Chương 14 : Kẻ Phản Bội
Nghe thấy bản thân bị lừa cùng với Lý Khắc Tư Diễn Huyền Sư thân phận, Uy Linh Linh lập tức hiểu được kế hoạch của bọn họ. Mấy tên b·uôn l·ậu này cố tình sắp xếp để bọn họ chạy đến hướng Đông. Để kéo dài thời gian cho tên c·hết tiệt cầm hàng kia chạy trốn.
“Không được ta phải đuổi theo.” Uy Linh Linh lần đầu xuất động tự nhiên không muốn tay không mà về. Nếu không thể bắt được hàng hóa đem về đồn. Mấy tên côn đồ này cùng lắm chỉ có thể ngồi hai ba ngày liền phải thả bọn chúng.
“Vô ích thôi, hướng Nam nhiều người lại có rất nhiều thế lực ở đó buôn bán. Chúng ta không thể động đến bọn họ được. Với lại có chạy tới đó cũng không còn kịp nữa.” Uy Đại Long ngăn lại Uy Linh Linh thở dài nói.
“Nhưng mà…” Uy Linh Linh tự nhiên khó chịu.
“Không cần gấp gáp. Lần này thả bọn họ. Lần sau không dễ dàng như vậy. Huống hồ băng Búa Rìu có thể xuất hiện một Diễn Huyền Sư. Tuyệt đối không đơn giản như con tưởng.” Uy Đại Long nhắc nhở nàng.
“Diễn Huyền Sư thì giỏi lắm sao? Cũng chỉ là mấy tên b·uôn l·ậu.” Uy Linh Linh không phục nói.
“Diễn Huyền Sư không đáng sợ sao? Con chưa từng đến chiến trường vạn tộc thì không có biết. Một Diễn Huyền Sư có thể sánh ngang một cái đại quân. Hắn không mạnh ở sức mà là ở hắn trí tuệ cùng khả năng tính toán tương lai. Băng Búa Rìu Cửu Gia bên trong đã có một Bạo Huyền Sư cùng một Diễn Huyền Sư hiếm có chức nghiệp. Không biết Thất Gia còn ẩn giấu điều gì nữa.” Uy Đại Long lần đầu cảm thấy hứng thú với một băng đảng như vậy.
Vốn dĩ hắn nghĩ, băng Búa Rìu cũng chỉ là một băng đảng sâu kiến mà thôi. Lần này hắn có thể hốt chọn mẻ. Dù sao Cảng Hải Vân vừa đổi chủ, thân là người của chính phủ. Hắn nhất định phải cho băng đảng này một bài học để suy yếu nó sức mạnh. Sau này mới dễ bề quản lý. Xem ra lần này lại thành công cốc rồi. Lần sau không thể sơ sót như vậy nữa.
“Không được, con phải đuổi theo xem thử.” Uy Linh Linh bản thân là một người cứng đầu không chịu bỏ cuộc lập tức hướng khu cảng phía Nam chạy tới.
Thấy Uy Linh Linh rời đi, Uy Đại Long cũng không ngăn cản. Bản thân hắn còn phải đem đống tiểu lâu la b·ị đ·ánh trọng thương này áp giải về đồn. Mặc dù lần này không thể bắt quả tang nhưng ít nhất cũng có thể để cho băng Búa Rìu đại xuất huyết đem huynh đệ chuộc về.
Mà trong lúc này Hạ Thanh Thu cũng không có mấy dễ chịu. Hắn bị ném rơi vào một kiện hàng hóa chứa đầy bông được làm từ lông của yêu thú ở khu giao dịch hàng hóa phía Nam. Mặc dù vậy bản thân cũng b·ị t·hương không nhẹ. Cả người đều đau đớn ê ẩm, đầu còn cảm thấy chút choáng. Cũng may hắn phúc lớn mạng lớn không có gãy cái xương nào.
“Khụ khụ, phì phì… phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Hạ Thanh Thu đem sợi bông trong miệng nhổ hết ra sau đó vội vàng bò ra khỏi kiện hàng chạy trốn. Mỗi một ngày khu cảng Nam đều sẽ có xe buýt và taxi trực tại đây để đưa đón khách đến xem hàng cùng thử thời vận. Nên rất nhanh Hạ Thanh Thu liền kiếm được một cái xe taxi.
“Bác Tài đến đường số Năm trung tâm thành phố.” Hạ Thanh Thu vội vàng mở cửa xe đi vào trong phân phố.
Thân làm taxi, lão tài xế cũng không nói nhiều lập tức chờ khách nhân. Làm người vận chuyển tại nơi này, muốn sống tốt nhất là không nên hỏi quá nhiều. Biết càng nhiều công việc sẽ càng nguy hiểm. Dù sao Cảng Hải Vân không phải nơi chỉ tồn tại làm ăn chính quy.
Đến lúc Uy Linh Linh đuổi tới phía Nam thì Hạ Thanh Thu đã sớm không còn bóng dáng. Nàng chỉ có thể dùng mình quyền hạn tại camera xung quanh tiến hành kiểm tra. Nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thanh Thu chật vật lên xe Taxi rời đi. Nàng chỉ có thể bất lực nắm chặt nắm đấm âm thầm đem dáng vẻ của người này ghi lại trong đầu.
Vừa đến nơi, Hạ Thanh Thu vội vàng xuống xe đem vali đem vào tòa nhà. Đồng thời thông báo cho lão tứ. Nhận được tin tức Tô Tú Nhi lập tức chạy qua xem Hạ Thanh Thu tình hình.
“Nhị Ca ngươi có làm sao không?” Tô Tú Nhi nhìn thấy Hạ Thanh Thu mệt nhoài nằm tại trên ghế sô pha hỏi hân.
“Ta không sao. Tứ Muội, chúng ta giao dịch tin tức bị lộ. Cảnh sát đã sớm mai phục sẵn đợi chúng ta giao dịch thành công liền bắt lấy. Ta may mắn cầm hàng chạy thoát được nhưng Lão Tam và Đại Ca cùng phân nửa huynh đệ đều b·ị b·ắt lại.” Hạ Thanh Thu uống miếng nước lập tức đem tình hình thông báo lại.
Đem hàng mở ra kiểm tra một lần, Tô Tú Nhi không chút nào lo lắng đáp : “Không cần lo lắng. Dù sao bọn họ không lấy được chúng ta hàng. Không có chứng cứ chứng minh chúng ta b·uôn l·ậu. Đợi một lát ta liền đi nộp tiền bảo lãnh bọn họ ra. Cùng lắm thì chỉ cần ngồi lao hai ba ngày.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Thanh Thu cũng gật đầu an tâm. Tô Tú Nhi trước giờ làm việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Hắn không cần thiết phải để ý.
“Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra rốt cuộc ai là người tiết lộ tin tức của chúng ta.” Tô Tú Nhi vắt chéo hai chân lâm vào trầm tư.
Lần này giao dịch rất là bí mật, phía cảnh sát không có lý nào có thể đánh hơi được bọn họ. Trong bang nhất định tồn tại nội gián, chỉ có điều người này rốt cuộc là ai?
“Nhất định phải tìm ra người này. Kẻ này còn tiếp tục làm bậy, chúng ta liền sẽ bị cảnh sát nắm thóp.” Hạ Thanh Thu cũng gật đầu tán thành.
“Ta nghi ngờ một người.” Tô Tú Nhi suy tính một lát liền đáp.
“Ai?” Hạ Thanh Thu mở miệng hỏi.
“Hồ Nhị Cẩu.” Tô Tú Nhi không vòng vo lập tức đáp.
“Hồ Nhị Cẩu? Hắn là người mới ra nhập. Siêu tân tinh đợt vừa rồi? Ta nghe đồn hắn còn nghĩ thay thế ta đâu.” Hạ Thanh Thu tựa vai lên ghế sô pha nói.
“Xem ra Nhị Ca cũng không phải không nghe qua. Có điều không phải là đồn. Dạo gần đây đàn em của hắn liên tục tại bên tai của ta thổi gió. Muốn ta lật đổ ngươi để cho Hồ Nhị Cẩu thay thế ngươi đương gia.” Tô Tú Nhi gật đầu nói.
“Dã tâm rất lớn. Có điều tại sao lại nghi ngờ hắn?” Hạ Thanh Thu nghi hoặc.
“Lần này tham gia giao dịch nhưng có hắn tiểu đệ. Ta nghe nói các ngươi có phái người đi tìm người phiên dịch Thú Ngữ nhưng chưa có quay về? Hắn hẳn là Hồ Nhị Cẩu người.” Tô Tú Nhi nói ra suy đoán của mình.
“Không sai, xem ra là từ lúc đó hành tung của chúng ta đã bị lộ.” Hạ Thanh Thu gật gù nói. Hắn đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc kẹo mút đưa lên miệng ngậm.
“Ồ, bỏ thuốc lá rồi?” Tô Tú Nhi nhận ra hỏi.
“Không biết, đang thử. Con người phải cố mà tốt lên chứ sao.” Hạ Thanh Thu thở dài không muốn nhắc đến việc này.
"Hi vọng ngươi đừng hút lại nữa. Đây là lần thứ 3 ngươi bỏ thuốc một lần, đến giờ ta nghĩ đến vẫn còn thấy sợ." Tô Tú Nhi lắc đầu nói.
"Ngươi nên có niềm tin một chút ở nhị ca chứ." Hạ Thanh Thu không phục nói.
Không có phản ứng lại Hạ Thanh Thu, Tô Tú Nhi chỉ cười nhẹ mở ra điện thoại xem qua rồi nói : “Bên cảnh cục người của chúng ta báo lại mấy người theo phe Hồ Nhị Cẩu không có một tên nhập đồn. Xem ra ngay từ đầu chúng ta đã bị tính kế rồi. Nếu không phải Tiểu Tam hắn là Diễn Huyền Sư có thể trong lúc nguy cấp để ngươi chạy trốn. E rằng các ngươi không vô đó ngồi tầm vài năm khó mà ra được.”
“Hiện tại Hồ Nhị Cẩu ở đâu?” Hạ Thanh Thu có chút tức giận nói. Dám tính kế hắn cùng anh em của hắn. Tên Hồ Nhị Cẩu này thật là chán sống rồi.
“Không vội, Hồ Nhị Cẩu dám phản bội lại chúng ta. Loại người này tự nhiên không thể lưu được. Có điều hiện tại chưa phải lúc đem hắn diệt trừ. Chúng ta hiện tại làm lớn, bên dưới thủ hạ còn thiếu rất nhiều. Bây giờ không có chứng cứ đem Nhị Cẩu cho diệt. Bên dưới khó bề phục chúng. Huống hồ hắn là người của cảnh sát cài vào, chúng ta động hắn. Khác gì đánh rắn động cỏ?” Tô Tú Nhi hiểu rõ tình hình cục diện nói.
“Vậy tạm thời tha cho hắn một mạng. Bây giờ chuẩn bị xe chúng ta đi đón người trở lại.” Hạ Thanh Thu nghĩ một lát liền gật đầu.
Hiện tại bang hội đã không còn như ngày xưa. Người trong băng không phải tất cả đều là bọn họ người nhà. Cửu Gia tuy nắm quyền nhưng cũng không phải tùy ý làm bậy. Việc quan trọng lúc này là phải đón Tam Gia cùng Trư Đại Ca trở lại.