Sau buổi cơm tối, Tô Khuynh Thành tìm tới Diệp Phong và nói: "Anh Phong, ngày mai công ty em có phương án hợp tác cần bàn bạc, anh có thể đi với em không? Ngay ở Kim Lăng thôi."
"Có thể không đi không?" Diệp Phong hỏi.
"Được thì được, nhưng vụ hợp tác lần này rất quan trọng, em muốn anh Phong đi cùng em."
'Tô Khuynh Thành lôi kéo tay Diệp Phong mà nũng nịu nói: “Anh Phong, anh đi với em một chuyến thôi, có được không."
"Được, vậy thì đi"
Diệp Phong bĩu môi, hắn không chịu nổi phụ nữ nũng nịu, nhất là dạng như Tô Khuynh Thành, cô làm nũng làm Diệp Phong cảm thấy toàn thân như nhữn ra.
"Thật sao?! Cảm ơn anh Phong, anh Phong thật tốt!" Tô Khuynh Thành kích động ôm lấy Diệp Phong rồi hôn một cái, trông vô cùng mừng rỡ.
Sáng ngày hôm sau, hai người lái xe chạy đến Kim Lăng.
Hai người Kim Lăng dừng lại dưới một tòa văn phòng cao lớn trong trung tâm thành phố.
Công ty của Tô Khuynh Thành làm bên lĩnh vực đồ trang điểm, lần này cô đến bàn bạc nghiệp vụ với một tập đoàn cỡ lớn của Kim Lăng.
Công ty này tên là tập đoàn Đường thị, là xí nghiệp nổi tiếng của Kim Lăng, nghe nói có tài sản lên đến vài tỷ.
Nếu lần này bàn bạc thành công thì tập đoàn Tô thị sẽ sải một bước dài về phía trước, bởi vậy Tô Khuynh Thành rất coi trọng vụ hợp tác này.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng phối với chiếc váy màu đen bó sát mông, kết hợp với đôi giày cao gót đen gợi cảm đã phát huy vẻ đẹp của thân thể uyển chuyển có lồi có lõm kia vô cùng tinh tế.
Diệp Phong nhìn trừng trừng không chớp mắt, trong lòng thầm khen, còn có vớ đen nữa chứ!
Tô Khuynh Thành chú ý tới ánh mắt của Diệp Phong thì bỗng hoạt bát hỏi: "Anh Phong, anh nhìn cái gì vậy?"
"A?" Diệp Phong lấy lại tinh thần: "Không có gì!"
Tô Khuynh Thành lắc đầu rồi mỉm cười, cố ý dang hai tay ra quay một vòng trước mắt Diệp Phong, bày ra dáng vẻ gợi cảm xinh đẹp nhất của mình cho hắn thấy.
"Anh Phong, hôm nay em có đẹp không?” Diệp Phong cười cười nói: 'Đẹp, về sau phải mang vớ đen nhiều hơn!"
'Tô Khuynh Thành đỏ mặt mà nói: "Được rồi anh Phong, vậy sau này em chỉ mang vớ đen cho anh Phong xem thôi!"
Diệp Phong cười ôm lấy Tô Khuynh Thành và nói: "Vậy sau này anh không khách sáo đâu!"
Rất nhanh Diệp Phong đã đi theo Tô Khuynh Thành bước vào văn phòng.
Nơi này trang hoàng rất xa hoa, đâu đâu cũng rất tráng lệ, tối thiểu cũng là văn phòng cấp năm sao.
Hai người ngồi thang máy lên tầng cao nhất, tiến vào một phòng họp lớn trang trí xa hoa.
Bên trong có chừng bảy tám người đang ngồi, ai cũng mặc âu phục thắt cà vạt rất trang trọng, Tô Khuynh Thành đứng ở cửa gõ một cái và nói: "Xin hỏi vị nào là Đường tổng? Tôi là Tô Khuynh Thành."
Đám người trong phòng họp giương mắt nhìn qua, khi nhìn thấy là một người đẹp cực phẩm khí chất xuất trần là Tô Khuynh Thành thì lập tức trừng to đôi mắt rồi nói chuyện khe khẽ.
"Là tôi!" Lúc này một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng, chừng ba mươi lăm tuổi đứng dậy đón.
Gã hơi hói đầu, trong quá trình đi từ chỗ ngồi đến trước mặt Tô Khuynh Thành thì ánh mắt của người đàn ông này luôn tập trung lên ngực và đùi của Tô Khuynh Thành, ánh mắt dâm tà đó có chút đáng khinh, làm Diệp Phong rất không thoải mái.
"Cô là Tô tổng đúng không, tôi tên là Đường Truyền Kim, là người phụ trách bàn chuyện hợp tác lần này với quý công ty, nghe danh Tô tổng đã lâu!"
Nói xong, Đường Truyền Kim đưa tay ra muốn bắt tay với Tô Khuynh Thành.
Nhìn gã có vẻ lễ phép, nhưng vẻ mặt đáng khinh kia lại lộ rõ mồn một.
Đường Truyền Kim rất hưng phấn, mặc dù gã từng nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Tô thị của Giang Thành rất đẹp, nhưng không ngờ Tô Khuynh Thành lại đẹp đến vậy.
Cô đẹp hơn tất cả những mỹ nữ mà Đường Truyền Kim từng chơi gấp mười gấp trăm lần.
Bàn tay ngọc của Tô Khuynh Thành bóng loáng tinh tế, gã không kịp chờ đợi muốn nắm lấy sờ thử.
Tô Khuynh Thành ngẩn ra nên không lập tức vươn tay ra. Trong lúc cô do dự, Diệp Phong bỗng tiến về phía trước một bước rồi nắm chặt tay Đường Truyền Kim và nói: "Chào Đường tổng, rất hân hạnh được quen biết anh."
Bị Diệp Phong nắm lấy tay, vẻ mặt vốn đầy nhiệt tình của Đường Truyền Kim lập tức lạnh xuống.