Đêm nay Thanh Loan và Hồng Yên đều không có ở đây nên Tô Khuynh Thành đành một mình xuống bếp nấu cơm.
Mà Diệp Phong và Tiêu Y Nhân lại nằm trên ghế sa lon trong phòng khách xem tivi, hai người cười cười nói nói, Tô Khuynh Thành giận càng thêm giận, tức đến nổi lửa trong người.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, cô lại thành người giúp việc phải bận rộn trong phòng bếp.
"Ăn cơm đi!"
'Tô Khuynh Thành hô một tiếng rồi bưng bốn món một canh đã làm xong lên bàn cơm.
"Ồ, hay quá!"
Diệp Phong đứng dậy khỏi ghế salon rồi nhìn thoáng qua những món ăn được bưng lên bàn.
Đừng nói, mặc dù còn chưa nếm mùi vị nhưng tối thiểu vẻ ngoài của món ăn cũng rất đáng khen.
Nghe Diệp Phong khen ngợi, trên mặt Tô Khuynh Thành lộ ra nụ cười: "Đương nhiên rồi, anh Phong nếm thử thịt kho tàu em làm đi." "Ừm”" Diệp Phong gật đầu rồi gắp một khối bỏ vào miệng mình.
Diệp Phong vừa thưởng thức thì hai mắt lập tức tỏa sáng, giơ ngón tay cái lên và nói: "Ừm, thơm ngon mềm mại!"
Hắn liên tục gật đầu, không ngờ tay nghề của Tô Khuynh Thành lại xuất sắc như thế, thật sự đúng với câu nói “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp”.
Diệp Phong rất hài lòng.
Lúc này Tiêu Y Nhân lắc lắc vòng eo gợi cảm đi đến bàn ăn, cầm lấy đũa chanh chua mà nói: "Ừm, nhìn không tệ, để tôi nếm thử tay nghề của bảo mẫu Tô xeml"
Cô ấy vừa muốn gắp thức ăn lại bị Tô Khuynh Thành đột nhiên đè lại.
"Không cho phép gắp, những món này là tôi làm cho anh Phong, cô muốn ăn thì tự làm đi."
Tiêu Y Nhân nhíu mày liễu lại, xấu hổ cười nói: "Cô đừng hẹp hòi như vậy mà.. "
Tô Khuynh Thành nói: "Ai hẹp hòi? Lúc tôi nấu cơm thì cô đang làm gì? Tôi mặc kệ, đồ tôi làm cô không được ăn."
"Được rồi ~ Lần này là tôi sai, nếu có lần sau thì tôi nhất định giúp cô mà." Tiêu Y Nhân bĩu môi rồi buông đũa xuống.
"Vậy còn tạm được." Tô Khuynh Thành hừ hừ hai tiếng, không so đo nữa mà nói với Tiêu Y Nhân: "Cô cũng ăn chút đi, nhiều món ăn như vậy chỉ có tôi với anh Phong ăn cũng không hết."
Tiêu Y Nhân nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ mà nói: "Được, vậy †ôi ăn ngay, cảm ơn!"
Tiêu Y Nhân lại cầm đũa lên ăn hai miếng, trên mặt cũng lộ ra ý cười thỏa mãn: "Thật ngon, Khuynh Thành, không ngờ tài nấu nướng của cô tốt như thế, về sau tôi phải học hỏi ở cô!"
'Tô Khuynh Thành cười tủm tỉm và nói: "Được thôi, kêu một tiếng sư phụ đi rồi tôi dạy cô."
Tiêu Y Nhân cười cười và nói: "Sư phụ Tôi"
"Hừ.' Tô Khuynh Thành lộ nụ tươi cười đắc ý.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó? "Sư phụ Tô? Sư phụ Tô?”
Sao nghe giống như đầu bếp trong tiệm cơm vậy.
Tô Khuynh Thành tỉnh táo lại, lập tức trợn to đôi mắt đẹp: "Cô giỏi lắm Tiêu Y Nhân, cô cố ý!"