ hội để anh có thể làm đau em.”

Tôi tin chắc rằng đôi mắt anh có năng lực ma thuật, trời xui đất khiến làm tôi gật đầu.

"Được."