Chương 5: Sai!… Kịch Bản Này Nhầm Lẫn!
Ở lúc khắp các nơi thế lực xôn xao. Hồn Tông cũng là náo nhiệt không kém.
Tử Phong bên trên thì lại hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Tuyết rơi nhè nhẹ, bầu không khí yên tĩnh cùng cô quạnh.
Phía sau bạch ngọc cung điện đã là được Trà Sóc Tuân cải tạo nghiêm chỉnh.
Một tòa trạch viện đơn sơ, phía trước sân chính là một cái hồ nước lớn, bên bờ còn để đấy một cái ghế tựa bằng trúc.
Trên ghế, thanh niên toàn thân áo trắng nhàn nhã ngồi, hắn đặt trên đùi một thanh cổ cầm lớn, mái tóc trắng đen xen kẽ buông xõa.
Chỉ là từ xa nhìn lại, vậy mà có một loại thê lương khó hiểu.
Ngón tay ngược lại cũng không có đeo lên móng, dùng chính là móng tay tự nhiên, chậm rãi gảy nhẹ.
Đinh đương!
m thanh vang vọng, mặt hồ một hồi rung động.
Trà Sóc Tuân dường như cũng không thành thục, hắn đánh ra thanh âm ban đầu đằng sau, nhịp điệu lại là dần dần trở nên chậm hơn, mãi cho đến sau cùng lại là r·ối l·oạn, sau liền ngừng hẳn.
Thực chất cũng thế, hắn chính là không am hiểu về âm nhạc, nhất là loại nhạc cụ cổ xưa này.
Chỉ là rảnh rỗi, đem ra g·iết thời gian liền rất hiệu quả.
“Công tử, nếu như người muốn nghe đàn, để ta gọi mấy cái thị nữ am hiểu âm luật tới đây không phải tốt hơn sao?”.
Thấy hắn nghỉ ngơi, Ngọc Nhi từ phía sau đi đến.
Nàng đem khay trà trên tay để xuống, mới là nhìn xem Trà Sóc Tuân trên ngón tay từng đạo v·ết m·áu lưu lại.
Ngón tay của hắn cũng không thô ráp, ngược lại là so với bàn tay của nàng còn đẹp hơn.
Vết máu hiện ra cũng rất rõ ràng.
Trà Sóc Tuân đón đến ly trà đằng sau, cũng chỉ là cười cười, không có ý tứ giải thích.
“Ngọc Nhi ngươi không phải nói mấy ngày nay tu luyện, chuẩn bị cho luận đạo đại hội sao?”.
Nhẹ nhàng thổi hơi nóng phía sau, Trà Sóc Tuân lên tiếng hỏi.
“Công tử, luận đạo đại hội hôm nay liền bắt đầu.”
Trà Sóc Tuân: “...”
Hắn hơi ngừng một chút, ánh mắt vô ý thức nhìn ra bên ngoài.
Ừm? Hiện tại hẳn là sắp đến thời gian giữa trưa.
Từ lần trước giải quyết một cọc sự tình nhỏ đằng sau, đến hiện tại đã gần mười chín ngày.
Ánh mắt nhìn lướt qua bảng giao diện thuộc tính.
Không có cái gì đổi mới, ngoại trừ cột tu vi.
[Tu Vi: Luyện Khí tầng 3 (78%).]
Tiến triển có hơi nhanh so với dự tính, có lẽ là lần trước ăn mười viên Uẩn Linh đan mang đến hiệu quả.
“Ồ! Lát nữa liền chiến đấu sao?”.
“Không có! Luận đạo đại hội ba ngày đầu dùng để giao lưu, cũng như là chờ đợi người tới đầy đủ.
Tại Khách Phong sẽ tổ chức mấy ngày thiết yến, công tử đi sao?”.
Trà Sóc Tuân như là trầm ngâm một lát, sau đó gật nhẹ đầu.
Tới là phải tới xem, ngược lại thân phận còn ở chỗ này, muốn từ chối cũng chỉ có lý do bế tử quan.
Đáng tiếc hắn tu vi đều mất, loại này bịt tai mà đi trộm chuông sự tình vẫn là nên hạn chế làm thì tốt hơn.
Dù sao thì hiện tại hắn duy trì mặt ngoài hình tượng chính là nho nhã lễ độ thanh niên, cũng không phải là như trước đây thiên tài quái gở.
Được tính là nửa cái chủ nhà, hắn vẫn là có lấy giác ngộ nên có.
Dưới Ngọc Nhi con mắt kinh ngạc, nàng chỉ thấy Trà Sóc Tuân gật đầu đằng sau, hắn liền đưa ra bàn tay kia, bấm đốt ngón tay, sắc mặt trầm tư.
Loại động tác này, chính là gần đây mấy tuần Trà Sóc Tuân tập luyện Thiên Diễn Thuật hình thành thói quen.
Chỉ là bộ dáng bề ngoài chính là thanh niên đuôi mắt có chút sắc, mang theo chút tà mị, mái tóc một nửa đều bạc, làm loại này động tác, ngược lại cho người nhìn có loại không hiểu thấu muốn cười.
Chỉ là Ngọc Nhi nhẫn nhịn rất tốt, cũng không có đánh gẫy hắn.
Trà Sóc Tuân bấm bấm một hồi, hắn cũng không có phát hiện được cái gì.
Chợt, hắn lại nhớ đến một dòng ghi chú.
[Công pháp không phế!].
Trà Sóc Tuân: “...”
Khá lắm, có lẽ thật sự là do hắn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.
Hoặc cũng có lẽ là môn công pháp này thôi toán là dựa trên nhân quả.
Mà hắn dùng đều là nhân quả của tự thân đến thử nghiệm.
Nhân quả của hắn, hiện tại liền vài người như thế, tu vi tất cả đều cao hơn hắn không biết bao nhiêu cảnh giới, cái gì cũng không thấy là điều bình thường.
Cũng chỉ có thể thở dài, xem ra là nên ưu tiên tăng lên Thiên Diễn Thuật.
Ưu tiên cho cái này, cũng là bởi vì hắn hiện tại không có áp lực quá nhiều về mặt chiến đấu, ngược lại là đối với mấy cái trò chơi nhỏ này phi thường hứng thú.
…
Khách Phong vị trí chính là nằm sát bên ngoài tông môn.
Lúc này, bên trên khách phong đã là nhốn nháo bóng người.
Bên trong chủ điện đều bày biện đủ loại xa hoa bàn ghế cùng mỹ thực.
Mỹ thực nhắc tới ở đây, tất nhiên không phải là sơn hào hải vị bình thường.
Dù sao cũng là hạng đầu tông môn, các loại thịt dị thú cao cấp, cho đến linh quả, linh tửu đều là đặc biệt trải qua tỉ mỉ nấu nướng.
Trà Sóc Tuân chỉ là vừa đi đến bên ngoài, hương thơm đã là ngửi đến không sót chút nào.
Trà Sóc Tuân từ trên liễn xa hạ chân xuống đỉnh núi, hắn lúc này vẫn mang lấy một thân đồ trắng, trên tay mang lấy cây dù.
Mặc dù tu vi bị phế, nhưng là khí chất nhị thế tổ vẫn còn đó, không có gì tự ti đáng để nói.
“Xem! Là Trà sư huynh tới!”.
“Ta còn tưởng hắn sẽ không tới”.
“Không cảm nhận được trên người hắn có linh lực ba động, xem ra là thật sự bị phế mất tu vi.”
…
Trà Sóc Tuân một đường đi qua, nghe lấy đám người nghị luận, hắn trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa như cũ.
Rất rõ ràng là không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Chỉ là, một mực đi theo ở phía sau Ngọc Nhi, nghe một hồi, liền đã không nhịn được.
“Các ngươi câm miệng lại, có còn biết tôn ti trên dưới hay không?”.
“Uy, Ngọc Nhi sư muội làm gì giận giữ như vậy, hôm nay còn có rất nhiều khách tới, ngươi thái độ như vậy có phải hay không làm lộ ra Hồn Tông chúng ta rất thiếu quy củ?”.
Như là chờ đợi đã lâu, chỉ đợi Ngọc Nhi mở miệng, một thanh âm thì lập tức đáp lời.
Trà Sóc Tuân: “...”
Quả nhiên là thế giới lấy thực lực vi tôn, có thực lực mạnh mẽ phía sau, người ta quả nhiên là lười dùng đầu óc.
Lời nói này không những chỉ kẻ mới xông ra, còn là chỉ Ngọc Nhi đây.
Hắn suy nghĩ lúc, lại là đưa mắt nhìn về phía người vừa mở miệng.
Khóe miệng quen thuộc nở nụ cười hòa ái.
Chợt, nụ cười của hắn thì hơi cứng lại.
Bởi vì người tới, chính là một nữ nhân.
Không nhầm chứ? Bình thường ở tình huống như vậy, đi ra không phải là một tên nam nhân thường xuyên ghen ghét hắn hay sao?
Nhưng là suy nghĩ về suy nghĩ, Trà Sóc Tuân vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, hắn đưa tay muốn cản lại Ngọc Nhi.
“Không biết…”
Chỉ là một câu “Không biết vị này sư muội tên gọi là gì?” còn chưa ra khỏi miệng, lập tức đã bị cắt đứt.
“Tố sư muội lời ấy sai rồi, Hồn Tông chúng ta tông quy, nhưng là viết rõ tôn ti trên dưới phải rõ ràng, ta cảm thấy, đi ra ngoài cái đầu tiên nên học chính là giữ mồm giữ miệng.”
Trà Sóc Tuân ánh mắt cấp tốc chuyển qua, nhìn thấy chính là một tên thanh niên tuấn lãng, một thân lam y, tay cầm quạt xếp.
Đối phương từ bên trong lầu các đi ra, còn từ tốn nói một đống lời.
Sai! Kịch bản này… Có phải hay không là có chút nhầm lẫn?
“Lãnh sư huynh nói cũng đúng, nhưng nếu là như vậy, Tô Thanh Ngọc này hiện tại dùng thân phận chẳng phải là nha hoàn hay sao? Từ lực đâu tới tư cách quát lớn người ở đây.”
Trà Sóc Tuân trong lòng ý nghĩ chuyển động lúc, lại là cảm giác được Ngọc Nhi hất ra tay của chính mình, đi lên trước mấy bước, bộ dạng muốn cùng người nổi lên xung đột.
Uy! Đối tượng cũng nhầm lẫn, vậy mà nói chuyện mấy câu, mục tiêu vị Tố sư muội này nhằm vào rõ ràng không phải hắn.
Trà Sóc Tuân trước đây hoàn toàn không biết những việc này, hắn toàn bộ tâm tư chính là dùng để trên người nữ nhân nào đó.
Ngay cả tu hành đều vứt xó chứ đừng nói là mấy chuyện cỏn con này.
Xem ra là người trẻ tuổi bên trong, có xích mích với nhau không nhất định là mấy cái nam nhân.
Ngược lại, nữ nhân càng nhiều.
Nghĩ cũng đúng, dù sao đây là thế giới tu tiên, người người đều có thể có được lực lượng, xuất hiện chân chính cái gọi là bình đẳng.
…