Chương 6: Ồ! Không Phải Họ Mộng Sao?
Lãnh Thiên nghe lời nói như vậy, hắn cũng không tốt cùng một nữ nhân tranh cãi đến cùng.
Với lại mâu thận giữa Tố Nguyệt cùng Tô Thanh Ngọc ai không biết.
Đó đã không phải chuyện một ngày hay hai ngày.
Sau đó mỗi lần hai người này xuất hiện chung một chỗ, hắn cũng không muốn quản.
Chỉ là lần này nhìn thấy Trà Sóc Tuân tại, lại vô ý dính vào, hắn mới là đi ra nói một câu.
Nói gì thì nói, địa vị trong tông môn, hắn cùng Trà Sóc Tuân chính là tính được ngang hàng.
Ừm? Còn được tính là nửa cái bằng hữu.
Đại nhi tử của Tam trưởng lão. Lãnh Thiên.
Đi đến bên cạnh đứng bất động một chỗ Trà Sóc Tuân, Lãnh thiên mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Trà Sóc Tuân: “...”
Nhìn Lãnh Thiên đối với mình nở nụ cười hữu hảo, hắn cũng là tươi cười đáp lại.
Hai người vừa gặp, lập tức biểu hiện ra một bộ bằng hữu lâu năm mới thấy, thao tác cực kỳ thành thục cùng nhuần nhuyễn.
Tiếp đến phía sau, Trà Sóc Tuân cũng là đi lên, nhanh chóng kéo lại Ngọc Nhi trở về.
Hắn cũng muốn đứng ngoài xem, nhưng là Ngọc Nhi được tính ở hắn bên này.
Từ người xem trực tiếp biến thành người bị xem, mùi vị cũng liền không giống nhau.
Trà Sóc Tuân vừa kéo đến Ngọc Nhi cánh tay lúc, hắn lại là mí mắt khẽ động, hướng bên trên bầu trời nhìn lại.
Lập tức, hắn vừa có động tác, một đám người vây xem cũng là có đồng loạt thao tác.
Bầu trời bên trên đột ngột tối xuống, bóng dáng cự thú lướt qua, hai chiếc phi xa khổng lồ dừng lại ở bên ngoài đại trận Hồn Tông.
Rất nhanh, đại trận liền đã mở ra, hai chiếc phi xa khổng lồ kia cũng là đi đến bên trên Khách Phong.
Trà Sóc Tuân nhìn một màn này, chỉ có thể cảm thán.
Quả nhiên thế giới siêu phàm, tràng cảnh hoành tráng như vậy.
Chỉ là, hắn cũng không có nhận ra đây là thế lực nào tới.
“Là người của Mộng Quốc!”.
“Thật sao, bức cách lớn như thế?”.
“Người ta dù sao cũng là tu tiên vương triều, phong cách tất nhiên sẽ cùng các loại tông môn có khác biệt.”
…
Lập tức, nghi hoặc trong lòng của hắn đã được giải quyết.
Mộng quốc nào hắn không biết, Bắc vực lớn như vậy, thậm chí là phía dưới địa bàn của Hồn Tông hắn còn chưa đi hết, biết là Mộng Quốc là tốt rồi.
“Ngọc Nhi ngươi bình tĩnh một chút đi, chỉ là xung đột nhỏ mà thôi, mấy ngày nữa lên luận đạo thuận tiện biết bao nhiêu.”
Trà Sóc Tuân chú ý phân tán, quay đầu sang một bên cười nhẹ nói với Ngọc Nhi.
Cũng không biết nàng có nghe vào hay không, nhưng sắc mặt vẫn là không quá tốt.
“Vâng, công tử.”
Xem ra thù hận tương đối sâu.
“Ồ, là Mộng quốc sao? Cũng không biết lần này tới là vị hoàng tử hay công chúa nào?”.
Lãnh Thiên đứng ở một bên, hắn cũng không chú ý đến Trà Sóc Tuân tiểu động tác, ngược lại trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc nói.
Trà Sóc Tuân liếc mắt, thấy được đối phương thần thái liền đoán được mấy phần Mộng Quốc thế lực lớn hay nhỏ.
“Tới đây đều là khách, quan tâm mấy thứ kia làm gì.”
Trà Sóc Tuân cười cười, kỳ thực hắn suy đoán cũng không xê xích gì nhiều.
Mộng Quốc, ở Bắc Vực chính là xếp hạng vào hàng thế lực lớn bên trong.
Nếu như Hồn tông, Thánh Dương tông, Diệt Tình Tông cùng Huyết Sát Môn là bốn thế lực hạng đầu ở Bắc Vực.
Vậy thì gần đây mấy trăm năm đổ về, Mộng Quốc đang ẩn ẩn có xu thế trở thành thế lực đứng đầu thứ năm.
Còn tại sao là mấy trăm năm, tất nhiên là do các đại phái lớn chèn ép.
Đây thì càng không cần phải giải thích nhiều.
Ngươi đang làm lão đại, bỗng dưng trên địa bàn của ngươi lại thêm ra một lão đại khác, lên ngồi cùng mâm với ngươi, sau đó chia sẻ lợi ích đủ loại, tất nhiên là khó chịu.
Cục diện phía trên càng là rối rắm, quan hệ phức tạp khó gỡ.
Một khi chính diện mở ra chèn ép ngoài sáng còn chưa biết sẽ dẫn tới loại hậu quả gì.
Mà trong đó biến số cao nhất, lại là Hồn Tông bên này.
Đừng hỏi, thứ nhất bọn hắn từng là đại phái ma đạo không nói, thứ hai chính là đối với Mộng Triều quật khởi dường như không có ý kiến gì.
“Nếu là trước đây có lẽ đúng như ngươi nói, nhưng hiện tại chính là thời điểm khác biệt.”
Lãnh Thiên nghe thấy lời nói của Trà Sóc Tuân, liền lắc nhẹ đầu.
“Kế đến, trong vòng ba mươi năm, chính là thời gian tranh đoạt Hoàng vị.”
Trà Sóc Tuân ngược lại là nghe ra chỗ không đúng, hắn có chút nghi hoặc, lời nói mang theo chút ý cười dò hỏi.
“Ồ? Hoàng vị không phải là chuẩn bị sẵn cho Thái tử hay sao? Nếu tranh cũng là nên tranh vị trí Thái tử chứ?”.
“Ngươi ngược lại là không quan tâm chuyện thế sự, không hiểu mấy thứ này cũng là bình thường.”
Lãnh Thiên ánh mắt như cũ nhìn trên bầu trời phi xa khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống, một bên tiếp tục trả lời.
“Mộng Triều cùng các vương triều tu tiên khác khác biệt.
Bọn hắn không có vị trí thái tử.
Mỗi một nhiệm kỳ hoàng vị chính là có thời gian nhất định. Một khi hết nhiệm kỳ này, các hoàng tử, hoàng nữ sẽ có một phen tranh đoạt.
Còn tranh như thế nào, ta cũng không biết.”
Lãnh Thiên nói xong, tầm mắt cũng thu về, nhìn về phía Trà Sóc Tuân.
Trong ánh mắt hai người đều là mang theo ý cười.
Chỉ khác là, Trà Sóc Tuân bên này, một bộ híp mắt cùng cười mỉm lại là lộ ra mấy phần khó đoán.
Hiển nhiên mặc dù Lãnh Thiên không có nói thẳng ra, nhưng Trà Sóc Tuân cũng không kém đi nơi nào.
Nếu là hắn của trước đây có lẽ sẽ không hiểu, nhưng hắn của hiện tại lại khác.
Đây là ý tứ, muốn đến nâng đỡ một cái minh hữu hay sao?
Cũng là lý do tại sao Hồn tông một mực giữ nguyên trung lập thái độ.
Mà loại chuyện này, tất nhiên quy về thế hệ trẻ tuổi, cũng là chuyện mà người trẻ tuổi bọn hắn nên ra mặt.
Hiện tại nhìn Lãnh Thiên bộ dạng này, hiển nhiên đã là được cho biết từ sớm.
Mà hắn không biết, có lẽ là do tu vi bị phế, hoặc là do lão phụ thân kia không để cho hắn biết.
Lại dựa vào lão già kia tính cách đến phán đoán, ý tứ cũng rất rõ ràng, không muốn để cho hắn ở bên ngoài dính líu đến cái gì nguy hiểm.
Thời gian bọn hắn nói chuyện, bên trên phi xa đã là đi xuống mấy nhóm người.
Một nhóm do một cái anh tuấn thiếu niên dẫn đầu, bên trong có ba thiếu nữ cùng một vị lão giả.
Một nhóm còn lại là do một thiếu nữ xinh đẹp dẫn đầu, ít người hơn một chút, đi theo liền chỉ có hai tên thị nữ cùng một nữ nhân toàn thân khôi giáp.
“Là tứ công chúa Diệp Băng Thường cùng với thất hoàng tử Diệp Thương.”
Ồ! Không phải họ Mộng sao?
Nghe Lãnh Thiên lời nói, Trà Sóc Tuân lực chú ý không phải ở thân phận của người đến, mà là họ của bọn hắn.
Chỉ là hắn cũng không có hỏi, mỉm cười nhìn lấy.
Đứng trong đám người, lẳng lặng làm một cái nhân vật quần chúng.
…
Một bên khác, Diệp Thương vừa mới đi xuống lúc, hắn ánh mắt nhìn lướt qua chung quanh một hồi, lập tức khóa lại được mấy cái người nổi bật bên trong thế hệ tuổi trẻ.
Xác nhận được mấy tên đằng sau, hắn cũng chỉ là hướng mắt đến, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền hướng đến bên trong chủ điện đi tới.
Mà đối tượng hắn gật đầu, trong đó vậy mà còn có Trà Sóc Tuân.
Hiển nhiên, không như Trà Sóc Tuân ý nghĩ, độc nhất nhi tử của đại trưởng lão Hồn Tông, dù tu vi có bị phế, nhưng chỉ cần cha của hắn còn tại, chỉ cần là người có đầu óc một chút, liền sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện.
Dù cho thật sự không vừa mắt, nhưng so với bỗng nhiên có thêm một cái kẻ thù có hậu trường cường đại, vẫn là trở thành bằng hữu, hoặc là không liên quan gì tới nhau.
Không cần nghĩ cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Diệp Thương cũng là có đủ thể hiện ra hữu hảo cùng bức cách, hiển nhiên thân phận hoàng tử là không thể rơi xuống.
Ừm, lớn lên trong gia tộc đế vương hẳn là rất không dễ dàng.
Nhìn qua hành vi cử chỉ, từ các loại cư xử nhỏ nhặt nhất liền biết.
…