Nói dài một tràng xong là cô khát khô cổ họng luôn, lén nhìn sang biểu cảm của anh. Không biết đang nghĩ gì nhưng có vẻ sắc mặt không được mấy vui vẻ. Linh Anh không nhìn hay nói gì thêm, chỉ nhìn lên bầu trời cao trên kia, vì sao sáng đang lấp lánh như muốn nói một điều gì đó với cô. Vừa giơ tay lên định làm gì đó thì anh kéo tay cô lại vòng qua người mình một cái. Còn chưa nhận ra điều gì thì môi cô đã bị anh chiếm lấy rồi còn đâu. Ơ kìa anh trai chiếm tiện nghi người ta mà không giải thích là sao.
Chút thiếu hơi, may anh buông cô ra sớm chắc không ngất quá. Liệu có chấp nhận lời giải thích của cô không mà cư xử lạ thế nhỉ. Tuấn Duy biết nãy mình có hơi thất lễ với một người con gái. Nhưng lời giải thích của cô là anh đủ hiểu rồi, có cô nào ngốc như này đâu cơ chứ. Một người tốt hơn nhưng người tốt nhất với anh là cô rồi, cần gì tìm kiếm đâu xa. Vậy mà nỡ bỏ xa nhau như vậy, thiệt là muốn tức chết người ta quá mà.
Chả cần biết anh có chấp nhận hay không, cô vẫn lén thơm vào má anh một cái rồi đứng dậy luôn. Tuấn Duy còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã thấy cô nàng kia chạy xa rồi. Nãy anh hôn người ta, giờ người ta làm lại nên không nói gì được đâu nhá. Vội đuổi theo cô để bắt lấy. Lần này không phải là ở xa nhau vạn dặm nữa mà là cách nhau có mấy bước chân thôi. Trong trường có trồng cây hoa anh đào mà giờ đang là mùa hoa nở rộn nhất. Từng cánh hoa đào rơi khiến cô lại nhớ đến một câu nói trong bộ phim anime nổi tiếng 5cm/s
“Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.Hoa anh đào vẫn rơi Và tôi đã nắm trượt nó.”
Lần này cô với anh đã không bỡ lỡ nhau nữa, hoa đào vẫn rơi, vẫn đẹp và cô đã không nắm trượt nó để không lỡ mất một đời người nữa rồi. Ngày hôm nay cô đã có được điều mình hàng giấu kín trong lòng, trở về với người con trai mình yêu, được nằm trong vòng tay anh mà không sợ vụt mất thêm một lần nào nữa. Cô thấy mình khi trước thật ngu dốt khi bỏ lỡ mất 7 năm, thấy mình của ngày trước quá sai lầm rồi. Giờ đây được trở về nói những lời từ sâu đáy lòng mình và nhận ra rằng người mình yêu cũng yêu mình, nó hạnh phúc lắm.
Nắm tay anh mà bước khỏi khuôn viên trường, cô hạnh phúc đón nhận những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Dù sau này có khó khăn thì cũng có anh bên cạnh cùng cô vượt qua. Tâm trạng của cô cũng như anh bây giờ thôi. Suốt dọc đường về nhà, tay hai người nắm không rời. Tự dưng bây giờ muốn đăng ký kết hôn ngay và luôn ý chứ. Cô ngăn anh lại bảo từ từ, ba mẹ còn chưa biết chuyện này. Đành xuôi theo ý cô để nói chuyện với ba mẹ rồi tính tiếp.
Suốt mấy ngày sau, cả tập đoàn nhà anh đều biết hai người yêu nhau rồi. Sáng đi làm cùng nhau, chiều về cùng nhau, nói chung Linh Anh ở tập đoàn hôm nào là nhân viên hôm ý được ăn cẩu lương miễn phí luôn. Ngày họp lớp cấp 3 đến, họ cùng nhau đến và gặp lại những người bạn cũ. Vợ chồng nhà Diệp Nhi cũng biết hai người họ đã nói chuyện với nhau và giờ đang yêu nhau rồi. Mừng cho hai đứa bạn vì đã về bên nhau, phần hơn là vẫn bị thốn cơm từ hai đứa nó. Nguyên ngày họp lớp, đứa nào còn độc thân là bị chúng bạn nhồi cho no khỏi ăn cơm luôn. Tức cái lồng ngực coi chưa kìa, chúng nó có người yêu nó phát cơm, mình chỉ ngồi coi như bóng đèn phát sáng vậy đó.
Hơn hai tháng yêu nhau, ngày hôm nay chính thức kết hôn rồi. Vẫn nhớ ngày ra mắt gia đình, sợ họ không đồng ý nhưng không nghĩ họ hoàn toàn đồng ý không phản đối. Thế là đôi bạn trẻ nhà chúng ta đi ngay ra Cục dân chính đăng ký kết hôn và nửa tháng sau tổ chức đám cưới. Ngày lên xe hoa về nhà chồng, cô hiểu được cảm giác của Diệp Nhi khi đó rồi. Hồi hộp, xúc động vào ngày hôm nay.
Ngày cô khoác lên mình chiếc váy cưới, mẹ cô không kìm nổi xúc động. Đứa con gái bà nuôi lớn nay đi lấy chồng rồi, bà trao lại của hồi môn cho con, dặn dò con đủ điều khi về nhà chồng. Ba cô không nói gì chỉ biết rằng trong mắt ông là niềm vui mừng cũng như xúc động. Đứa em trai thường ngày hay trêu chọc cô nay cũng biết là ngày chị lấy chồng. Sau này có lẽ không được cãi nhau như bao ngày trước nữa. Cậu trao tặng chị một thứ. Đó là mặt dây chuyền cậu đặt từ lâu, chỉ chờ ngày chị cưới tặng chị thôi. Dù hay cãi nhau nhưng vẫn rất yêu quý chị gái mình.
Hội bạn thân ngày cưới tuy không tặng gì nhưng chiếc váy cô đang mặc là món quà lớn nhất tặng cô rồi. Khi cô nói có ý định cưới chồng là mấy đứa nó đã vẽ phác thảo chiếc váy cưới này và may sẵn cho rồi. Đấy đâu cần gì nhiều chỉ cần như vậy thôi là quá đủ từ những người bạn rồi. Bước vào lễ đường, nhìn thấy người phía trước kia là người sẽ cùng mình đi tiếp một quãng đường dài sau này, cô càng thấy vui hơn bao giờ hết. Từ nay về sau cô đã là vợ anh rồi và anh đã là chồng cô.
Vào đúng một năm sau ngày cưới, gia đình nội ngoại hai bên đón tin mừng khi cô hạ sinh thành công đứa con đầu lòng. Một bé trai bụ bẫm và đáng yêu ra đời trong niềm vui mừng của cả hai gia đình. Duy Anh là tên của bé, được ghép từ tên của Linh Anh và chồng mình. Diệp Nhi cũng đã sinh con gái đầu lòng cách đây hai ba tháng rồi, con bé cũng dễ thương lắm. Càng lớn hai đứa nhỏ càng thấy giống như ba mẹ chúng vậy, một đứa lạnh lùng một đứa năng động hoạt bát.
HOÀN VĂN CHÍNH
Đôi lời tâm sự: . Google ngay trang ++ Т R U М T R U Y E Л . vЛ ++
Vậy là bộ truyện đầu tay của mình đã kế thúc rồi. Có thể nó mất nhiều thời gian hơn so với những tác giả khác do mình còn kì thi cuối cấp. Văn phong của mình có thể không được hay như các tác giả khác nhưng vẫn mong các bạn đọc vẫn luôn ủng hộ mình. Và bộ này không có ngoại truyện, mình chỉ viết hoàn hết phần văn chính thôi. Có những lỗi lầm, sai sót thì mong các bạn đọc chỉ ra để mình có thể rút kinh nghiệm cho những bộ truyện sau.
Trong quá trình viết bộ truyện, mình cũng từng nghĩ từ bỏ rồi nhưng lại thôi. Cố gắng để hoàn thiện bộ truyện và chưa có ý định viết thêm bộ nữa. Nếu có thì mình vẫn sẽ viết tiếp và rất mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người.