Chương 7 : Hải Vân Cảng
Cảng Hải Vân là một địa điểm buôn bán cùng với giao dịch vô cùng thông dụng trong thành phố. Đa phần tất cả những hàng hóa trước khi vào bên trong thành đều bắt buộc phải qua Hải Vân Cảng kiểm duyệt.
Nhìn bề ngoài nơi đây chính là một bến cảng dành cho các thương nhân nhưng thực chất ẩn bên dưới chính là một cái chợ đen. Nơi các hoạt động phi pháp được diễn ra một cách bí mật.
Ở thời điểm hiện tại miếng mồi béo bở Hải Vân Cảng đang nằm dưới quyền bảo kê của bang hội Búa Rìu. Bất kỳ hành động hay giao dịch nào tại đây đều phải tuân theo luật của bang đã đặt ra.
Nơi này chính là một trong những địa bàn quan trọng của Búa Rìu bang nhưng cũng là một địa điểm vô cùng nguy hiểm. Bởi vì bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra t·ranh c·hấp và có thể dẫn đến c·hết người.
Thân là người cầm đầu khu cảng này, bang Búa Rìu bắt buộc phải ổn định được trật tự nơi đây. Đồng thời đối phó với sự điều tra từ bên phía chính phủ. Chỉ cần một bước đi sai, bọn hắn sẽ trở thành con mồi của người khác.
“Trư ca, Tiểu Tam ở bên này.” Dẫn theo đám tiểu đệ trong bang, Hạ Thanh Thu đã sớm ở khu này bố trí an toàn chờ đợi hai người tới.
“Tiểu Hạ bố trí nhân lực như thế nào rồi?” Trư Đại Minh nhìn xung quanh một hồi hướng Hạ Thanh Thu hỏi han. Dù sao việc bố trí người hắn không am hiểu.
“Trư Ca ngươi yên tâm. Ở Phía Đông ta đã bố trí người của mình. Đám người đó sẽ đem theo hàng vào từ hướng Bắc. Phía Tây hiện tại đang là nơi giao dịch của thương nhân chúng ta không thể động tới lúc này. Hướng Nam thì chính là chỗ chúng ta đang đứng. Một lát sẽ giao dịch tại đây. Nếu có tình huống xấu xảy ra chúng ta có thể theo phía Đông chuồn mất.” Hạ Thanh Thu tính toán chu toàn mở miệng đáp.
Nghe được Hạ Thanh Thu giải thích, Trư Đại Minh cũng gật đầu hiểu một chút lần này bố trí kế hoạch.
“Hạ Ca lần sau đừng có gọi ta Tiểu Tam. Gọi Tiểu Lý hay gì khác cũng được.” Lý Khắc Tư cũng bước lên đối với việc Hạ Thanh Thu kêu mình “Tiểu Tam” có chút khó chịu nhắc nhở.
“Biết rồi, Tiểu Tam.” Hạ Thanh Thu dường như không có đem cái này để vào trong đầu đáp.
Nghe thấy Hạ Thanh Thu đáp lại, Lý Khắc Tư chỉ có thể thở dài nhưng cũng không có nói thêm gì. Dù sao đều nói được chục năm, não tên khốn này cũng không có chịu tiếp thu.
“Hạ Ca, Trư Ca, lần này chúng ta thay đổi thời gian giao dịch vào buổi sáng. Lúc này chợ đen chưa có hoạt động. Có rất nhiều người ra vào Cảng lúc này, một hồi nếu xảy ra t·ranh c·hấp chúng ta cần cử thêm một nhóm nhân lực ổn định chợ Nam tình hình. Ngoài ra hiện tại là ban ngày, người của chính phủ nhất định sẽ có mặt tại đây. Chúng ta nên cử thêm một nhóm đánh lạc hướng để đảm bảo sự an toàn.” Lý Khắc Tư cân nhắc một hồi hướng hai người nhắc nhở.
“Tiểu Tam, ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo. Cứ theo ngươi nói mà làm.” Hạ Thanh Thu đối với Lý Khắc Tư tính toán tuyệt đối tin tưởng.
“Không sai, Tiểu Lý một lát nữa toàn bộ phải trông chờ vào ngươi.” Trư Đại Minh tự hiểu bản thân mình không hiểu giao dịch. Một lát nhất định muốn để Lý Khắc Tư ra tay trả giá một hồi.
Tam Gia nhưng là nổi tiếng với cái đầu có thể dùng được. Hắn nhưng rất giỏi mưu hèn kế bẩn à nhầm mưu cao kế sâu, tính toán như thần. Bọn họ có thể đem Búa Rìu Bang làm lớn như vậy, một tay thâu tóm được Hải Vân Cảng trước bao thế lực cạnh tranh đều có công không nhỏ của Lý Khắc Tư.
“Một lát nữa hai người chỉ cần phối hợp với ta là được.” Lý Khắc Tư tự nhiên biết lần này giao dịch mình không đứng ra gánh team là không xong liền thở dài đáp.
Trông chờ vào một tên không có thực lực tự bảo vệ bản thân và một kẻ não ngắn như hai người này. Bang Búa Rìu đã sớm sập từ lâu rồi. Cũng còn tốt, Cửu Gia vô cùng đoàn kết chưa từng có nội đấu. Mỗi một người đều có sở trường riêng, kết hợp với nhau tự nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ. Đây cũng là một phần nguyên do mà trong thời gian ngắn, bang hội của bọn hắn có thể phát triển thần tốc như vậy.
“Ba vị Tam Gia, phía Bắc có người cầm theo hàng tới. Nói là cùng chúng ta giao dịch.” Một cái tiểu đệ từ hướng Bắc chạy tới thông báo cho ba người.
“Mau mời bọn họ vào đây. Nhị Gia ngươi mau đi chuẩn bị tiền giao dịch.” Trư Đại Minh ánh mắt ngưng trọng ra lệnh. Mặc dù đầu óc hắn có chút kém nhưng thực lực chiến đấu ở trong bang là người cao nhất. Chỗ này tự nhiên cần hắn trấn thủ, Tam Gia từng nói qua chỉ cần bản thân hắn đủ bức cách liền có thể khiến cho bên giao dịch không dám động thủ.
Nhận được lệnh, tiểu đệ lập tức đi ra ngoài mời người đi vào. Hạ Thanh Thu cũng nhanh chóng đem vali tiền lấy ra cầm trên tay đứng bên cạnh Trư Đai Minh. Mà Lý Khắc Tư tự nhiên là giúp hai người bọn họ tạo tư thế đứng sao cho ngầu lòi nhất. Làm xã hội đen trước tiên phải có khí thế.
“Tam đệ, một lát nữa ta chỉ cần gật đầu và lắc đầu là được phải không?” Trư Đại Minh nghi ngờ hỏi.
“Đại ca một lát ngươi chỉ cần tỏ ra thật lạnh lùng là được. Ta ra hiệu thì ngươi gật, không ra hiệu thì ngươi lắc. Có người đã từng nói người không nói gì mới là người nguy hiểm nhất. Chỉ cần bức cảnh đủ cao đối phương liền sẽ không dám động thủ.” Lý Khắc Tư dặn dò nói.
“Thảo nào đợt thành lập bang hội ngươi kiên quyết bắt chúng ta mặc vest làm đồng phục. Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu.” Trư Đại Minh mở miệng gật gù nói.
“Đại ca, ngươi hiểu cái gì?” Lý Khắc Tư mở miệng hỏi.
“Đẹp trai không lo c·hết đói.” Trư Đại Minh vẻ mặt đầy ngộ tính hồn nhiên đáp.
Lý Khắc Tư cùng Hạ Thanh Thu nhìn thấy một màn này trong lòng thầm chửi bậy một câu. Chúng ta là lưu manh, là côn đồ, là hắc bang, không phải trai bao, đẹp trai có tác dụng chó gì?
“Đại ca ngươi nói gì cũng đúng. Bây giờ ngươi chỉ cần cố hết sức đứng một góc là được. Không cần mở miệng thì tuyệt đối đừng mở miệng.” Lý Khắc Tư thở dài vỗ vỗ vai của đại ca mình đầy an ủi.
Quả nhiên đại ca của chúng ta não thật sự dùng không tốt. Mấy cái công việc sử dụng đến não bộ vẫn là để hắn sử dụng thay.
“Hạ ca, một lát nữa cần nhờ cả vào ngươi.” Lý Khắc Tư lúc này chỉ có thể trong đợi vào Hạ Thanh Thu một lát nữa phối hợp với mình.
“Yên tâm đi Tiểu Tam. Một lát nữa ngươi chỉ cần ra hiệu cho ta. Ta lập tức bịt miệng hắn lại.” Hạ Thanh Thu vỗ ngực đảm bảo nói.
“Như vậy thật là tốt quá.” Lý Khắc Tư thở phào nhẹ nhõm. Hắn đứng ra đàm phán tự nhiên cần một người bên cạnh trông chừng Trư Đại Minh. Lần trước Trư Đại Minh cất tiếng một cái liền đem hắn kế hoạch ép giá ném vào đáy hòm. Lần này tuyệt đối không thể có sơ sót. Nếu không cuối tháng này cả bang chỉ có thể uống gió Tây Bắc để sống.
Sắp xếp đâu vào đấy, hắn cùng với Hạ Thanh Thu đứng tại hai bên còn Trư Đại Minh đứng ở giữa làm màu. Rất nhanh một đám người đầu trâu mặt ngựa bước vào tay cầm theo một cái vali màu đen đi tới. Ánh mắt hai bên nhìn nhau vô cùng căng thẳng.
Cầm đầu đám người là một cái Ngưu Nhân Tộc đầy cơ bắp miệng ngậm điếu xì gà. Khí thế không hề kém với Trư Đại Minh đám người. Cả hai bên cứ như vậy đứng tạo dáng nhìn nhau cạnh tranh khí thế vô cùng ác liệt, không có bên nào chịu mở lời trước. Gió thổi từ Hải Vân Cảng khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề.
“Ngưu Ca, ta cảm thấy có chút mỏi chân. Chúng ta liệu có đàm phán hay không?” Một cái mặt ngựa đến từ Mã Tộc tiến lên hỏi.
“Ngươi đường đường mà Mã Tộc. Lại kêu mỏi chân?” Ngưu Ca có chút không muốn nói hỏi.
“Đại ca ngươi thông cảm, tối qua ta bận phi nước đại. Nếu không con ngựa cái ở nhà mới không cho ta đi cùng các ngươi.” Mã Tử có chút ngượng ngùng đáp.
“Phế vật,... có điều bọn họ không mở miệng chúng ta cũng không tiện lên tiếng. Đợi một hồi xem rốt cuộc bọn chúng định giở trò gì. Bọn chúng không vội chúng ta cũng không vội.” Ngưu Ca nhìn phía trước Trư Đại Minh bọn người không có lên tiếng liền cân nhắc.
Mà tại bên phía Trư Đại Minh lúc này cũng đang vô cùng luống cuống một hồi. Đặc biệt Lý Khắc Tư hắn lúc này đều cảm thấy điên rồi. Có đ·ánh c·hết hắn cũng không nghĩ tới lần này giao dịch lại là với tộc khác. Bọn hắn cũng không có người biết thú ngữ, bây giờ giao dịch thế nào?
Đều tại lão tứ, tại sao lại không nhắc nhở hắn trước cơ chứ. Lần này quả thật là thất sách. Bây giờ hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào. Xem ra chỉ có thể tiếp tục đọ khí thế kéo dài thời gian sau đó tìm lấy một cái người phiên dịch.
“Tiểu Tam đều đứng lâu như vậy. Ta cảm giác chân có chút mỏi. Ngươi mau mau giao dịch đi. Ta cảm thấy nếu chúng ta không mở miệng. Bọn họ cũng sẽ không mở miệng.” Hạ Thanh Thu cảm giác chân có chút ê ẩm nói. Hắn chỉ là một người bình thường, đứng lâu như vậy thật sự không chịu nổi.
“Ách, có điều ta không biết thú ngữ. Vừa rồi ta ra hiệu cho người đi tìm, đợi thêm một lát liền tốt.” Lý Khắc Tư lúng túng đáp.
“Thú ngữ sao?” Hạ Thanh Thu lập tức nghĩ đến cái gì.
“Ngươi biết?” Lý Khắc Tư nghi ngờ hỏi. Dù sao Hạ Thanh Thu có nhiều bạn thú tộc. Hắn khẳng định biết một chút.
“Cũng biết sơ sơ, lần này để ta thể hiện. Muốn nói cái gì trước?” Hạ Thanh Thu vô cùng tự tin nói. Hắn mặc dù chỉ biết vài câu nhưng ít ra biết còn hơn không.
Lý Khắc Tư có chút không tin tưởng vào Hạ Thanh Thu. Nhưng có điều giờ có gì dùng nấy. Hắn không có quyền lựa chọn.
“Đầu tiên chào hỏi trước đi.”
Hạ Thanh Thu gật đầu sau đó bước tới đám thú nhân trước mặt. Mà đám Ngưu Ca bên kia cũng lập tức phản ứng lại đi tới chào hỏi.
“Bò bò…” Hạ Thanh Thu đi lên bắt chước tiếng bò đầy văn hóa kêu lên.
Mà đám Ngưu Ca nghe xong lập tức ngẩn người. Chẳng lẽ đây là cách giao tiếp mới của nhân loại hay sao?
“Đại ca, hình như hắn đang dùng tiếng bò kêu ngôn ngữ để nói chuyện với chúng ta. Ngươi là Ngưu Tộc, ngươi thử cùng hắn giao tiếp một chút xem sao?” Mã Tử thấy vậy liền gãi gãi đầu nhắc nhở.
Ngưu Ca vẻ mặt có chút khó coi. Ngươi đây là đang xỉ nhục ta sao? Lão tử đều trải qua mấy trăm triệu năm tiến hóa. Lúc nào còn nói tiếng bò? Với lại lão tử là một con trâu có được không? Ngươi kêu ta dùng tiếng bò giao tiếp? Sỉ nhục ai vậy?
“Khụ khụ, để ta thử một chút.” Ngưu Ca ho khẽ sau đó cũng bắt đầu tiến lên giao tiếp chào hỏi. Dù sao lần này cầm đầu chuyên b·uôn l·ậu này là hắn, không thể để người ta chửi mình vô văn hóa được.
“Bò bò…” Hắn khẽ rống lên hai tiếng đáp lại.
Nghe vậy Hạ Thanh Thu có chút ngẩn người gãi gãi đầu sau đó tiếp tục rống lên vài tiếng : “Bò bò bò,...”
Ngưu Ca có chút nghi hoặc nhưng cũng bắt chước theo tiếp tục rống : “Bò bò bò,...”
“Bò, bò,...”
“Bò, bò,...”
“Bò bò,... bò bò,...”
Hai bên cứ như vậy một hồi ta rống ngươi rống một lúc lâu khiến hai bên đám người đều cảm thấy mộng bức. Mãi đến khi hai bên rống đến mệt liền quay về đội của mình uống hớp nước.
“Đại ca vừa rồi hai người nói cái gì đó?” Mã Tử đưa nước cho Ngưu Ca uống vẻ mặt không hiểu hỏi.
“Ách, hắn nói… hắn nói… đúng rồi thấy cái thằng béo đứng lù lù góc kia không? Hắn nói thằng đó là đại ca ở đây. Lần này giao dịch cần cùng với hắn thương lượng.” Ngưu Ca gãi gãi đầu bịa đặt. Bản thân hắn cũng không hiểu Hạ Thanh Thu nói cái gì. Nhưng hắn cũng không muốn để lộ bản thân không có học thức trước mặt tiểu đệ. Mạng có thể mất nhưng mặt mũi không thể mất. Mất đi rồi sau này ai còn nể hắn làm đại ca.
Dù sao thì Trư Đại Minh ăn mặc với đứng tại vị trí trung tâm. Người này hẳn là đại ca chắc chắn không sai.
“Quả nhiên là đại ca học rộng biết nhiều. Không có ngươi hôm nay chúng ta thật sự mất mặt.” Đám đệ dưới trướng Ngưu Ca ánh mắt ngưỡng mộ tâng bốc.
“Ta mà lại. Mấy cái này chuyện nhỏ. Không đáng nhắc tới.” Ngưu Ca có chút hưởng thụ nhưng trong lòng hơn một ngàn con thảo nê mã đang chạy ngang qua. Các ngươi tâng bốc cái quần què. Một lát nữa lão tử lấy đâu ra bậc thang mà đi xuống.
Phía bên của Trư Đại Minh, đám người cũng gấp gáp hỏi han Hạ Thanh Thu tình hình.
“Thế nào rồi, hắn nói cái gì?” Lý Khắc Tư vội vàng hỏi.
“Ta không biết.” Hạ Thanh Thu nhún vai thành thật trả lời.
“Không biết? Vậy vừa rồi ngươi làm gì rống nhiệt tình như vậy.” Đám người Trư Đại Minh đều mộng hỏi.
“Ta là đang hỏi hắn có biết nói tiếng nhân loại hay không.” Hạ Thanh Thu đáp lại.
“Hắn đáp sao?” Lý Khắc Tư tò mò hỏi.
“Hắn đáp… Bò… Sau đó ta lại hỏi hắn có thể nói tiếng nhân loại không. Hắn lại đáp… bò…” Hạ Thanh Thu lặp lại nói.
“...” Đám người liền một hồi im lặng. Mất cả nửa ngày rốt cuộc chúng ta nhận lại một thông điệp thật hữu ích. Trời đánh nhà ngươi Nhị Gia. Không biết thì dựa cột mà nghe, ngươi đâu cần phải lãng phí thời gian của chúng ta như vậy chứ.