Thanh Xuân (Thâm Xuân)

Chương 3




Bệnh tình của tôi có chút nghiêm trọng, cho nên tôi phải tiến hành kiểm tra tổng quát, buổi sáng ngày hôm sau sẽ nhận được toàn bộ kết quả.

Chưa đến 8 giờ, bác sĩ Chu cầm kết quả kiểm tra đứng trước giường của tôi, thanh âm không lớn không nhỏ đánh thức người đang nhắm mắt giả bộ ngủ là tôi. Tôi liền hướng hắn chớp chớp hai mắt, nở một nụ cười mà tôi cho là vô tội.

Anh đặt ở đầu giường một phần canh trứng cùng một phần cháo trắng, duỗi tay kéo tôi từ trong chăn lên.

“Đã dậy rồi sao?”

“Đúng vậy!” Tôi cười hai tiếng, “Nghĩ rằng anh sẽ tới, nên tôi không ngủ sâu.”. Ngôn Tình Nữ Phụ

Anh không nhịn được phì cười một tiếng, tay nâng lên thay tôi sửa sang lại mái tóc dài bị rối vì ngủ.

“Ăn một chút cơm sáng chứ?”

Tôi ăn hết sạch phần cháo trắng cùng canh trứng mà anh mang đến. Trong lúc tôi ăn cơm, bác sĩ Chu đứng bên cạnh xem phần báo cáo kiểm tra của tôi, thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái. Tôi duỗi tay cho anh xem phần cháo cùng canh đã ăn hết sạch, vẻ mặt hiện rõ ba chữ “hãy khen ngợi”.

Bác sĩ Chu không phụ sự mong đợi của tôi: “Hôm nay không tồi, không kén ăn.”

Ở chung cùng với bác sĩ Chu rất thoải mái. Tôi rất dễ dàng mà bị anh lôi kéo, anh cũng luôn chú ý tới biểu cảm của tôi, thường dỗ tôi vui vẻ.

Sau khi tôi ăn xong, bác sĩ Chu lại một lần nữa giải thích kỹ càng tỉ mỉ kết quả kiểm tra cùng phương án trị liệu cho tôi. Lúc này, tôi nghiêm túc chống cằm lắng nghe.

“Đã nhớ kỹ rồi chứ?”

“Vâng”, tôi kéo tay anh, nhẹ nhàng hỏi chơi, “Anh vốn dĩ đã biết hôm qua tôi không nghiêm túc nghe à?”

Anh dùng ánh mắt dung túng nhìn tôi, thanh âm ôn thuận nhu hòa, “Cô đoán đi?”

“Sao anh lại tốt như vậy hả?” Tôi cảm giác, thời điểm đối mặt với bác sĩ Chu, trên mặt tôi luôn luôn nở nụ cười, “Bác sĩ Chu, anh thật tốt!”

Dứt lời, tôi dùng sức kéo thân trên của bác sĩ Chu gần xuống, in lên mặt hắn một nụ hôn.

Hành động này làm lỗ tai bác sĩ Chu biến thành màu hồng, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác thành tựu.

Nhưng mà bác sĩ Chu là người hàm súc, anh bất động thanh sắc tránh đi ánh mắt nóng đến bỏng người của tôi, nhẹ giọng hỏi:

“Giữa trưa cô muốn ăn cái gì?”

…………………..

Này đại khái là sự ăn ý chỉ hai chúng tôi mới có, chúng tôi rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như đã nói tất cả mọi thứ cho nhau rồi. Tôi không nhìn thấu quá khứ của anh, không biết sở thích của anh, anh cũng không biết nghề nghiệp của tôi, không quen biết gia đình của tôi, nhưng chúng tôi đều biết những chuyện này đều là chuyện vụn vặt, nó không thể gây trở ngại cho tình yêu này.

Đến giữa trưa, bác sĩ Chu đúng hẹn mang cơm trưa tới cho tôi. Tôi ngồi dậy, anh nâng bàn nhỏ trên giường bệnh của tôi lên, đem từng tầng từng tầng của hộp đồ ăn mở ra, có rau chân vịt xào tỏi, tôm luộc, canh gà.

“Tôi nhớ rõ buổi sáng tôi nói với anh không phải là những món này?”

“Tôi cũng không thể đưa cô đi ăn KFC thật được.” Bác sĩ Chu có chút bất đắc dĩ nhìn tôi. Buổi sáng tôi đã nói với anh rằng tôi muốn ăn hamburger, đương nhiên biết rằng anh không thể cho tôi ăn.

“Tôi không thích những món này.” Tôi cố gắng ép giọng thấp xuống, nghe giống như không có hứng thú, nhưng thực tế lại cúi đầu cong khóe miệng.

Tôi không muốn làm khó anh, chỉ là tôi nhất thời mê mẩn trải nghiệm mới lạ này, chỉ thế mà thôi.

“Nếu không ăn sẽ bị đau dạ dày.” Thanh âm của anh cũng có chút khàn khàn, nghe không ra vui buồn.

Tôi sợ hãi chính mình chơi quá trớn sẽ làm anh không cao hứng, có chút hoảng hốt ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên mặt anh mang đậm ý cười.

“Ăn đi, tôi bóc tôm cho cô.” Anh đưa cho tôi cái thìa, tiện tay cầm một con tôm màu cam hồng hết sức tinh tế, bắt đầu lột vỏ, “Chờ cô tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt, tôi sẽ đưa cô đi ăn những thứ mà cô muốn ăn.”

Tay tôi đang cầm cái thìa mang theo nhiệt độ cơ thể của bác sĩ Chu, không nhịn được nghĩ: như thế này có tính là gián tiếp dắt tay hay không?

Anh nhìn tôi cười ngây ngô không rõ lý do, thấp giọng hỏi: “Cô cười cái gì vậy?”

Ngón tay tôi tinh tế vuốt ve cán muỗng, cố ý hài hước nói: “Tôi đang nghĩ, tôi cầm cái muỗng anh vừa cầm, có tính là gián tiếp nắm tay hay không?”

Bác sĩ Chu không nghĩ tới tôi sẽ hỏi vấn đề càn quấy như vậy, nhất thời ngơ ngẩn.

“Được rồi, ăn đi…..!”

Một con tôm được lột vỏ sạch sẽ bóng loáng được đưa đến bên miệng của tôi, bác sĩ Chu đem thịt tôm nhét vào trong miệng tôi.

Tôi cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của anh chạm phải môi mình, liền nảy lên ý xấu, vươn lưỡi liếm một chút, anh lại nhanh nhẹn mà thu tay về.

“Cơm nước xong sẽ cho cô nắm.”

Anh vẫn mặc một thân áo blouse trắng giống với buổi sáng, ngoài cửa sổ, một tia nắng vừa lúc chiếu vào trước ngực anh, rực rỡ lấp lánh.

Biểu cảm của bác sĩ Chu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng tôi chú ý đến tai anh lại đỏ, tôi đoán tai tôi cũng vậy.

Trước sự “giám sát” của bác sĩ Chu, tôi ăn hết một bàn đồ ăn mà anh mang đến. Anh thu dọn hộp cơm lần lượt từng cái một, đặt bên cạnh bàn nhỏ.

Trong suốt quá trình này, tôi vẫn luôn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh, có chút chưa đã.

“Như thế nào? Cô còn chưa ăn no?” Anh hỏi.

“Dạ dày thì no rồi...” tôi vươn một bàn tay ra, xòe tay trước mặt hắn, “Nhưng nó còn chưa no.”

Bác sĩ Chu lại cười, không phải cười lễ phép, cũng không phải cười bất đắc dĩ, là cười thật sự, ý cười từ khóe miệng lan tới huyệt thái dương, đó là nụ cười sủng nịnh. Anh vươn bàn tay ra dịu dàng xoa đầu tôi, bàn tay kia không chút do dự nắm lấy tay của tôi, mười ngón tay đan chặt.

“Như vậy đã no chưa?”

Trên tay anh có vết chai mỏng, sự cọ xát rất nhỏ thông qua bàn tay kích thích thần kinh của tôi từng đợt từng đợt, trái tim đột nhiên gia tốc, một nguồn nhiệt xuyên qua động mạch hiện lên gương mặt. Tay của tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, không dám quá dùng sức, tựa như nắm một giấc mộng dễ tan. Anh lại nắm cực kỳ chặt, giống như giữ lấy bảo vật đã mất nay tìm lại được.

“Người khác đều là hôn một cái rồi đính ước, chúng ta xem như nhất kiến chung tình sau đó nắm tay một cái là đính ước sao?” Anh đem cụm “nhất kiến chung tình” nói ra nhẹ nhàng, giống như sớm đã mặc định việc này.

“Không, không phải,” tôi dừng lại một chút, cắn cắn môi, đột nhiên lại có chút khẩn trương: “Chỉ có đóng dấu mới giữ lời.”

Nói xong, tôi liền siết chặt tay anh, không cần nghĩ ngợi mà mượn lực kéo anh gần lại mình, một cái tay khác đặt lên vai trái của hắn, thừa cơ thẳng eo về phía trước, kiên quyết dứt khoát ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Môi anh thật mềm, hơi thở nóng rực chỉ thuộc về mình anh, chóp mũi ngửi được mùi nước sát trùng trên người anh, da đầu tôi tê dại. Nhưng tôi không có tâm tư tiến thêm một bước nữa, chỉ đơn thuần là dán môi mình lên môi anh.

Hai cánh môi hoàn toàn bất đồng vào giờ phút này lại hô hấp cùng tần suất.

Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.

Bác sĩ Chu bất ngờ với hành động mới nảy ra của tôi, thân thể trong nháy mắt có chút cứng đờ. Một lát sau, anh vươn tay trái ra xoa sau lưng tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng ngực anh.

Hai chúng tôi giống như giận dỗi nhau, đem tư thế không tính là quá thân mật này duy trì hồi lâu, thân thể hai người đều cứng ngắc như khúc gỗ, không ai thả lỏng bản thân được.

Cuối cùng, tay trái của bác sĩ Chu từ xương bả vai di chuyển lên cổ của tôi, không biết là vô tình hay cố ý xoa xoa phần thịt mềm phía sau gáy, tôi liền giống như loài mèo được xoa đến thoải mái, liền bại trận trước anh.

Tôi kéo ra một khoảng cách không xa không gần với anh, há miệng thở dốc, lời đến bên miệng lại không nói ra được. Anh thuận thế ôm tôi vào trong ngực.

Tôi nghiêng đầu dựa lên ngực anh, bên tai là nhịp tim của anh đập vững vàng, “thình thịch” va chạm với thần kinh yếu ớt của tôi.

“...Đừng sợ...” tôi nghe thấy anh nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ ở bên cạnh em.”

Hai tay bác sĩ Chu ôm tôi đến gắt gao, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng, chầm chậm vỗ lưng tôi, mang theo cảm giác trấn an.

Nước mắt tôi tràn ra như đê vỡ.

Hậu quả của đoạn tình cảm nhất kiến chung tình này chúng tôi đều rõ ràng, nhưng chúng tôi ăn ý mà im lặng không nhắc tới. Bác sĩ Chu đương nhiên có thể đảm đương tư cách bạn trai, chúng tôi giống như một đôi người yêu bình thường như bao đôi người yêu khác.

Nếu đoạn tình cảm này của chúng tôi xác định không thể lâu dài, hãy để cho tôi tham lam hưởng thụ mỗi phút mỗi giây mà chúng tôi có được.

—-

Bác sĩ Chu chăm sóc tôi rất tốt. Là bác sĩ nội khoa tiêu hóa, anh cực kì chú ý bổ sung các loại dinh dưỡng thiết yếu cho tôi. Mới ngủ trưa dậy, tôi đã thấy trên đầu giường là một hộp chứa đầy những miếng cam vàng tươi, được lột sạch tỉ mỉ, dưới đáy hộp có một tờ giấy:

“Nhớ phải ăn hết.”

Chữ anh mạnh mẽ, lưu loát dứt khoát, phảng phất mang theo cảm giác kháng cự người khác, nhưng tôi biết bốn chữ này anh nhất định là vừa cười vừa viết.

Tôi cầm lấy một miếng cam bỏ vào miệng, nước cam chua chua ngọt ngọt tràn ngập cả khoang miệng, một cảm xúc mang tên “ngọt ngào” nổi lên trong lòng tôi.

Tôi nghĩ ít nhất cũng nên nói một tiếng “cảm ơn” với anh, vì thế liền cầm lấy di động, click mở khung thoại của anh:

“Cam ăn rất ngon, cảm ơn anh~”

Cuối cùng còn gửi thêm một cái meme mèo con hiến hôn.

Khả năng cao bác sĩ Chu còn bận, cho nên không lập tức trả lời ngay, nửa giờ sau, tôi nhận được tấm hình anh gửi tới.

Một tay anh cầm quả cam tròn vo, trên quả cam là ký hiệu gương mặt tươi cười.

Lúc sau là một tin nhắn mới: Bổ sung gương mặt tươi cười.

Tôi nghĩ anh đang nói là trên giấy tờ bỏ sót điều khoản, cho nên buông di động xuống, không hồi âm lại.

Một buổi trưa không nhìn thấy bác sĩ Chu, nghe giường bên cạnh nói, anh buổi chiều có một cuộc giải phẫu, tôi liền không đi quấy rầy anh.

Tới chạng vạng tối, ngoài cửa sổ, trên đường cao tốc, xe chạy như nước chảy, ở dưới ánh chiều tà chạy về phương xa mà tôi không biết. Mặt trời sắp lặn, ánh sáng chan hòa, làm cả gian phòng bệnh đều ấm áp, bác sĩ Chu nhè nhẹ dẫm lên từng đợt nắng bước vào phòng bệnh.

Trên người anh còn mặc quần áo giải phẫu màu xanh lục, mũ giải phẫu đeo trên đầu anh che kín, trên mặt anh vẫn còn đeo khẩu trang phòng hộ, toàn thân trên dưới cơ hồ chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Cái trán bóng loáng, không có dấu vết năm tháng lưu lại trên đó.

Anh duỗi tay giúp tôi dịch dịch góc chăn, thuận miệng hỏi: “Đói bụng sao?”

“Anh cho rằng em là heo sao.” Nửa giờ trước tôi mới ăn hết quả cam mà anh đem tới, hơn nữa trước đây tôi ăn cơm không có quy luật, căn bản thường ăn một đến hai bữa, hôm nay đã ăn cơm trưa sớm, còn có trái cây sau bữa trưa, căn bản đã đủ nhu cầu ăn uống một ngày của tôi.

Anh cười cười ngồi ở mép giường, kéo bàn tay ở dưới chăn của tôi ra ngoài, mỉm cười nói: “Có con heo nào gầy như em sao?”

*Từ đây mình sẽ đổi cách xưng hô thành anh - em nhé.

“Ngày mai em phải bắt đầu uống thuốc” anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Trước hết bổ sung cho em nhiều dinh dưỡng một chút, ngày mai làm hóa trị xong sẽ không được ăn uống.”

“Sẽ rất khó chịu sao?”

“.....Sẽ.” Hắn nắm chặt lấy tay của tôi, thở dài một tiếng: “Sau khi uống thuốc... Có khả năng em sẽ thấy ghê cổ, ăn không vào bất cứ thứ gì, không ngừng nôn mửa cả ngày lẫn đêm… Còn sẽ rụng tóc…”

“Vậy…”

“Nhưng nếu không dùng thuốc, về sau em sẽ càng khó chịu hơn.”

Ánh mắt anh tha thiết, lóe lên một tia nhu hòa, tôi bị anh nhìn chăm chú, liền đem lời chưa kịp nói nuốt xuống.

“....Đừng sợ.” anh đưa tay sờ sờ lên mái tóc đen của tôi, “Anh đã nói anh sẽ ở cùng em.”

Tôi im lặng. Nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ với bác sĩ Chu ngày hôm qua, có lẽ tôi sẽ phóng túng chính mình, mặc cho số phận, nhưng là trời cao đưa anh đến cứu tôi.

“....Được.” Tôi cong cong khóe miệng, mỉm cười nhạt nhẽo: “Em ngoan ngoãn trị liệu, tối nay anh phải ăn cơm cùng em.”