Có hai đôi mắt đang nhìn cô từ xa, không nói chắc ai cũng biết. Hai chàng trai kia còn ngồi phòng bàn chuyện gì đó, tình cờ Dương Phong nhìn ra khu vườn hoa nhà Tuấn Duy thì thấy cô đang chơi ở đó. Anh vẫy tay bảo Tuấn Duy ra coi xem. Trông cô không khác gì 1 nữ hoàng đứng giữa các loài hoa vậy đó. Xinh đẹp, kiều diễm trước những bông hoa.
“ Giờ mà ai đi qua đây chắc cũng muốn bế về luôn quá. “ – Dương Phong buột miệng nói.
“ Anh tính vác con nhà người ta về hả? “ – Ánh mắt Tuấn Duy hơi lạnh đi vài phần.
“ Đương nhiên là không rồi. Nói cho vui thôi chứ ai dám làm. “ – Anh vừa nói vừa cười khiến Tuấn Duy dù hiểu cũng im lặng, sợ nói thêm ổng này lại khịa thêm thì thôi.
“ Thôi đi xuống dưới nhà chơi đi, công việc để sau. Lâu lâu cũng thả lỏng cho bản thân chút. “ – Dương Phong vừa nói vừa đứng dậy đi xuống lầu.
Tuấn Duy nhiều khi thấy ông anh mình trẻ con dù cách nhau hẳn 2 tuổi, mình thì già hơn bao nhiêu. Anh dọn dẹp, sắp xếp lại căn phòng cho gọn hơn. Thấy túi đồ của Linh Anh, anh cầm xuống luôn cho cô. Đi vào căn bếp, anh bảo người đầu bếp làm 1 chiếc bánh ngọt và 4 ly nước ép hoa quả. Người đầu bếp cũng tò mò hỏi xem
“ Mấy người bạn đến chơi ý mà. Thôi mọi người làm việc, cháu đi dạo bộ cho đỡ mỏi. “ – Nói rồi, anh đi ra ngoài dạo bộ quanh khu vườn rộng lớn nhà mình. Tuy ngoài anh lạnh lùng nhưng ở nhà anh lại thân thiện với người làm nhà mình. Từ nhỏ bố mẹ bận công tác, họ nuôi nấng, chăm sóc anh qua ngày tháng. Dường như họ đã là một phần với anh rồi, càng lớn càng ít nói nhưng anh vẫn dành sự quan tâm với họ. Mọi thứ anh đều thể hiện qua hành động không phải lời nói.
Linh Anh thì vẫn mải mê thích thú với những bông hoa, cô tranh thủ dạo bộ quanh nhà một vòng. Khổ nỗi căn nhà rộng, đi loanh quanh một hồi sau quay lại không biết đi đường nào. Linh Anh loay hoay mất một chút mới về được chỗ ban đầu.
“ Nhà gì mà rộng như mê cung ý. Đối với mấy đứa mù đường như mình thì chịu thiệt. “ – Linh Anh thầm than thở sao khi thoát được “ mê cung “. Lúc này mới thấy rằng là Diệp Nhi biến đâu rồi không biết. Cô đưa tay lấy điện thoại gọi nhưng lần sờ một hồi không thấy. Hóa ra cô để nó trong túi đồ mà quên mất tiêu.Thế là chạy vội vào nhà lấy.
Tuấn Duy vừa đi ra ngoài cái thì bị ai đó đâm sầm cho cái. Lực nhẹ nên anh không sao. Nhìn thấy Linh Anh chạy vội mà đâm luôn vào mình, không biết có chuyện gì. Linh Anh ngó đầu lên thấy anh thì hốt cả hền, sao lại đụng trúng người không nên đụng vậy trời. Linh Anh còn đang than khóc thì Tuấn Duy đã đi qua rồi. Tự nhiên cô trúng bùa hay gì mà mở miệng hỏi anh
“ Cậu có thấy Diệp Nhi đâu không? “
Tuấn Duy nghe thấy vậy không có ý định dừng bước lại, vẫn cứ đi thôi. Nhưng ai biết được anh đang nghĩ gì. Sau cú đụng chạm vừa rồi, tim anh đập nhanh hơn thường. Anh ngửi thấy được mùi quế nhẹ nhàng thoang thoảng đâu đó khi cô va vào anh. Mùi hương trầm, dịu nhẹ. Anh không hẳn là dị ứng với nước hoa nhưng nhiều lúc quá nồng khiến anh khó chịu. Mà chính Linh Anh cũng không thích như vậy.
Linh Anh thấy vậy, hiểu liền là chắc anh khó chịu rồi. Không care anh nữa, cô vào nhà tìm điện thoại để gọi xem Diệp Nhi ở đâu. Thấy ông anh vẫn đang ngồi chơi game, cô cạn lời. Không biết đây có đúng là chủ tịch hội học sinh mà cô nghe đồn không nhể. Nhưng thôi kiếm xem điện thoại để đâu. Dương Phong thấy cô như đang kiếm gì liền hỏi
“ Em kiếm gì thế? “
“ Em tìm cái túi đồ của em. Điện thoại em để trong ý. “ – Linh Anh nói.
“ Là cái này hả. “ – Dương Phong đưa một cái túi lên hỏi Linh Anh, vừa nãy Tuấn Duy cầm xuống, ném luôn nó ở ghế sô pha. Linh Anh lại lấy bấm máy gọi cho Diệp Nhi xem nàng ở đâu.
“ Thế đồng chí đi đâu mà mất tí
“ Vậy hả, thôi cứ ở trên đó chơi. Tí xuống mang con bé xuống luôn cho vui. “ – Linh Anh nói vậy vì cô cũng mong được gặp cô em gái của anh xem như thế nào.
“ Oke, chút nữa mang xuống chơi. “ – Nói rồi cúp máy luôn. Thân với nhau sẽ thành ra là chưa kịp nói xong đã cúp rồi. Linh Anh gọi điện xong thì cũng ngồi xuống sô pha, lướt đọc tiểu thuyết chơi chơi. Không thì xem phim, game chút.
Chán ngồi Linh Anh đứng dậy đi lấy nước uống, cô hơi khát nước. Cô hỏi Dương Phong xem nhà bếp ở đâu. Anh chỉ cho cô rồi tập trung chơi tiếp. Cô đi vào thấy mọi người đang làm gì đó, một người thấy cô liền hỏi cô cần gì
“ À cháu vào lấy cốc nước uống. Mọi người đang làm gì vậy ạ? “ – Linh Anh hỏi.
“ Cậu chủ bảo làm 1 cái bánh ngọt với cả 4 ly nước ép hoa quả để tiếp bạn ý mà. Cháu là bạn cậu ấy à. “ – Một cô giúp việc hỏi.
“ Vâng ạ. Cháu có phụ gì được mọi người không. “