Thánh Thủ Thần Thâu

Chương 7: Biển tình lai láng sóng dâng




Ba Lệ Quân, Doanh Doanh, Vô Thọ Tuấn Thiếu nhìn lên, mặt mày nhăn nhó.

Vô Đạo Cuồng Phu nhìn xong toe toét miệng lắc đầu.

Cường Trung Cường nhìn chăm chú vào cánh cửa trên cao một lúc, chàng chợtnhún mình, bay vọt lên không. Thân đang lơ lửng tại không trung, chàngliền quay người nằm ngang, hai cánh tay xoè ra lượng về phía cánh cửa sổ vừa sáng ánh đèn.

Kẹt! Cánh cửa sổ bỗng mở ra, thấp thoáng trong đó, là hai chiếc đầu của nữ nhân ló xem xét. Cường Trung Cường chớp lấy thời cơ bay vọt vào bên trong cánh cửa.

Khi chàng bay vào cánh cửa lập tức có tiếng la thất thanh, phát ra từ sau cánh cửa và cả dưới lầu vọng lên.

Xoạt! Ma Thiên Ngọc Nữ e rằng Trung Cường có thể bị đánh lén, nên nàng cũng vút mình bay lên cửa sổ vừa mới mở.

Hai nữ nhân thấy có bóng người vút vào, thất kinh hồn vía, thét lên mộttiếng co giò bỏ chạy. Chân Trung Cường điểm vào thành cửa sổ, chàng cũng phóng mình đuổi theo. Ma Thiên Ngọc Nữ cũng đã bay vào đến nơi. Một ánh hồng xẹt qua, Mãn Doanh Doanh cũng đã lên đến.

Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô Đạo Cuồng Phu nghĩ rằng nên canh phòng bên dưới nên cả hai không vọt lên.

Lúc này Cường Trung Cường đã đuổi chộp được hai nữ nhân, người này đều làkẻ ăn người ở trong sơn trại, ai nấy đều phấn son loè loẹt.

Hai thiếu phụ mặt mày biến sắc co rụt mình run lên lẩy bẩy, khóc lên một tiếng rồi run rẩy quỳ xuống.

Trung Cường thấy hai nữ nhân đó không biết võ công, chàng chợt đỏ mặt buông tay ra.

Ma Thiên Ngọc Nữ và Mẫn Doanh Doanh vội vàng chạy đến đỡ hai thiếu nữ đứng lên và cất giọng ôn hòa trấn tĩnh họ:

- Hai vị chớ hốt hoảng, bọn ta đến chỉ để hỏi nhờ chút chuyện mà thôi.

Hai thiếu phụ tuy đứng dậy nhưng vẫn còn run sợ. Lúc này nghe Ba Lệ Quân nói vậy, vội vã gật đầu lia lịa.

Ma Thiên Ngọc Nữ lại cất giọng ôn hòa hỏi:

- Xin hỏi hai vị, lần này về núi, thất trại chủ có mang theo một vị cônương, nhị vị có biết thất trại chủ Phấn Điệp Tam Lang giấu vị cô nươngđó ở đâu không?

Thiếu phụ hơi lớn tuổi hơn, run run đáp:

- Vị Khang cô nương không có ở trong trại ...

Cường Trung Cường chợt nôn nóng hỏi:

- Bây giờ thì vị cô nương đó ở đâu?

Thiếu phụ lập cập chạy về về phía cửa so, chỉ tay về ngọn núi phía đông nam nói:

- Thất trại chủ sợ nữ trại chủ Câu Hồn Mị Kiệt biết, nên đã đem giấuKhang cô nương ở trên ngọn núi đó và lệnh cho tỷ tỷ của chúng tôi đếnkhuyên nhủ Khang cô nương đồng ý hôn sự do thất trại chủ sắp đặt.

Cả ba người Trung Cường nhìn theo hướng tay thiếu phụ vừa chỉ. Trong ánhsáng chói lòa của biển lửa chỉ thấy ngọn núi kia sừng sững uy nghi, caovút tận trời, tựa như kình thiên ngọc trụ.

Ba người nhìn xong,quay sang cảm ơn hai thiếu phụ rồi phi thân nhảy vọt khỏi ô cửa sổ, nhẹnhàng đáp xuống cạnh cửa chổ Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô Đạo Cuồng Phu đangđứng.

Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy ba người đáp xuống vội hỏi ngay:

- Có hỏi được điều gì không?

Cường Trung Cường chỉ tay về phía ngọn núi và đáp:

- Ở trên ngọn núi kia kìa.

Nói xong, chàng ngẩng mặt lộ vẻ cảm kích nhìn lên khung cửa sổ nhưng trênấy đèn đóm đã tắt, cửa sổ đóng chặt. Có lẽ, hai thiếu phụ nọ bị một phen khiếp vía, nên không dám mở cửa sổ ra nhìn trộm nữa.

Lúc này,ngọn lửa ở hậu trại đã tràn ra nuốt chững mấy dãy nhà kế tiếp và đoànngười cứu hỏa cũng rầm rập chạy đi. Nhưng năm người không còn tâm tríđâu mà xem đám cháy.

Họ đã tận triển khinh công lao về ngọn núi ở phía Đông Nam. Cũng ngay lúc ấy ở phía hậu trại, có năm bóng người ởphía hậu trại gào thét điên cuồng đuổi theo bọn họ. Cường Trung Cườngquay lại nhìn thì thấy bọn người đuổi đến chính là năm người trong bátquái. Trong chớp mắt, hai bên đã vọt lên mái ngoái của một dãy nhà dài.

Trốc Đăng Trí Kiệt dẫn đầu năm quái, như điên như dại, mồ hôi ước đẫm, thét lên một tràn chói tai:

- Năm tên tiểu bối nạp mạng!

Tiếng thét chưa dứt lão dã lao xuống tay tung ra một chưởng.

Cường Trung Cường nóng lòng lên núi nên cũng giận dữ, song chưởng đồng thời cất lên đón lấy luồng chưởng phong của lão Trí Kiệt.

Ầm! Ngói bay lả tả, gió lốc cuộn tròn, tiếp theo là một loạt ngói ào ào đổxuống. Thân hình lão quái trượt dài trên mái nhà, khiến cho vô số ngóidưới chân lão ta vụn ra như tấm.

Nhị quái Độc Mục Minh Không thét lên một tiếng, phi thân vọt ra phía sau đỡ lão quái.

Cũng ngay lúc ấy, ở phía dưới có vô số đại hán nháo nhào chạy ra khỏi trại.Đồng thời trên bức tường cao xuất hiện một lúc năm bóng phụ nữ đang vútmình lao về phía mấy người đang đánh nhau.

Cường Trung Cường quay lại nhìn thấy năm bóng phụ nữ này chính là năm nàng dâu thảo của nhà họ Ba.

Năm vị tẩu tẩu của Vô Thọ Tuấn Thiếu đều tóc búi cao, ăn mặt gọn gàng, mang theo trường kiếm, khí thế uy mãnh ép người. Đại tẩu thân khoác một màuvàng nhạt, nhị tẩu mặc bộ xanh lam, tam tẩu một màu tím biếc, tứ tẩu yphục thiên thanh, ái thê của Vô Đạo Cuồng Phu vẫn một màu xanh như cũ.

Năm người thiếu phụ diễm lệ, ai nấy đều mặt mày tươi tỉnh, miệng nhoẻn cười tươi đang lao đến như bay về phía Trung Cường.

Cường Trung Cường thấy vậy, bất giác chau mày tự hỏi:

"Tại sao họ lại đến đây nữa, đã xảy ra chuyện gì chăng?".

Gã khờ Vô Đạo Cuồng Phu thấy ái thê của mình đến nơi, gã liền toét miệng cười tỏ vẻ tự hào.

Ma Thiên Ngọc Nữ mừng rỡ vẫy tay rối rít về phía năm vị tẩu tẩu và cất tiếng gọi:

- Ngũ vị tẩu tẩu, có chuyện gì mà đến đây vậy?

Năm vị tẩu tẩu cũng vẫy tay đáp lại, đại tẩu cất tiếng đáp:

- Lão ma ma không yên tâm, sợ các ngươi bị bát quái bắt nạt, nên lệnh cho tẩu tẩu ngày đêm đuổi theo.

Lời vừa dứt thì năm người đã nhẹ nhàng đáp trên mái ngói.

Mãn Doanh Doanh cũng vui mừng ra mặt, chạy đến bên năm người thiếu phụ kiều diễm.

Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy mấy người gây náo loạn phía trước lại là năm vị tẩu tẩu của mình. Gương mặt tuấn tú của chàng chợt đỏ, đôi mày chau lại lộvẻ hơi ngượng.

Lão quái bị Trung Cường đánh cho một chưởng, suýt chút nữa là lộn cổ xuống đất.

Lòng lão vừa kinh vừa sợ, lúc này chợt thấy trước mặt lão lại có thêm nămngười thiếu phụ nai nịt gọn gàng, hùng dũng hiên ngang. Lòng lão lạicàng giống như ngọn lửa thêm dầu. Do đó, lão trừng đôi mắt, phát ra haiđạo hàn quang quát lớn:

- Ba Vân Tuấn! Mấy con ác phụ này lại vô can với ngươi sao?

Gã vừa quát vừa đưa tay chỉ về năm vị tẩu tẩu của Vô Thọ Tuấn Thiếu với vẻ hằn học.

Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy lão chửi các vị tẩu tẩu của mình là ác phụ, cây kích trong tay chàng vung lên định lao vào lão tặc.

Bỗng nghe một tiếng quát và một bóng tím vụt qua:

- Lão tặc ngươi chán sống rồi.

Cùng với tiếng quát, tam tẩu đã vung kiếm lên xuất ngay một thế Thạch QuanThổ Tín hàn quang lấp lánh ụp xuống trước ngực lão quái. Hắc Sam BệnhKiệt thấy vậy phẫn nộ quát lên:

- Con tiện phụ kia, ta sẽ tiếp ngươi vài chiêu.

Lời chưa dứt thân lão đã bổ về phía trước. Lão khẽ phất tay áo, lập tứctrong tay phải của lão xuất hiện một chiếc Câu Hồn bài ô quang lấp lánh. Lão hét lên một tiếng vung Câu Hồn bài đón lấy trường kiếm của tam tẩu.

Đôi mày liễu của tam tẩu chợt chau lại, nàng giận dữ quát:

- Kiếm Hạ Vong Hồn, ngươi cũng đến đây nhận lấy cái chết?

Nói xong, nàng chợt biến thế, tay phải trầm xuống, ánh kiếm lướt qua tránhchiếc Câu Hồn bài, sau đó một đạo hào quang bỗng bốc lên nhắm vào ThiênLinh Cái của Hắc Sam Bệnh Kiệt. Hắc Sam Bệnh Kiệt không ngờ đối thủ lạibiến chiêu nhanh như vậy. So với lúc đấu với nhau phía trước dường nhưlúc này nàng đã khác đi nhiều.

Lão ta hoảng sợ, thét lên mộttiếng mặt mày thất thần nhảy vọt ra ngoài sau xa hơn một trượng. Tam tẩu chống kiếm đứng nhìn, không cần đuổi theo truy sát. Nàng mỉa mai nói:

- Ở trước núi ta đã tha mạng cho ngươi, đã vậy ngươi còn cả gan muối mặt giao đấu với ta nữa sao?

Nói xong nàng nhìn sang lão quái một lượt và cất tiếng nói:

- Không ngờ Quan Sơn Bát Kiệt lại là thứ vứt đi.

Lão quái tức giận, mặt mày xanh xám, mắt như hai ngọn đèn dầu, răng nghiến kèn kẹt không nói tiếng nào.

Nhị quái Độc Mục Minh Không ngẩng mặt lên trời cất lên một tràng cười cuồng nộ, đoạn quay sang tam tẩu giận dữ nói:

- Con ác phụ ngông cuồng này thật quá đáng. Lão phu đây cũng muốn thử xem các ngươi có bản lĩnh gì mà dám to gan đến đấy chiếm đoạt Núi Quan Sơnnày.

Nói xong, cây thanh đao của lão liền vun vút múa lên, đồng thời dấn tới định tấn công tam tẩu.

Lão quái thấy tình huống bất lợi, nếu dùng sức đấu với nhà họ Ba thì bên phía lão sẽ thiệt thòi, nên lão lập tức quát to:

- Nhị đệ quay lại!

Độc Mục Minh Không nghe thấy tiếng quát gã ta dừng bước hậm hực nhìn sangmấy người bên bọn Trung Cường một lượt sau đó lão ta dùng dằng quay lại. Thái độ hết sức hung hăng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủnếu có thể được.

Đại tẩu đang đứng giữa Ma Thiên Ngọc Nữ và Mẫn Doanh Doanh thấy vậy khẽ cười nhạt một tiếng đoạn cất tiếng nói:

- Lão quái, ngươi chớ có lo sợ như vậy. Nếu bọn dâm tà các ngươi không tự ý bắt người, các ngươi có gửi thiếp mời, bọn ta cũng không thèm đến,nói chi đến chuyện bon ta đến đây để đoạt lấy núi Quan Sơn của cácngươi.

Lão quái Trốc Đăng Trí Kiệt trợn tròn đôi mắt, quát lên:

- Bắt người à? Ai đâu? Các ngươi có chứng cớ gì? Người dấu ở đâu sao ta không biết?

Cường Trung Cường hừ lên một tiếng nói:

- Hừ! Các ngươi muốn có chứng cứ à? Hãy đi theo ta.

Nói xong liền phóng vút mình đi.

Ma Thiên Ngọc Nữ và mấy người còn lại cũng ào ào đuổi theo ...

Lão quái thấy Cường Trung Cường dẫn đầu. Bọn Mẫn Doanh Doanh mặc mày giận dữ.

Đồng bọn chợt lo lắng nhìn nhau một lượt và năm quái cũng hộc tốc đuổi theo.

Lúc này, nơi trang trại lửa đã ngút trời, chiếu sáng cả vùng rộng lớn.

Tiếng người la hét càng thêm nháo nhác, vì lửa đã thiêu rụi năm dãy nhà đồsộ. Mấy trăm cặp mắt cũng không hề để ý đến bóng người đang vút từ trênmái nhà gần đó về ngọn núi cao ở phía Đông Nam.

Cường Trung Cường Vọt ra khỏi trại, tận triển khinh công, trong chớp mắt đã đến chân núi. Chàng liền đằng không bay lên, thỉnh thoảng chân khe điểm vào nhạmthạch hoặc cành cây, tốc độ vọt lên nhanh như gió thổi. Chín người cònlại cũng tận triển khinh công bám theo bén gót.

Bích Nhi biết rõ ái phu của mình khinh công hơi kém, nên nàng vẫn theo bên cạnh Vô Đạo Cuồng Phu trong suốt cuộc hành trình.

Năm người trong bọn lão quái ai nấy đều lòng dạ xấu xa, tất cả đều muốn vọt lên dẫn đầu, tìm nơi ẩn nấu để thừa cơ hạ độc thủ. Cả bọn đưa mắt nhìnlên thì thấy Trung Cường, Doanh Doanh, Ba Lệ Quân đã cách xa cả bọn hơnhai mươi trượng, tốc độ ai nấy đều nhanh đến kinh người, nhất là TrungCường, leo lên cực kỳ nhanh nhẹn, lại nhìn thấy mấy người trong gia đình họ Ba, ai nấy đều nhẹ nhàng như tên, thân pháp linh lợi không kém, tốcđộ nhanh tựa như bay cho nên năm người đều giật mình kinh hãi, ác niệmtiêu tan.

Khoảng một khắc sau, Trung Cường đã dần leo lên đếnđỉnh núi. Trên đỉnh, tùng trúc mọc đầy, hoa tươi khắp chốn, giờ đây ngọn núi đã được đám cháy soi khắp chốn sáng tựa như đang độ chiều tà. Chàng quay đầu nhìn xuống thì thấy một đoàn người đang lục tục vọt lên, haibóng người vút lên, Ba Lệ Quân và Doanh Doanh vừa đến nơi.

Bangười đưa mắt nhìn về phía vạt rừng tùng phía trước một hồi lâu, khôngthấy động tĩnh gì, cả ba lập tức quyết định đột nhập vào trong đó. Trung Cường, Lệ Quân và Doanh Doanh phi thân tiến vào, vừa bay vừa thủ thếsẵn sàng xuất thủ, ai nấy đều cẩn thận quan sát xung quanh để tìm KhangTrí Mẫn. Đột nhiên, cách ba người khoảng bảy tám trượng về phía trái,phía dưới một tảng đá, có năm sáu đại hán áo đen đang nằm ngổn ngang nơi đó, binh khí đều tuột khỏi tay rơi trên mặt đất. Cường Trung Cường thấy vậy thầm kêu lên một tiếng vì chàng biết nơi đây đã xuất hiện cao thủ.Có thể vị cao thủ này là lão nhân mà ba vị đại hán ở phía trước trại đãnói đến. Trong lúc suy nghĩ, ba người đã đến nơi, thì thấy năm đại hánngủ say như chết. Tiếng ngáy vang như sấm động.

Cường Trung Cường đưa mắt nhìn quanh, thấy thấp thoáng sau rừng trúc trước mặt đường như có ánh đèn le lói. Chàng chợt kêu lên:

- Có lẽ là ở bên kia rồi!

Nói xong, ba người liền lao mình về phía ấy.

Ba người đến gần thì thấy đó là một thạch thất hình chữ nhật, đèn đóm sáng trưng.

Bên trong yên ắng như tờ. Trong một góc của thạch thất lại có hai đại hán áo đen đang nằm trên nền đá.

Cường Trung Cường thấy vậy càng thêm lo lắng thầm nghĩ, nơi dây nhất định đãxảy ra biến cố. Chàng liền đề khí phi thân, hai tay thủ thế, nhảy vọtvào trong thạch thất, Ba Lệ Quân, Doanh Doanh cũng phóng người vọt theo, Ba người vào đến thạch thất đưa mắt nhìn quanh, bất giác càng ngơ ngác.

Chỉ thấy thạch thất được bày trí giản đơn, chỉ có một bàn và một giường.Trên bàn đèn dầu cháy sáng. Mền gối trong giường cực kỳ bề bộn, gầngiường có một thiếu phụ ăn mặc xinh đẹp đang nằm nghiêng trên mặt đất,không thấy Khang Trí Mẫn đâu cả.

Trung Cường không thấy Trí Mẫn,trong lòng chàng vô cùng hoảng loạn, nước mắt chỉ trực trào ra. DoanhDoanh thấy vậy, lòng chợt buồn vô hạn, bất giác lệ rơi lã chã.

Ba Lệ Quân lập tức đưa tay tới trước mũi thiếu phụ, thử xem hơi thở đã mất hay còn.

Lúc này, Vô Thọ Tuấn Thiếu và mấy người còn lại cũng vừa đến nơi. Vô ThọTuấn Thiếu và ngũ vị tẩu tẩu thấy tình hình trong thạch thất, bất giáccũng giật mình ngơ ngác. Từ trước đến giờ ngũ quái cứ cho người của thất hùng đã gây ra tất cả, từ việc đốt trại cho đến điểm huyệt lính canh.

Nhưng giờ đây, thấy thần sắc của Trung Cường và Doanh Doanh, nhất là trôngthấy thiếu phụ đang nằm trên mặt đất, ngũ quái bất giác cũng có sự hồnghi về phán đoán của mình.

Lúc này, Ba Lệ Quân đã giải khai mêhuyệt cho thiếu phụ. Thiếu phụ vừa tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, bất giác hốt hoảng lập cập ngồi dậy.

Lão quái vừa thấy thiếu phụ bất giác hiểu ra mọi chuyện, lão trừng mắt giận dữ quát hỏi?

- Ngươi không ở trang trại mà đến dây làm gì?

Cùng với tiếng hỏi, mắt lão hàn quang phát xạ, hữu chưởng đã từ từ cất lên.

Thiếu phụ thấy lão quái phát nộ, mặt mày biến sắc lập cập đáp:

- Là ... Là ... Thất trại chủ ...

Lời thiếu phụ chưa dứt thì nhị quái Độc Mục Minh Không đã quát lên như sấm:

- Con tiện phụ nói xàm!

Cùng với tiếng thét, lão đã vọt tới tung hữu chưởng đánh vào Thiên Linh Cái của thiếu phụ.

Cường Trung Cường thấy vậy đùng đùng nổi giận, sát khí bừng bừng, chàng lập tức quát lên:

- Ác tặc muốn chết!

Chữ chết chưa dứt hữu chưởng chàng đã vung lên đánh thẳng vào giữa ngực nhị quái.

Lập tức có một đạo kình phong tuyệt mãnh cuộn cuộn ập đến trước ngực nhịquái. Độc Mục Minh Không khẽ hừ lên một tiếng. Tay lão lập tức xoay lạiphóng chưởng về phía Trung Cường.

Ầm! Bụi bốc mịt mù, ánh đèn giao động, đất động vách run ...

Cùng với tiếng nổ của hai luồng chưởng phong tiếp xúc nhau là một tiếng gàothê thảm. Thân thể của Độc Mục Minh Không cùng với tiếng rú bay vọt rangoài cửa thạch thất.

Hoạt Cương Thi thét lên một tiếng, tung mình vọt theo hướng bay của Độc Mục Minh Không.

Bang! Thân thể Độc Mục Minh Không rơi mạnh xuống mảnh đất trống nơi rừng trúc.

Hoạt Cương Thi tuy vọt theo nhưng không thể nào hứng kịp thi thể của Độc Mục Minh Không.

Ụa! Độc Mục Minh Không ói ra một vũng máu tươi, chân tay co giật và từ từ tắt thở.

Hoạt Cương Thi cũng vừa tới nơi, cuối đầu nhìn xuống thì Độc Mục Minh Khôngđã mềm như sợi bún, không còn hơi thở nữa. Lão Quái Trí Kiệt thấy nhịquái chết thảm như vậy, lão ta nổi cơn thịnh nộ gào lên:

- Lão phu sẽ đổi mạng với ngươi!

Cùng với tiếng gào, lão ta như điên như dại, hết sức bình sinh vận đầy công lực, hai tay đồng thời đẩy ra.

Một đạo cuồng phong khốc liệt từ từ cuộn lao về phía ngực của Trung Cường, thế như đá lăn núi sập.

Trung Cường lâu nay trong lòng có nhiều ức chế, lửa giận bạo phát, chàng chợt chau mày, song chưởng vận đủ công lực phóng ra nhanh như chớp giật.

Ma Thiên Ngọc Nữ, Vô Thọ Tuấn Thiếu và mấy người cùng phía Trung Cường,đột nhiên trong tích tắt phải chứng kiến hai lần đối chưởng, ai nấy đềumặt mày biến sắc, mồ hôi lạnh từ từ úa ra. Tất cả những người đang cómặt trong thạch thất đồng thời hét lên một tiếng và vung tay xuấtchưởng.

Diện tích thạch thất không hơn bốn trượng vuông, làm sao chịu nổi chưởng lực của nhiều cao thủ như vậy.

Ầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đỉnh thất nứt nẻ, cửa sổ của chúng đều bay vọt ra ngoài, bàn ghế lăn nghiêng té ngửa ...

Một tiếng rú xé nát không gian, tiếp theo là một tiếng la trầm đục.

Sau khi cơn kình phòng lắng dịu, mọi người đều cảm thấy khí huyết rạo rực,đưa mắt nhìn quanh thì thấy máu me bê bết, lão Quái Trí Kiệt đã dínhmình vào vách tường đá, thân thể giờ đây chỉ là một đống bấy nhầy.

Hắc Sam Bệnh Kiệt, Côi Thôi Sinh thấy tình hình trước mắt, nếu tiếp tụcđộng thủ thì chẳng khác nào lao đầu xuống hố. Tam thập lục kế, tẩu vithượng sách, do đó cả hai đều phi thân nhảy vọt ra khỏi thạch thất, đưatay vẩy về phía Hoạt Cương Thi ra hiệu, cả ba lao xuống núi nhanh nhưđiện xẹt.

Cường Trung Cường sau khi xuất liền hai chưởng giờ đâychàng bỗng ngây người ngơ ngác. Vì chàng phát hiện ra công lực của mìnhphát ra lại tùy theo tâm ý. Khi chàng có ý giết người thì chưởng lựccương mãnh vô cùng, xuất thủ đối phương sẽ cầm chắc cái chết.

Ngược lại khi chỉ mới nổi giận, chưởng lực phát ra tuy mạnh có thể đánh đốiphương văng xa hai trượng nhưng chưa chắc làm đối phương chấn thương nội phủ.

Đột nhiên lúc ấy mọi người trong phòng đều kêu lên lo lắng, cùng vội chạy đến bên thiếu phụ. Cường Trung Cường vội thu tinh thần,đưa mắt nhìn sang thì thấy thiếu phụ đã bị chưởng phong chấn động ngấtxỉu từ lâu. Doanh Doanh và Ma Thiên Ngọc Nữ quỳ xuống đỡ thiếu phụ dậy,vỗ vào lưng thiếu phụ mấy cái. Thiếu phụ từ từ mở đôi mắt, thẫn thờ nhìn ra và thở một hơi dài. Sau đó, đôi mắt của thiếu phụ lại khép như cũ.

Doanh Doanh thấy hơi thở của thiếu phụ đã yếu ớt, lại bị chấn thương nội phủrất nặng nên nàng liền áp tay vào giữa ngực của thiếu phụ để truyền chân khí.

Ma Thiên Ngọc Nữ cũng biết không thể nào để cho thiếu phụchết được vì nếu thiếu phụ chết đi thì tin tức về Khang Trí Mẫn hoàntoàn vô vọng.

Nên vừa thấy thiếu phụ tỉnh lại, nàng vội vàng hỏi ngay:

- Xin hỏi vị cô nương mặc tím trốn đâu rồi?

Thiếu phụ lại mở mắt lần nữa, giọng thều thào ...

- Bị ... Bị một lão nhân mang đi rồi.

Cường Trung Cường nghe vậy thất kinh, lập tức quý xuống hấp tấp hỏi:

- Bị lão nhân nào mang đi?

Thiếu phụ khép mắt lại không trả lời, gương mặt giờ dây càng nhợt nhạt khó coi.

Cường Trung Cường tỏ vẻ vô cùng lo lắng, chàng nhớ lại lời ba đại hán bị điểm huyệt đã cung cấp nên chàng liền nói:

- Ngươi nói lão nhân ấy có phải là một lão trượng râu tóc bạc phơ, thân mặc một bộ đại bào màu xám phải không?

Thiếu phụ gượng mắt nhìn Cường Trung Cường một lần, như muốn nói gì nhưng chợt thở hắt ra và tắt thở.

Cường Trung Cường thấy cái nhìn sau cuối của thiếu phụ, có vẻ khẳng định lờichàng đoán chắc lão nhân đã mang Khang Tri Mẫn đi rồi. Chàng liền quaysang nói với mấy người đang đứng bên cạnh.

- Xem ra tiểu đệ đã đoán không sai!

Vô Thọ Tuấn Thiếu chau mày hỏi:

- Cường đệ biết vị đạo trưởng này sao?

Cường Trung Cường gật đầu đáp:

- Tiểu đệ có gặp qua vị đạo trưởng ấy một lần trên Hằng Doanh sơn.

Đôi mắt phượng của Doanh Doanh chợt sáng lên, nàng vội hỏi:

- Người mà đệ nói là Bích Tiêu đạo trưởng phải không?

Cường Trung Cường quay sang phía Doanh Doanh và nói:

- Đệ nghĩ trong giới võ lâm hiện nay dáng vóc và võ công cao tuyệt màchúng ta được biết e rằng chỉ có Bích Tiêu đạo trưởng mà thôi.

Ma Thiên Ngọc Nữ nghe vậy lập tức phấn khích nói:

- Nếu thật như vậy thì trường hợp Mẫn cô nương có thể gọi là nhân duyênđắc phúc vậy. Nên biết, Bích Tiêu đạo trưởng võ thuật quán tuyệt võ lâm. Nếu Khang cô nương được người chỉ điểm thì sẽ tiến nhanh khôn kể.

Doanh Doanh cũng phấn khích nói:

- Vậy thì chúng ta cũng đi thôi. Nếu sáng mai chúng ta có thể đi đến bếnLiên Hoan không chừng sẽ gặp được tiên trưởng và ba vị sư huynh ở đó.

Mọi người đều đồng ý và cất bước rời khỏi thạch thất đi về phía dưới núi.Năm nàng dâu của nhà họ Ba cũng cẩn thận đặt thiếu phụ nằm ngay ngắntrên giường, lấy chăn phủ kỹ và cũng cất bước theo.

Lúc này ngọnlửa ở phía dưới đã có phần yếu bớt. Tiếng la hét hoảng loạn cũng từ từgiảm hẳn. Mười người nhận rõ phương hướng và cùng nhau tiến về phía Bắc, xuống núi và vượt ra khỏi phạm vi của núi Quan Sơn. Tuy ngọn lửa đã cóphần yếu bớt nhưng vẫn còn đủ sức rọi xuống xung quanh một màn sương mờmờ. Do đó, mười người tận triển khinh công nhanh như tên bắn. Vừa xuốngdưới chân dãy núi Quan Sơn, năm vị tẩu tẩu của Vô Thọ Tuấn Thiếu vội vãđi tìm ngựa. Sau một tuần trà, tất cả ngựa đều được dắt về. Thế là mườingười cưỡi chung năm con kiện mã phóng như bay về phía tiểu thông trang.

Lúc này đã sang canh năm, từ phía xa xa gà đã gáy râm ran, gió mát hẩy hẩyphớt qua gương mặt của mọi người. Từ phía chân trời hướng đông đã bắtđầu rạng sáng. Năm ngựa phi như bay, tiểu thôn phía trước mặt càng lúccàng gần phía sau lưng dãy Quan Sơn vẫn còn sáng rực ánh lửa, tựa nhưvầng hồng mọc ở phía đông.

Năm ngựa đến rìa thôn lập tức dừnglại. Mười người lập tức phi thân xuống đất. Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô ĐạoCuồng Phu vào thôn lấy ngựa. Mấy người còn lại đứng ở rìa thôn đón họ.

Đại tẩu thấy Vô Đạo Cuồng Phu đã khuất bóng liền cất tiếng nói với Ma Thiên Ngọc Nữ:

- Thất muội à! Ngũ đệ viễn du mà không yên lòng, chuyện ở đất này đã xong, lập tức phải thu xếp cho ngũ đệ về ngay.

Ma Thiên Ngọc Nữ lập tức mỉm cười nói:

- Vậy xin đại tẩu cứ đem ý này chuyển lại cho ngũ ca, bọn muội tham gia vào chuyện này quả thật không tiện.

Đại tẩu mỉm cười gật đầu, Cường Trung Cường chau mày nghĩ ngợi. Chàng cảmthấy vì chuyện của mình mà đã làm phiền lòng nhiều người quá, quả là khó xử. Hơn nữa, chàng cảm thấy nhiều người đi theo càng khó hành sự vìchàng nhớ đến từ khi hạ sơn đến giờ vướng Doanh Doanh, không có lẽ giờnày chàng đã đuổi kịp Lục Giã Khôn Long rồi.

Chàng nghĩ như vậy,đôi môi mấp máy như định nói gì, nhưng lại cảm thấy khó mở miệng chối từ sự giúp đỡ của mọi người. Ma Thiên Ngọc Nữ và Doanh Doanh ít khi nàolại không để ý đến Trung Cường. Lúc này, khi thấy Cường Trung Cường nhưcó điều chi khó xử, cả hai dường như đồng thời cất giọng quan tâm thânthiết hỏi:

- Đệ đệ muốn nói gì thì cứ nói đi.

Cường Trung Cường lúng túng nói:

- Đệ nghĩ ... Chuyện ở đây đã hết rồi ... Vì chuyện của đệ mà tỷ tỷ và lục ca ...

Lời của Trung Cường chưa dứt, nụ cười trên môi Ma Thiên Ngọc Nữ vụt tan như mây khói. Khuôn mặt nàng chợt có một thoáng u buồn giăng ngang.

Ngũ vị tẩu tẩu đều là người từng trải lúc này lúc nay đều đã trông thấythần sắc kém của Ba Lệ Quân, đại tẩu lập tức tươi cười và ôn tồn nói:

- Cường đệ à! Đệ là người trẻ nhất trong số bọn chúng ta. Vì đệ mà mấyhuynh tỷ có cực thêm một chút thì cũng là việc nên làm. Hơn nữa nếu đểđệ đơn thân độc mã du nhập giang hồ, lão ma ma biết được nhất định sẽkhông yên lòng.

Cường Trung Cường nghe xong chàng cũng cảm động. Chàng nhìn sang Ba Lệ Quân ấp úng nói:

- Đệ ... Đệ muốn nói là phiền tỷ tỷ và lục ca, Như vậy đệ cảm thấy rất ấy náy.

Tam tẩu không đợi Trung Cường nói hết liền khoát tay nói:

- Được rồi! Được rồi! Không cần phải nói nhiều nữa. Đều là người trong một nhà sao lai khách sáo như vậy!

Nói xong, đôi mắt của tam tẩu vụt sáng lên và cất lên một tràng cười vui vẻ.

Mọi người thấy vậy, ai nấy đều cất tiếng cười theo.

Ngay lúc ấy có mấy tiếng ngựa hí trong thôn vọng ra lanh lảnh. Trong thônlập tức có tiếng chó rộ lên nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy người. Sau đó một tràng tiếng vó. Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô Đạo Cuồng Phu đang cưỡitrên hai con ngựa của mình. Ô Long, Cái Tuyết và Tiểu Bạch Câu thì đangchạy phía sau. Ô Long vừa thấy Trung Cường lập tức cất lên một tràngtiếng hí trầm trầm, đồng thời phóng vó lao về phía chàng nhanh như tênbắn. Cái Tuyết và Tiểu Bạch Câu thấy chủ cũng vui mừng không kém, cả hai đồng thời hí lên và chạy xổ về phía Doanh Doanh và Ba Lệ Quân.

Vô Đạo Cuồng Phu vừa đến trước mặt mọi người liên cất giọng oang oang:

- Mọi người hãy mau lên ngựa nếu không thì chuyến thuyền đầu tiên sẽ rờibến mất, đuổi theo không được đâu, Gương mặt của gã lúc này ửng đỏ, thần thái tỏ ra vô cùng lo lắng.

Đại tẩu mỉm cười và nói:

- Ngũ đệ không cần lo cho họ nữa. Họ đi đến bến Liên Hoan còn chúng ta sẽ trở về Ma Thiên Lảnh ...

Vô Đạo Cuồng Phu nghe vậy tức bực, hừ lên một tiếng và cất giọng hỏi:

- Ai nói vậy?

Gương mặt của Đại tẩu vẫn bình thản và mỉm cười đáp:

- Lão ma ma đã ra lệnh như vậy.

Vô Đạo Cuồng Phu nghe nói đây là lệnh của lão ma ma, gã trề môi đưa mắtnhìn về phía của Doanh Doanh và Ba Lệ Quân, Vô Thọ Tuấn Thiếu một lượttỏ vẻ cụt hứng. Sau đó, gã không nói thêm lời nào. Chỉ đưa mắt nhìn vềmấy người được tiếp tục đi xuống phía nam tỏ vẻ thèm được như họ.

Lúc này, Vô Thọ Tuấn Thiếu, Trung Cường, Lệ Quân và Doanh Doanh đã khoác lên mình chiếc áo khoác và tung thân lên ngựa.

Trung Cường vì gấp lên đường nên vừa ngồi vững trên yên, chàng đã cất tiếng nói:

- Xin ngũ vị tẩu tẩu và ngũ ca bảo trọng, tiểu đệ xin cáo từ.

Năm vị tẩu tẩu đồng thời vòng tay và cất tiếng nói:

- Cường đệ! Phàm hành sự nên cẩn trọng. Hy vọng đệ sớm trở về Ma Thiên Lãnh.

Vô Đạo Cuồng Phu vẫn ngồi im như phỗng, không nói tiếng nào.

Cường Trung Cường mỉm cười, vẫy tay tạm biệt rồi thúc ngựa đi. Con Ô Long hílên một tràng và cất vó dẫn đầu đi trước. Vô Thọ Tuấn Thiếu, Ba Lệ Quânvà Doanh Doanh cũng ra roi, thúc ngựa đuổi theo.

Bốn con kiện mã phóng như bay, băng đồng lội suối đi thẳng về phía Đông Nam.

Sau một hồi thì vần thái dương đã hiện ra rực rỡ tỏa trên mặt đất một ánhhoàng kim dìu dịu của ánh nắng ban mai. Bốn ngựa sải bước như bay, tiếng vó nghe vui tai rầm rập, xen lẫn với tiếng gió vi vu và tiếng sóng biển rì rào vọng đến.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến thị trấn Liên Hoan. Vừa vào thị trấn, Doanh Doanh đã ồ lên kinh ngạc:

- A! Mấy lão ca ca đã đến đây rồi!

Ma Thiên Ngọc Nữ, Vô Thọ Tuấn Thiếu nhìn chiếc Đại Yên Đài được khắc trêngốc cây to bên vệ đường, cả hai tỏ vẻ không hiểu cất tiếng hỏi:

- Cường đệ! Ngươi nói xem, Đại Yên Đài Trúc lão tiền bối đã đến đây rồi thật sao?

Cường Trung Cường liền gật đầu đáp:

- Đúng vậy! Đây là kí hiệu của Trúc lão ca. Sau khi chúng đệ chia taynhau, Nếu đệ và Mãn tỷ tỷ đến bến đò trước thì sẽ khắc ký hiệu của Trúclão ca lên cây. Bây giờ xem ra các vị lão ca đã đến đó trước rồi.

Đột nhiên đôi mắt của Doanh Doanh vụt sáng, gương mặt nàng chợt biến sắc, nàng vội nói:

- Nhanh lên! Chúng ta phải đến bến đò ngay, có thể mấy vị lão ca vẫn cònđợi chúng ta ở đó, hay là đã vượt biển trước rồi không chừng.

Cả ba người nghe vậy đều cảm thấy có lý, bốn người liền thúc ngựa tiến thẳng về bến Liên Hoan.

Trên dường phố, người đi kẻ lại vô cùng tấp nập, đông đúc, đa phần đều đếnđây để vượt biển sang bờ bên kia, ai nấy đểu đổ xô đi về phía Nam.

Bốn người vừa đến phố Nam dẫn vô bến Liên Hoan thì đã thấy hai bên hàngquán sang sát, trên bãi người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt, hàng hóachất cao như núi, dưới bến ghe thuyền tấp nập, tiếng cười nói huyên náocả một vùng. Ngước mặt nhìn ra xa xa thì thấy biển trời mênh mông vôtận, từng cơn gió mạnh cuộn lên những bọt sóng trắng đổ ập vào bờ liênmiên không dứt. Doanh Doanh đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một hồi, khôngphát hiện ra ba vị lão huynh, nàng giận dỗi nói:

- Tại sao đại sư huynh không ở đây đợi chúng ta chứ?

Ma Thiên Ngọc Nữ dường như nghĩ ra điều gì, nàng liền nói:

- Ta nghĩ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì khá quan trọng nên ba vị tiền bối mới không đợi chúng ta mà vượt biển đi trước.

Vô Thọ Tuấn Thiếu cảm thấy có lý nên cũng cất tiếng giục:

- Đã vậy thì chúng ta cũng vượt biển đi thôi.

Nói đoạn chàng bèn đưa mắt nhìn vào mặt biển đang ào ào cuộn sóng và lại nói tiếp:

- Hôm nay sóng to gió lớn, chúng ta phải thuê một chiếc thuyền to, như vậy sẽ tương đối an toàn.

Nói xong liền quay đầu ngựa chuẩn bị đi thuê thuyền. Cường Trung Cường giờđây đã có chút kinh nghiệm của lần đuổi theo Doanh Doanh nên làm gì cũng cẩn thận hơn. Chàng thấy Tuấn Thiếu định đi liền vội gọi lại:

- Lục ca! Xin quay lại.

Vô Thọ Tuấn Thiếu lập tức gò cương kìm ngựa lại, ngẩn ngơ hỏi:

- Còn có chuyện gì vậy?

- Đệ nghĩ chúng ta nên đi vòng thị trấn dò hỏi thử xem, có thể có ngườiđã thấy Bích Tiêu tiên trưởng hoặc Lục Dã Khôn Long lão tiền bối và bavị lão ca cũng không chừng.

Trong lòng Doanh Doanh cũng có ý này. Nàng lập tức góp lời - Cường đệ, ta và Quân tỷ sẽ vào trấn xem thử, đệthì đi dò hỏi ở gần bến thuyền.

Tuấn ca thì đi mướn thuyền, như vậy sẽ đỡ tốn thời gian hơn.

Cường Trung Cường và Lệ Quân đều gật đầu tán thưởng. Vô Thọ Tuấn Thiếu ngheDoanh Doanh gọi mình là Tuấn ca, tim chàng vừa mới ngọt ngào làm sao.Đôi mày của chàng chợt dãn ra, chàng liền cười vui vẻ và nói:

- Mẫn muội xếp đặt như vậy thật là hay quá!

Nói xong chàng liền thúc ngựa chạy về phía bờ biển nơi thuyền ghe san sát, cột buồm dựng đứng như rừng.

Đôi má của Doanh Doanh chợt hồng, nàng đưa ánh mắt buồn rầu nhìn về phíaCường Trung Cường và cũng thúc ngựa cùng Ba Lệ Quân đi vào thị trấn.Cường Trung Cường thấy ba người đã đi, chàng cũng vội thúc ngựa về phíamấy nhóm người đang đứng trước bến thuyền gần ấy. Chàng đưa mắt nhìnquanh thì thấy trong số khách đợi thuyền cũng có rất nhiều nhân vật võlâm. Họ thấy Trung Cường khôi ngô anh tuấn, cưỡi con bảo câu, vai mangbảo kiếm tư thái bất phàm nên tất cả mọi người đều tránh ra nhườngđường. Cường Trung Cường từ tốn thúc ngựa nhẹ nhàng rảo bước. Chàng đưatia mắt nhìn quanh hy vọng trong nhóm người ấy, chàng có thể gặp đượcBích Tiêu tiên trưởng và Lục Dã Khôn Long lão tiền bối. Cũng trong quátrình tìm kiếm, chàng giương thần lắng nghe từ trong tiếng ồn ào hỗn tạp của bến thuyền có mấy giọng trầm trầm bàn tán vọng đến:

- Võ lâm chí bảo, người có đức mới giữ được nó. Lão nhân mang gương này taynhuốm đầy máu tanh quả thật không xứng đáng là người giữ Gia Hình.

Cường Trung Cường giật mình đưa mắt nhìn xem ai đó đã nói ra lời ấy thì thấygần đó có năm sáu nhân vật trong võ lâm, nai nịt gọn gàng, thân mangbinh khí. Người nói lời ấy là một trung niên tuổi độ ngũ tuần.

Lại nghe thấy tiếng ồ ồ của một đại hán mày rậm, mắt tròn cất lên:

- Hơn một tháng nay, số người của hắc bạch lưỡng đạo bỏ thây dưới tay của lão nhân quả không ít. Vừa rồi nghe đâu ở Đại Thạch kiều, lão ta lại hạ thủ Bất Nhiễm Vũ Sĩ của phái Cùng Lai, Văn Động nhất kiếm của pháiKhông Động.

Cường Trung Cường nghe vậy chợt giật nảy mình, tronglòng chàng hết sức lo lắng, không biết số người bỏ mạng tại nơi ĐạiThạch kiều có Phó Tại Lâm hay không? Nếu Phó Tại Lâm cũng chết thì tìnhhình ngày ấy nơi Bi Thiên động chỉ còn cách là chờ ngày về Lãnh Vân tựmới biết được. Chàng cứ miên man suy nghĩ và càng đi sâu vào dám ngườitrên bến thuyền. Chợt nghe mấy nhân vật võ lâm bên cạnh lại cất tiếngnói về lão nhân. Một trung niên vai mang trường kiếm nói:

- Lãota cứ thay chỗ ở xoành xoạch không biết dụng ý của lão ta là gì. Mới dời bỏ Đại Thạch kiều hai ngày hai đêm. Nay lão ta đã có mặt ở Phúc Sơn bên bờ kia rồi.

Lão nhân râu tóc bạc phơ lại cất tiếng nói:

- Chuyện này đã gây sự chú ý cho các đại môn phái. Họ đều đã phái các cao thủ truy theo tông tích của lão nhân.

Tất cả đều theo dõi hết sức tỷ mĩ, nghe nói võ lâm thất kỳ cũng đang âm thầm theo dõi chuyện này.

Cường Trung Cường nghe vậy nghĩ thầm:

- Lẽ nào Trúc lão ca ca vượt biển đi trước là truy theo tông tích của lão nhân.

Chàng nửa tin nửa ngờ về sự phán đoán của mình. Bỗng lúc ấy, từ phía xa xa,có một tràng tiếng ngựa hí lên. Cường Trung Cường đưa mắt nhìn kỹ thìthấy lục ca Vô Thọ Tuấn Thiếu đang cưỡi trên lưng con Tảo Hồng cách nơichàng đứng xa hơn một dặm lao đến như bay. Đám đông nghe tiếng ngựa hílanh lảnh cũng dừng ồn ào đưa mắt nhìn xem.

Sau đó lại nhao nhaobàn luận như cũ. Cường Trung Cường vẫn thúc ngựa nhẹ nhàng chậm bước.Chàng đưa mắt tìm khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không thấy tăm hơi BíchTiêu tiên trưởng và Lục Dã Khôn Long lão tiền bối đâu cả. Chàng nghĩrằng phen này có lẽ phải qua biển, thẳng đến Bồng Lai đảo ra mắt BíchTiêu tiên trưởng để lãnh sư muội về. Sau đó cả hai sẽ đi Miêu Cương.

Do đó, chàng quay ngựa lại len lõi giữa đám người để tiến về phía Vô ThọTuấn Thiếu đang chạy đến. Lúc này Ba Lệ Quân và Doanh Doanh cũng đã đếnthị trấn, phi ngựa như bay về phía bến thuyền, tiếng vó ngựa vô cùng gấp gáp, bụi tung mịt mù. Xem ra, thần sắc của hai người có phần tỏ ra lolắng. Cường Trung Cường rời khỏi đám đông liền thúc ngựa về phía haingười. Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy vậy cũng vẫy tay, đổi hướng đi về phíaDoanh Doanh.

Bốn người dường như gặp nhau cùng một lúc. Ngựa chưa kịp dừng chân, Doanh Doanh đã cất giọng lo âu nói:

- Quả không sai! Trúc, Tùng, Mai ba vị lão ca ca đã vượt biển đi trước rồi.

Nói xong, nàng lại quay sang Trung Cường và tiếp lời:

- Một người giúp việc trong khách điếm nói, cách đây bốn ngày quả là cómột vị nữ hiệp xinh đẹp, mặc quần áo màu hồng đi qua khách điếm nọ, đithẳng về phía bến thuyền mà không ghé vào khách điếm tẩy trần. Khôngbiết người ấy có phải là Lục Dã Khôn Long lão tiền bối hay không.

Cường Trung Cường nghe vậy vội gật đầu đáp:

- Đúng vậy! Người ấy chính là Lục Dã Khôn Long lão tiến bối.

Nói xong, đôi mày kiếm của chàng chợt chau lại, chàng trầm ngâm lo lắng nói:

- Thật không sao ngờ rằng Khôn Long lão tiền bối lại nhanh như vậy. Xemra tiền bối quả thật đi ngày đi đêm để về gấp Miêu Cương. Không biết vìchuyện gì mà người lại gấp gáp như vậy?

Ma Thiên Ngọc Nữ thấy Trung Cường lo lắng, nàng liền cất tiếng an ủi:

- Cường đệ cứ yên tâm, sau khi qua biển chúng ta sẽ đón Mẫn muội về xong. Sau đó chúng ta sẽ ngày đêm đuổi về phía Miêu Cương, lo gì mà khôngđuổi kịp Lục Dã Khôn Long lão tiền bối.

Vô Thọ Tuấn Thiếu không đợi Ba Lệ Quân dứt lời. Chàng vội thúc giục:

- Mọi người đã vượt biển rồi, chúng ta cũng lên thuyền đi thôi!

Ma Thiên Ngọc Nữ quay sang hỏi:

- Huynh đã thuê thuyền xong rồi chứ?

Vô Thọ Tuấn Thiếu gật dầu lia lịa liền đáp:

- Xong rồi, xong rồi, đó là chuyến thuyền trở về bên ấy. Chúng ta chỉ mất có mười lạng bạc trắng, trong đó bao gồm cả ăn uống.

Nói xong bốn người liền thúc ngựa về phía bến thuyền cách đó khoảng hơn nữa dặm.

Chỉ thấy trước mặt thuyền ghe san sát, cột buồm dựng đứng như rừng. Có lẽ,số thuyền trước mắt nhiều hơn trăm chiếc. Bốn người đến bên một chiếcthuyền to, Vô Thọ Tuấn Thiếu liền gò cương dừng ngựa chỉ tay nói:

- Chúng ta sẽ đi trên chiếc này.

Ba người Trung Cường, Ba Lệ Quân, Doanh Doanh đưa mắt nhìn xem thì thấythân thuyền cao tám thước, dài hơn bảy trượng. Ba chiếc cột buồm to dựng đứng sừng sững, cao vút lên không. Quả thật đây là chiếc thuyền vượtbiển rất lý tưởng. Ba người ngắm xong cảm thấy hết sức hài lòng. Sau đó, cả ba cùng đồng thời xuống ngựa. Lúc này trước mũi thuyền đã chạy ramột số phu thuyền. Tất cả đều đưa cặp mắt hiếu kỳ nhìn về phía hai đôinam nữ anh tuấn mỹ miều đang đứng trước thuyền.

Một lão nhân tócbạc mày sương mặc một chiếc áo chẽn quần rộng, vẻ mặt rắn rõi, đôi mắtcó thần đang vội từ trên khoang thuyền bước ra. Cường Trung Cường đoánchắc lão nhân này là chủ nhân của chiếc lâu thuyền.

Lão nhân vừa bước đến mũi thuyền lập tức vòng tay, mỉm cười nói:

- Mời quý vị lên thuyền.

Nói xong ông vẫn vòng tay mỉm cười và đứng ở mủi thuyền.

Sau mấy tiếng lách cách, các cánh cửa ở khoang dưới của thuyền lần lượt mởra. Từ trong đó xuất hiện bốn trang hán tử chạy lại dắt bốn con ngựa vào tầng dưới. Bốn người trong nhóm Cường Trung Cường cũng lần lượt lênthuyền. Lão nhân thấy bốn người đã đến nơi liền cười lên vui vẻ và nói:

- Chiếc thuyền này của lão hôm nay được hân hạnh phục vụ bốn vị, thật là vinh hạnh, vinh hạnh.

Cường Trung Cường biết lời nói của lão nhân chỉ là những lời khách sáo trongchốn giang hồ nên chàng cũng vòng tay mỉm cười và đáp:

- Bốn huynh đệ của tại hạ kiến thức hãy còn nông cạn, những chuyện trên thuyền xin lão bá cứ tùy tiện chỉ dẫn.

Lão nhân cất tiếng cười ha hả và nói:

- Khách quan quá khiêm nhường. Nào mời quý vị vào trong khoang ngồi.

Nói đoạn ông đưa tay mời khách. Bốn người nhìn nhau gật đầu, cất bước tiến về phía trước.

Đưa mắt nhìn quanh thì thấy nền khoang thuyền sạch sẽ lạ thường, màu gỗ vàng tươi.

Trông thật thích mắt, tương phản với mùi gỗ, mùi sơn thoang thoảng là từng trận hôi tanh trên bãi theo từng cơn gió ập đến.

Trung Cường, Tuấn Thiếu không hề để ý nhưng Ba Lệ Quân Và Doanh Doanh thì đãnhăn mày nhíu mũi từ lâu. Đến gần cửa khoang thuyền, lão nhân lại mờithêm một lần nữa, bốn người gật đầu mỉm cười đóng cửa bước vào trongkhoang thuyền. Khoang thuyền rộng rải như phòng khách, bàn ghế đầy đủ,vô cùng tinh khiết.

Bốn người ngồi xuống đã thấy tiểu đồng mangtrà thơm nóng hổi đến, sau đó lặng lẽ rút lui. Một chốc sau lại mang bày lên một bàn rượu thịt hết sức thịnh soạn. Bốn người ai cũng đã đói ngấu nên ăn uống hết sức ngon miệng. Ăn xong, họ lần lượt đi tắm, tắm xongai nấy đều cảm thấy nhẹ hẳn cả người.

Vì suốt đêm qua không ai chợp mắt nên lúc này bốn người cảm thấy hơi mệt nên mỗi người về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.

Trong mỗi tiểu thất rộng khoảng một trượng bảy thước, chỉ có một tràng kỷ,một băng ghế và một giường gỗ được quét dọn sạch sẽ. Cạnh đó là một cánh cửa sổ nhỏ mở ra để có thể ngắm được cảnh biển.

Trung Cường vàotrong phòng nằm lên giường cứ miên man nghĩ ngợi. Chàng biết tuy sư muội đã được Bích Tiêu tiên trưởng cứu nhưng sớm muộn gì cũng phải đi đónnàng về. Có lẽ lại mất thêm một số thời gian nữa.

Lúc ấy bỗng cóthêm một số bước chân từ ngoài cửa sổ vọng vào, tiếp đó là hàng loạttiếng lách cách do phu thuyền kéo căng dây buồm. Thuyền khẽ rùng mìnhlắc lư mấy lượt.

Sau đó là tiếng rẽ sóng và tiếng chỉ huy vang lên lanh lảnh.

Cường Trung Cường lập tức ngồi dậy, mở cửa sổ nhìn ra thì thấy thuyền đã rời bến.

Chàng liền cho đầu ra khỏi cửa sổ và đưa mắt nhìn lên thì mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu.

Có lẽ, sáng sớm hôm sau thuyền sẽ cập bến. Nhưng vì hướng gió bất ổn địnhnên không biết bến đến là Vân Đăng hay Lâm Hải thành ...

Trời đãmờ tối, thuyền lúc này đi được một khoảng khá xa. Lúc này gió thổi càngmạnh, thân thuyền lắc lư dao động, tiếng gió rít qua mấy sợi dây chảobuộc buồm nghe rờn rợn, từ phía mũi thuyền từng cơn sóng đập vào tungtóe.

Cường Trung Cường tranh thủ lúc đi đường chàng không ngừngvận công điều tức nên không hề cảm giác buồn nôn hay chóng mặt và khôngbiết tự bao giờ chàng đã ngủ thiếp di.

Đột nhiên từ trong mông lung chàng nghe tiếng rên khe khẽ từ phòng bên vọng lại.

Cường Trung Cường lập tức bị đánh thức, chàng lo lắng nghĩ thầm:

"Là ai? Doanh Doanh, Lệ Quân, hay là Tuấn Thiếu?".

Chàng lại lắng tai nghe và đột nhiên ngồi bật bật dậy bước ra khỏi phòng vìtiếng rên ấy là của Lệ Quân. Chàng nghĩ Lệ Quân đã bị bệnh nên tính đếncoi thử xem sao. Chàng chần chừ vì nghĩ để Doanh Doanh vào có lẽ sẽ tiện hơn. Nghĩ vậy nên chàng cất tiếng gọi Doanh Doanh mấy lượt nhưng tuyệtnhiên không có tiếng đáp lại. Chàng cảm thấy quá lạ nên vội vàng nhẹnhàng bước về phía phòng của Doanh Doanh, đưa tay gõ cửa cũng không thấy ai trả lời. Chàng liền nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào thì trong phòng trống trơn, không có Doanh Doanh ở đó. Chàng đi trở về phía phòng của Vô ThọTuấn Thiếu cũng không thấy Tuấn Thiếu đâu cả. Lúc này tiếng kêu rên củaLệ Quân càng vang to hơn lúc nãy, Trung Cường không còn tâm trí đâu đểđi tìm Doanh Doanh và Tuấn Thiếu nữa. Chàng vội cất bước đi về phòng của Lệ Quân.

Chỉ thấy Lệ Quân nằm dài trên giường, mặt mày hơi xanhxao tóc mây hơi rối, miệng khẽ mở ra, mặt mày nhăn nhó. Xem ra nàng đãkhó chịu từ lâu rồi, thấy vậy chàng liền đến bên giường cuối đầu nhìnxuống, lo lắng hỏi:

- Tỷ tỷ bị sao vậy?

Lệ Quân mở mắt ra, nhìn thấy Trung Cường, tim nàng khẽ đập rộn ràng, trên gương mặt nhợtnhạt của nàng thoáng có một chút e thẹn, nàng ửng hồng đôi má, ngượngnghịu đáp:

- Không có gì.

Nói xong nàng chống tay gắng gượng ngồi dậy.

Trung Cường thấy vậy liền nói:

- Tỷ tỷ không được khỏe, không nên ngồi dậy.

Lệ Quân mở to đôi mắt phụng nhìn Trung Cường, khe khẽ lắc đầu và nói:

- Không sao đâu, tỷ tỷ chỉ cảm thấy hơi chóng mặt muốn ói ...

Nàng chưa dứt lời thì có một cơn sóng to ập đến, thuyền bỗng chao mạnhnghiêng về một bên. Lệ Quân chưa kịp ngồi vững, nàng bỗng kêu lên thấtthanh, thân hình nàng chợt ngã nhào xuống giường. Cường Trung Cường thấy vậy thất kinh đưa tay ra. Lập tức thân thể mềm mại, ấm áp của Lệ Quândã nằm gọn trong tay chàng. Tim chàng chợt hoảng loạn khi nghĩ đến Mẫnmuội muội, tay chàng khẽ động để đẩy Ba Lệ Quân ra nhưng chàng chợt nhìn xuống thì thấy trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Quân tỷ tỷ nước mắt đãcuồn cuộn tuôn ra, khiến lòng chàng chợt mềm lại. Theo phản xạ tự nhiên, chàng đưa tay áo lên thấm đi hàng lệ của Lệ Quân nhưng nước mắt vẫntuôn chảy như nước vỡ bờ.

Lúc này tâm trí của Trung Cường hơibình tĩnh lại. Chàng cảm thấy không nên để sự ngộ nhận làm hại ngườikhác. Nhưng chàng lại không thể bỏ mặc Lệ Quân nơi này mà đi ra âm thầm. Nếu như vậy, chàng lại cảm thấy mình quá nhẫn tâm.

Chàng định an ủi Lệ Quân mấy câu cho nàng rõ là tuy chàng rất kính yêu nàng nhưngchàng không thể đáp lại tình yêu của nàng được. Một thoáng do dự rồichàng khẽ kề môi vào vào sát tai Lệ Quân, khẽ mấp máy nhưng rồi lúngtúng vì không biết nên nói thể nào cho nàng hiểu. Lúc này, chàng khôngbiết nên gì nên mở lời như thế nào cho phải.

Thân thể Ba Lệ Quânkhẽ run nhè nhẹ, mặt đỏ như lửa, tim đập như điên, hơi thở dồn dập đưaánh mắt nhìn Trung Cường đắm đuối. Lòng Trung Cường chợt động, chàng lolắng vô cùng bất giác cất giọng run run:

- Tỷ tỷ không ...

Nhưng Lệ Quân nào cho chàng dứt lời, đôi bờ môi thơm mộng của nàng đã hôn đắm đuối lên đôi môi hồng nhuận như son một cách nồng nàng say đắm. Vòngtay nàng khẽ xiết chàng chặt hơn như sợ chàng trốn thoát.

CườngTrung Cường chợt nghe huyết mạch phồng trương, tim đập rộn ràng, khócưỡng lại sự kích thích trong lòng, chàng cũng ôm lấy tấm thân kiều diễm của Ba Lệ Quân, cũng bị nhiệt tình của nàng làm cho say đắm.

Hai người tựa như đôi bướm say hơi xuân, thân thể quấn quýt vào nhau, traonhau từng nụ hôn cuồng dại. Cả hai tựa như đã rơi vào cảnh ý loạn tìnhmê, không còn tri giác về chuyện gì cả. Mặc cho bên ngoài sóng to giólớn, thuyền nghiêng sóng vỗ. Trong phòng, đôi môi thơm của hai người vẫn gắn chặt vào nhau, lửa tình rừng rực, hai tấm thân nóng rực vẫn cuộnvào nhau.

Thời gian trôi qua ...

Bỗng nhiên trong một đợtsóng có tiếng thở dài vọng đến. Cường Trung Cường công lực cao thâm nghe tiếng thở dài chợt giật mình thức tỉnh, rời khỏi cơn say. Chàng khẽ đặt Ba Lệ Quân xuống giường và ra khỏi phòng.

Nhưng lối đi trên khoang thuyền vẫn yên ắng như tờ. Trong phòng của Doanh Doanh và Vô Thọ Tuấn Thiếu vẫn trống như cũ.

Chàng liền đề khí ngưng thần, nhẹ bước tiến về phía mũi thuyền.

Mắt Trung Cường đột nhiên vụt sáng, chàng vội vàng dán người ngồi lên chiếc ghế dài được đặt cạnh lối đi trên khoang thuyền. Vì chàng thấy trướcmắt mình, Doanh Doanh và Tuấn Thiếu đứng cách xa nhau nơi mũi thuyền.

Doanh Doanh mặt mày sầu não, mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn mông lung ra biển rộng.

Tuấn Thiếu thần sắc kém tươi, khoang tay ngước lên nhìn bầu trời xám xịt Doanh Doanh khẽ thở dài, cất giọng thân thiết nói:

- Đức Tuấn ca, mong ca ca đừng buồn. Suốt đời Doanh Doanh sẽ không quêntấm thịnh tình ca ca dành cho muội. Từ nay cho đến hết đời, Doanh Doanhchỉ có thể xem Đức Tuấn ca như trưởng huynh của mình mà thôi.

Vô Thọ Tuấn Thiếu cũng thở dài và nói:

- Doanh muội cũng không nên buồn. Huynh nghĩ, sẽ có một ngày Cường đệ sẽ hiểu được tấm lòng của muội và sẽ yêu muội chân tình.

- Chuyện đó không thể nào có được, Cường đệ chỉ xem muội như là bồ hỏathoa. Là hạng nữ nhân quá ư dạn dĩ. Muội cũng tự biết là đã gây choCường đệ ấn tượng ban đầu là một hình ảnh quá đỗi xấu xa.

Nói xong nàng liền thở dài đáp:

- Tuấn ca không thấy Cường đệ mãi lảng tránh và lãnh đạm với muội đó sao!

Nói xong trên đôi gò má của nàng lệ ngọc cuồn cuộn tuôn dài.

Vô Thọ Tuấn Thiếu lập tức ôn tồn nói:

- Lòng của Cường đệ mấy lúc này không được vui, tìm gặp được Khôn Longlão tiền bối, báo được sư cừu. Lúc đó, lòng Cường đệ tự nhiên sẽ vui vẻtrở lại thôi.

Doanh Doanh lấy ra một chiếc khăn lụa chận nước mắt và nói - Đợi Cường đệ báo xong sư cừu, muội sẽ âm thầm ra đi, tim nơithanh tịnh suốt đời phụng Phật để cho trôi qua một kiếp sống thừa ...

Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy Doanh Doanh càng nói càng bi quan, cảm thấy không nên để nàng nói tiếp, chàng liền lên tiếng an ủi:

- Doanh muội, trời sắp sáng rồi, chúng ta hãy vào trong đi, u buồn dễ bị cảm lạnh lắm.

Nói đoạn, Tuấn Thiếu khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai của Doanh Doanh và xoay ngườibước đi về phía khoang thuyền. Trung Cường thấy vậy cũng nhẹ nhàng lùidần về phía phòng mình.

Về đến phòng, chàng nghĩ đến mối tìnhcuồng si vô vọng của Doanh Doanh, nụ hôn đằm thắm của Ba Lệ Quân, sự đợi chờ của Khang Trí Mẫn. Nỗi hối hận lại ùa về. Chàng tự xỉ vả mình mộttrận. Tuy chàng đang nằm trên giường nhưng có cảm giác như đang nằm trên gai nhọn. Càng suy nghĩ, chàng lại càng cảm thấy hối hận ray rứt khônnguôi. Chàng cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi cảnh khó xử về sau.Nếu như sư phụ còn sống thế nào cũng quở trách cho. Mai này gặp lạiKhang Mẫn biết ăn nói làm sao cho vuông tròn.

Đang suy nghĩ mônglung, thì đột nhiên chàng nghe thấy tiếng bước chân rộn rịp vang lên.Cường Trung Cường không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chàng liền ngồi dậy mở cửa sổ nhìn ra thì trời đã sáng.

Mấy phu thuyền đang hạ bớt buồm xuống.

Lúc này trên mặt biển gió thổi hiền hòa, sóng gợn lăn tăn hòa quyện với màn sương mỏng là là trên mặt sóng. Từ phía xa xa, mấy ngọn núi cao đã thấy thoáng hiện ra trong màn sương sớm.

Lòng Cường Trung Cường chợtvui khi chàng biết thuyền đã gần cập bến. Chàng liền vội cất bước đi rakhoang thuyền. Ra đến nơi chàng thấy Vô Thọ Tuấn Thiếu đang nói chuyệnvới chủ thuyền. Cả hai thấy Trung Cường bước ra thì cùng quay lại nóicười vui vẻ. Ba người phiếm đàm hồi lâu thì thuyền đã vào đến Lâm HảiThành. Lúc này, Ba Lệ Quân và Doanh Doanh cùng sánh đôi bước ra, haingười đã thay hai bộ y phục mới.

Ba Lệ Quân thân mặc y phục màuxanh gọn nhẹ, lại khoác thêm một chiếc áo khoác thêu kim tuyến. Từ saulưng, chuôi kiếm lúc ẩn lúc hiện theo từng bước chân của nàng. Sắc mặtLệ Quân lúc này vô cùng tươi tắn. Chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt củanàng khe khẽ phất phơ theo luồng gió biển. Trông nàng giờ đây như KiềuNga giáng phàm. Đôi mắt phụng của nàng âu yếm nhìn vào gương mặt tuấn tú của Trung Cường.

Doanh Doanh mặc y phục màu hồng phấn, áo khoácmàu hồng tươi, lưng thắt dây đỏ nhạt. Tóc mây từng lọn phất phơ tronggió. Môi nở nụ cười bước đi song song cùng Lệ Quân.

Hai ngườibước ra, tất cả phu thuyền đột nhiên dừng tay làm việc, ngơ ngẩn đứngnhìn. Họ thấy thiếu nữ ăn mặc màu xanh thật là tuyết cốt ngọc mạo, xinhđẹp xuất thần. Thiếu nữ y phục màu hồng quả là trang quốc sắc thiênhương, diễm lệ vô cùng. Một người như hoa đào phơi phới, người còn lạinhư hoa hồng đang độ vào xuân.

Cường Trung Cường thấy Lệ Quânxuất hiện, gương mặt tuấn tú của chàng bất giác đỏ hồng. Nhưng nhìn sang Doanh Doanh tim chàng lại dậy lên một luồng ray rứt. Chàng có phầnthương xót cho Doanh Doanh và cảm thấy khó xử cho mình. Vô Thọ TuấnThiếu mỉm cười, chào hỏi Doanh Doanh. Nàng cũng cười đáp lại nên khôngnhận thấy được thần thái dị thường của Trung Cường. Ba Lệ Quân chỉ tayvề phía chòm núi phía xa mờ mờ trong làn sương sớm. Nàng cất tiếng nói:

- Đó là núi gì?

Chủ thuyền lập tức mỉm cười hiền hòa đáp:

- Đó là Phúc Sơn.

Trung Cường kinh ngạc bất giác thốt lên:

- Phúc Sơn à!

Chủ thuyền khẽ vuốt chòm râu mỉm cười ha hả nói:

- Phải chăng tiểu khách quan cũng có hứng thú đến hiệp cốc của Phúc Sơn để thử xem lão nhân mang gương từ Đại Thạch kiều đến đó?

Trung Cường chợt nhớ đến Phó Tại Lâm và Tuế Hàn Tam Hữu. Chàng khẽ chau mày hỏi:

- Thưa lão bá, từ Lâm Hải thành muốn đến Bồng Lai đảo có phải đi qua Phúc Sơn không?

Chủ Thuyền lập tức mỉm cười đáp:

- Không sai, bắt buộc phải đi qua mạn Bắc của Phúc Sơn.

Nói xong ông đưa mắt nhìn về phía mấy ngọn núi xa xa, đôi mày bạc chợt chau lại, cất giọng trầm ngâm nói:

- Phúc Sơn tuy rộng chỉ ba mươi dặm, nhưng thế núi quanh co hiểm trở vôcùng. Tiểu khách quan tuy có ngựa tốt, nhưng muốn đến hiệp cốc thì phảivòng ra phía trước mà đi.

Lần trước Doanh Doanh chỉ vì chậm chânmà không gặp được lão nhân mang gương, nào để cho cơ hội trôi qua. Nàngliền nói xen vào như khuyến khích:

- Đằng nào cũng phải đi ngang Phúc Sơn, tại sao chúng ta không vào núi xem một chuyến!

Cường Trung Cường không nói gì cả. Vô Thọ Tuấn Thiếu cũng không có ý kiến.Còn Ba Lệ Quân chỉ cần Cường đệ muốn đi nơi nào. Mình sẽ đồng ý đi đếnnơi ấy dù cho long đàm hổ huyệt cũng mặc. Lúc này thuyền đã vào sâutrong bến, giữa bờ thuyền ghe san sát, cột buồm giương cao, tiếng gọinhau í ới vang dội cả một vùng. Trên bờ có vô số bóng người tụ tập chờlên thuyền qua bến bắc.

Một lúc sau thuyền đã cập bến. Vô ThọTuấn Thiếu trả xong tiền thuê thuyền, bốn người vừa bước khỏi thuyền thì số ngựa đã được dắt tới. Lũ ngựa vừa thấy chủ cũn chúng thì ngẩng đầuvẫy đuôi hí lên ầm ĩ tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ.

Bốn người phi thânlên ngựa, quay sang nói lời từ biệt với chủ thuyền sau đó giật cươngthúc ngựa lao về phía Lâm Hải thành. Cường Trung Cường vội lên đường nên bốn người chỉ dừng lại ở cổng bắc của Lâm Hải Thành để ăn sáng qua loa, sau đó lại lên đường tiến thẳng về phía Phúc Sơn.

Vào giờ ngọ,bốn người đã đến mạn bắc của Phúc Sơn. Bốn người đưa mắt nhìn lên thìthấy trên cao mây trắng phủ đầy, mặt đất cỏ mọc tràn lan, gió rít vù vùxuyên qua vô số quái thạch lố nhố. Thế núi quả là hiểm trở. Mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, tỏa xuống muôn vàng ánh hào quanh lấp lánh phản xạtrên vách núi, xung quanh bốn bề cây cối xanh tươi hoang dã. Xem ra núinày chưa có bang phái võ lâm nào hùng cứ.

Doanh Doanh quay lại nói với ba người:

- Chúng ta hãy vào núi rồi tính, đến nơi nếu không cưỡi ngựa đi được nữa thì bỏ ngựa lại, leo lên Cường Trung Cường gật đầu đáp:

- Được!

Tay liền giật cương. Con Ô Long hí lên một tràng hăm hở sải bước dẫn đầutiên vào trong núi. Tiểu Bạch, Cái Tuyết và Tiểu Hồng cũng hí lên mộttràng và cất vó chạy theo. Lúc này mới thấy bốn ngựa toàn là bảo mã.Chúng trổ tài leo đá, vượt ghềnh, băng rừng lội suối, con nào con nấyđều hào hứng hí lên từng tràng lanh lảnh, tiếng hú chấn động nơi sơn dã.

Tiếng vó dồn dập như mưa trên mái ngói.

Bốn người ngồi trên lưng ngựa chỉ thấy cây cối ở hai bên đường dường nhưthi nhau đổ rạp cả xuống, đất đá dưới chân loang loáng vụt qua, tốc độtuy cao đến chóng mặt nhưng thế phi vẫn bình ổn như thường. Cường TrungCường quay lại nhìn thì thấy con Tảo Hồng của Vô Thọ Tuấn Thiếu lông bờm dựng đứng, miệng hí luôn rổi sải vó phóng như bay. So với con Bạch Câu, nó lại có phần dũng mãnh hơn. Chàng không ngờ con Tảo Hồng của TiểuHoàn lại là một con Hồng Bảo Câu.

Sau một hồi phi như điên dại,trải qua vô số nổi lo sợ phập phồng vì đường đi nguy hiểm, vượt quakhông biết bao nhiêu là quái thạch. Trước mắt bốn người giờ đây là mộtngọn núi cao vút sừng sững đứng song song như hai trụ chống trời. Khoảng giữa hai núi chính là đường vào hiệp cốc, lô nhô, san sát cỏ dại mọccao khoảng hơn một thước, dây leo bò đầy quái thạch, tốc độ của bốn convẫn lao lên như bay.

Cường Trung Cường thấy vậy thầm nhủ:

"Hiệp cốc trước mắt có thể là hiệp cốc mà mọi người truyền tụng". Chàng liềngò cương giảm bớt tốc độ quay sang nói với ba người:

- Trước mắt e rằng chính là hiệp cốc, chúng ta xuống ngựa đi thôi!

Nói xong bốn người từ từ xuống ngựa, tháo cương vắt vào yên. Vô Thọ TuấnThiếu quát lên một tiếng xua đàn ngựa chạy về một con thác nhỏ gần đó.Bốn người vội chỉnh lại y phục, thi triển khinh công thoắt nhanh như tên bắn lao về phía hiệp cốc. Cường Trung Cường ở phía trước, Lệ Quân,Doanh Doanh ở giữa, Vô Thọ Tuấn Thiếu đi sau cùng. Sau một hồi vượt đátrèo ghềnh, bốn người đã đến bên cửa hiệp cốc. Cả bốn liền dừng chânnghe ngóng, ngước mắt nhìn lên thì thấy ở giữa hai ngọn núi có một sốmõm đá đột nhiên nhô ra, dây leo mọc đầy nơi đó. Có chỗ lại trơn dángnhư một bức tường đá. Miệng cốc rộng không qua năm trượng, quái thạch lố nhố, cỏ mọc rậm rì, dây leo chằng chịt. Cả hiệp cốc toát ra một dáng vẻ rờn rợn như ẩn chứa trong đó bao điều nguy hiểm.

Bốn người lắngtai nghe ngóng chỉ nghe tiếng rít vù vù của gió núi và tiếng ngọn thôngreo. Ngoài ra không hề nghe tiếng kêu của một động vật nào cả. Trong cốc yên ắng lạ thường.

Cường Trung Cường có vẻ nghi ngờ trong lòng tự nhủ:

"Lẽ nào đây lại không phải là hiệp cốc?".

Vô Thọ Tuấn Thiếu dường như hiểu ý của Trung Cường, chàng đưa mắt nhìn mấy ngọn núi cao một lượt và chau mày nói:

- Nhìn hình thế của mấy ngọn núi kia thì có lẽ đây chính là hiệp cốc rồi.

Doanh Doanh tính tình lúc nào cũng nhanh nhảu nghe thấy vậy liền cất tiếng bàn:

- Chúng ta cứ vào xem thử, nếu không phải thì lại trở ra có sao đâu!

Ma Thiên Ngọc Nữ nghe Doanh Doanh nói vậy cảm thấy cũng có lý nên chỉ khe khẽ gật đầu đồng ý.

Thế là bốn người lại thi triển khinh công tiến vào trong cốc. Bốn người vừa tiến vào vừa đưa mắt thận trọng quan sát, hiệp cốc giống như một conhẻm được hai bức tường cao kẹp lại, độ dài ít nhất cũng năm sáu dặm,vách núi hai bên cao khoảng độ một trăm trượng, càng tiến vào trong hiệp cốc càng khúc khuỷu, ngoằn ngoèo.

Lúc ấy từ trong bụi cây, bờ đá phía trước có ba bóng người đang thi triển thân pháp tuyệt nhanh tiếnvề phía bốn người như bị ma đuổi.

Bốn người cảnh giác nhìn nhau một lượt như đồng ý với nhau đây là hiệp cốc quả không sai.

Trong chớp mắt, cự ly giữa hai nhóm người đó thu ngắn lại, giờ đây bốn ngườichỉ cách họ còn hơn mười trượng. Bốn người định mắt nhìn kỹ thì thấy họlà một lão nhân tuổi độ thất tuần và hai trung niên nai nịt gọn gàng mặt mày ai nấy đều hầm hầm giận dữ, hùng hục lao đi không cần để ý bốnngười trước mặt. Cả ba kéo nhau chạy vọt ra khỏi cốc.

Vô Thọ Tuấn Thiếu ý lên một tiếng định chận họ lại để hỏi tình hình, nhưng TrungCường đã cản chàng lại không cho thực hiện ý đồ.

Bốn người vẫntiến sâu vào sơn cốc không hề nao núng. Khoảng tàn một tuần trà, bốnngười đã đến một con đường rộng khoảng năm trượng, quái thạch nhấp nhô,cây hai bên thấp lè tè, từng cụm từng chùm xen lẫn với nhiều đám đá lớn, địa thế chẳng khác nao nơi miệng han. Đột nhiên từ trong đám cây vàquái thạch có một giọng trầm, nội lực hùng hậu cất lên, A di đà phật,tiếp đến là một đoàn sáu đạo nhân từ từ bước ra.

Bốn người dồngthời dừng lại, ai nấy đều lấy làm khó hiểu. Chỉ thấy sáu lão đạo, bangười mặc áo xám, ba người còn lại mặc hắc bào. Thần sắc của sáu ngườiai nấy đều lạnh lùng kiêu ngạo, lưng giắt trường kiếm. Theo y phục màxét, có lẽ sáu người này không cùng chung một môn phái. Hai lão đạo dẫnđầu đi trước, râu tóc đã chuyển màu xám nhạt, tuổi độ ngũ tuần trở lên.

Lão đạo mặc hắc bào bên trái, mày như chổi xể, mắt tam giác, lưỡng quyềngầy gò nhô cao. Lão đạo mặc hắc bào bên phải, mày trọc mắt hí, mặt đầytàn nhang. Sau lưng hai người đều có hai trung môn đạo nhân, mặt mũi của sáu người đều pha màu tức giận. Lão đạo mắt tam giác đưa ánh mắt lãnhđạm nhìn về phía nhóm của Trung Cường miệng khẽ nhếch lên và cất tiếngnói:

- A di đà phật! Bần đạo Đức Bi phụng mệnh trưởng lão của bổn phái suất lĩnh đệ tử của môn phái là Thanh Vân, Thanh Nguyệt và HuyềnLinh đạo trưởng của phái Cùng Lai và hai vị đạo hữu Quang Minh, ChínhMinh ...

Doanh Doanh đột nhiên thấy xuất hiện lão đạo đột nhiênchắn ngang lối đi, trong lòng đã cảm thấy bực bội, lại thấy mấy lão mặtđầy tà khí, mở miệng rườm rà nên không còn kiên nhẫn thêm được nữa,không đợi cho lão đạo tự xưng là Đức Bi nói hết câu liền bực dọc nói ; - Có chuyện gì thì nói đi, hà tất phải dài dòng, ai có rảnh đâu mà nghemấy người bán tự hiệu.

Lão đạo mặt đầy tàn nhang mỉm cười lạnh nhạt và nói:

- Vị nữ bồ tát này miệng còn non trẻ mà đã lớn lối, dám trước mặt Đức Biđạo trưởng của phải Cùng Lai mà lại vô lễ và xấc xược như vậy.

Vô Thọ Tuấn Thiếu bực dọc quát hỏi:

- Ngươi là ai mà lại xía mõm vào?

Gương mặt đầy tàn nhang của lão đạo chợt đỏ bừng, đôi mắt ti hí của lão chợt lóe ra một tia sáng lạnh, lão cất tiếng đáp:

- Bần đạo chính là Huyền Linh đạo trưởng của phái Cùng Lai.

Đôi mày liễu của Doanh Doanh chợt cau lại, nàng cất tiếng châm chọc:

- Hừ! Hóa ra là một đám vô danh tiểu tốt chưa nghe giang hồ nhắc đến bao giờ.

Huyền Linh đạo trưởng nghe vậy giận tím mặt, chòm râu chuột giật giật liênhồi, lão ngửa mặt lên trời cất lên một tràng cười cuồng nộ.

Trung niên hơi lớn tuổi hơn đứng sau lưng Huyền Linh có lẽ tên gọi là QuangMinh quát lên một tiếng phi thân vọt ra, hữu chưởng vung lên bổ thẳngvào mặt Doanh Doanh. Vô Thọ Tuấn Thiếu giận dữ quát lên:

- Chuột bọ muốn chết!

Cùng với tiến quát, chàng đã dấn lên không đợi Doanh Doanh xuất thủ, tayphải của chàng đã nhắm vào mạch môn của lão đạo Quang Minh.

Trung Cường đến đây cốt là để tìm gặp Phó Tại Lâm, Bát Tí Phi Tiêu và Tuế Hàn Tam Hữu, vì tranh thủ thời gian, chàng không muốn đánh nhau với sáu lão đạo này.

Do đó, chàng quay sang phía Vô Thọ Tuấn Thiếu nói to:

- Lục ca, không nên làm tổn thương hắn!

Tiếng của Trung Cường vừa dứt thì cổ tay của Quang Minh đã bị Tuấn Thiếu bấu chặt.

Vô Thọ Tuấn Thiếu nghe tiếng Trung Cường thét gọi bèn thu kình lực lại đồng thời thuận thế hất đi, quát lớn:

- Cút đi!

Cùng với tiếng quát, thân hình của Quang Minh đã lắc lư dao động, gã tanghiến răng kèn kẹt đồng thời từ từ lui dần về phía sau, bịch. Thân thểlão không sao đứng vững trước sức đẩy của Vô Thọ Tuấn Thiếu. Gã đã ngãngồi trên đất.

Huyền Linh, Đức Bi thấy vậy đều giật mình biếnsắc. Hai lão không ngờ đối phương mới xuất một chiêu mà đánh cho tên đệtử ưu tú của phái Cùng Lai ngã nhào ra đất. Trong lòng hai lão đã hiểurằng chớ xem đối phương tuổi trẻ mà khinh. Nếu Trung Cường không thétlên cản thì cánh tay của Quang Minh có lẽ giờ đây đã gãy lìa mất rồi.

Hai lão biết đối phương đều trẻ nhưng võ công đã vào hàng tuyệt đỉnh nên vẻ ngông nghênh tự phụ trên mặt cả bọn đột nhiên biến mất. Đức Bi đưa mắtđánh giá bốn người một lần nữa. Mặt mày vẫn hầm hầm như cũ và trầm giọng nói:

- Mấy vị tiểu chủ thuộc môn phái nào, sư thừa là ai, xinmau nói ra để cho chúng ta được biết, không chừng giữa hai phái chúng ta lại có sự liên hệ với nhau. Không nên vì chuyện nhỏ mà làm mất đi hòakhí giữa hai phái!

Lòng Trung Cường đang nôn nóng lên đường, do đó chàng không hơi đâu mà dài dòng với lão nên chàng cười lạnh nhạt đáp:

- Bốn người tại hạ là kẻ vô danh, có nói tên sư môn e rằng đạo trưởng cũng không biết.

Xin đạo trưởng cứ nói ra vì cớ gì mà ngăn đường chặn lối bốn người tại hạ như vậy?

Đức Bi cười nhạt một tiếng giận run không nói nên lời. Gương mặt đầy tànnhang của Huyền Linh phái Cùng Lai chợt sầm lại, lão bực bội nói:

- Bổn phái và phái Không Động đều chọn ra hai trưởng lão suất lĩnh đệ tửcủa bổn phái vượt đường xa vạn dặm đi xuống phương bắc truy tìm lão nhân mang gương để tính sổ với lão về tội đã sát hại Bất Nhiễm Vũ Sĩ của bổn phái và Độc Nhất kiếm - Hoàng Quyên đạo hữu, Bần đạo đây và Đức Bi đạohữu phụng mệnh của bốn vị trưởng lão canh giữ đất này. Bất cứ bằng hữucủa hắc bang bạch hội đều không được xâm nhập vào hiệp cốc, nếu có kẻngang đầu cứng cổ thì ... Thì ... Hì hì ...

Nói xong lão ta cất giọng phát ra một tràng cười hiểm ác.

Trung Cường nghe vậy chợt nhớ lại ba người hấp tấp lao đi, mặt mày giận dữ mà họ đã gặp lúc nãy khi mới vào hiệp cốc. Đôi mày của chàng chợt giãn ra, không cho lão đạo tiếp tục nhiều lời, chàng cất tiếng hỏi:

- Nếu có người kiên quyết muốn vào thì sẽ ra sao?

Sáu người nghe vậy đều biến sắc lộ vẻ giận dữ. Đôi mắt tam giác của lão Đức Bi trừng lên, lão nói to như quát:

- Thì kẻ đó đã thực lòng muốn đối địch với phái Cùng Lai.

Một bóng người chợt vút qua, một ánh sáng lạnh tỏa ra lấp lánh. Doanh Doanh đã lăm lăm trường kiếm trong tay quát lớn:

- Miệng thì nói muốn báo huyết thù cho đạo hữu, thực ra trong dạ cácngươi đều tìm ẩn ý đồ đoạt chiếc gương báu của lão nhân. Các ngươi muốnđem uy danh của hai phái để uy hiếp anh hùng khắp nơi, để họ không dámvào hang cốc.

Nói xong, đôi mày liễu của nàng chợt nhướng lên,thanh kiếm trong tay vung lên không vẻ mấy vòng sáng loáng. Nàng lạnhlùng hừ lên một tiếng cất giọng ngạo mạn:

- Các ngươi chỉ có thể dọa được mấy người nhát gan. Hôm nay gặp phải bổn cô nương, thử xem ai có thể cản đường ta được.

Lời Doanh Doanh vừa dứt thì lão đạo đứng sau lưng Đức Bi tay tuốt kiếm đồng thời nhảy ra quát tháo:

- Con nha đầu to gan lớn mật, để đạo gia thử tay kiếm của ngươi được mấy phần hỏa hầu mà lại dám ngông cuồng như vậy!

Tiếng nói chưa dứt thì thanh kiếm trong tay đã vẽ một đạo cầu vồng buốt bổ xuống Doanh Doanh.

Vô Thọ Tuấn Thiếu phẫn nộ quát lên, vung tay nghênh địch và cất tiếng nói:

- Đồ phận đom đóm mà dám so tranh với trăng rằm. Đúng là không biết tự lượng sức.

Cùng với tiếng quát thì cây kích của chàng đã vung lên, xuất ra chiêu BạchXà Thổ Tín, đón lấy thanh trường kiếm của Thanh Vân. Lão đạo Thanh Vânchưa hề ném mùi lợi hại của cây kích này, lão ta hừ lên một tiếng kiếmthế chợt biến thành thế Đại Bàng Triển Dực đâm xiên vào cổ tay phải củaVô Thọ Tuấn Thiếu. Tuấn Thiếu thấy vậy khẽ cười một tiếng, cây kích cấtlên móc vào thanh kiếm của gã và chàng quát lớn:

- Buông tay!

Cùng với tiếng quát là tiếng keng, một làn ánh bạc bay vọt lên không, thì ra thanh kiếm của Thanh Vân lão đạo đã bị Tuấn Thiếu đánh cho vuột khỏitay bay vọt lên không.

Lão đạo Thanh Vân kinh hồn bạc vía, thétvội lên một tiếng thất thanh nhảy vọt ra sau, lăn ra ngoài sau hơn mộttrượng. Hồn vía như muốn bay tận mây xanh. Thanh Nguyệt sợ Tuấn Thiếuđuổi theo giết kẻ sa cơ, gã thét lên một tiếng múa tít thanh trường kiếm chém nhào về phía Vô Thọ Tuấn Thiếu. Doanh Doanh thấy vậy lửa giận càng bốc cao. Thân hình nàng như một làn khói xẹt ngang chặn Thanh Nguyệtlại. Nàng quát lên giận dữ, ánh kiếm loang loáng chực kích vào huyệtKiên Tĩnh của đối phương. Thanh Nguyệt càng nộ khí xung thiên, gã hừ lên một tiếng, ánh kiếm vút lên chĩa thẳng vào bộ ngực của Doanh Doanh.

Doanh Doanh chợt đỏ mặt, trong lòng chợt có một luồng sát khí cất lên. Nàng quát:

- Tên tà đạo muốn chết!

Tiếng chết vừa dứt thân hình nàng bỗng xoay tròn như gió cuốn loang loáng,kiếm rít vù vù. Nơi ánh kiếm vừa đi qua bỗng thấy có tiếng thét đau đớncất lên. Mặt mày lão đạo giờ dây như màu đất, tay trái bịt tai lùi liềntám thước. Máu tươi từ trong kẽ ngón tay cái ròng ròng chảy xuống. Toànthân hắn bỗng toát mồ hôi lạnh, vành tai trái của hắn đã bị Doanh Doanhtiện đứt rơi trên bãi cỏ. Gương mặt già nua của lão Đức Bi chợt xanhxao, nhìn vào không rõ là kinh hay nộ. Bất giác lão cất lên một tràngcười cuồng nộ, rút xoạt thanh trường kiếm vội vả lao tới.

TrungCường biết rằng tình hình này không sao tránh khỏi động thủ đánh nhau.Chi bằng tốc chiến tốc thắng. Thế là chàng xoay sang Đức Bi cười nhạtcất tiếng nói:

- Lâu nay thường nghe danh tuyệt học của quý phái, chưởng kiếm đều tuyệt, hôm nay may phước được gặp đạo trưởng. Tại hạcũng muốn lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học của quý phái, hy vọng đạo trưởng cứ tận tình chỉ giáo.

Nói đoạn chàng cho tay ra sau lưng rútthanh bảo kiếm. Một tiếng vang như long ngâm lập tức phát ra, kèm theolà muôn ánh hồng quang rực rỡ soi sáng cả bốn phía xung quanh.

Cả một vùng mấy trượng như được nhuộm lên một màu hồng tươi rực rỡ. Mặtmày của lão Huyền Linh chợt thất sắc vì lão nhận ra thanh kiếm trong tay Trung Cường chính là loại binh khí hạng nhất của vùng Miêu Cương -Đồng Phong kiếm.

Đức Bi thấy vậy càng giật mình lo lắng. Lập tứcdừng bước không dám tiến lên, Lão ta tuy không biết thanh kiếm lấp lánhhàn quang kia tên gọi là gì. Nhưng lão tin chắc rằng, nó đích thực làthanh kiếm chém sắt như chém bùn.

Ma Thiên Ngọc Nữ vẫn biết Cường đệ của mình võ công cao tuyệt nhưng nàng không muốn chàng động thủ đánh nhau với một kẻ không xứng đôi do đó, xoạt, thanh đoản kiếm đã nằm gọntrong tay nàng hàn quang chớp nháy. Kiếm khí lành lạnh, ánh kiếm phát ra soi sáng cả một vùng rộng mấy thước.

Huyền Linh, Đức Bi lại thêm một lần lo lắng vì biết thanh đoản kiếm này cũng là một loại binh khívô cùng sắc bén. Cọng tóc thổi vào lưỡi kiếm, sẽ lập tức đứt thành dôi.

Lúc này Ba Lệ Quân đã dần dần tiến lại gần lão Đức Bi. Thanh đoản kiếm trên tay nàng vẫn lấp lánh như ánh sao đêm, toát ra một luồng khí lạnh khiến cho hơi nước gần như ngưng tụ trên thanh đoản kiếm. Đức Bi vốn là sư đệ của Diệu Nhất chân nhân, chưởng môn của phái Không Động. Trong phái đều được mọi người kính trọng vì kiếm thuật tinh tuyệt của mình. Nên lão ta vô cùng tự phụ, mục hạ vô nhân, lúc này nào dễ chịu lép. Nhất là tạiđây còn có Huyền Linh và hai gã đệ tử của phái Không Động. Lão ta liềntrợn trừng đôi mắt tam giác và quát lên một tiếng, cất tiếng nói:

- Nữ thí chủ đã muốn so gươm cùng bần đạo. Bần đạo đây sẽ hầu thí chủ vài chiêu.

Nhưng binh khí vô tình, xuất thủ nếu nữ thí chủ có bề gì cũng chớ trách bần đạo ỷ lớn hiếp nhỏ. Trưởng ấu bất phân.

Nói xong lão ta tay mang trường kiếm dần dần tiếng về phía Ba Lệ Quân. MaThiên Ngọc Nữ khẽ cười nhạt một tiếng từ từ tiến lên dường như nàngkhông muốn nhiều lời với Đức Bi.

Doanh Doanh đứng gần đó khẽ nhăn mũi hừ lên một tiếng ất giọng chế diễu:

- Không biết đạo trưởng có giữ được cái đầu của mình hay không mà lại giã vờ quan tâm đến người khác.

Đức Bi nghe vậy lửa giận bốc cao, thất khiếu dường như muốn bốc khói. Lãota thét lên một tiếng, múa tít thanh trường kiếm, vẽ ra một đạo cầu vồng lạnh buốt bổ nhào về phía Ba Lệ Quân. Thanh kiếm trên tay lão ta rítlên vù vù, loang loáng vung lên nhanh như điện xẹt. Đức Tuấn, DoanhDoanh thấy vậy bỗng giật mình. Cảm thấy kiếm thuật của Đức Bi lão đạotinh tuyệt bất phàm. So với lão ta, Thanh Vân, Thanh Nguyệt chẳng là gìcả.

Ma Thiên Ngọc Nữ vẫn điềm nhiên, thân nàng khẽ lách sang bên, loáng một cái nàng đã vòng ra phía sau của lão Đức Bi. Nàng thét lênmột tiếng, vọt lên cao mấy trượng. Hai mắt của lão Đức Bi chỉ thấy bóngngười vút qua, thế kiếm của lão đã công vào không khí.

Đột nhiênlại nghe sau lưng có tiếng quát lên, lão giật mình kinh hãi, quét kiếmvề sau lưng, đồng thời thân lão nhảy vọt về phía trước tựa tên bắn.

Ma Thiên Ngọc Nữ đang ở trên không lập tức chuyển mình như cánh phượng hoàng xà xuống đuổi theo Đức Bi lão đạo.

Đức Bi nhảy vọt ra xa hơn ba trượng quay ngoắc người lại nhanh như điệnchớp. Thần sắc lo lắng, hai mắt láo liên dõi tìm hình bóng của Ma ThiênNgọc Nữ. Nhưng trong lúc lão ta xoay người thì Lệ Quân đã nhẹ nhàng đápxuống sau lưng lão ta. Đức Bi giật mình kinh hãi, hồn vía tựa như cấtcánh bay xa. Lão ta cất lên một tiếng kêu quái dị, thanh kiếm trong taylại tiếp tục quét về phía sau lưng ...

Lệ Quân thấy Đức Bi vẫnkhông biết khó mà rút lui, bất giác lòng nàng nổi lên cơn thịnh nộ. Đôimày ngài của nàng khẽ chau lại, nàng thét lên một tiếng lanh lảnh xuấtra một chiêu Hải Để Thùy Châm, thanh đoản kiếm của nàng như điện xẹtxuống phong bế thanh trường kiếm của Đức Bi.

Chỉ nghe tiếng, keng, hàn quang sáng chói vụt qua, đồng thời có mấy tia lửa lóe sáng.

Thanh trường kiếm trong tay của lão Đức Bi đã bị Ba Lệ Quân cắt thành haiđoạn. Lão Đức Bi mặt mày thất sắc, lão lại cất lên một tiếng kêu quáidị, nhảy vọt ra ngoài xa hơn một trượng.

Một lằn sáng bỗng vụtqua, cùng với tiếng kiều nữ thét lên. Doanh Doanh đã nhảy bổ vào Đức Bi, nàng xuất thủ nhanh như điện xẹt dùng chỉ pháp điểm vào ma huyệt củaĐức Bi, nàng ra tay đột ngột, Đức Bi lại đang trong cơn hoảng loạn, chân đứng chưa vững, lão cũng muốn vọt người né tránh nhưng không sao tránhkịp. Chỉ nghe lão hự lên một tiếng và từ từ đổ nhào trên đất.

Lão Huyền Linh thấy vậy, đôi mắt ti hí của lão chợt trừng lên, lão quát lên một tiếng cắp kiếm nhào tới. Bốn tên đệ tử thấy vậy cũng hò hét nhưđiên, lao nhao chạy tới.

Trung Cường, Doanh Doanh, Vô Thọ Tuấn Thiếu cũng đồng thanh quát lên, xông tới.

Vô Thọ Tuấn Thiêu sử cây kích chống lại Thanh Vân, Thanh Nguyệt. DoanhDoanh đấu với Quang Minh, Chính Minh. Và thanh Đồng Phong bảo kiếm trêntay Trung Cường cũng vạch lên muôn đạo hào quang đỏ rực đón đánh lãoHuyền Linh đang xông tới.

Lúc này, hàn quang lấp lánh, kiếm khíngút cao, bóng người, tiếng thét đan quyện vào nhau, bầu không khí tựanhư đang bị hâm nóng hẳn lên. Ma Thiên Ngọc Nữ đứng ở bên ngoài, taychống kiếm, mắt nhìn trời. Sau đó, nàng cất tiếng nói với ba người trong đấu trường như thúc giục họ:

- Thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng không biết cốc này sâu rộng thế nào.

Tiếng nói của Lệ Quân chưa dứt thì bỗng nghe tiếng keng lanh lảnh và mộttiếng hự trầm đục phát ra. Thanh kiếm của Lão Huyền Linh đã bay vọt raxa, người của lão ta thì đang từ từ đổ xuống. Thì ra Trung Cường đã xuất thủ điểm vào ma huyệt của lão. Lệ Quân và Trung Cường tiếp tục múa kiếm xông vào đám đánh nhau kịch liệt trước mặt.

Bốn tên đệ tử thấyhai lão Huyền Linh và Đức Bi đều bị điểm huyệt té ngã cả cả bọn đã pháthoảng, giờ đây lại thấy Trung Cường và Lệ Quân xông đến, cả bọn đều hồntiêu phách tán, không dám nấn ná liền co giò bỏ chạy.

Bốn ngườiTrung Cường lẽ nào để chúng chạy thoát, tất cả lập tức đằng vân vọt theo truy sát. Cả bốn thân từ trên không xà xuống như thanh ưng bắt thỏ, bổxuống trước mặt của bốn lão đạo. Bốn lão thấy vậy hồn vía lên mây, lạiquay người tiếp tục đào tẩu. Bốn người Trung Cường đồng thanh thét lênmột tiếng, nhanh như điện chớp vút đến xuất thủ điểm vào huyệt Hắc Khêcủa bốn lão đạo. Một trận tiếng rú hoảng loạn cất lên, hự hự mấy tiếng.Cả bốn lão đạo đều lũ lượt ngã nhào trên bãi cỏ.

Trung Cường vàTuấn Thiếu lập tức đem cả bọn sáu lão đạo giấu sau một tảng đá, côngviệc vừa xong, bốn người đưa mắt nhìn quanh, bất giác tim bỗng đập mạnh...

Vì phía ngoài miệng cốc cách đấy ba mươi trượng trước mấy lùm cây thấp. Có một đám người đông đúc đứng đầy ra đó. Tất cả đều là nhânvật trong chốn võ lâm, đám người này khoảng bốn năm mươi người. Có già,có trẻ, có đạo, có tăng. Mắt của họ đều kinh dị nhìn vào trong cốc.Trung Cường thấy vậy biết rằng họ là nhân vật của các phái nghe tin lãonhân đã đến cốc này nên họ lũ lượt kéo đến. Do đó, chàng cũng không màng chú ý đến họ. Vô Thọ Tuấn Thiếu giắt cây đoản kích ra sau lưng, lập tức nói với Trung Cường - Mặc kệ họ, chúng ta đi thôi!

Nói xong bốn người lại sát cánh bên nhau mà tiến vào phía trong.

Trong lúc tiến lên, Trung Cường quay đầu nhìn ra phía sau thì thấy đám ngườiphía ngoài miệng cốc, đã ào ào lũ lượt như nước qua đó để tiến vào miệng cốc. Bốn người vượt qua một rừng trúc xen lẫn với quái thạch lô nhô thì thấy hình thế của hiệp cốc đã rẽ sang bên trái. Chỉ thấy nơi tận cùngcủa hiệp cốc cách đó chừng một dặm có một ngọn thác cao mấy trăm trượngđang ầm ầm đổ xuống. Phía chân ngọn thác, nước cuộn lên cao độ mấytrượng, tựa như sóng biển trong cơn giông bão, thế như vạn mã, tuy cáchxa hơn một dặm nhưng có thể cảm thấy từng cón gió mát đã quấn quýt bênthân.

Bốn người bỗng phát hiện tại chân ngọn thác có một đạo hàoquang lóe mắt, xé tan màn hơi nước hắt lên trên không. Doanh Doanh thấyvậy thất kinh vì không hiểu đó là vật gì phát sáng. Dần dần tiến tới thì thấy phía dưới chân ngọn thác khổng lồ là một đầm nước rộng hơn batrượng, nước trong đầm réo lên sùng sục. Giữa đầm là một cột đá cao vútsừng sững tựa như trụ đá được một bàn tay khổng lồ cắm ngập xuống bùn.Ánh sáng hắt ra từ trên đỉnh của trụ đá lớn.

So với mấy người,nhãn lực của Trung Cường là mạnh nhất, chàng đã nhìn thấy ánh sáng chóimắt kia là một chiếc gương phản chiếu ánh sáng mặt trời. Chàng liền chỉtay về vật phát sáng và nói với mấy người:

- Xem kìa, đó chính là chiếc gương báu của lão nhân.

Nói xong, đôi mày kiếm của chàng cất cao tỏ vẻ kinh ngạc. Chàng lại cất giọng tựa như tự hỏi:

- Lạ thật, tại sao lại không thấy lão nhân nhỉ?

Ba Lệ Quân, Vô Thọ Tuấn Thiếu và Doanh Doanh đồng thời đưa mắt nhìn quanh. Quả thật họ không thấy lão nhân đâu cả.

Chỉ thấy chiếc gương được đặt trên cột đá khéo léo làm sao. Độ cao chiếcgương vừa tầm với những cuộn nước do ngọn thác tạo nên. Đầu ngọn sóngchỉ cách mặt gương độ hơn nữa thước. Cả bọn ngạc nhiên không biết lãonhân đã đặt chiếc gương ở đó bằng cách nào. Vì cách ngọn thác khoảng bamươi trượng là một màn nước bắn văng tung tóe, rơi xuống ào ào như mưakhông dứt.

Bốn người dừng lại, đưa mắt nhìn xem bất giác cả bọnđều giật mình biến sắc vì thấy trước mặt nơi cỏ đá đan xen loang lổ, cómột số xác chết đang nằm ngổn ngang, cái thì mất đầu, cái thì cụt tay,có xác bị chưởng lực đánh thổ huyết mà chết, lại có kẻ bị kiếm đâm mà bỏ mạng, có lão tẩu, có lão ni, có trung niên đại hán, lại có cả thiếuniên thư sinh ... Cả đám thi thể ngổn ngang khiến người xem xong sinhlòng bất nhẫn vì tất cả đều chết hết sức thê thảm.

Trung Cường khẽ chau mày, chàng không ngờ rằng lòng dạ kẻ sát nhân lại tàn nhẫn đến như vậy.

Doanh Doanh cũng phẫn nộ nói:

- Hừ, không ngờ lão nhân mang gương này rốt cục lại là một lão ma vương giết người không gớm tay.

Nói xong, đôi mày liễu của nàng chợt nhướng cao, nàng đưa mắt quét về phíamấy gờ đá lô nhô nơi cuối cốc như tìm kiếm ai. Nàng lại phẫn nộ nói:

- Cái lão ma quỷ này, không biết đã ẩn vào nơi nào, dù cho võ công lão có cao tuyệt đến như thế nào, hôm nay Doanh Doanh phải thử một lần chobiết.

Cường Trung Cường lập tức nói với Doanh Doanh:

- Tỷtỷ không nên manh động, theo đệ thấy lão nhân lần trước ở trong tuyếtcốc nơi Hằng Doanh sơn ngoài chiếc gương ra hình như không có loại vũkhí nào khác cả.

Trong lúc chàng nói, chàng quay đầu nhìn lại thì thấy mấy mươi nhân vật võ lâm đều đã ào ào kéo đến. Tất cả đều dừngchân cách xa đầm nước hơn ba mươi trượng, chẳng hiểu vì cớ gì mà họ lạikhông tiếp tục tiến lên. Ba Lệ Quân nhìn lướt qua đám người vừa kéo đếnmột hồi, mắt nàng chợt vụt sáng như nhớ ra điều gì, nàng liền cất tiếnghỏi:

- Huyền Linh, Đức Bi nói rằng họ còn bốn vị đạo trưởng trong đây, tại sao chúng ta không thấy người nào hết cả?

Doanh Doanh trong lòng đang bực bội, liền hừ lên một tiếng, bất giác vọt miệng:

- Hừ, e rằng họ đã chết sạch từ lâu rồi.

Trong lúc lời của Doanh Doanh vừa dứt thì có một giọng cười hềnh hệch phát ra từ phía sau tảng đá phía bên trái bốn người. Vô Thọ Tuấn Thiêu quayngoắt lại, quát hỏi:

- Ai?

Cùng với tiếng quát, thân chàng đã vút đi như một luồng khói trắng về phía phát ra tiếng cười lạnh lẽovừa cất lên. Trung Cường đã thấy rõ sự lợi hại của lão nhân mang gương,thấy Tuấn Thiếu lao đi như vậy, chàng thất kinh cao giọng cản ngăn:

- Lục ca không nên.

Cùng với tiếng gọi, thân chàng cũng vút đi lao theo Tuấn Thiếu. Doanh Doanhvà Ba Lệ Quân thấy vậy cũng lao mình phóng đuổi theo.