Chương 6 : Nhị Gia
Hắn là Hạ Thanh Thu, công việc hiện tại đang làm là một kẻ côn đồ. Mặc dù nhìn bề ngoài có chút phèn phèn xen lẫn chút đê tiện nhưng thực chất tại trong băng đảng, hắn nắm giữ một chức vụ vô cùng quan trọng. Từ trên xuống dưới ai cũng phải kêu hắn một tiếng Nhị Gia. Cụ thể chức vụ thì hắn chính là phó sờ lãnh đạo của băng Búa Rìu.
“Alo, Trư đại ca có việc gì sao?” Hạ Thanh Thu miệng ngậm kẹo mút tay cầm điện thoại kẹp lên tai nghe ngóng. Tay thì cúi xuống buộc lại dây giày.
“Tiểu Hạ một chút nữa đến Hải Vân Cảng. Mang theo các anh em cùng tới. Nhớ kỹ đừng để ai phát hiện.” Bên kia điện thoại chính là đại ca hiện tại của bang Búa Rìu Trư Đại Minh. Trên ngực của hắn liền làm một cái hình xăm búa rìu vô cùng hoành tá tràng.
“Không phải nói tối mới giao dịch sao Trư ca? Tại sao lại đổi thời gian rồi?” Hạ Thanh Thu nghi hoặc đặt vấn đề.
“Có một vài vấn đề lớn xuất hiện. Không thể không đổi giờ.” Trư Đại Minh sờ sờ mình cái bụng phệ đầy vẻ nguy hiểm.
“Vấn đề lớn? Lớn cỡ nào?” Hạ Thanh Thu cũng đề phòng vô cùng dò hỏi.
“Rất lớn, tối nay… không phải ngươi sống… thì ta c·hết.” Trư Đại Minh tay đập xuống bàn khiến cái bàn gãy làm đôi tỏ vẻ vô cùng tức giận nói.
Bên kia nghe được Trư Đại Minh như vậy tức giận, Hạ Thanh Thu cũng lập tức nổi giận nói : “Là thằng chó nào dám chạm vào Heo nhà chúng ta à nhầm chạm vào Trư Ca của chúng ta. Đại ca ngươi sủa một cái tên thôi, tý nữa đệ đem cả băng đi chém c·hết cả nhà nó.”
“Hảo huynh đệ.” Trư Đại Minh tự nhiên không nghe ra Hạ Thanh Thu vô tình chửi mình vô cùng vui vẻ nói.
“Đại ca ngươi nói một tiếng. Mấy giờ, địa điểm ở đâu? Ta dẫn người theo.” Hạ Thanh Thu sảng khoái nói.
“Tám giờ tối tại quán net Bọ Cánh Cam. Hôm nay huynh đệ cả bang đều phải tập hợp. Không gặp tuyệt đối không về. Hôm qua dám có thằng đòi solo Liên Minh với bang của chúng ta. Thật sự là chán sống rồi. Lão tử không tin trong bang không kẻ nào đánh Yasuo hay hơn nó. Hôm nay phải cho thằng đó nếm mùi lên bảng đếm số.” Trư Đại Minh cũng lập tức đưa địa chỉ cùng thông tin nói.
“Được, tám giờ tối tại quán net Bọ Cánh Cam. Hôm nay nhất định khiến tiểu tử đó lên bảng… Đợi đã… Trư Ca ngươi vừa mới nói là đánh Liên Minh?” Hạ Thanh Thu đang hào hùng tình huynh đệ tự nhiên đứng hình hỏi.
“Không sai, hôm qua ta so lo với hắn cũng gần ba mươi trận. Một trận cũng đánh không thắng. Quá mất mặt rồi, huy động anh em toàn bang, tối nay tiến hành đồ sát toàn máy chủ.” Trư Đại Minh không cảm thấy có chút nào vấn đề nói.
“Trư Ca với trình độ đánh Liên Minh Sắt Đoàn kỳ cựu bốn năm. Ta khuyên ngươi vẫn là bỏ chơi đi.” Hạ Thanh Thu có chút đau đầu nói.
“Tiểu Hạ ngươi nói một câu tối nay thay ca báo thù hay là không báo?” Trư Đại Minh tự nhiên khó chịu với việc bị người khác chê vào nỗi đau của mình nói.
“Được được, đừng nóng giận. Trư Ca ngươi muốn báo liền báo. Ai nói ngươi là ông chủ đâu. Có điều mì tôm hai trứng một chai sting không thể thiếu.” Hạ Thanh Thu biết rõ không thể từ chối liền thêm điều kiện nói.
“Tốt, không thành vấn đề.” Trư Đại Minh gật đầu đồng ý đáp.
“Còn có tiền ngồi net. Ngươi cũng phải bao. Trong bang tổng cộng một trăm linh tám người. Một tối vị chi cần Mười Huyền Tệ một người. Tổng một ngàm tám trăm Huyền Tệ.” Hạ Thanh Thu ra thêm điều kiện nữa.
“Có thể… lấy quỹ băng ra mượn xài chút được không?” Trư Đại Minh sờ sờ trong túi không còn bao nhiêu tiền hỏi. Mặc dù bản thân là đại ca của băng Búa Rìu. Nhưng hắn cũng thật không có nhiều tiền. Nếu không thì thân là phó sờ lãnh đạo của băng Búa Rìu Hạ Thanh Thu cũng không đến nỗi nghèo kiết xác như thế.
“Không thể, đại ca ngươi biết chúng ta tổ kiến quỹ băng để làm gì mà. Làm cái nghề này, sớm muộn chúng ta bị người đ·ánh c·hết. Đó là tiền mua mạng của các anh em. Hiện tại trong băng người có vợ con thậm chí có thể bị tàn tật. Chẳng lẽ đại ca muốn dùng số tiền này của anh em hay sao?” Hạ Thanh Thu kiên quyết không đem quỹ băng ra để Trư Đại Minh mượn xài nói.
Đây chính là căn cơ của bang Búa Rìu, bang hội hắn cái gì cũng không có chỉ riêng có phúc lợi là so người khác tốt hơn. Anh em trong bang có thể tin tưởng với cống hiến hết mình, thậm chí hi sinh cả tính mạng chính là vì bọn hắn đem lợi ích của bang chúng đặt lên hàng đầu. Và tiền chính là thứ thiết thực nhất để thể hiện điều đó.
“Không thể dùng, Tiểu Hạ tối nay cứ theo ngươi nói, không cần cả bang tầm ba bốn người là được rồi. Trư Ca nhưng còn có tiền. Hiện tại, lập tức điều động anh em. Không được để xảy ra sai sót gì. Nếu không tháng này chúng ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc sống tạm qua ngày.” Trư Đại Minh tự nhiên biết rõ đại cục đáp.
“Tốt, ta lập tức làm chuẩn bị.” Hạ Thanh Thu tắt điện thoại lập tức liên hệ các huynh đệ trong bang cấm búa với rìu tập hợp tại Hải Vân Cảng.
Bên phía Trư Đại Minh lúc này cũng bắt đầu chuẩn bị lên xe đem theo một số đàn em theo để tiện làm việc.
Một số đàn em vừa mới vào trong bang có chút không hiểu hỏi Trư Đại Minh : “Trư Gia, vừa rồi Nhị Gia nhưng có vô ý chửi ngươi. Còn có Trư Gia ngài muốn cái gì cũng phải hỏi ý Nhị Gia như vậy… Có phải là ngài cưng chiều Nhị Gia quá rồi không?”
Nghe thấy tiểu đệ của mình có ý không phục Nhị Gia, Trư Đại Minh lập tức đưa tay ra cho một cái tát quát lớn : “Ngươi thì biết cái đếch gì chứ? Lời của Nhị Gia chính là lời của Trư Đại Minh ta. Không có Nhị Gia thì chính là không có Trư Gia ta ngày hôm nay. Mấy người các ngươi vừa mới vào bang có thể không hiểu chuyện, không phục Nhị Gia làm người. Nhưng ta nói cho các ngươi biết. Nếu có kẻ nào dám vọng nghị nói xấu Nhị Gia một câu. Ta Trư Đại Minh là người đầu tiên sẽ không tha cho kẻ đó.”
Thấy một người b·ị đ·ánh đám tiểu đệ mới vào lập tức cúi đầu sợ không dám lên tiếng. Có điều trong lòng đối với Nhị Gia người này đè trên đầu họ vẫn có chút không phục. Dù sao trong Hắc Bang thì thực lực vẫn là thứ được ưu tiên. Nhị Gia yếu như vậy, tùy tiện người nào đều có thể đánh tơi bời hắn. Bọn họ lấy cái gì thuần phục kẻ yếu.
Ngồi bên cạnh Trư Đại Minh là Tam Gia Lý Khắc Tư cũng chỉ khẽ cười. Ngoài một trăm linh tám vị huynh đệ trong bang đối với Nhị Gia hiểu rõ lý do tại sao Hạ Thanh Thu có thể ngồi vững chắc chức Nhị Gia như vậy thì đa phần những người còn lại là không thể nào hiểu được.
Mà bản thân Trư Đại Minh vốn dĩ không phải là một người lãnh đạo tài giỏi. Tự nhiên chỉ biết dùng sức mạnh đè ép cấp dưới để cấp cho Nhị Gia sự tôn trọng.
“Các ngươi có vẻ như vẫn còn không có phục Nhị Gia?” Tam Gia Lý Khắc Tư bản thân vừa là quân sư đồng thời cũng là chiến lực không thể thiếu trong băng Búa Rìu. Hắn tự nhiên phụ trách công việc tẩy não đám người mới này.
“Tam Gia việc này…” Đám lính mới liếc nhìn Trư Đại Minh không dám lên tiếng nói. Vừa rồi Trư Đại Minh tức giận dọa sợ đám bọn họ.
“Không cần lo lắng Trư đại ca sẽ tức giận. Có Tam Gia ở đây sẽ bảo đảm cho các ngươi. Có cái gì muốn nói liền nói ra. Để trong lòng không phải càng bí bức?” Tam Gia Lý Khắc Tư vỗ vai một đám đàn em đảm bảo nói.
Trư Đại Minh đối với việc Lý Khắc Tư hằng năm thuyết giảng sớm đã quen thuộc liền giả vờ nhắm mắt ngủ say.
Thấy Trư Đại Ca đã ngủ mấy cái báo non mới vào đời cũng không còn kiêng dè lập tức nói ra bất bình của mình : “Lý Tam Gia, chúng ta nói thật cho ngươi biết. Trong băng Búa Rìu tổng có Cửu Gia đứng đầu. Đối với Cửu Gia chúng ta đều đem trong lòng sự ngưỡng mộ cùng cung kính. Chỉ riêng có Nhị Gia là chúng ta tuyệt đối không thể nào phục.”
“Tại sao lại không phục? Hà cớ gì lại không phục?” Tam Gia không có nổi nóng cũng không có vội vàng chỉ từ tốn hỏi.
“Tam gia, Nhị Gia từ trước đến giờ thực lực đều không bằng một ai trong bang chúng ta. Xét về thông minh cũng khó có thể sánh bằng Tứ Gia cùng Tam Gia ngài. Nói đến dũng cảm Nhị Gia gặp chuyện phiền phức thì luôn là người biến mất đầu tiên. Ta thật không hiểu Nhị Gia lấy cái gì để có thể phục chúng cơ chứ?. Tài năng không bằng người chi bằng nhường chỗ cho người khác đảm nhiệm.” Đám lâu la tự nhiên cảm thấy thực lực nên được vi tôn đáp. Với lại bọn họ tự nhận bản thân mình không so với Nhị Gia kém.
“Vậy các ngươi cảm thấy ai có thể thay thế được Nhị Gia?” Lý Khắc Tư sờ căm ánh mắt có chút hứng thú hỏi. Trước kia kẻ phản đối Nhị Gia thế nhưng là không ít. Có điều đây là lần đầu tiên đám tiểu đệ dám có ý ép Nhị Gia nhường ghế. Ắt hẳn phải có người đứng sau giật dây nên bọn chúng mới dám to gan làm loạn như vậy.
Hắn thật sự muốn biết kẻ nào có dã tâm dám thúc dục người trong bang phản loạn. Nếu trong trường hợp xấu nhất, Nhị Gia có thể bị thay thế. Như vậy Cửu Gia tự nhiên không phải trường hợp ngoại lệ. Người khác đều sẽ cho rằng Cửu Gia người, ai ai cũng có thể làm. Hắn không sợ bang chúng bất mãn với bọn hắn cách làm nhưng hắn sợ nhất là kẻ có dã tâm. Vì chỉ cần là người có dã tâm thì sẽ không bao giờ hài lòng với những gì mình đang có.
Nếu như người đã đến không thiện, vậy thì thân là một trong hai vị quân sư của Bang Búa Rìu. Hắn nhất định phải tìm ra tai họa ẩn đằng sau này và tiêu diệt nó. Cho dù là vô tình hay là cố ý, hắn thà g·iết nhầm còn hơn bỏ sót. Bang Búa Rìu tuyệt đối không thể có sai sót.
Nghe thấy Tam Gia như vậy dễ nói chuyện, đám lưu manh lập tức gan lớn đáp : “Bẩm Tam Gia, chúng ta thấy Hồ Nhị Cẩu đại ca là người phù hợp.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhị Cẩu Ca không chỉ mạnh mà còn rất can đảm.”
“Không sai, cho dù ở điểm nào đều ăn đứt Nhị Gia.”
Nhắc tới cái tên Hồ Nhị Cẩu, Lý Khắc Tư trong lòng có chút ngoài dự đoán nhưng vẫn không để lộ bất kỳ biểu cảm gì ra ngoài chỉ : “Ồ” một tiếng.
Cái tên Hồ Nhị Cẩu này không nghĩ tới lại là người dưới trướng của hắn. Hắn đã nghĩ tới khá nhiều cái tên duy chỉ không ngờ tới là người dưới trướng bản thân mình lại là người được đề cử.
“Hóa ra là Hồ Nhị Cẩu sao? Ta sẽ cân nhắc chuyện này sau. Hiện tại hoàn thành nhiệm vụ là việc quan trọng hàng đầu.” Lý Khắc Tư liếc nhìn xung quanh đám tiểu đệ thầm đem những cái tên này ghi nhớ lại. Hiện tại cần người vẫn trước tiên thả bọn chúng khúc xương.
Trong lòng hắn đã tính toán sẵn nên trừ khử đám tiểu tử này như thế nào. Còn Hồ Nhị Cẩu, mặc dù là hắn dưới trướng cánh tay phải, có dũng cũng có chút ít mưu lược nhưng vì bang Búa Rìu hắn cùng lắm liền thay một con chó mà thôi.
Đám tiểu tử không biết mình đã vô ý rơi vào ma trảo của Tam Gia hiện tại vẫn cho rằng bản thân lập công lớn. Đợi sau khi Nhị Gia về vườn, Hồ Nhị Cẩu lên thay thế chính là lúc bọn chúng. Những người có công tiến cử có thể tung hoành ngang dọc.