Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 74




Sáng sớm nơi phương xa trước đây còn xa lạ giờ đã thân quen với cô, mỗi sớm thức dậy trống trải thấy rõ. Mỗi ngày làm việc, ăn uống đi chơi có khi một mình, khi nào Anny rảnh thì cô rủ đi cùng. Cô cũng thông thạo đường ở đây rồi. Bạn bè mới quen được một vài người, vì là du học sinh nên phần nào cô vẫn chưa quen với môi trường học tập ở đây.

Mỗi sáng dậy sớm ăn sáng, lên trường chui vào thư viện đọc sách làm bài chưa hết của ngày hôm nay. Trống vào lớp thì lên lớp thôi, trưa đến thì nhà cô cũng ở gần trường nên về nhà ăn trưa rồi nghỉ ngơi. Chiều hôm nào có tiết thì lên trường, còn không cô sẽ ngủ đến chiều tối hoặc làm việc nhà dọn dẹp mọi thứ lại cho gọn gàng.

Chiều nhàn rỗi thì gọi điện nói chuyện với gia đình và bạn bè. Từ lúc cô đi đến giờ cũng được 1 tháng rồi. Mọi thứ dần vào khuôn phép hơn trước, mối tình đầu đậm sâu ý cũng vơi dần đi chút nào đó. Giờ đang độ thu sang, đang ở London nên thời tiết ôn hòa dễ chịu. Những khi trời mưa lại khiến tâm trạng tụt dốc đi phần nào. Linh Anh là vậy, ngày nắng thì có thể rất vui vẻ năng nổ nhưng ngày mưa khiến cô như mất hết sức sống không muốn làm việc gì nữa. Cả ngày ngồi nghĩ vơ vẩn, đâu đâu. Nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống như nỗi lòng Linh Anh vậy.

Chợt nhớ về những kỉ niệm vui vẻ bên người, nhớ về người đã từng yêu, từng thương yêu đậm sâu. Chua xót trong lòng tăng lên, giờ phút này chỉ muốn khóc òa dưới mưa thôi để người ta không biết rằng mình đang khóc. Những năm tháng xa nhà đã không hề dễ dàng thế nhưng mối tình đơn phương không dám nói ra còn bỏ lỡ còn đau hơn thế. Ai từng trải qua cái cảm giác này sẽ hiểu được tâm trạng Linh Anh khi này.

Dù không nói ra nhưng nhìn vào gương mặt cô, Anny cũng biết cô đang ưu phiền về chuyện gì đó. Khả năng đọc tâm lý của con gái khá tốt, nhìn qua gương mặt là có thể biết, có khi là qua hành động nữa. Những hôm mưa lạnh giá, chạm vào da càng thêm lạnh lẽo nơi xứ người. Lạnh vì mưa đang tuôn rơi, lạnh vì lòng chưa quên được người, lạnh vì cuộc sống khiến mình phải mạnh mẽ hơn.

************************

Từ ngày cô đi, anh không yên tâm được ngày nào. Ăn uống vẫn vậy nhưng phần nào đã ít đi so với lúc trước. Dường như nỗi đau tinh thần quá lớn khiến anh trầm tính đi rất nhiều. Nói ít hơn, không biết đang nghĩ gì, mẹ anh cũng lo lắng số ruột. Hôn ước đã hủy bỏ, chuyện tình cảm bà không cấm cản con mình nữa. Dẫu sao bà cũng rất quý Linh Anh, giờ cô đã đi du học. Thông qua Ly Ngọc bà mới biết được tình cảm của hai đứa. Không trách được ai, trách rằng đã không nói sớm hơn, trách rằng đã không biết nắm bắt cơ hội tốt hơn để giờ chia xa như vậy. Ai mà không đau lòng cho được cơ chứ.

Bà cũng động viên an ủi con nhưng dường như nó không có tác dụng cho lắm. Tuấn Duy vẫn trầm tư, ít nói và lạnh lùng hơn trước. Cũng phải mà thôi, tính con trai bà, bà hiểu rõ chứ. Từ nhỏ đã trầm lặng, càng lớn càng trầm hơn. Đến khi Linh Anh đến và kéo con trai bà khỏi lớp vỏ bọc đó thì mới thấy nụ cười của con nhiều hơn, thấy con năng nổ hơn trước, thấy con vui vẻ nhất từ trước đến giờ.

Người làm mẹ, ai cũng mong con được hạnh phúc bên người mình thực sự yêu thương. Nhìn con mình đau khổ vì tình yêu thì bà cũng đau lắm chứ. Sao đường tình duyên cha mẹ êm xuôi mà của con nó chia cắt đau thương đến thế. Thời xưa cha mẹ đến với nhau cũng không quá khó khăn. Mọi thứ đều êm đẹp, suôn sẻ đến ngày hôm nay. Nhưng có vẻ con không được ông trời ưu ái điểm đó, cho con nhan sắc, trí tuệ nhưng không cho con đường tình duyên liền thẳng mà phải gập ghềnh mới được. Đúng là ông trời không cho ai tất cả. Được cái này mất cái kia, quy luật bù trừ cả.

Vào đại học, anh cũng có ý định đi du học rồi đó. Nói chuyện với ba mẹ về điều đó thì hai người đồng ý cho con đi. Chỉ lo lắng một cái là liệu anh có ổn sau cú sốc tinh thần không. Bên ngoài anh cố gắng để hai người đó lo lắng nhưng sâu trong lòng là mệt mỏi chứa chất. Ráng gạt bỏ nó đi để tập trung vào bồi dưỡng năng lực, phát huy được thế mạnh của mình để giúp ích cho gia tộc của mình.

Nơi anh chọn đi du học là Mỹ, khác với cô là Anh Quốc. Cách nhau mấy giờ bay thôi nhưng đâu ai biết về điều đó. Anh từng nghĩ cô sẽ sang Mỹ học tập nhưng đã lầm. Thử tìm kiếm từ mọi nguồn thông tin nhưng không có kết quả khả quan. Thôi đành dang dở, lên đường đi du học, sau này có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp lại nhau nhưng ở một hoàn cảnh khác cùng một con người mới hơn, trưởng thành và có suy nghĩ chính chắn hơn khi trước và vẫn còn nhớ về người như một mảnh ki ức thanh xuân.