Thu lại tầm mắt của mình cô tập trung vào công việc đang làm. Tiếng đàn chợt vang lên làm cô bất ngờ, tính hát theo mà dừng lại luôn. Cô cần nghe giai điệu trước rồi mới tự ghép vào được. Giai điệu nhẹ nhàng, trầm lắng như muốn thốt lên với người yêu dấu là yêu em rất nhiều, đừng rời xa anh được không.
Bản nhạc hay là 1 câu chuyện, người đàn nó có chuyền tải được cảm xúc của nó hay không là 1 chuyện khác. Đối với Tuấn Duy, có những bản anh đàn như cho vui; có bản lại sâu sắc, hút hồn người nghe. Lần này anh cũng gọi là có đặt tâm hồn mình vào bản nhạc. Nghe nó khác so với những lần trước.
Nốt cuối cùng vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Hóa ra là Dương Phong. Anh rảnh rỗi quá không có việc ( thực ra là có hàng đống việc nhưng không muốn làm) nên chạy sang chơi với em mình. Ai ngờ lại nghe được tiếng đàn piano vang lên, hỏi ra mới biết là vừa nãy có 2 cô gái tới đây, chắc là bạn cậu chủ có việc mới tới. Anh hỏi 2 cô gái đó là ai. Người hầu nói là tiểu thư Diệp Nhi với bạn cô ấy, trước đây chưa thấy bao giờ. Anh đoán là Linh Anh rồi chạy thẳng lên trên lầu coi.
“ Không ngờ có một ngày em tôi chơi lại piano đấy. “ – Dương Phong nói.
“ Làm như em sẽ không chơi lại nó ý. Mà giờ này em tưởng anh đang bận rộn lắm mà. Sao lại chạy sang đây rồi. “ – Tuấn Duy nghe thấy tiếng ông anh mình thì quay ra xem.
“ Lâu lâu cũng phải đi xả hơi chứ. Cứ đâm đầu vào công việc thì mệt lắm. “
“ Anh nói dễ nghe hen. Công việc chất thành 2 hàng cao vút mà còn chạy chơi. “ – Tuấn Duy nghi ngờ ông anh mình hôm nay có vấn đề.
“ Tao lại táng mày liền giờ. Nãy giờ cứ khịa nhau không à. “ – Dương Phong chịu với cái thằng em hâm dở này. Anh quay sang nhìn Linh Anh rồi hỏi sao cô ở đây vậy
“ Đi ghép nhạc mà anh. Hỏi gì lạ vậy. “ – Diệp Nhi trả lời. Nàng này từ nãy giờ đang ăn hoa quả.
“ Ghép nhạc? Bộ lớp mấy đứa chuẩn bị xong cho ngày 20/11 rồi hả? “ – Dương Phong hỏi.
“ Gần xong thôi anh ơi. Còn ghép nhạc nữa là xong. “ – Linh Anh trả lời.
“ Vậy hả, anh cũng muốn nghe xem như thế nào. “
“ Ban giám khảo năm nay anh có biết là ai không? “ – Tuấn Duy thắc mắc.
“ Anh chịu. Năm nay gần đến ngày thi mới biết được. “ – Dương Phong nhún vai nói.
Tuấn Duy nghe vậy, im lặng suy ngẫm chút rồi bảo hỏi Linh Anh là bắt đầu được chưa. Cô gật đầu, chuẩn bị hát sao cho khớp với nhạc. Tiếng nhạc vang lên nhưng lần này là có tiếng hát vang theo cùng. Tiếng hát, tiếng nhạc hòa vào nhau
If I got down on my knees and I pleaded with you
If I crossed a million oceans just to be with you
Would you ever let me down?
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?
Well I'm sorry if it sounds kinda sad, it's just that
Worried, so worried
That you let me down
Because I love you, love you
Love you, so don't let me down
If I swam the longest river just to call your name
If I said the way I feel for you would never change
Would you ever fool around
Well I'm sorry if it sounds kinda bad, just that
Worried, cuz' I'm so worried
That you let me down
Love you, so don't let me down
Well I'm sorry if it sounds kinda bad, just that
Worried, cuz' I'm so worried
That you let me down
Because I love you, love you
Love you, so don't let me down
Kết thúc bản nhạc, hai người họ dường như chưa thoát khỏi không gian mê luyến của âm nhạc. Chỉ khi tiếng vỗ tay vang lên thì mới biết là đã xong rồi. Diệp Nhi chạy đến ôm thẳng cổ Linh Anh
“ Hay quá bạn tôi ơi. Như thế này là cầm chắc giải rồi. “
“ Chưa biết được đâu mà. “ – Linh Anh cười cười nói.
“ Thực ra anh thấy khá ổn rồi đó. Luyện thêm hai ba lần nữa là được rồi. Lớp em làm nhanh gọn lẹ phết nhể. “ – Dương Phong nói đoạn rồi vỗ vai Tuấn Duy.
“ Nhanh để còn ôn thi chớ. 2-3 ngày lại luyện lại cho chắc chắn. “ – Anh vừa nói vừa xoa bóp cổ tay và bàn tay cho đỡ mỏi sau khi đàn.
“ Vậy cũng được. Sắp thi giữa kỳ rồi mà nhể? “ – Dương Phong hỏi.
“ Anh làm chủ tịch hội học sinh mà còn hỏi em. 4 ngày nữa thi ròi. “
“ Lú chút thôi gì mà căng. “ – Dương Phong cười. “ Giờ tập xong rồi xuống nhà chơi cho đỡ mệt đi. “
Hai cô nàng nghe được câu ý là chạy bay luôn xuống dưới nhà chạy chơi. Linh Anh lại đi ngắm các loại hoa đủ màu sắc. Diệp Nhi chạy đi đâu rồi ý để lại cô giữa vườn hoa bát ngát như này. Hết nghịch bông này đến bông kia nhưng cô đều cố không làm rụng nó. Vườn nhà người ta mà chứ có phải của mình đâu. Say mê thích thú là hai từ để diễn ta cô lúc này, là con gái nên cô cũng rất thích những bông hoa xinh tươi, cũng thích cả ý nghĩa ẩn chứa nữa.