Thánh Thủ Thần Thâu

Chương 12: Yêu Nga Tham Hoan bỏ xiêm y




Tiếng gào của lão Long Định Thuật vừa dứt thì lão đã phi thân bổ đến.Giờ đây lão ta mắt lợn trợn trừng nghiến răng kèn kẹt, hữu chưởng độtnhiên cất cao nhằm thẳng vào Thiên Linh Cái của Trung Cường mà chémxuống.

Đồng thời tả chưởng của lão thi triển chiêu Hắc Hổ ThâuTâm, khí thế mãnh liệt chực móc vào ngực của Trung Cường. Trung Cườngthấy lão già mập lùn đã không biết ngộ nạn mà lui, lòng chàng chợt bồnglên cơn thịnh nộ. Chàng quát lớn:

- Ngươi không muốn sống thì ta cho ngươi chết!

Chữ chết vừa mới phát ra, thân hình của chàng bỗng xoay nhanh như điện xẹttrong nháy mắt chàng đã ở phía sau lưng lão ta. Dường như lão Long ĐìnhThuật đã có sự dự liệu trước, vừa thấy mắt mình hoa lên lão liền chuyểnbộ xoay người quát lên một tiếng và tung ra một cú đá bằng chân phảiquét về phía sau lưng. Cú đá cực mạnh mang theo một luồn kình lực xoáytròn.

Trung Cường khẽ đề khí Đan Điền, đôi chân của chàng độtnhiên rời khỏi mặt đất vút lên ba thước. Chàng bỗng động tâm cơ, cũngmuốn dùng cước một phen.

Chàng quát lên một tiếng vang rền, đồngthời tung ra một cước. Cùng lúc ấy thì lão Long Đình Thuật vừa mới đáhụt một phen đang đứng xoay lưng về phía Trung Cường.

Bùng! Cú đá của Trung Cường trúng ngay vào mông vừa mập vừa dày của lão Long ĐìnhThuật. Thân thể mập lùn của lão Long Đình Thuật bị cú đá hất tung lêncao khoảng một trượng, lộn nhào mấy lượt. Sau đó bay thẳng về phía bađại hán áo lam theo đà rơi xuống.

Ba đại hán áo lam bạt hồn kinhvía, đồng thanh thét vang và phi thân nhào tới đưa tay đón thân thể béomỡ của lão đàn chủ. Sau đó nhẹ nhàng đặt lão đứng trên mặt đất.

Lão mập lùn Long Đình Thuật gắng sức đứng vững, tay phải xoa xoa bên môngbị đòn nghiến răng nghiến lợi, mặt dày nhăn nhó lão chỉ thấy mắt đổ hàoquang kim tinh phi vũ.

Trí Mẫn thấy vậy cau mày suy nghĩ.

Lệ Quân mặt đầy sắc giận, thấy lão bụng to trong tình trạng thảm hại như vậy, bất giác nàng nhoẻn miệng cười.

Long Đình Thuật quay sang Trung Cường. Sau một hơi thở dốc lão ta cất tiếng:

- Ba người các ngươi chớ vội đắc ý. Rồi sẽ có một ngày, các ngươi sẽ biết sự lợi hại của Thư Hùng giáo chúng ta.

Trong khi cất tiếng nói, lão dường như gắng gượng quá sức để nén cơn giận dữ, răng nghiến kèn kẹt, mồ hôi lạnh túa ra như bắn. Xem ra cú đá vừa rồiquả là không nhẹ.

Trung Cường cười nhạt một tiếng, quay sang lão mập lùn và cao ngạo nói:

- Chớ có nói tại hạ xem một phái nhỏ nhoi không danh tiếng của các ngươikhông ra gì, ngay cả những tay công lực thâm hậu của các đại môn phái,nếu như làm điều xằng bậy tại hạ cũng quyết không buông tha.

Lão mập lùn nổi cơn thịnh nộ cố nén cơn đau, lão đứng thẳng người ưỡn chiếc bụng to và lên tiếng quát hỏi, thách thức:

- Ba tên tiểu bối các ngươi có dám đến tổng đàn của bổn giáo tại núi Tư Không một chuyến hay không?

Đột nhiên Lệ Quân nhướng cao đôi mày và lạnh lùng lên tiếng nói:

- Núi Tư Không tầm thường nhỏ bé chứ đâu phải là long đàm hổ huyệt mà cônương đây phải sợ. Chỉ e rằng sau khi cô nương đến đó, núi của mấy người sẽ đổ thành sông.

Nói đoạn nàng quắc đôi mắt phượng và quát to:

- Hãy mau mau lên ngựa cút đi, trễ nhất là một tháng sau, bổn cô nương sẽ đến núi Tư Không để đòi lại cái đầu trên vai của Long Đình Thuật nhàngươi đó.

Long Đình Thuật căm hận thấu xương nhưng chỉ biết trừng mắt nhìn về phía ba người gật đầu mạnh mẽ và gằn giọng nhận lời tháchthức của Lệ Quân. Sau đó lão ta đi đến ngựa trong tư thế bước thấp bướccao, lão khẽ nhún người phi thân lên ngựa không nói không rằng, ra roiđi thẳng.

Ba đại hán áo lam thấy vậy cũng hốt hoảng cuống cuồngphi thân lên ngựa. Không dám quay đầu lại, ba gã giật cương ra roi đenđét đánh lên mông ngựa. Ba con ngựa đau đớn, phẫn nộ cất lên một trànghí tận trời cao. Sau đó phóng vó phi như điên dại.

Lệ Quân trông thấy bốn ngựa đã đi xa, lửa giận trong lòng nàng cũng đã lắng xuống.

Nàng quay sang thì thấy đôi mày kiếm của Trung Cường cau lại, đôi mắt chàngvẫn dõi theo bóng ngựa đã mờ khuất trong màn đêm u tối. Thấy vậy nàng vô cùng hối hận, vì lúc nãy lửa giận bốc cao lên đầu nên nàng đã quên đisự quyết định của Cường đệ đệ và chuyến truy đuổi theo dấu vết của LụcDã Khôn Long.

Nàng nghĩ như vậy, gương mặt hoa của nàng bỗng có một tầng thần sắc ưu tư bao phủ.

Lúc này nàng bỗng phát giác ra rằng bản thân của nàng đã có sự thay đổilớn, tính nàng giờ đây có vẻ hấp tấp, dễ sinh tức giận, hoàn toàn khônggiống như Lệ Quân bình lặng khôn khéo như trước nữa.

Trí Mẫn thấy Lệ Quân và Trung Cường không ai nói gì, nàng liền lên tiếng giục:

- Họ đã đi xa rồi, chúng ta cũng nên về khách điếm thôi!

Trung Cường nghe vậy liền quay lại và hỏi Trí Mẫn:

- Mẫn muội, núi Tư Không ở nơi nào?

Lệ Quân phiền muộn nói:

- Tỷ nhất thời nóng giận nên nhận lời đến núi Tư Không nhưng thực ra tỷ cũng không rõ núi Tư Không nằm ở phương nào.

Trí Mẫn cũng có phần không hiểu, nói:

- Muội lần đầu xuống núi cũng là lần đầu vào trong quan nội, nên không hề biết trên giang hồ có cái gọi là Thư Hùng giáo.

Nói đoạn nàng quay sang Trung Cường và lên tiếng hỏi:

- Cường ca ca, huynh tiếp xúc nhiều người hơn muội, có lẽ huynh biết có một giáo phái gọi là Thư Hùng?

Đôi mày kiếm của Trung Cường chau lại, chàng nói:

- Ngày mai trước lúc lên đường, chúng ta thử hỏi bọn người làm ở kháchđiếm thử. Có thể họ biết núi Tư Không ở đâu và Thư Hùng giáo là tổ chứcgì.

Nói đoạn chàng ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm, màn mây ở một số nơi đã có phần mỏng bớt lộ ra một số vì sao le lói.

Trí Mẫn cũng nhìn lên trời mây cuồn cuộn và nói:

- Mong rằng ngày mai trời đừng mưa, nếu không lại phải lỡ thêm một ngày.

Trung Cường thấy Lệ Quân sầu muộn không vui mày ngài ủ dột chàng biết là nàng vì chuyện lỡ hứa đi Thư Hùng giáo mà không vui. Chàng liền cười và anủi nàng:

- Tỷ tỷ, hãy để cho tâm tình phóng khoáng một chút, đừng vì một chuyện nhỏ nhoi như thế này mà khổ não. Nếu như Tư Không núikhông nghịch đường thì chúng ta đến tổng đàn Thư Hùng giáo cũng khôngmất bao nhiêu thời gian.

Lệ Quân thấy Cường đệ đệ không tráchmình, ngữ khí của chàng cũng chẳng có gì giận dỗi, bất giác nàng thâmtình nhìn về phía Trung Cường như thầm cảm ơn và cũng gật đầu đồng ý.

Ba người thi triển khinh công mau chóng song song tiến về phía thị trấn.Cả ba về đến thị trấn, thi triển khinh công tựa như ba làn khói nhẹ baythẳng về phía khách điếm. Cả ba liền đáp xuống tâm của độc viện nơi mình đang trọ. Tay thủ sẵn thế mỗi người liền nhảy vọt vào phòng của mình.Trung Cường về đến phòng trên, giờ này đã quá giấc nên chàng không có ýmuốn ngủ, do đó chàng liền ngồi xếp bằng trên giường vận công điều tức.

Nửa giờ sau, trong khách điếm đã có tiếng người qua lại.

Trung Cường mở mắt nhìn xem thì thấy trên cửa sổ đã có ánh đèn chàng liền nhẹ bước xuống giường đi ra phía ngoài. Thì thấy cửa sổ phòng của Trí Mẫnvà Lệ Quân giờ này đèn đuốc đã điểm. Thấy vậy chàng liền cất bước đi rangoài sân, chỉ thấy trong ánh sáng mù mờ trước khách điếm đã có rấtnhiều người chuẩn bị lên đường. Trung Cường không ngờ rằng lại có nhiềungười lên đường một cách gấp gáp như vậy. Đến trước khách điếm, chàng đã nghe thấy tiếng đảo thớt và tiếng nấu xào vang ra từ trong bếp.

Một tên người làm vừa thấy Trung Cường bước đến, gã liền cười tươi chào hỏi và bước tới cung kính hỏi:

- Thiếu gia cần chi ạ?

Trung Cường ôn hòa chào lại và lên tiếng cười hỏi:

- Xin lập tức chuẩn bị ngựa và bữa sáng, chúng tôi muốn lên đường cho chóng.

Tên giúp việc cung kính vâng lời, quay người bỏ đi thi hành nhiệm vụ. BỗngTrung Cường sực nhớ ra một chuyện chàng liền với gọi tên người làm đứnglại và cất tiếng hỏi thăm:

- Xin hỏi tiểu ca, núi Tư Không ở nơi nào?

Tên người làm nghe hỏi vậy liền ngước mắt nhìn lên trên không ra chiều nghĩ ngợi.

Trung Cường thấy vậy biết ngay là tên này cũng không rõ lắm về núi Tư Không.

Đột nhiên ở gian phòng bên cạnh cửa sổ bật mở và có tiếng người ồm ồm cất lên:

- Ai hỏi thăm núi Tư Không đấy?

Trung Cường liền quay sang, mượn ánh sáng của ngọn đèn trong phòng hắt ra đểnhìn kỹ người vừa lộ diện. Thì thấy một đại hán trung niên đầu hổ hàm én mặt đỏ thân khoác một màu xanh lục, nai nịt gọn gàng từ trong phònglừng lững bước ra đứng ngay cửa chính, đôi mắt to như cặp chuông sángquắc có thần, đôi mày rậm xách lên gần chạm tóc, thân thể cao to tỏ ralà một người khỏe mạnh uy mãnh khác thường.

Tên người làm vừa thấy người mới đến liền cười giả lả và nói:

- Chào đại gia, là vị đại gia này hỏi thăm ạ!

Nói đoạn gã đưa tay trỏ vào Trung Cường.

Đại hán cao to ý một tiếng, đôi mắt như cặp chuông đồng sáng quắc của gãlạnh lùng chớp liên hồi nhìn để đánh giá Trung Cường từ đầu đến chân một lượt. Sau đó gã cất giọng ồm ồm nói:

- Núi Tư Không ở vùng giaogiới thuộc huyện Giang Châu ở xứ Hà Nam. Từ đây kinh qua Từ Châu đixuống Phụ Dương vượt qua Tiêm Hà là có thể thấy được thế núi. Ngựa nhanh nửa ngày có thể đến nơi.

Nói xong gã ta không đợi cho Trung Cường nói tiếng cảm ơn, gã liền xoay người cất bước đi vào trong phòng.

Tên người làm thấy Trung Cường không nói gì liền quay sang nói với theo bóng của đại hán cao to:

- Cảm ơn ngài thưa đại gia.

Nói xong gã quay sang nói với Trung Cường:

- Xin đại gia cứ trở về ạ, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho bọn chuẩn bị ngựa và bữa sáng.

Trung Cường mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người bước về ngôi độc viện. Tronglòng chàng cảm thấy gã đại hán to tự động chỉ đường có chút khả nghinhưng chàng liền bỏ qua không màng để ý. Trong lúc ấy chàng đã bước quacánh cổng của ngôi độc viện, đưa mắt nhìn quanh thì thấy phòng kháchphía trong đèn đuốc đã được thắp lên. Lệ Quân và Trí Mẫn đã thức giấc từ lâu thu xếp gọn gàng ngồi chờ chàng ở đó.

Lệ Quân, Trí Mẫn vừa thấy Trung Cường cả hai liền đứng lên khỏi ghế và lên tiếng hỏi:

- Đã báo cho họ chuẩn bị ngựa chưa?

Trung Cường mỉm cười và gật đầu nói:

- Đã biết được vị trí của núi Tư Không rồi. Nó nằm ở nơi tiếp giáp giữaHà Nam và Từ Châu đi thẳng đó cũng là con đường mà chúng ta phải đi qua.

Trong lúc nói chuyện thì ba người chia nhau ngồi xuống. Đôi mày ngài của Trí Mẫn cau lại và nàng cất tiếng nói:

- Nếu như trên đoạn đường này chúng ta đã gặp được Khôn Long lão tiền bối thì chúng ta có cần đến núi Tư Không hay không?

Trung Cường khẽ trầm tư đáp:

- Chúng ta có thể phải thuê người đưa thư đến đó, báo cho giáo chủ Thư Hùng giáo hẹn chắc một ngày.

Dường như Lệ Quân vẫn không sao quên được chuyện núi Tư Không này liền vội hỏi:

- Cường đệ đệ, làm thế nào đệ hỏi được vị trí của núi Tư Không một cách tường tận như vậy?

Trung Cường liền đem chuyện gặp phải lục y đại hán, kể cho Lệ Quân và Trí Mẫn nghe.

Trí Mẫn lòng dạ sáng trong thuần khiết cho rằng lục y đại hán là một ngườitốt. Cách nghĩ của Lệ Quân thì lại không giống thế. Nàng thấy rằng người này quan tâm đến núi Tư Không như vậy tất nhiên phải có nguyên nhân.

Ngay lúc ấy thì bọn người làm đã mang bữa sáng lên.

Ba người dùng xong bữa sáng, lập tức đứng lên đi ra khỏi độc viện, đi thẳng về phía khách điếm.

Trung Cường đi ngang chỗ lúc nãy chàng kêu tên người làm đứng lại để hỏichuyện về núi Tư Không. Chàng liền đưa mắt nhìn về gian phòng bên tráinơi đại hán cao to lúc nãy từ ấy bước ra. Thì thấy đèn đóm đã tắt, có lẽ người này đã lên đường từ lâu. Đi đến gần cổng khách điếm thì thấy mộttên người làm đang dắt ba con ngựa đứng chờ. Trung Cường trả tiền trọxong. Sau đó ba người lên ngựa đi thẳng ra ngoài thì trấn.

Mâyxám âm u trên trời giờ này đã mỏng bớt. Nhưng bầu trời hôm nay vốn cònthấp với những tầng mây giăng giăng rũ xuống, do đó tứ phía vẫn còn mang một sắc âm u, nhìn ra xa xa chỉ thấy mơ hồ mù mịt. May mà trời vẫn chưa đổ mưa. Trên quan đạo tuy đã có ngựa xe qua lại nhưng rất ít hành nhân. Ba người phóng ngựa lao đi vun vút, tiếng vó vang lên vọng lại nghe như tiếng mưa trên lá. Lúc này mặt trời hoàn toàn bị che khuất không thấyhiện ra. Do trên không mây xám phủ đầy nên bóng tối đến nhanh hơn ngàythường. Giờ dậu vừa qua thì ba người đã tới Chu Thành. Trên phố giờ nàyđèn đuốc đã sáng trưng. Vì để cho ngày mai lên đường được thuận tiện nên Trung Cường quyết định đi xuyên qua phố đến trước một khách điếm ở phía nam Chu Thành mà xuống ngựa. Ba tay tiểu nhị thấy khách liền chạy úa ra dắt ngựa đồng thời khách khí lễ phép nói:

- Quý vị đi đường chắc là vất vả mời vào, mời vào.

Trung Cường mỗi khi đến một chổ mới đều hỏi mấy tên tiểu nhị trong khách điếm về tông tích của Lục Dã Khôn Long. Lúc này chàng vẫn đưa cương ngựa cho họ và hỏi:

- Xin hỏi mấy ngày nay quý điếm có gặp qua một vị nữ hiệp thân mặc áo hồng, vai khoác áo nhung màu hồng đi ngang qua đây không?

Trong ba tay dắt ngựa có một người gật đầu liên tiếp và cất giọng nói:

- Có một vị thân mặc áo hồng tuổi độ hai mươi sáu, hai mươi bảy ...

Trung Cường nghe vậy không đợi cho hắn nói dứt chàng liền nôn nóng hỏi:

- Người đó đi qua đây đã bao lâu rồi?

Người nọ liền trả lời ngay, không chút do dự:

- Ngay sáng hôm nay, dường như tối qua vị nữ hiệp này đã nghỉ ở trong thành.

Trung Cường vừa nghe, vui mừng như điên, dường như chàng không còn tin vàođôi tai của mình, chàng quay sang nhìn ba con ngựa, thấy tinh thần vàsức lực của chúng vẫn còn hăng, do đó chàng quyết định suốt đêm đuổitheo Khôn Long tiền bối vì chàng nghĩ rằng nếu đêm nay đuổi không kịp,nhất định ngày mai sẽ theo kịp người. Nghĩ vậy nên chàng vội móc từtrong ngực ra một đỉnh bạc đưa cho ba tên tiểu nhị và nói:

- Nhờba vị tức tốc xoa bóp và tắm táp cho ngựa, gỡ sạch bùn đất trong móng,dùng loại lương thảo hảo hạng cho ngựa ăn vì cơm nước xong chúng tôi còn có chuyện gấp phải lên đường ngay. Đỉnh bạc này gửi cho ba vị để uốngtrà.

Nói xong chàng vui vẻ giao đỉnh bạc cho một trong ba ngườicất giữ. Ba tay giúp việc nhìn thấy đỉnh bạc sáng lấp lánh, dường nhưkinh ngạc ngơ ngác về sự hào phóng của khách.

Cả ba khom ngườiluôn miệng dạ vâng và vui mừng dắt ngựa đi về phía sau. Trí Mẫn và LệQuân nghe nói Khôn Long tiền bối vừa mới đi ngang qua đây ai nấy đều vôcùng hưng phấn.

Ba người liền lên tửu lầu, trên lầu đèn đuốc sáng choang, tửu khách ngồi đông gần như kín chỗ. Ba người chọn một chiếcbàn còn trống, ngồi xuống lập tức một tên tửu bảo chạy tới.

Dolòng phấn khởi nên Trung Cường cảm thấy hơi đói. Trí Mẫn, Lệ Quân tùy ýgọi mấy món vừa miệng. Sau đó lại kêu thêm một bình mai quế tửu.

Lệ Quân thấy đôi mày kiếm của Trung Cường khẽ giãn ra, đôi mắt sáng longlanh ấm áp, tinh thần cực kỳ hưng phấn, lòng nàng càng rất đỗi mừng vui, đây là lần đầu tiên kể từ ngày nàng gửi trọn con tim cho Trung Cườngnàng mới thấy chàng vui vẻ thế này.

Không bao lâu tửu bảo mangrượu và thức ăn dọn lên. Do phải chờ đợi mấy tên tiểu nhị tắm táp, xoalưng cho ngựa nên ba người cứ từ tốn thưởng thức bình mai quế tửu. Trung Cường kể về khoảng thời gian chàng học nghệ trước Bi Thiên động và mộtsố sự tích về Lục Dã Khôn Long mà chàng được biết.

Trí Mẫn kể cho Lệ Quân về sự trẻ đẹp và võ công cao tuyệt của Lục Dã Khôn Long lãotiền bối của nàng. Lệ Quân nghe kể một cách chăm chú và say mê. Căn cứvào võ công kinh người của Cường đệ đệ và một số truyền thuyết trêngiang hồ võ công trác tuyệt của Lục Dã Khôn Long có lẽ chẳng phải là hưtruyền. Nghĩ đến ngày mai gặp được Lục Dã Khôn Long nàng quyết định phải ngắm nhìn cho thỏa vị thiếu nữ Miêu Cương mà khi xưa đã từng làm chấnđộng võ lâm.

Sau khi dùng bữa và thanh toán xong xuôi, ba ngườixuống lầu thì ba cỗ ngựa đã được tắm táp xoa bóp và ăn uống no nê đangđược ba tên tiểu nhị đang cầm cương đứng đợi. Cả ba tinh thần đều phấnchấn lộ rõ sung sức. Trung Cường thân thiết đưa tay vỗ nhẹ vào thân con Ô Long. Sau đó chàng điểm chân xuống đất phi thân ngồi lên yên ngựa. ÔLong lập tức phấn khởi cất lên một tiếng hí trầm trầm.

Ba ngườiba cỗ ngựa rời bỏ Nam Quan thời khắc lúc này đã là canh một. Sắc trờivẫn âm trầm u ám, bốn phía xung quanh tối đen như mực. Sau một trận phinhư giông bão, người ngựa đã đi được hơn hai mươi dặm. Lúc này đã vào độ canh hai, quan đạo phía trước có một vạt rừng rậm vắt ngang. Bỗng nhiên nghe như có tiếng người quát nạt từ phía cửa rừng thấp thoáng vọng đếnbên tai, âm thanh tuy nhỏ nhưng nghe lại hết sức rõ ràng. Sau đó lại cómột tràng cười ha hả cất lên chấn động cả tứ dã hoang vu vọt thẳng lênbầu trời đêm u ám.

Ba người trên ngựa nghe vậy chột dạ lập tức gò cương giảm bớt tốc lực, ba cỗ ngựa đều bực bội cất lên mấy tiếng hítrầm trầm. Lúc này sợ nhất là nảy sinh lôi thôi cản trở công việc nênTrí Mẫn hạ giọng nói với Trung Cường:

- Cường ca ca, phía trước có thể có người đang giao tranh hoặc tầm cừu, tốt nhất chúng ta vòng qua quan đạo mà đi.

Lệ Quân tuy tán đồng việc đi vòng nhưng nhìn sang hai bên thấy ruộng lúaxanh tốt do nông dân cực khổ trồng lên, cả hai chợt có phần do dự. Đưamắt nhìn về phía trước mặt thì thấy vạt rừng trong ánh sánh mờ mờ có hai bóng người to lớn đang bay lượn hòa quyện vào nhau, chốc chốc lại thấyxuất hiện một luồng ánh sáng lạnh. Trung Cường thấy hai bóng người phíatrước đánh nhau ở giữa quan đạo, chàng quay sang Lệ Quân như muốn nóiđiều gì.

Thì bỗng nhiên!

Bùng! Một tiếng nổ to từ trước mặt vọng đến.

Trung Cường vội quay đầu nhìn xem thì thấy trước cửa rừng có một cột bụi cuồn cuộn bốc lên. Hai đạo nhân ảnh đang lắc lư tách ra, có lẽ họ vừa tiếpxong một chưởng. Sau đó có một tiếng kêu phẫn nộ sắc tựa như dao cấtlên:

- Lão cẩu kia, ngươi cứ mãi theo sau đạo gia như hình vớibóng một bước không rời tựa như con lằn xanh bám theo đuôi bò, ngươi làm như vậy với dụng ý gì?

Trung Cường nghe vậy giật mình vì chàngthấy rằng dường như giọng nói này có vẻ quen quen. Nhưng giờ đây đangngồi trên lưng ngựa, chàng không tài nào nhớ được giọng nói này là củangười nào.

Trong lúc ấy bìa rừng trước mặt bỗng có một giọng cười cứng cỏi cất lên:

- Lão tạp mao kia, ngươi muốn một mình đi đánh tên tiểu tử kia, báo chongươi biết không thể nào đơn giản như vậy đâu. Ta không đạt được thìngươi cũng khó được gì đâu.

Nói xong lão lại cười ha hả và tiếp:

- Đây là bí mật chỉ có hai chúng ta biết, muốn cho chuyện này không lộ ra cho người ngoài biết, giữa hai chúng ta tất có một người phải chết.

Tiếng cười chưa dứt, giọng nói the thé của người còn lại lại vang lên:

- Lão cẩu kia, tại sao ngươi còn chưa cất chưởng tự sát cho rồi?

Trước cửa rừng bỗng lặng yên trở lại, có lẽ là do cả hai nghe thấy tiếng vócủa ba cỗ ngựa nên ngưng thần nhìn về phía ba người đang đến. Lệ Quân và Trí Mẫn nhìn thấy vậy chợt cả hai bỗng rùng mình ớn lạnh. Cả hai quaysang nhìn Trung Cường thì thấy đôi mày kiếm của chàng nhướng cao, gươngmặt tuấn tú đã có một màn sát khí trùm lên. Đôi mắt to sáng chớp chớpphát quang cũng đang chăm chăm nhìn về phía cửa rừng.

Lúc này khoảng giữa ba người và bìa rừng còn khoảng nửa dặm. Đột nhiên giọng nói the thé của lão già lại giục:

- Mau chặn chúng lại, đây là ba cỗ ngựa tốt.

Cùng với tiếng nói, hai bóng người nơi bìa rừng bỗng như hai luồng khói đencuốn về phía quan đạo. Trí Mẫn thấy vậy buộc miệng nói:

- Hai gã này định cướp ngựa của chúng ta.

Lệ Quân phẫn nộ hừm lên một tiếng và nhanh chóng đưa tay tuốt thanh đoảnkiếm ra khỏi bao, lập tức quang hoa đại thịnh chiếu sáng một khoảng trên quan đạo làm cho tứ phía xung quanh càng thêm u ám.

Thanh đoản kiếm của Lệ Quân vừa ra khỏi bao, lập tức hai đạo nhân ảnh phía trước bỗng có tiếng khàn khàn cất lên:

- Lão tạp mao à, ngươi đã có thanh Ô Kim Xích kiếm là loại kiếm hi hữu trên đời, thanh đoản kiếm này sẽ là của ta.

Tiếng nói vừa dứt hai bóng người to lớn đã dừng trên quan đạo.

Trung Cường thấy vậy cười lạnh một tiếng và nói như tự nhủ với mình:

- Hai tên ác ma này, ác tính khó đổi, lần này ta không thể nào thứ tha cho chúng.

Trí Mẫn, Lệ Quân nghe vậy ngạc nhiên, cả hai cảm thấy rằng dường như TrungCường đã nhận ra hai người trước mặt. Lúc này ba cỗ ngựa đã tiến đếncách người đang đứng trên quan đạo chỉ còn hơn bảy trượng. Trí Mẫn và Lệ Quân mượn ánh sáng của thanh đoản kiếm mà ngưng thần nhìn kỹ thì thấyhai kẻ đang ngăn đường cản lối là một lão đạo và một lão ẩu. Lão đạo mặt khỉ mõm nhọn mắt hí mày xếch thân vận đạo bào màu xanh. Trong tay làngọn phất trần, sau lưng lộ ra chuôi thanh kiếm đen mun bóng loáng.

Lão ấu mặt vuông miệng rộng, đôi mày mọc xiên chúi xuống, đôi mắt to nhưvạt áo có thêu kim tuyến. Trí Mẫn, Lệ Quân xem xét một hồi vẫn khôngbiết được hai lão này là ai.

Trung Cường đã nghe ra giọng nói của Thủy Linh đảo chủ và Lang Nha chân nhân. Lúc này thấy hai lão đang đứng giữa tâm đường, nghĩ rằng xông bừa đi ẩu không thể nào xong. Do đóchàng ra hiệu cho Trí Mẫn, Lệ Quân từ từ gò cương giảm tốc, cho ngựadừng lại cách hai lão già khoảng hơn năm trượng, ba người liền phi thânxuống ngựa.

Thủy Linh đảo chủ và Lang Nha chân nhân thấy ngườiđang đứng trước ngựa là Cường Trung Cường, hai lão bỗng ngây người kinhngạc, sau đó cả hai ngẩn mặt nhìn lên và cất lên một tràng cười khoáitrá.

Lang Nha chân nhân lên tiếng nói trước:

- Thật là Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu. (Đi nát gótgiày tìm chẳng gặp, gặp rồi chẳng tốn tí công phu). Xem ra chiếc gươngbáu kia đã trong tay ta rồi.

Nói xong lão ta mở chiếc miệng nhọncười lên the thé và vung vẩy phất trần từ từ tiến về phía Trung Cường.Trí Mẫn lấy làm lạ không hiểu tại sao lão đạo này vừa gặp Cường ca cabèn nhận ra ngay chàng là người đoạt được bảo kính như người ta đồn đại.

Lệ Quân cảm thấy hai lão này thật là lòng tham vô đáy, thấy Cường ca ca thì ngựa cũng không muốn đoạt mà kiếm cũng không cần.

Thủy Linh đảo chủ bỗng cười to, trợn trừng đôi mắt và quát lớn:

- Lão tạp mao, đứng lại, chắc ngươi không biết tên tiểu tử này khinh công tuyệt thế, không khéo gã sẽ chạy mất. Ta khuyên ngươi hãy đồng ý vớichủ trương của bổn đảo chủ.

Bây giờ chúng ta hiệp lực lại bắt tên tiểu tử này. Sau đó đảo chủ sẽ cùng ngươi sống mái một phen, một mấtmột còn để quyết định xem chiếc bảo kính sẽ thuộc về ai?

Đôi mắtnhỏ của Lang Nha chân nhân đảo vòng một lượt, quả nhiên lão dừng ngaylại, có lẽ là lão đã bị lời nói của Thủy Linh đảo chủ thuyết phục cũngnên.

Trung Cường đứng trước đầu ngựa thấy thái độ đáng xấu hổ của hai lão ác ma chàng không cầm được lửa giận trong lòng. Biết rằngkhuyên nhủ hai lão là một việc làm chỉ tổ hao hơi mỏi lưỡi nên chàng từtừ tiến đến gần Lang Nha chân nhân. Trung Cường đã nhìn ra tình thếtrước mắt trước tiên là phải diệt ngay một lão, lão còn lại mới dễ ứngphó.

Lang Nha chân nhân lòng đầy quỷ kế, lão ta định một mình độc chiếm chiếc gương. Lúc này thấy Trung Cường tiến đến, bất giác lão tacất lên một tràng cười. Thủy Linh đảo chủ đã tỏ được tâm ý của lão đạotừ lâu.

Lúc này lão theo sau lưng của Lang Nha chân nhân với ý đồ ngư ông đắc lợi.

Trí Mẫn thấy vậy vội tuốt đường kiếm ra cùng với Lệ Quân song song bước tới.

Thủy Linh đảo chủ và Lang Nha chân nhân chỉ biết Trung Cường khinh công kinh người.

Còn võ công của Trung Cường thế nào thì hai lão dường như không hề để ý.

Hai lão thấy Trung Cường mã bộ vững chắc, song mục hữu thần, nên cả hailiền vận thêm hai thành chân lực vào song chưởng và đồng thời cùng đềcao cảnh giác.

Đột nhiên Lang Nha chân nhân quát lên một tiếngvang rền, song chưởng đồng thời cất lên, đẩy ra một đạo kình phong cương mãnh vô cùng, chụp thẳng vào trước ngực Trung Cường. Trung Cường lậptức dừng bước, chàng lạnh lùng hừ lên một tiếng. Song chưởng của chàngcũng vung lên đẩy ra một đạo cuồng phong kinh thiên phá thạch kèm theotiếng rít chói tai của cơn gió cuốn. Chưởng phong cuồn cuộn mang theo vô số bụi mù đón lấy ngọn chưởng của Lang Nha chân nhân vừa phóng đến.Thủy Linh đảo chủ thấy vậy thất kinh, sắc mặt của lão chợt biến và tayáo rộng của lão phất lên, nâng bỗng thân hình lão ta bay ngay vọt rangoài cách xa vùng tiếp chưởng độ khoảng một trượng.

Lang Nhachân nhân vừa thấy chưởng thế của Trung Cường, bất giác lão thất kinhhồn vía, vội ngưng khí vận công phòng hộ cho vùng ngực của mình.

Bùng! Kình phong xoay chuyển, đất đá thăng thiên bụi bay tứ phía. Gió réo vù vù.

Bưng! Bưng! Bưng! Cùng với tiếng bước chân, thân thể hai người lắc lư dao động.

Trung Cường và Lang Nha chân nhân mỗi bên lùi lại ba bước.

Lúc này Trung Cường phát giác ra công lực của Lang Nha chân nhân hùng hậudị thường. Ngay lúc ấy, đôi mày bạc của Thủy Linh đảo chủ chau lại, đôimắt lão ta trợn tròn trợn trắng, râu bạc phất phơ, lão ép đến vung tay.Xuống tấn và đột nhiên quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi hãy tiếp thêm một chưởng của đảo chủ.

Chữ chủ vừa dứt song chưởng của lão đã nhanh như điện xẹt phóng ra.

Lệ Quân và Trí Mẫn thấy Trung Cường vừa đứng vững lại thì ngọn chưởngphong do Thủy Linh đảo chủ phóng ra đã ào ào chụp đến, bất giác cả hailo lắng thét lên sợ hãi cho chàng. Trung Cường vừa thấy bóng chưởng cuộn đến chàng nổi cơn thịnh nộ, đôi mày kiếm của chàng vút lên, chàng cấttiếng quát:

- Tiếp thêm mười chưởng của ngươi thì đã sao nào?

Cùng với tiếng quát chàng đã cất tay lên và đồng thời xuống tấn.

Song chưởng của chàng lại phóng ra một đạo chưởng lực mạnh mẽ vô cùng để đón lấy luồng chưởng phong của lão.

Bùng! Một tiếng nổ đinh tai điếc óc lại vang lên, cát đá vừa mới rơi xuốnggiờ đây lại được dịp bay lên lần nữa. Bụi bặm bốn phía lại càng lan tỏamù mịt hơn trước. Trong rừng cây gần đó tiếng vọng oang oang liên hồivọng tới.

Thủy Linh đảo chủ lùi liền mấy bước, lão bị chưởng lựcchấn động thân thể lùi lại liên tiếp và gương mặt già nua lại đỏ bừngnhư gấc chín. Trung Cường cũng bị thoái lui mấy bước.

Chàng cảmthấy chưởng lực của Thủy Linh đảo chủ so với Lang Nha chân nhân lại cóphần cương mãnh và khốc liệt. Tâm niệm như vậy nên chàng vội vàng cũngcố mã bộ và lại quát lên:

- Ngươi tiếp ta thêm một chưởng nữa.

Tiếng quát vừa dứt, chàng định tiến lên chợt nghe sau lưng có tiếng kêu lên.Chàng liền quay đầu nhìn lại xem thử chuyện gì đã xảy ra, bất giác chàng nổi cơn thịnh nộ khi thấy Lang Nha chân nhân không nói không rằng, tảchưởng hữu phất đang bổ nhào về phía Trí Mẫn. Dường như lão muốn khốngchế Trí Mẫn để làm con tin.

Chàng liền bỏ mặc lão Thủy Linh, quát lên một tiếng nhào thẳng vào Lang Nha chân nhân. Lang Nha chân nhâncười nhạt một tiếng, chân lão điểm nhẹ xuống đất, vọt người sang ngangđộ tám thước dường như lão cố ý dẫn dụ Trung Cường ra nơi khác.

Ngay lúc ấy lão Thủy Linh đảo chủ cười lạnh một tiếng sau đó lão ta sử dụngmột loại thân pháp kỳ dị xẹt sang ép tới trước mặt của Ba Lệ Quân. Songchưởng của lão vẫy lên một lượt tạo thành một màn mây trùng trùng bóngchưởng, phủ thẳng xuống gương mặt của Lệ Quân, đồng thời hữu thủ của lão xẹt nhanh tới với ý đồ đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Lệ Quân. LệQuân phẫn nộ quát lên, thanh đoản kiếm trong tay nàng liền xuất chiêuKhổng Tước Khai Tinh vạch lên một hình bán nguyệt tựa như một cánh quạtxoè quét về phía bóng chưởng đang ào ào ập tới.

Thủy Linh đảo chủ cười nhạt một tiếng, thân ảnh của lão nhanh như điện xẹt xoay tròn mộtlượt, thoáng chốc lão đã ở phía sau lưng Lệ Quân. Sau đó tay phải củalão xoè ra định khấu chặt vào vai Lệ Quân. Lão xuất thủ vừa nhanh vừamạnh khiến cho người xem phải hoa cả mắt.

Trí Mẫn thấy vậy thấtkinh, thanh trường kiếm trong tay nàng liền xuất chiêu Bạch Xà Thổ Tínmũi kiếm nhanh như điện chớp kích thẳng vào cổ tay của Thủy Linh đảochủ. Thủy Linh đảo chủ cười nhạt khinh thường, bàn tay nắm chặt bờ vaiLệ Quân của lão ta vội vàng nới lỏng và vòng ra tránh né. Sau đó lãobiến thế cho ba ngọn chỉ kẹp chặt thanh trường kiếm của Trí Mẫn.

Lệ Quân quát lên một tiếng, lắc người chuyển bộ né sang một bên, Trí Mẫnkêu lên thất thanh vận công chịu đựng. Trung Cường thấy vậy phẫn nộ quát lên và lập tức phi thân bổ lại.

Lang Nha chân nhân cười lên đắc ý và thừa cơ nhảy theo bén gót.

Ngay lúc ấy, ngón tay đã vận đủ công lực của Thủy Linh đảo chủ bỗng giật mạnh.

Keng! Tiếng kim loại gãy vang lên lanh lảnh, thanh trường kiếm trong tay TríMẫn giờ đây đã bị gãy thành hai đoạn. Sau đó lão ta cười lên ngạo mạn,tay phải khẽ phất, xoạt một tiếng gió rít vạt qua, mũi kiếm gãy cùng với tiếng rít đã vun vút bay thẳng về phía Lang Nha chân nhân đang lén lúttừ phía sau lưng bổ xuống Trung Cường. Lang Nha chân nhân dự định sẽ tóm lấy Trung Cường từ phía sau, dường như lão ta không hề chú ý đến ThủyLinh đảo chủ xăm soi mũi kiếm trong tay.

Lúc này lão ta chỉ thấymột ánh sao bạc xẹt đến, trong phút chốc đã gần đến nơi. Lão sợ quá thét lên một tiếng, chiếc đầu khỉ chỉ kịp né sang một bên. Xoạt! Nơi ánhsáng lạnh vừa lướt qua là một mớ tóc bạc trắng như cước đang lả tả rơixuống. Lang Nha chân nhân lập tức dừng ngay thân ảnh đưa tay sờ đầu, thì thấy mấy ngón tay đụng phải một chất gì đó ươn ướt nhơn nhớt. Lão cúiđầu nhìn kỹ thì ra đó là máu tươi bất giác lão ta nổi trận lôi đìnhngước mặt nhìn lên, đột nhiên sắc mặt của lão biến đổi không ngừng.

Khi trông thấy ngân trang thiếu niên quát lên một tiếng, thân hình nhanhnhư điện xẹt, xuất thủ liên hồi khiến cho Thủy Linh đảo chủ chống đỡliền tay và la lối lùi lại liên tiếp. Đôi mắt to như cặp chuông đồng của Thủy Linh đảo chủ trợn tròn, tóc râu phi vũ, chưởng quyền vung lên giórít vù vù. Trung Cường quát to lại tiếp tục đằng không bay lên vượt quađỉnh đầu của Thủy Linh đảo chủ. Ngay lúc Thủy Linh đảo chủ ngước mặtnhìn lại chàng đã xuất thủ nhanh như điện xẹt chộp lấy hai cổ tay củađối phương.

Thủy Linh đảo chủ mặt mày biến sắc, lão quát lên một tiếng vung mạnh đôi tay ...

Trung Cường xuất chiêu Thiên Thần Giáng Long, đã tóm được hai cổ tay của Thủy Linh đảo chủ. Lúc này thân chàng ở trên không trung, mượn lực hất củađối phương lộn người xuống đất, hai chân chàng vừa chạm đất chàng liềnquát vang:

- Cút đi!

Cùng với tiếng quát hai tay của chàng lắc mạnh, dùng lực tống đi.

Bưng! Bưng! Bưng! Một chuỗi tiếng động vang lên liên hồi, Thủy Linh đảo chủkhẽ hự lên một tiếng trầm trầm, đôi mắt trợn tròn, hai tay áo múa mayliên hồi để giữ thăng bằng, bộ râu bạc như cước của lão phất phơ layđộng, thân hình của lão lùi lại phía sau liên hồi vọt thẳng về phía Lang Nha chân nhân.

Đột nhiên đôi mắt ti hí của Lang Nha chân nhân bừng sáng, đồng thời lão đưa tay tuốt kiếm.

Ô quang xẹt qua, cùng với tiếng ngân của thanh bảo kiếm. Lão ta quát lênmột tiếng, xuất thủ quét đạo thanh quang về phía thắt lưng của Thủy Linh đảo chủ lúc này đang lùi lại phía mình.

Một tiếng rú thảm thiếtcất lên, huyết văng tứ phía, ngũ mạch cùng lúc phun ra như suối. ThủyLinh đảo chủ đã bị thanh bảo kiếm trong tay Lang Nha chân nhân cắt thành hai đoạn. Bặc, bặc, hai tiếng động lần lượt vang lên, hai đoạn thân thể đổ nhào ra đất.

Lang Nha chân nhân sau khi xuất thủ giết chếtThủy Linh đảo chủ bất giác lão ta ngước mặt lên trời cất lên một tràngcười khoái trá, tiếng cười như điên, chấn động tứ dã bay vút lên bầutrời đêm u tối.

Trí Mẫn, Lệ Quân đều bị sự thể xảy ra đột ngột làm cho ngẩn người ngơ ngác.

Sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ. Trung Cường không thể nào ngờ được LangNha chân nhân sẽ ra tay hạ độc thủ Thủy Linh đảo chủ trong trường hợpnhư vậy. Do đó chàng muốn cứu cũng không sao cứu được.

Lúc nàythấy thái độ cuồng ngạo của Lang Nha chân nhân, bất giác chàng nổi cơnthịnh nộ, sát khí trỗi lên, chàng quát lên một tiếng, múa tít songchưởng, phi thân bổ đến.

Lang Nha chân nhân thấy vậy ngưng bặttiếng cười, thanh Ô Mục kiếm trong tay lão lại vút lên, vạch thành mộtđạo ánh sáng xanh thẫm, vận khí cho luồn chân lực thấm tận thân kiếm,khiến cho ánh kiếm tỏa ra càng thịnh.

Trung Cường giật mình, chân trái khẽ điểm xuống đất, thân chàng nhanh như điện chớp xẹt ngang ra xa khoảng hai thước, tuy thế tránh cực kỳ nhanh nhẹn nhưng một trận hànkhí như cắt vào da cũng đã hất ngang qua mặt, khiến chàng cảm thấy nhưbị kim châm.

Lang Nha chân nhân thấy vậy liền cất lên một tràngcười cuồng ngông ngạo mạn, lòng can đảm cũng được tăng lên, lão cất câyphất trần ra phía sau lưng và lừng lững tiến lên ép lấy Trung Cường.Trung Cường cau mày, đôi mắt gườm gườm nhìn Lang Nha chân nhân tay chàng từ từ nắm chặt chuôi kiếm. Xoẹt, một tiếng ngân tựa tiếng long gầm vang lên, hồng quang xuất hiện, thanh Đồng Phong bảo kiếm đã xuất hiện trêntay Trung Cường.

Lúc này tại hiện trường quang hoa đại thịnh, kiếm khí bừng bừng sáng cả một khoảng rộng độ mười trượng.

Đồng Phong, Ô Mục, Bạch Sương, ba thanh bảo kiếm xuất hiện cùng một nơi hồng quang nhấp nháy, thanh khí bừng bừng, hàn quang chiếu rọi. Ánh hàoquang của ba thanh bảo kiếm hòa quyện vào nhau tạo thành một cảnh tượngdiễm lệ vô cùng lâu nay khó gặp.

Trong khoảng cách mười trượng trở lại bầu không khí được chiếu sáng như có ánh trăng treo tại đỉnh đầu.

Thanh Đồng Phong bảo kiếm của Trung Cường vừa ra khỏi bao. Thanh Ô Mục trêntay Lang Nha chân nhân bỗng tự mình phát ra một loạt tiếng coong coong,nhè nhẹ.

Lang Nha chân nhân trông thấy thanh Đồng Phong bảo kiếmmặt lão bỗng hơi biến sắc, dường như lão đã nhận ra đây chính là thanhđệ nhất bảo giản của vùng Miêu Cương năm xưa đã có lần xuất hiện. Do đóchân lão bỗng bước chậm lại, hai mắt của lão chăm chú nhìn vào thanhĐồng Phong bảo kiếm lộ vẻ tham lam thèm muốn.

Trung Cường nắm chặt chuôi kiếm trong tay từ từ tiến về phía Lang Nha chân nhân.

Bởi lẽ trong tay song phương đều là bảo kiếm, cả hai đều là cao thủ võ lâmnên dường như ai cũng nghĩ rằng cần phải tốc chiến tốc thắng. TrungCường cảm thấy lòng dạ của Lang Nha chân nhân vô cùng hiểm ác. Chàngquyết tâm phải diệt trừ không nên để lão sống ở thế gian mà hãm hạingười đời.

Lang Nha chân nhân thấy đã trừ đi Thủy Linh đảo chủ, bảo kính giờ đây chỉ còn lại cho mình.

Lúc này hai người đã đi vòng quanh bốn con mắt nhìn nhau không chớp.

Lang Nha chân nhân muốn chiếm tiên cơ, để giành lợi thế, lão ta quát lên một tiếng, xuất thủ tấn công, thanh Ô Mục kiếm trong tay lão liền xuấtchiêu Long Vờn Song Châu vẽ lên hai đóa hoa kiếm chực điểm vào hai vaicủa Trung Cường.

Trung Cường quát vang lên một tiếng, thân nhưđiện chớp, thanh Đồng Phong kiếm nhanh chóng xuất chiêu Hoành Đoạn Giang Hà vạch nên một đạo hào quang lóng lánh kích thẳng vào tay cầm kiếm của Lang Nha chân nhân, Lang Nha chân nhân giật mình thất sắc lão vội thétlên một tiếng, trầm kiếm chuyển người, lùi lại ba thước. Trung Cườngthân hình như làn khói nhẹ. Xoẹt, xoẹt, xoẹt chàng công liền ba kiếmthượng điểm Mi Tâm, hạ quét song cước, trung kích Đan Điền. Trong nháymắt, kiếm rít vù vù hồng quang chói mắt, ánh sáng phiêu bồng trông tựagiao long.

Lang Nha chân nhân tránh né liên hồi miệng không ngớtkêu lên kinh khiếp, trong phút chốc lão đã bị ép đến độ tay chân bấnloạn lão đành thoái lui liên tiếp. Trung Cường xuất chiêu chiếm được thế thượng phong, chàng liền lần lượt tiến lên tấn công tới tấp, thanh Đồng Phong bảo kiếm trong tay vẫn cuồn cuộn vung lên, chém, quét, điểm liêntuôn bất tận, thế kiếm như trường giang cuộn chảy liên miên không dứt.

Lang Nha chân nhân chỉ biết dựa vào những công phu khéo léo để tránh thếcông, thái độ kiêu căng cao ngạo đã hoàn toàn biến mất, hai bên má đãđầy mồ hôi.

Lúc ấy, dưới chân Trung Cường lại là thi thể của Thủy Linh đảo chủ, nên chàng phải tạt ngang lệch đi nửa bước. Nên tay kiếmcũng có phần chậm lại.

Lang Nha chân nhân quát lên một tiếng xẹtngười liên tiếp, chớp lấy thời cơ, thanh ô quang cuồn cuộn, thanh khíbừng bừng lóe lên từng chiêu từng chiêu.

Cả hai đều quý kiếm nhưmạng cho nên không ai dám dùng kiếm phong chặn thế công của đối phươngvì sợ sẽ làm tổn hại đến bảo kiếm. Cho nên cả hai đều hết sức chú ý đểcho đôi kiếm không va chạm vào nhau.

Do đó Trung Cường cũng bị ép lùi liên tiếp, nhưng từ trước khi gặp phải những trận quyết đấu kinhhiểm thế này, chàng đã biết rõ điều quan trọng nhất của người dùng kiếmkhông phải là thân người phiêu động, trường kiếm phi vũ làm cho đốiphương hoa mắt hoảng loạn mà quan trọng nhất là song mục ngưng thần bộvững như núi, tâm ý, khí kiếm phải hợp thành một thể để giao đấu với đối phương.

Lệ Quân lúc này cũng xuất thủ nghênh chiến tuy nàng làđệ tử chân truyền của Mông Sơn lão ni nhưng nàng cũng cảm thấy kiếmthuật của mình không sao địch lại Lang Nha chân nhân nhưng nàng cũng đỡthay cho Trung Cường được ba kiếm tấn công của Lang Nha chân nhân.

Trí Mẫn với đôi tay không, chỉ biết đứng nhìn mà lo lắng. Ngọc thủ ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này nàng chỉ biết lo lắng chẳng biết tính sao chỉ vì trong tay không kiếm.

Lang Nha chân nhân thấy rằng không thể để mất thời cơ thanh Ô Mục kiếm lạiloang loáng vung lên điểm thẳng vào Đan Điền của Trung Cường.

Trung Cường quát lên một tiếng, thanh Đồng Phong bảo kiếm quét thẳng về phíacổ của Lang Nha chân nhân, chiêu kiếm này vừa mạnh vừa chuẩn nhanh nhưđiện chớp.

Lang Nha chân nhân giật mình kinh hãi, phần thân trên ngửa vội ra sau đồng thời thoái lui nhanh như gió cuốn.

Xoẹt! Vạt áo bào của lão đã bị thanh bảo kiếm cắt đi một mảnh.

Trung Cường lập tức chớp lấy thời cơ, tựa như thuận thủy đưa thuyền xuất tiếp một chiêu nhanh như chớp giật, công thẳng vào ngực của Lang Nha chânnhân.

Lang Nha chân nhân kinh hồn khiếp vía mặt mày tái xanh, lão ta quát lên một tiếng, thanh Ô Mục bảo kiếm trong tay liền xuất chiêuNhất Trụ Kình Thiên với ý đồ hai kiếm đều tiêu.

Trung Cường phẫnnộ cười vang, thanh bảo kiếm trong tay chàng bỗng biến thể trầm xuống,Lang Nha chân nhân rú lên thảm thiết, thanh Ô Mục bảo kiếm bay vọt lênkhông.

Cánh tay phải của lão gói trong tay áo rơi thẳng xuốngđất, thanh Đồng Phong bảo kiếm lại quét nhanh như điện, một bóng ngườibắn xa ra ngoài độ tám thước, một tiếng rú thảm thiết vang lên máu tươiphụt thành vòi bắn ra tứ phía.

Thi thể của Lang Nha chân nhânxoay trọn một vòng và ngã nhào ra đất. Trung Cường thu kiếm, đưa mắtnhìn vào thi thể đang co giật liên hồi của Lang Nha chân nhân. Bỗng ứngvới lời nói của lão nhân khi chàng gặp trong hiệp cốc:

"Không giết người! Ta e ngươi không giữ được!".

Bỗng nhiên từ phía sau lưng chàng tiếng Lệ Quân vui vẻ cất lên:

- Mẫn muội, tỷ đến lão ác đạo tháo lấy bao kiếm, muội xuống dưới ruộng lấy kiếm về đây.

Tiếng nói vừa dứt nàng đã thu thanh đoản kiếm cho vào trong bao, ánh sángbiến mất, tứ phía xung quanh lại phủ lên một màu đen tối. Bóng người xẹt đi, Lệ Quân đã đến bên thi thể của lão ác đạo.

Trung Cường quaylại thì thấy Trí Mẫn đã xuống phía ruộng. Thanh Kim Xích Mục kiếm dườngnhư đã hoàn toàn cắm phập vào đất, chỉ còn độ một tấc lộ ra ngoài phátra một vòng sáng xanh.

Trí Mẫn khom người rút thanh kiếm từ dưới đất lên.

Lập tức hào quang lại phát ra ánh sáng lạnh. Trí Mẫn phi thân vọt người trở lại.

Lúc này Lệ Quân đã mở bao kiếm từ xác lão ác đạo và cũng mang đến nơi. Bangười cúi đầu quan sát thanh kiếm, phát hiện ra thanh Ô Mục này hìnhthức không khác gì thanh Đồng Phong bảo kiếm mà Trung Cường đang mangtrên lưng.

Thân kiếm ô quang bóng loáng, thanh khí bừng bừng,toát ra một đạo kiếm khí xanh xanh như thích vào da thịt. Mở lớp vải dầu quấn thanh bảo kiếm, ngoài lớp sơn đen bao kiếm còn được chạm một conphi long, thân phi long được khảm đầy đá quý lấp lánh phát quang sinhđộng như một con rồng sống.

Lệ Quân xem xong mỉm cười và nói:

- Linh vật bảo khí, hữu đức cư chi. Thanh bảo kiếm này nay vào tay muội muội có thể nói rằng là gặp phải chủ rồi.

Gương mặt hoa của Trí Mẫn bỗng đỏ bừng nàng khiêm tốn nói:

- Tiểu muội có tài đức gì đâu, Quân tỷ tỷ chớ có khen bừa.

Nói xong nàng quay sang nhìn vào thi thể của Lang Nha chân nhân đang nằmtrên vệ đường. Lòng nàng bỗng dấy lên một luồng thương cảm, đôi mày ngài của nàng chau lại và nói:

- Thanh kiếm này tuy tốt, nhưng muội lại không thích dùng nó.

Lệ Quân nghe vậy lấy làm khó hiểu ngơ ngác nhìn sang Trí Mẫn, không biết nói gì.

Trung Cường đã nhìn ra tâm ý của Trí Mẫn nên cười ha hả và nói:

- Mẫn muội không dùng thì để cho ta.

Nói xong chàng nhận kiếm từ tay Trí Mẫn và nhận bao ở chỗ Lệ Quân.

Mày ngài của Lệ Quân nhướng cao, lòng nàng lộ vẻ bất phục, nàng nghiêm giọng nói:

- Đệ đã có thanh Đồng Phong, đòi thêm Ô Mục để làm gì?

Trung Cường thấy Quân tỷ tỷ vì bênh Trí Mẫn mà lộ vẻ bất bình, chàng lập tức cười lên thích thú và đáp:

- Đương nhiên là đệ sẽ lấy thanh Đồng Phong bảo kiếm do Khôn Long tiền bối tặng đệ, đệ tặng lại cho Mẫn muội dùng.

Trí Mẫn lập tức nghiêm túc nói:

- Không được đâu đó là Khôn Long tiền bối tặng huynh, huynh hãy giữ lấy.

Lệ Quân vui vẻ nói với Trí Mẫn:

- Khôn Long tiền bối mang kiếm tặng cho Cường đệ, Cường đệ có quyền tặng lại cho muội.

Nói đoạn không chờ cho Trí Mẫn phân trần. Nàng lập tức đến sau lưng Trung Cường tháo dây lấy thanh Đồng Phong bảo kiếm xuống.

Lệ Quân thấy thanh Đồng Phong kiếm, nàng chợt động linh cơ nên cũng dở lớp vải dầu quấn quanh bảo kiếm.

Ba người cúi xuống xem xét, bất giác đều ngơ ngác.

Trung Cường tuy đã nhận lấy thanh kiếm ở Bi Thiên động và chàng vẫn mang trên lưng nhưng chưa từng mở lớp vải dầu quấn quanh bao kiếm ra xem.

Giờ đây chàng mới có dịp xem kỹ, thì ra trên bao kiếm có khắc một con thổ phụng được khảm đầy đá quý nhiều màu.

Đôi mắt phượng của Lệ Quân vụt sáng, nàng lập tức hào hứng nói:

- Quả thật là ý trời, thanh Đồng Phong bảo kiếm này đúng ra là để Mẫn muội dùng mới phải.

Nói xong nàng nắm lấy đốc kiếm tuốt ra khỏi bao.

Xoẹt! Quang hoa đại thịnh sáng cả mười trượng, thanh Đồng Phong bảo kiếm vừara khỏi bao, thanh Ô Mục kiếm bỗng tự phát ra một tiếng ngân khe khẽ.

Ba người thấy hiện tượng kỳ dị này đều ngạc nhiên ngơ ngác không hiểu vì sao.

Lệ Quân chợt trầm tư suy nghĩ một hồi, dường như nàng đã ngộ ra điều gì, nàng nói:

- Lẽ nào đây là đôi thư hùng kiếm năm xưa?

Lệ Quân nói xong, Trí Mẫn bất giác đỏ mặt và e thẹn mỉm cười.

Trung Cường khẽ trầm tư và nói:

- Rất có thể Quân tỷ tỷ nói đúng, nếu như vậy thì chỉ chờ đến khi gặp được Khôn Long lão tiền bối mới có thể biết được.

- Nhưng mà nghe lão tiền bối nói, thanh Đồng Phong bảo kiếm là loại binh khí sắc bén đệ nhất của xứ Miêu Cương.

Lệ Quân không đợi Trung Cường nói dứt, nàng trừng đôi mắt phượng và lớntiếng bênh vực cho ý kiến của mình, trong câu nói có hàm ý trêu chọc:

- Tất nhiên là đệ nhất rồi, chứ không phải thư trước hùng sau hay sao? Từ cổ chí kim chỉ nghe người ta nói thư hùng kiếm chứ chưa hề nghe nói làhùng thư kiếm đúng không?

Trung Cường và Trí Mẫn nghe Lệ Quângiải thích một cách khôi hài như vậy, nhận thấy cũng có phần hữu lý, cảhai không nhịn được liền phì cười vui vẻ.

Ngay lúc ấy bỗng có một giọt nước đột nhiên rơi xuống gương mặt tuấn tú của Trung Cường.

Trung Cường lập tức ngưng cười, bất giác buộc miệng kêu lên:

- Thôi chết! Trời gần mưa rồi.

Trí Mẫn và Lệ Quân nghe vậy liền ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm u tối. Chỉ thấy mây đen dày đặc, gió mát nổi lên lướt ngang gương mặt mọi người.Quả thật trời đang sắp đổ cơn mưa lớn.

Thế là Trung Cường mangthanh Ô Kim Xích Mục kiếm lên lưng, Lệ Quân cũng giúp Trí Mẫn đeo thanhĐồng Phong bảo kiếm. Ba người phi thân lên ngựa phi thẳng vào cánh rừngtrước mặt.

Trong rừng tối đen như mực, xoè bàn tay ra trước mặt chẳng thấy ngón nào.

Ba cỗ ngựa phi điên cuồng như bay, thoáng chốc đã xuyên qua vạt rừng, từng giọt mưa trên không cũng đã bắt đầu lộp độp rơi xuống.

Trí Mẫn, Lệ Quân trong lúc lo lắng sợ trời mưa to, không còn lòng dạ đâu mà hỏi xem hai lão bị giết lúc nãy là ai.

Cả hai chỉ hy vọng gặp được một tiểu thôn, tiểu trấn thậm chí một ngôimiếu nhỏ để tạm thời tránh qua cơn mưa, bởi lẽ cả ba đều đang lo mưa sẽkéo đến như trút nước. Đưa mắt nhìn quanh, ba người bỗng vui mừng trongdạ vì trong bóng tối phía trước bỗng nhiên có mấy ánh đèn hiện ra, ướclượng khoảng cách ít nhất cũng còn độ khoảng một dặm.

Ba cỗ ngựadường như cũng hiểu được tâm ý của chủ nhân, cả ba cứ lặng im lao vềtrước như điên như dại. Chỉ thấy mấy đốm sáng ở phía trước đang lao tớinhư bay, một chốc sau, khoảng cách chỉ còn không quá mấy chục trượng. Ba người đưa mắt nhìn xem thì thấy trước mặt là một tòa núi thấp. Mấy ánhđèn phát ra từ lưng chừng núi. Trong chớp, mắt ba người đã đến chân núitrước mặt nhìn lên thì thấy hóa ra đó là một tòa trang viện được xâyđứng dựa theo vách núi. Lúc ấy cả ba đều vui mừng tột độ, liền giậtcương thúc ngựa xông thẳng lên triền núi. Vượt qua một rặng liễu dây,lại thêm một hồi phóng vó ngựa đã đưa ba người đến trước cánh cổng sơnmàu đỏ của trang viện. Ba người chưa kịp đưa mắt quan sát hình thế xungquanh, mưa đã bắt đầu ào ạt trút xuống.

Lệ Quân, Trí Mẫn cười lên mừng rỡ ba người ở trên lưng ngựa phi thân vượt qua cánh cửa vọt vàophía trong, ba cỗ ngựa cũng từ từ bước lên mấy bậc thềm tiến lên theochủ. Ba người phủi đi những giọt nước mưa vừa bám vào thân. Cả ba cũngcười tươi vui vẻ vì không phải mắc mưa.

Đột nhiên bầu trời lóelên một ánh chớp, sau đó là tiếng sấm vang rền. Ba người tranh thủ ánhsáng của tia chớp ngước mắt nhìn lên cánh cổng, bất giác sắc mặt cả bađều đồng thời biến đổi và ai nấy đều ngây người thất kinh.

TrungCường, Lệ Quân, Trí Mẫn đều theo bản năng lùi lại nửa bước vì thấy trêncánh cổng là một tấm biển sơn son thiếp vàng rộng độ ba thước, dài gầnmột trượng. Trên tấm biển có khắc bốn chữ màu hồng thật to Yêu Nga HoanUyển.

Điều khiến Trung Cường và Lệ Quân, Trí Mẫn kinh ngạc khôngphải là bốn chữ Yêu Nga Hoan Uyển mà là ở giữa mỗi chữ đều có cắm mộtngọn trủy thủ sáng loáng.

Ô Long Tiểu Bạch và Tảo Hồng cũng đãđến cổng lầu, mắt của bầy ngựa cứ dáo dác liên hồi và chúng hí hí lêntừng tiếng trầm trầm. Tinh thần của chúng tỏ ra bất ổn lạ thường.

Ba người cũng dự cảm thấy rằng đêm nay trong tòa sơn trang này có thể đãxảy ra một điều gì đó thật là kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của mọingười.

Trí Mẫn xem xong lập tức lo lắng hạ giọng nói:

- Cường ca ca, chúng ta mau mau đi thôi, e rằng đây chính là lưu đạo tầm hoa mà người ta vẫn hay nói ...

Lệ Quân không đợi cho Trí Mẫn nói hết nàng cũng lo lắng tiếp lời:

- Trên giang hồ, giết cừu nhân thường hay tiến hành một cách âm thầm bímật hai bên đều mong giết để diệt khẩu. Chúng ta nhất thiết không nêngặp mặt kẻ đến đây tầm cừu, xem tình hình này số người đêm nay đến đâytầm cừu có lẽ là không ít.

Nói xong nàng quay sang nhìn TrungCường, thấy chàng vẫn đang đứng trầm tư nhìn lên mấy ngọn trủy thủ sángngời cắm trên tấm biển, dường như chàng đang nghĩ ngợi điều chi. Nàngliền nói tiếp:

- Tuy chúng ta không sợ, nhưng dính dáng vào những chuyện thanh toán lẫn nhau trong giới giang hồ, không có điều gì haycả. Hơn nữa chúng ta hôm nay suốt đêm bôn tẩu với mục đích là hy vọngsáng mai có thể gặp được Khôn Long tiền bối.

Trung Cường dườngnhư đã bị lời nói của Lệ Quân đánh động. Chàng quay đầu nhìn ra ngoàicổng. Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút nước. Sấm chớp vang trời. Bất giácđôi mày kiếm của chàng chau lại chàng cất tiếng nói:

- Mưa to như vậy, đi bằng cách nào?

Dường như Lệ Quân và Trí Mẫn đều bị vấn đề ấy nên khó quyết định do đó haingười chỉ chau mày nhìn ra những bong bóng nước phía bên ngoài đang trôi theo dòng nước.

Trung Cường thấy hai vị cô nương không ai đáp lời, chàng lại ngước mắt nhìn lên bốn ngọn trủy thủ và lên tiếng:

- Dường như người đến tầm thù đã bỏ đi rồi, đây chỉ là ký hiệu lưu lại trước lúc ra đi.

Ngay lúc ấy bỗng có một ngọn gió đêm ẩm ướt mang theo một mùi tanh từ phíatrong lầu thổi ra. Trung Cường chột dạ quay sang nhìn Lệ Quân và TríMẫn. Phát hiện hai nàng cũng đang giật mình biến sắc, mắt lộ hào quang.Do đó chàng buộc miệng lên tiếng hòi:

- Hai người cũng nghe mùi máu tanh phải không?

Trí Mẫn, Lệ Quân thần sắc căng thẳng, kinh dị cả hai gật đầu xác nhận.

Ba người đồng thời đưa mắt nhìn xem thì thấy cửa lầu màu đỏ, trên cánh cửa có cặp vòng đồng sáng loáng phản chiếu ánh chớp cường liệt của đêm mưa.

Dưới chân có đá xanh lót đường, trên đỉnh điêu khắc trang trí đẹp đẽ, phía phải gian lầu còn xây thêm một dãy nhà rộng rãi.

Ba người thấy hình thế của tòa lầu biết rằng tòa sơn trang này được kiếntrúc hết sức nguy nga đàng hoàng. Nhưng nhìn lên bốn chữ khắc ở trướccổng thì cảm thấy rằng chủ nhân của trang này không phải là một nhân vật chính nhân.

Gió đêm lại mang đến một trận mùi tanh của máu, Trung Cường chau đôi mày kiếm và nói:

- Có lẽ kẻ tầm thù đã đạt được mục đích rồi.

Nói đoạn ba người liền ngưng thần lắng nghe, ngoài tiếng sấm sét trên không trung và tiếng mưa trên lá, trong sơn trang chết lặng như tờ, không hềnghe thấy một hơi thở nhẹ.

[mất hai trang] Mọi người đến đây.Phía sau ánh đèn dường như là một tòa đại sảnh. Đại sảnh dường như đượcthiết kế ăn sâu vào vách núi cùng với hai dãy nhà trong màn đêm đen kịtchỉ thấy mờ mờ bóng dáng.

Lúc này mưa to đã tạnh hẳn, toàn nghevang lên tiếng nước chảy róc rách, trong luồng gió đêm vẫn còn mang đầyhơi nước và vài hạt mưa nhuyễn lất phất bay qua. Từ phía xa xa vẫn vọnglại tiếng sấm ầm ầm.

Trí Mẫn thấy vậy, hưng phấn nói:

- Mưa tạnh rồi, chúng ta đi thôi!

Lời nàng vừa dứt thì chợt nghe tiếng thở dài khe khẽ của Trung Cường và từphía góc quanh của hành lang chàng tung mình nhảy thẳng về phía đạisảnh. Trí Mẫn và Lệ Quân đưa mắt nhìn thì thấy trong vũng máu nhớp nhúatrước đại sảnh có một thi thể cụt đầu đang nằm đấy. Hai nàng đồng thờinhảy đến bên cạnh Trung Cường cúi đầu xem xét. Thì ra đây là thi thể của một đại hán ăn mặc cẩm y. Chiếc đầu lâu đã lìa khỏi xác rơi ở bên ngoài hành lang. Máu huyết đã được trận mưa gội sạch, giờ đây trông càng cóvẻ nhợt nhạt xanh xám.

Trung Cường xem xong ngẩng đầu nhìn lên.Chàng phát hiện trên tiểu đình trước mặt dường như có hai thi thể ở đó.Chàng bèn quay sang nói với Trí Mẫn và Lệ Quân:

- Chúng ta qua đó xem thử.

Nói xong ba người vượt qua hành lang nhảy vọt về phía tiểu đình trong hoaviên. Đến tiểu đình, ba người phát hiện ra hai thi thể thiếu nữ đang nằm trong vũng máu, ngực cả hai bị binh khí rạch toạc một đường dài, tửtrạng vô cùng thê thảm.

Trung Cường thấy vậy liền phẫn nộ nói:

- Không ngờ lòng dạ của mấy người này lại độc ác như vậy. Ngay cả haithiếu nữ chân yếu tay mềm trói gà không chặt như thế này mà chúng cũngchẳng buông tha.

Trí Mẫn xem xong, khe khẽ thở dài và nói:

- Tình hình thế này, xem ra khó mà tìm được một người sống sót trong trang viện này.

Lệ Quân phẫn nộ nói:

- Không giết sạch làm sao đạt được mục đích giết người diệt khẩu của chúng.

Trung Cường quay sang nhìn Lệ Quân và Trí Mẫn. Sau đó nghiêm nghị nói:

- Chúng ta vào trong xem thử, không chừng còn có người bị thương chờ cứu chữa.

Nói xong chàng quay người định nhảy vọt ra khỏi tiểu đình.

Đột nhiên mấy ngọn đèn ở phía trên vụt tắt, toàn khu núi bỗng chìm trongmột màn đêm đen kịt. Sự thể biến đổi nhanh khiến cho hai vị cô nương cóphần lo sợ kêu lên khe khẽ.

Đôi mắt của Trung Cường lóe sáng, đôi mày kiếm lập tức vút lên. Chàng phẫn nộ nói:

- Nhanh lên, ác nhân vẫn chưa đi khỏi.

Chữ khỏi vừa dứt chàng đã dẫn đầu nhảy vọt khỏi ngôi tiểu đình, thân chàngnhanh như tên bắn vọt thẳng về phía ngọn đèn vừa tắt. Lệ Quân, Trí Mẫnsợ Trung Cường có điều sơ sót nên hai nàng cũng nhanh chóng thi triểnkhinh công bám theo phía sau Trung Cường.

Ba người vừa lao lên phía trước vừa vận công thủ thế đề phòng có kẻ thừa cơ đánh lén.

Trong thoáng chốc, đã lên đến lưng núi, cả ba không dám ngang nhiên đột nhậplập tức ẩn thân sau tòa giả sơn. Đưa mắt nhìn xem thì thấy trước mặt làmột tòa đại đình. Phía trước đại đình là một dãy bậc thang rộng rãi, hai bên bậc thang là một hàng cột đá làm lan can.

Mấy mươi bậc thang dẫn thẳng về phía cửa đại đình. Trước cổng đại đình là một dãy đèn chưa được thắp lên đang lắc lư lay động trong gió. Phía trong đại đình tốiđen như mực, chỉ có thể nhìn được mấy bóng đèn trăng trắng treo ở phíatrước đại đình.

Do đại đình tương đối cao nên ba người không saothấy rõ phía trong. Cả ba ngưng thần nghe ngóng, chỉ nghe tứ bề im ắngđến rợn người.

Chỉ có tiếng đèn dầu lắc lư theo gió phát ra mấytiếng leng keng. Ngoài ra không còn nghe thấy âm thanh nào khác, TrungCường nghe xong liền nhón tay ra sau nhặt một hòn đá nhỏ, vung tay némđá. Viên đá nhỏ rít lên một tiếng và bay vọt về phía trong đại đình.

Bụp! Dường như viên đá đã va chạm vào thân người hoặc là một vật dụng gì đóbằng da chỉ phát ra một tiếng trầm trầm từ đại đình vọng tới.

Trung Cường thấy không có phản ứng gì, chàng liền vụt người nhảy ra, nhẹ bước như con linh miêu nhảy vọt lên về phía mấy bậc thang dẫn về đại đình.Chân chưa đứng vững, bỗng có mùi máu tanh từ phía trong đại đình xộc vào trong mũi của Trung Cường. Quay đầu nhìn lại thì thấy Lệ Quân và TríMẫn cũng lặng lẽ vừa đến sau lưng. Ba người vừa thủ thế vừa men theo mấy bậc thang vọt về phía cửa đại định nhanh như điện xẹt. Trong lúc phibổ, Trung Cường đã đưa tay tuốt kiếm cầm chặt trong tay. Lệ Quân, TríMẫn cũng lần lượt làm theo, cả hai nàng cũng nắm chặt trong tay thanhĐồng Phong và Bạch Sương sẵn sàng xuất thủ. Sau một loạt tiếng ngân tựalong ngâm, trước cửa đại đình giờ đây quang hoa đại thịnh, kiếm khí sáng ngời soi tỏ một vùng sáng tựa ban ngày. Lệ Quân, Trí Mẫn định thần quan sát, cả hai bỗng buộc miệng kêu lên một tiếng, tỏ vẻ thất kinh đồngthời lùi lại hai bước. Vì họ phát hiện ra trong đại đình, xác người ngổn ngang ngã chồng lên nhau, máu tươi chảy tràn ra ngoài, khiến người nhìn thấy mà kinh tâm khiếp đảm, không lạnh mà run.

Trung Cường thấycảnh tượng đau thương thê thảm trên mặt đất, chàng bỗng giận run, mắt lộ nộ hỏa. Lệ Quân, Trí Mẫn đứng ở phía sau lưng Trung Cường lợi dụng ánhsáng toát ra từ thanh kiếm chú mục ngưng thần nhìn kỹ vào trong đại đình thì thấy phía trong bày biện kỷ trà ghế lớn hết sức trang trọng vàtrang nhã. Nhìn lại những thi thể ngổn ngang trên đất thấy phần đôngtrong số họ là đàn bà con nít, chỉ có năm ba người là tráng đinh đạihán. Nữ nhân đa phần là bị mổ bụng phanh thây, nam nhân số nhiều là cụttay, mất đầu, cảnh tượng thảm thương không sao tả xiết.

Trung Cường xem xong bất giác phẫn nộ nói:

- Không ngờ rằng trên đời này có người lại lang độc hơn loài rắn rít như thế này.

Nói xong chàng liền đi thẳng về phía cửa đại đình. Trí Mẫn, Lệ Quân cũng cắp kiếm theo sau.

Ba người vừa bước qua cánh cửa vào trong đại đình, mùi máu tanh nồng nặcxộc thẳng vào mũi làm cho người ta lợm giọng muốn mửa, trong mùi tanhcủa máu có trộn lẫn với mùi dầu và sáp.

Trong đại đình không khíhết sức âm trầm đáng sợ, im ắng như tờ khiến người như cảm thấy bị khủng bố tinh thần. Trừ tiếng coong coong phát ra từ hai thanh Ô Mục và ĐồngPhong, không còn một âm thanh nào khác. Nhất là sắc thái tình cảm biểulộ ra trước lúc chết của mấy thi thể càng làm không khí thêm phần rùngrợn.

Dưới ánh sáng lạnh, mặt mày của các tử thi càng xanh xaohơn, những chiếc đầu lâu trợn mắt kinh hoàng khiến cho người xem thấylạnh từ tim. Lệ Quân, Trung Cường dừng bước cùng đưa mắt nhìn nhau mộtlượt, tay phải cầm kiếm tay trái vận công bước vòng qua mấy tử thi đi về bức tường phía sau bình phong. Trí Mẫn không dám tiếp cận quá gần, đểtránh cho hai người khỏi vướng bận nếu phải xuất thủ bất ngờ. Do đó nàng chỉ cắp kiếm thủ thế đứng chờ. Đột nhiên hai người bổ nhào về phíatrước hai thanh bảo kiếm trong tay đồng thời vung lên lập tức rạch bứctrướng ra thanh mấy mảnh. Ba người nhìn vào bất giác ngây người ngơngác, phía sau bức trướng là một khoảng không, không có ai nấp trong ấycả. Ba người đưa mắt nhìn nhau dường như muốn nói:

"Lạ thật, trong đại đình, ngoài bức trướng này ra đâu còn chỗ nào để ẩn thân kẻ tắt đèn khi nãy ẩn nơi nào?".

Suy nghĩ như vậy ba người không hẹn mà gặp cũng đưa mắt nhìn lên dãy đèntreo trong đại đình. Trí Mẫn thấy trên chiếc kỹ cao có đặt mấy mồi lửanàng lập tức thu kiếm vào bao, bước tới với tay tháo lấy mấy chiếc đènlồng.

Lệ Quân thấy vậy cũng cho kiếm vào bao phi thân đến gần Trí Mẫn và đánh lửa để đốt mồi lửa lên, nàng đi đến mấy ngọn đèn do Trí Mẫn tháo xuống xem xét một lượt và thất vọng nói:

- Đèn đã hết dầu.

Trung Cường thấy Lệ Quân đánh lửa châm mồi, chàng cũng thu kiếm lại và cũngtháo một chiếc đèn gần đấy xuống. Lệ Quân vòng qua mấy tử thi đến bêncạnh Trung Cường và cúi đầu nhìn xuống chiếc đèn, nàng thấy số dầu bêntrong đã cạn sạch bất giác nàng lắc đầu thất vọng. Nhưng ở ngọn đèn cònbốc lên mùi dầu khá đậm xông vào mũi của Lệ Quân, nàng đưa tay sờ vàochao đèn thì thấy vẫn còn chút hơi nóng còn sót lại.

Ngay lúc ấy, từ phía xa xa bỗng có tiếng áo quần phất phơ trong gió văng vẳng truyền đến. Ba người giật mình, ngưng thần lắng nghe phát giác người đang đếnkhinh công cao tuyệt. Và tiếng vọng đang dần dần chuyển về phía này, căn cứ vào tiếng gió truyền đến, có lẽ đang đến đây không chỉ là một người.

Trung Cường lập tức treo mấy chiếc đèn lên. Trí Mẫn vội vàng dập tắt mồi lửa. Đại đình lại chìm vào bóng tối đen ngòm.

Trí Mẫn có chút sờ sợ nàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong bóng tối đôimắt của Trung Cường ca ca lập lánh. Nàng khẽ kêu lên một tiếng và phithân vọt đến bên chàng.

Trung Cường thấy Trí Mẫn bổ đến, chàngbèn đưa tay đỡ lấy vòng eo không cho nàng vấp ngã. Chàng phát hiện timnàng đập nhanh ghê gớm, lập tức chàng vỗ nhẹ lên bờ vai của Trí Mẫn đểan ủi động viên.

Lệ Quân dập tắt mồi lửa trong tay cũng phi thânđến cạnh hai người. Cả ba định nhảy vọt ra khỏi đại đình, đưa mắt nhìnxem thì không còn kịp nữa. Vì họ phát hiện ra ba bóng người đang băngqua hành lang bên trái, vượt qua hoa viên, giờ đây họ đã đến phía saungọn giả sơn phía trước đại đình. Sau đó bỗng có tiếng thiếu nữ vanglên:

- Cường thiếu hiệp!

Trung Cường nghe tiếng gọi chàngliền nhận ra người đang gọi mình là ai, thân chàng chưa ra khỏi bứctrướng chàng liền cao giọng hỏi:

- Phía ngoài có phải là hai vị Dị lão tiền bối đó không?

Lời nói của Trung Cường vừa dứt phía trước bỗng vang lên tiếng cười ha hả.

Tiếng người này không ai khác chính là Thiết Quải Đơn Cước, danh chấn giang hồ Dị Vũ Nhất.

Lại nghe tiếng cười nói hiền từ của Độc Tý Vạn Thái Bà vang lên:

- Hảo tiểu tử, sao còn chưa chịu ra đây, con nha đầu của lão cứ mãi lo cho ngươi bị con hồ ly tinh ở đây ăn thịt mất rồi!

Trung Cường cũng cười ha hả, dắt tay Trí Mẫn ra khỏi bức trướng, Lệ Quân thấy Trung Cường nhận ra người vừa đến nàng cũng bước theo ra ngoài. Địnhmắt nhìn kỹ thì thấy Dị Tú Nga người mà nàng mới gặp hôm qua. Lúc này Dị Tú Nga đang đứng trước một chiếc kỷ cao, gần đó là một vị lão nhân độccước tay chống thiết quải và một lão thái bà một tay cầm cây cưu đầuthiết trượng.

Dị Tú Nga vừa thấy ba người, trên gương mặt lệ ướtnhạt nhòa của nàng bỗng nở nụ cười tươi đồng thời quay sang Lệ Quân vàTrí Mẫn thân thiết kêu lên:

- Tỷ tỷ!

Trung Cường thấy DịVũ Nhất và Vạn lão thái bà chàng lập tức vòng tay thi lễ sau đó chàngquay sang giới thiệu với Lệ Quân và Trí Mẫn:

- Hai vị này chính là Dị lão tiền bối và Vạn lão thái bà.

Lệ Quân và Trí Mẫn liền mỉm cười thì lễ.

Dị Vũ Nhất lại cất lên một tràng cười sảng khoái và nói:

- Hai vị cô nương, miễn lễ, miễn lễ. Chúng ta không nên ở đây lâu, hãy rời xa đất này càng nhanh càng tốt.

Vạn lão thái bà cũng cười và tiếp lời:

- Trong số tử thi này không thấy con hồ ly tinh đâu cả.

Nói xong Dị Vũ Nhất đưa mắt nhìn các tử thi một lượt và đi ra ngoài.

Trung Cường cung kính hỏi:

- Xin lỗi hai vị tiền bối phải đi nơi nào?

Dị Vũ Nhất không do dự đáp:

- Vượt qua núi Cương Sơn này, đi thêm bảy, tám dặm nữa là tới.

Vạn lão thái bà nghe vậy liền lên tiếng hỏi:

- Lão muốn nói là đến nhà Lý hồ tử ở Lý gia thôn à!

Dị Vũ Nhất gật đầu xác nhận và nói:

- Chỉ có nhà của lão là cách đây gần nhất.

Nói xong liền quay sang nói với ba người.

- Thời giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đi thôi.

Nói xong tay áo rộng của Dị Vũ Nhất phất lên, thân hình đằng không vút đinhư cánh đại bàng bay thẳng về phía môn lầu cao to ở phía trước mặt.Trung Cường và mấy người còn lại cũng cất bước lên đường. Cả đoàn ngườivượt qua hoa viên bước lên hành lang bên trái.

Trong chớp mắt đã đến môn lầu, bốn ngọn truy thủ sáng lóe vẫn còn cắm chặt ở giữa bốn chữ hồng to tướng phía trước môn lầu.

Dị Vũ Nhất vọt ra phía ngoài, sau khi đợi cho mọi người đến đầy đủ, lão chỉ tay về phía ba cỗ ngựa của Trung Cường và nói:

- Cường thiếu hiệp, ba người hãy lên ngựa ra quan đạo đợi lão phu, ngựacủa lão phu để ở một tòa miếu nhỏ lão phu đi lấy ngựa đây.

Nói xong lão cùng Vạn lão thái bà và Dị Tú Nga liền thi triển khinh công vọt về phía cánh rừng liễu.

Trung Cường liền lớn tiếng gọi với theo:

- Lão tiền bối đi trước, vãn bối sẽ đến ngay.

Trong lúc ấy thì ba cỗ ngựa cũng đã chạy đến. Ba người lần lượt lên ngựa,ngẩng đầu nhìn ra thì ba bóng người trước mặt đã mất hút trong rừngliễu. Lúc này, gió đêm thổi nhẹ nhàng mang theo hơi nước, không khí vôcùng mát mẻ. Trên trời, màn xám vẫn còn dày, bốn phía vẫn còn tối đennhư mực, từ phía xa tít trên cao thỉnh thoảng cũng có một vài tia chớplóe lên. Ba người khẽ giật cương thúc ngựa, phóng vó về phía chân núi.Xuyên qua một vạt rừng liễu âm u trong thoáng chốc mọi người đã đến quan đạo dưới chân núi, đưa mắt nhìn quanh trên quan đạo vẫn tĩnh lặng nhưtờ, chưa thấy bóng người ngựa của gia đình Dị Vũ Nhất đâu cả.

Một tràng ngựa hí từ sườn đông bắc của quả núi vọng tới. Sau đó là tiếng vó ngựa như mưa vang lên rầm rập. Ba người đưa mắt quan sát thì thấy từphía đông bắc trên vạt rừng liễu có ba bóng đen đang nhìn về phía quanđạo cuồn cuộn lao tới như bay.

Dần dần có thể nhìn rõ trên cỗngựa đi đầu chính là Dị Vũ Nhất. Dị Tú Nga bên trái, Vạn thái bà bênphải tốc độ của ba cỗ ngựa nhanh đến kinh người.

Dị Vũ Nhất phi ngựa đến cách Trung Cường độ mấy trượng lão lập tức cất cao cây thiết quải và cao giọng nói:

- Cường thiếu hiệp, lão phu đi trước dẫn đường.

Trung Cường chưa kịp đáp lời thì cỗ ngựa của Dị Vũ Nhất đang cưỡi đã mang đến một trận kình phong lao vút qua nhanh như tên bắn.

Lúc ngựa phi ngang qua chỗ Trung Cường, Vạn lão thái bà cười lớn và nói:

- Tiểu tử, lão bà muốn xem mã lực của ngươi thế nào?

Lúc nói xong thì ngựa của Vạn lão thái bà và Dị Tú Nga đã cách xa TrungCường mấy trượng. Trung Cường ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười và cao giọng nhận lời thách đố của lão thái bà. Chàng giật cương con Ô Long dắt theo Tảo Hồng và Tiểu Bạch lao như điên cuồng đuổi theo ngựa của Vạn lãothái bà và Dị Tú Nga.

Vạn lão thái bà thấy Trung Cường và TríMẫn, Lệ Quân phóng ngựa đuổi theo bất giác bà ngửa mặt lên không cất lên một tràng cười hào hứng chấn động cả tứ phía xung quanh, tiếng cười như tiếng chim kêu đêm khiến cho người nghe cảm thấy lạnh người. Sau mộttràng cười, Vạn lão thái bà quay đâu nhìn lại, bất giác bà giật mìnhkinh ngạc khi thấy con Ô Long của Trung Cường ào ào lao đi như sấm sétphút chốc chỉ cách ngựa của bà không đầy ba trượng. Bà liền lên tiếng và ra roi thúc ngựa, con ngựa của Vạn lão thái bà cất lên một tiếng hí dài và sải vó lao đi như bay, tốc độ không thua gì tên bắn. Ngựa của Tú Nga tức thời bị rơi về sau khoảng hai trượng, Vạn lão thái bà tiếp tục raroi và sau đó vượt qua Dị Vũ Nhất.

Lệ Quân, Trí Mẫn thấy Vạn lãothái bà hiếu thắng và vui tính không kém gì một người trẻ tuổi bất giáccả hai cùng cười lên vui vẻ. Lúc này Trung Cường đã đuổi kịp Dị Tú Nga,do không muốn vượt qua Dị Vũ Nhất nên chàng đã ghì cương ngựa giảm tốcđộ, Dị Tú Nga thấy Trung Cường cho ngựa chạy song song ngựa của mình,nàng lập tức quay sang Trung Cường nở một nụ cười rạng rỡ.

Dị Vũ Nhất thấy lão bà vượt qua mà trong lòng cũng hơi bực do đó lão tập tức gọi với theo:

- Lão bà, bà điên rồi sao! Cẩn thận coi chừng cái hông của bà đó.

Nói xong liền ra roi đánh đét vào mông ngựa, tốc độ của ngựa lập tức tăng lên đuổi theo Vạn lão thái bà.

Sáu cỗ ngựa phi trên quan đạo, tiếng vó như mưa, gió rít vù vù như sáu lànkhói cuồn cuộn vụt đi. Trong phút chốc đã đi được mấy dặm. Lúc này phíatrước mặt khoảng mấy dặm đã thấp thoáng hiện ra một vạt thôn trang sốngcận bìa rừng. Trung Cường thấy vậy nghĩ rằng đấy có lẽ là Lý gia thôn mà Dị Vũ Nhất đã nói. Nhưng Vạn lão thái bà vẫn luôn tay ra roi vụt ngựaép nó lao tới như bay.

Không đầy một dặm, Dị Vũ Nhất đã đuổi kịp Vạn lão thái bà, thôn trang trước mặt càng hiện rõ nét.

Vạn lão thái bà quay đầu nhìn lại thấy Trung Cường trước sau vẫn không đuổi kịp mình bất giác bà toét miệng cười lên thích thú.

Lại thêm một hồi phi ngựa đoàn người đã đến trước thôn trang.

Dị Vũ Nhất và Vạn lão thái bà đồng thời gò cương cho ngựa chậm lại.

Trung Cường theo sát phía sau lão thái bà, sáu người cho ngựa đi thẳng vào trong thôn trang.

Vạn lão thái bà thấy cổ Ô Long của Trung Cường lông đen láng mượt khôngchút mồ hôi, nhìn lại ngựa mình mồ hôi như tắm, hai lỗ mũi hơi thở phìphò lúc này bà mới biết con Ô Long là bảo mã do đó sự đắc ý trong lòngbà lúc nãy đột nhiên tiêu tan.

Dị Vũ Nhất chỉ vào cánh cửa sơn đen trước mặt và nói:

- Chính là ngôi nhà phía trước.

Nói xong lão quay sang nói với Trung Cường:

- Chủ nhân ngôi nhà này là bạn thân lâu năm của lão phu. Lão ta họ Lý tên Thuần là người bộc trực can đảm, nhưng vì mày râu rậm rạp nên người đời quen gọi là Loạn Hồ Tử (lão rậm râu).

Lời của Dị Vũ Nhất chưadứt sáu người đã đến nơi. Trung Cường, Trí Mẫn và Lệ Quân định xuốngngựa bỗng thấy Vạn lão thái bà quay lại nói:

- Các ngươi đứng ở ngoài cổng chờ, ta sẽ đi gọi hai lão già đó ra mở cửa.

Lời vừa dứt, bà liền đằng không nhảy khỏi ngựa, cây cưu trượng trong tayvạch lên không trung một lượt thân đã đứng vững trên bờ tường phía trêncánh cổng. Dị Vũ Nhất cười ha hả và nói:

- Muốn đi thì mọi người cùng đi, hà tất bà phải một mình đi trước như vậy.

Nói xong quay sang vẫy tay ra hiệu cho mấy người còn lại. Sau đó thân hìnhcũng rời yên ngựa vọt lên theo, thêm một bóng người lại vút lên, Tú Ngađã phi thân theo sau gót gia phụ. Trung Cường biết rõ những vị giang hồhào khách du ngoạn phong trần như thế này không hề chú ý, câu nệ tiểutiết do đó chàng cùng Lệ Quân, Trí Mẫn cũng tung mình vọt lên bờ tường.Ba người định mắt nhìn xem thì thấy Vạn lão thái bà đã phi thân vọt vềphía dãy phòng ở hậu viện. Đột nhiên ở phía mái hiên bên trái có tiếngquát hỏi:

- Ai đó?

Cùng với tiếng quát, bóng người vút lên, từ trong sân có một thiếu niên áo đen đón đầu Vạn lão thái bà.

Vạn lão thái bà vừa thấy mặt thiếu niên liền lên tiếng quát mắng:

- Cút xuống và mở cửa dắt ngựa đi!

Chữ đi vừa ra khỏi miệng, cây thiết trượng trong tay bà đã quét một chiêuHoành Tảo Ngũ Nhạc vù một tiếng quét về phía thắt lưng của hắc y thiếuniên. Thế trượng vừa nhanh vừa mạnh tựa như đối phó với kẻ địch nhân.Thiếu niên đã nhận rõ người đến là ai, thân chàng chỉ xẹt một cái nhanhchóng né tránh được thế đánh dữ dội của Vạn lão thái bà. Sau đó chàngphấn khởi cao giọng nói:

- Hóa ra là Dị đại ma ...

Tiếngma vừa dứt thì cây trượng của Vạn lão thái bà xuất tiếp một chiêu ĐồLong Xuất Động, chiêu này giờ đây cũng gần kề trước bụng của thiếu niên. Hắc y thiếu niên kêu lên kinh hãi và nhảy vọt về sau. Thân người lạivút lên lần nữa chàng thiếu niên đã nhẹ nhàng đáp xuống sân. Vạn lãothái bà cười ha hả và gọi với theo:

- Nhóc con, mau ra ngoài cổng dắt ngựa đi.

Dị Tú Nga đứng ở gần đấy cũng hồn nhiên vỗ tay và cười ha hả nhìn vào thiếu niên hắc y đồng thời lên tiếng nói:

- Lý ca ca, mau nghe lời mẫu thân của muội, dắt ngựa về tàu cho ăn cỏ đi.

Hắc y thiếu niên trông thấy Dị Tú Nga, đôi mắt chàng bỗng vụt sáng, trêngương mặt chàng bỗng có tia vui mừng hưng phấn thoáng qua.

Sau đó chàng vui vẻ xoay người chạy về phía cửa.

Lúc này nhà trên đã sáng ánh đèn, đồng thời có giọng nói sung mãn chân khí của một lão bà cất lên:

- Trên mái nhà là Vạn lão muội phải không? Sao chưa xuống đi.

Tiếng nói vừa dứt thì cánh cửa đã kèn kẹt mở ra, sau đó từ trong bước ra một lão nhân rậm râu và một lão bà bà.

Ba người trong nhóm Trung Cường đưa mắt nhìn thì thấy Loạn Hồ Tử là mộtlão nhân mày hổ mắt sáng, sắc mặt đen giòn rắn rỏi, thân khoác một tấmáo bào màu đen, tỏ ra khí thế uy mãnh hơn người.

Lão bà bà mặtmũi hồng hào, hai mắt có thần, mớ tóc bạc có phần hơi rối, chiếc áo màulam khoác ở bên ngoài vẫn chưa cài hết nút. Dị Vũ Nhất và Vạn lão tháibà cười lên ha hả và cất tiếng nói:

- Đêm nay phu thê ta rước về đây ba vị khách quý.

Nói xong cả hai đưa tay chỉ về phía Trung Cường, Lệ Quân và Trí Mẫn giờ đây đang cùng với Tú Nga đứng trên mái nhà. Sau đó hai phu thê Dị Vũ Nhấtnhẹ nhàng đáp xuống trong sân. Tú Nga vui vẻ kêu lên Lý ma ma và nàngcũng phi thân đáp xuống bổ thẳng về phía lão bà bà đang đứng trước cửa.Trung Cường, Trí Mẫn, Lệ Quân ai nấy đều vui vẻ, cười tươi và phi thânđáp xuống phía sau lưng của Dị Vũ Nhất. Lão nhân râu rậm vừa thấy bangười trong nhóm Trung Cường, lập tức cất lên một tràng cười sảng khoáivà lên tiếng nói:

- Trong sân gió lớn mời tất cả vào trong nhà mà ngồi.

Lam y lão bà bà thấy có người lạ liền vội vàng chỉnh lại mớ tóc bạc hơi rối và nhanh chóng cài nút áo khoác ngoài. Sau đó mỉm cười và nói:

- Mời vào nhà ngồi, mời vào nhà ngồi.

Mọi người bước vào nhà trên, Vạn lão thái bà liền giới thiệu nhóm ba ngườivới chủ nhà. Lúc này Trung Cường, Trí Mẫn và Lệ Quân mới được biết lãoLý bà bà đây khi xưa cũng là một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm. Mọi ngườiphân ngôi chủ khách mà ngồi. Lý bà bà lập tức lệnh cho mấy người giúpviệc vừa nghe tiếng có khách mà chạy lên nhanh chóng đi chuẩn bị trànước. Lão nhân rậm râu Lý Thuần tay khẽ vuốt râu quay sang Dị Vũ Nhấtcất tiếng hỏi tỏ vẻ khó hiểu:

- Độc cước lão đệ, các người và Cường thiếu hiệp tại sao tới giờ này mới tới đây, dọc đường xảy ra chuyện gì hay sao?

Dị Vũ Nhất cười lên ha hả và tỏ vẻ bí mật:

- Đêm hôm khuya khoắc, bọn này đến đây là để thông báo cho mấy người một tin kinh người.

Phu thê Lý Thuần nghe vậy ngây người ngạc nhiên, bất giác cả hai đồng thanh ý một tiếng tỏ vẻ hết sức quan tâm.

Vạn lão thái bà khẽ hừm một tiếng và góp lời:

- Yêu Nga Hoan Uyển trên núi Cương Sơn đã bị phi đao Hoàng Nhất Long đánh phá, đây không phải là tin kinh người hay sao?

Phu thê Lý Thuần vừa nghe tin ấy mặt mày biến sắc, bất giác cả hai buộc miệng hỏi:

- Thật vậy sao?

Nói xong bốn mắt của hai lão nhân liền nhìn vào Vạn lão thái bà.

Phu thê Lý Thuần dường như có phần không tin tưởng lắm về tin tức vừa rồi.Trung Cường, Trí Mẫn và Lệ Quân thấy thần sắc kinh ngạc của phu thê LýThuần cả ba đối với chuyện ở Yêu Nga Hoan Uyển càng thêm phần bị thuhút.

Lúc này mấy nữ nhân giúp việc trong nhà đã mang trà điếm dọn lên. Dị Vũ Nhất uống một ngụm trà, sau đó đêm những điều trông thấy ởYêu Nga Hoan Uyển kể cho phu thê họ Lý nghe.

Lý Thuần nghe xong, bỗng nhiên lão thở dài và nói:

- Phi đao Hoàng Nhất Long lòng dạ độc ác, xem ra lời đồn quả thật không sai.

Lời của Lý Thuần vừa dứt bỗng từ phía ngoài có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới.

Trung Cường nhìn ra thì thấy chính là chàng hắc y thiếu niên khi nãy. Chàngta mặt miệng cười tươi đang tiến vào trong nhà. Vạn lão thái bà vừa thấy chàng trai liền giả vờ quát nạt hỏi:

- A Tỷ, ngựa đã được cho ăn uống chu đáo chưa?

Hắc y thiếu niên lập tức mỉm cười cung kính đáp:

- Thưa đã cho ăn uống đầy đủ rồi ạ.

Đáp xong chàng liền quay sang Dị Vũ Nhất và ba người trong nhóm Trung Cường lần lượt chào hỏi. Sau đó thân thiết đứng sau lưng Tú Nga.

Lý bà bà nhìn sang hắc y thiếu niên một lượt và chậm rãi nói:

- Yêu Nga Hoan Uyển đã bị đánh phá, từ nay về sau A Tỷ của nhà ta cũng không nên cứ ru rú trong nhà nữa.

Đôi mày kiếm của Trung Cường chau lại, chàng có phần không hiểu ý tứ củalão bà bà vừa nói, không biết hắc y thiếu niên có thù oán gì với Yêu Nga Hoan Uyển, chàng định buộc miệng hỏi ...

Đột nhiên chàng thấy Vạn lão thái bà toét miệng cười và nói:

- Hai người chớ vội mừng, Yêu Nga viện tuy đã bị phá nhưng con hồ ly tinh kia vẫn còn sống.

Phu thê Lý Thuần nghe nói vậy tia vui mừng trên mặt vừa mới hé lên đã vụttắt. Lúc này Trung Cường không sao nén nổi tò mò, chàng quay sang Vạnlão thái bà cất giọng cung kính hỏi:

- Thưa Vạn lão tiền bối, tiền bối nói hồ ly tinh là ai vậy?

Vạn lão thái bà thấy Trung Cường hỏi vậy, dường như có phần phật ý bà lập tức lắc đầu và hỏi lại:

- Tiểu tử, ngươi không biết thật sao?

Trung Cường lập tức lắc đầu đáp:

- Vãn bối quả thực không biết.

Dị Vũ Nhất lại lên tiếng xen vào:

- Cường thiếu hiệp và hai vị cô nương có từng nghe qua trong ba tỉnh Dự, Lỗ, Hoàn có ba nhân vật võ lâm khét tiếng hay không?

Trung Cường, Trí Mẫn và Lệ Quân đều nhẹ nhẹ lắc đầu, Trung Cường lại lên tiếng đáp:

- Vãn bối sơ nhập giang hồ, kiến thức hãy còn rất nông cạn, xin tiền bối chỉ điểm để tăng kiến thức.

Dị Vũ Nhất lại uống thêm một ngụm trà và nói:

- Ba người này gồm có:

thứ nhất là Sưu Xuân tiên tử, thứ nhì là Diệu Diệu tiên cô, thứ ba là Tham Hoan Yêu Nga là chủ nhân của Yêu Nga Hoan Uyển.

Dị Vũ Nhất thấy sắc mặt của Trung Cường và Lệ Quân đều có vẻ khác thường, do đó lão chuyển sang vấn đề khác và lên tiếng nói:

- Thế nào, Cường thiếu hiệp có gặp qua Tham Hoan Yêu Nga rồi phải không?

Gương mặt tuấn tú của Trung Cường chợt đỏ bừng và chàng vội đáp:

- Chưa gặp nhưng vãn bối từng gặp qua Sưu Xuân tiên tử và Diệu Diệu tiên cô ...

Vạn lão thái bà đưa mắt nhìn chăm chăm vào mặt Trung Cường cười lên ha hả và cất tiếng hỏi:

- Tiểu tử, xem mặt ngươi đỏ bừng như thế, e rằng ngươi đã mắc bẫy của bọn hồ ly đó rồi phải không?

Trung Cường căm hận Sưu Xuân tiên tử không sao tả xiết. Giờ đây bị hỏi nhưvậy bất giác chàng biến sắc, sát khí bỗng trỗi dậy ám cả ấn đường, đôimắt chàng bỗng có một tia sáng lạnh lóe lên và chợt tắt.