Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị - Quyển 2 Chương 41





Phương thị bán muối Lưỡng Giang là thế gia có quyền thế nhất ở Tấn Đô. Họ không những nắm binh quyền chủ chốt mà còn là vương tộc họ ngoại duy nhất. Trưởng nữ trong gia tộc hiện giờ đã là thái hậu, hoàng đế nhỏ đều có quan hệ họ hàng với gia tộc này.


Lúc này Kê Thanh Bách hỏi thăm vô cùng tường tận, hắn luôn cảm thấy do trước đó hắn không có kinh nghiệm cung đấu nên mới ăn thiệt lớn như vậy, dù thế nào đi nữa cũng không thể tái phạm. Hơn nữa hôm qua lúc Đàn Chương nói muốn giết hắn là có ý muốn giết thật.


Kê Thanh Bách cảm thấy hắn hạ giới hai đời đều không đoán trúng tâm tư của Phật Tôn. Đương nhiên, sống ở Phật Cảnh vạn năm, hắn cũng đâu đoán được lần nào.


Thế nên hắn hơi hơi muốn trốn rồi.


Có lẽ hắn có thể lấy lý do đi du ngoạn bốn phương gì đó làm cớ, rời khỏi chùa Đà Sơn, để lại thuốc giải cho Lục Trường Sinh là được. Sau đó hóa hồn đi theo đám người này, âm thầm giúp Đàn Chương độ qua kiếp này.


Kê Thanh Bách càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, thế nên hắn sửa soạn hành lý ngay trong đêm, sau đó tìm hai chấp sự, cẩn thận dặn dò.


Ai ngờ nửa đêm hắn phát hiện thiền phòng của hắn bị người vây lại.


Sau khi Phương Trì lành thương, không biết có phải do ảo giác của Kê Thanh Bách không mà hắn thấy hình như gã lại vạm vỡ hơn một chút.


Cơm nước trong chùa bọn họ có tác dụng lớn vậy à!?




“Phương trượng chuẩn bị đi đâu thế?” Phương Trì đứng trước cửa viện, một tay đặt trên thanh đao đeo bên hông.


Vì để thuận tiện cho việc chạy trốn, Kê Thanh Bách chỉ mặc một cái áo cà sa cũ sạch sẽ, trên vai đeo một hòm đựng kinh thư làm bằng trúc. Lúc này hắn đang đứng ngây người trong sân.


Sau lưng Phương Trì có ánh lửa nối dài không dứt, hơn một trăm mạng người lớn lớn nhỏ nhỏ trong chùa đều đứng sau lưng gã. Kê Thanh Bách không mù, hắn nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Bác Tĩnh và mấy tiểu sa di nhỏ, phía trước bọn họ còn có hai chấp sự đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt vừa không cam lòng vừa khuất nhục.


Tiếng bánh xe lăn di chuyển vang lên đều đều, từ xa tới gần. Lục Trường Sinh đẩy xe lăn tiến lên phía trước đám người.


Lần này Đàn Chương không mặc quần áo thường ngày hay mặc nữa mà đổi thành áo gấm của gia chủ một nhà, vương tộc họ ngoại có thể mặc đồ thêu hình rồng phượng. Phương thị lấy màu sẫm làm màu chính, tay áo dài rộng thêu hình rồng vàng chín vuốt đang cuộn mình.


Hiếm có tiểu lang quân còn trẻ tuổi nào có thể đàn áp được khí chất của hoa phục gấm vóc thế này, nhưng Đàn Chương lại có thể nhẹ nhàng khiến cho con rồng vàng kia trở nên ảm đạm, yếu thế.


Kê Thanh Bách nhìn y, trong lòng vừa phức tạp vừa rối rắm.


Đối phương thì ngược lại, vẻ mặt rất bình tĩnh. Y để hai tay trong tay áo, tư thế ngồi vô cùng thoải mái, còn có hơi lười nhác.



Kê Thanh Bách chắp hai tay, niệm “A di đà phật”: “Đàn tiểu lang quân.”


Đàn Chương quan sát hắn, cười hỏi: “Phương trượng muốn đi, vì sao không thông báo lấy một tiếng?”


Kê Thanh Bách thầm nghĩ hắn thật oan uổng, hắn đã để lại thuốc giải cho Lục Trường Sinh rồi, thế mà còn gọi là chưa thông báo!?


“Bần tăng ra ngoài du ngoạn truyền bá đạo Phật nên không muốn ảnh hưởng đến quá nhiều người.” Kê Thanh Bách nói xong thì liếc nhìn một loạt đầu trọc của các đồ đệ đang ở bên ngoài, cảm thấy không biết làm sao “Chùa Đà Sơn nhỏ, chưa từng gây xích mích với người khác, không biết đã làm gì đắc tội thí chủ. Mong thí chủ rộng lòng tha thứ, thả bọn họ ra.”


Đàn Chương không hề tỏ thái độ gì về việc có thả người hay không, ngược lại là chấp sự đang ngồi xếp bằng dưới đất lại tỏ vẻ trung thành bất khuất, rướn cổ la lên: “Gì mà thân phận thế gia! Đàn Chương ngươi đúng là nên bị đày vào súc sinh đạo! Phương trượng bọn ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi thì sao!? Ngươi lại dám làm ra chuyện trái với đạo đức này! Đúng là không biết xấu hổ!”


Kê Thanh Bách: “……” Hắn và Đàn Chương còn chưa xảy ra chuyện gì đâu, sao lại mắng hết tội lên người y rồi!?


Đàn Chương lại như nghe được câu nào thú vị lắm, y hứng thú “Ồ” lên, dửng dưng nói: “Nghe đại sư nói vậy, Đàn mỗ thật giống kẻ tội ác tày trời.”


Chấp sự căm hận nói: “Vô Lượng Phật tổ ở trên cao! Nhất định sẽ đày ngươi xuống địa ngục A Tỳ!”



… Nguyền rủa độc ác thật đấy.


Ruột gan tim phổi của Lục Trường Sinh đều đang run rẩy, ban đầu Đàn Chương sai Phương Trì dẫn người vây chùa lại hắn ta đã đoán ra hẳn là vì phương trượng của ngôi chùa này. Bọn họ không hề muốn diệt cỏ tận gốc hay gì, chỉ muốn bày trận dọa người mà thôi.


Ai ngờ đâu đám trọc đầu trong chùa lại cương trực như thế, chỉ muốn bảo vệ Kê Thanh Bách. Bọn họ cho rằng lang quân nhà hắn ta bức bách cướp bằng được dân nam, thậm chí không tiếc mạng sống, dám chỉ trích y trước mặt bao người.


Chấp sự mắng xong mà Kê Thanh Bách nghe cũng ngu người. Nửa đêm trên núi vô cùng yên tĩnh, lần này ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không thấy đâu.


Qua một lúc sau, mọi người mới nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi mang ý giễu cợt của Đàn Chương.


“Ngươi nghĩ là ta sợ?” Đàn Chương như ngồi trên cao nhìn xuống các hòa thượng đang quỳ dưới đất, y không lộ vẻ vui buồn, không giận không trách, ánh mắt sâu thẳm, giống như ngưng băng tụ tuyết: “Ta muốn kẻ nào, dù hắn là ai, ta muốn, là muốn bằng được. Địa ngục A Tỳ không ngăn được ta, thần phật trên trời càng không ngăn được.”


Y nói xong thì nhìn về phía Kê Thanh Bách, vươn tay ra bình tĩnh nói: “Tới đây, phương trượng, chúng ta nên lên đường rồi.”