Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị - Quyển 2 Chương 42





Phương trượng muốn đi du ngoạn khắp nơi cuối cùng vẫn không thành công, vì mạng sống của hơn 100 người trong chùa, Kê Thanh Bách chỉ có thể ngoan ngoãn theo Đàn Chương lên xe.


Hai chấp sự khóc lóc ướt mặt, đứng ở cửa chùa tiễn hết lần này tới lần khác. Đám nhóc tiểu sa di có đứa còn quá nhỏ tuổi, không hiệu chuyện sâu xa phức tạp trong đó. Kê Thanh Bách an ủi tới đứa cuối cùng còn cảm thấy hơi choáng váng, mà lên xe còn phải nhìn mặt tiểu lang quân.


Dù sao người muốn lén bỏ trốn là hắn, Đàn Chương tức giận cũng là chuyện bình thường.


Lục Trường Sinh đợi ở trong xe, thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.


Đàn Chương ngồi trên xe lăn, không nói câu nào nhắm mắt nghỉ ngơi. Kê Thanh Bách nhìn y mấy lần, chỉ có thể nhường trước một bước, hắn hơi nói nhỏ lấy lòng: “Trước đó ta đã đồng ý sẽ giảng kinh cho tiểu lang quân, không biết bây giờ còn tính không?”


Hắn không nhắc tới thì thôi, nhắc tới mặt Đàn Chương lại lạnh thêm vài phần. Y lạnh nhạt nói: “Ta còn tưởng phương trượng quên rồi.”


Kê Thanh Bách hơi lúng túng, nhưng mà da mặt hắn cũng tính là dày, hắn lấy quyển kinh thư ra đặt lên đầu gối.


Lúc này Đàn Chương không nói lời châm biếm hay chế giễu gì nữa mà chỉ chống đầu yên tĩnh lắng nghe.


Lần này Kê Thanh Bách giảng khá lâu, lâu đến mức hắn cảm thấy cổ họng sắp bốc khói. Hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết Lục Trường Sinh đã rời khỏi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại hắn và tiểu lang quân.


Đàn Chương khép hờ mắt, không biết có còn tỉnh hay không. Kê Thanh Bách nhìn chằm chằm y một lát, đột nhiên nhíu mày.



Không biết vì sao đến bây giờ rồi mà vết thương trên vai tiểu lang quân còn chưa có dấu hiệu lành lại, áo gấm màu đen che đi vết thương sâu, Kê Thanh Bách lại ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.


Thật ra thì Đàn Chương không ngủ, y tập trung toàn bộ tinh thần lên người Kê Thanh Bách. Y thấy hắn không nói tiếp, có tiếng lật sách vang lên, sau đó y cảm nhận được hơi thở của người nọ phả vào mặt y.


Đàn Chương đột nhiên mở to mắt, thấy mặt Kê Thanh Bách gần trong gang tấc.


“Phương trượng làm gì vậy?” Đàn Chương đợi qua một lát mới hỏi.


Lúc này Kê Thanh Bách mới phát hiện mặt hai người cách nhau quá gần, gần tới mức chỉ cần hắn cúi đầu là có thể hôn y. Bây giờ hắn mà né tránh thì lại thành ra có vẻ mập mờ không rõ, nên chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Vết thương trên vai tiểu lang quân còn chưa lành sao?”


Đàn Chương cúi đầu liếc nhìn, không quá để ý: “Vết thương hơi sâu mà thôi.”


Kê Thanh Bách không mấy vui vẻ, hắn luôn cảm thấy có hơi kỳ quặc. Sau khi quan sát kỹ một hồi lâu, hắn chắp tay nói: “Tiểu lang quân để bần tăng xem thử đi.”


Đàn Chương lại không ngại việc cởi áo trước mặt hắn, y để lộ nửa đầu vai, màu da trắng như ngọc. Kê Thanh Bách lại gần xem thử, hơi thở ấm nóng lập tức phủ lên.


Ban đầu còn không sao nhưng mới qua một lát, Đàn Chương đã cảm thấy hình như miệng vết thương hơi nóng.


Kê Thanh Bách cúi đầu nên không biết biểu cảm hiện giờ của hắn, hắn dùng một tay đỡ vai Đàn Chương, hình như đầu ngón tay còn lau thứ gì đó, lóe lên một tia sáng vàng.



Đàn Chương nhỏ giọng kêu lên.


Kê Thanh Bách rất chăm chú, không có ý gì khác. Hắn chỉnh lại quần áo tử tế cho y rồi dìu y lên xe lăn.


“Vết thương của tiểu lang quân cần được xử lý.” Kê Thanh Bách nói mềm mỏng, hắn gọi Lục Trường Sinh vào, giúp hắn băng bó lại vết thương cho Đàn Chương.


Kê Thanh Bách đột nhiên cất tiếng hỏi, vờ như tình cờ: “Không biết là ai làm tiểu lang quân bị thương?”


Lục Trường Sinh không phản ứng kịp, hắn ta liếc Kê Thanh Bách rồi lại nhìn về phía chủ tử nhà mình.


Đàn Chương nhướn mày, không có ý giấu hắn: “Hẳn là Yên Quận của Tề Bắc.”


Lục Trường Sinh vừa buồn vừa oán trách tiếp lời y: “Lưỡng Giang và Yên Quận xích mích mấy đời, đến thời tiểu lang quân càng không hóa giải được khúc mắc.”


Kê Thanh Bách gật đầu, không nói thêm gì nữa.


Hắn nhìn đầu ngón trỏ của bản thân, không biết từ khi nào nơi đó bị cắt một đường, để hở đường máu nhỏ đỏ tươi.


Nghiệp hỏa của Nhạc Loan.


Một khi làm cơ thể người phàm bị thương thì sẽ khó mà lành lại, da thịt dần dần thối rữa.


Kê Thanh Bách nhắm hai mắt lại, hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận ngút trời đánh vào lồng ngực khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy.


Hắn vốn cho rằng Kim Diễm Sí Phượng có thù với hắn, thế nên đời này sẽ tiếp tục tìm hắn gây rắc rối. Không ngờ rằng Thánh Yêu không chỉ làm Phật Tôn đã đầu thai thành người phàm bị thương, mà còn hạ loại độc vừa nhục nhã vừa thâm độc như độc trường tình.


Trong nháy mắt, Kê Thanh Bách cảm thấy hối hận, không thể tìm thấy Đàn Chương sớm hơn, bảo vệ y an toàn. Đáy lòng lại nổi lên sát ý cuồn cuộn, hận không thể lập tức khiến con súc sinh kia biến thành tro bụi.


Phật Tôn là xương trong thịt, là máu đầu tim hắn.


Đời trước Kê Thanh Bách trách bản thân không thể giết Minh Hoàn sớm hơn, không những để Đàn Chương chịu bao nhiêu khổ cực mà thậm chí còn suýt khiến y chết dưới lưỡi đao Nhạc Loan. Kiếp này hắn lại tới chậm một bước, sao hắn có thể không đau lòng cho được!?


Tiểu lang quân ở bên cạnh thấy vẻ mặt Kê Thanh Bách không thoải mái lắm thì trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ lẫn lo lắng, y cất tiếng gọi: “Phương trượng?”


Kê Thanh Bách hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn Đàn Chương rất lâu rồi bỗng dưng mỉm cười, chắp tay niệm “A di đà phật.”


“Tiểu lang quân.” Không biết từ khi nào đầu ngón tay của phương trượng quấn một sợi dây màu đỏ. Kê Thanh Bách quỳ xuống bên cạnh xe lăn, vươn tay ra trân trọng và cẩn thận thắt nó lên cổ tay Đàn Chương. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Đàn Chương, nhẹ nhàng nói: “Bần tăng tết dây cho ngươi, mong ngươi đời đời bình an vui vẻ.”